Ép Gả Vợ Hiền

Chương 27

Đoàn Dịch Kiệt liếc cô một cái, tự lên tầng trước.

Ngô Văn Quyên cười, nhìn thoáng qua nụ cười có chút cứng ngắc của Cảnh Văn Thanh, cất bước lên tầng.

Tầng trên có mùi thuốc bắc nồng đậm, Tam phu nhân chào đón, Đoàn phu nhân nhẹ giọng hỏi: “Lão thái thái đang ngủ sao?”

Tam phu nhân lắc đầu, gật đầu chào hỏi Hứa Lương Thần: “Lão thái thái nghe nói Hứa tiểu thư đến đây rất vui vẻ, tinh thần cũng tốt, vẫn đang chờ đấy.”

Lư phu nhân cười gật đầu, dẫn theo mọi người bước lên tấm thảm thật dày đi vào phòng ngủ của Đoàn lão phu nhân ở sườn đông.

Gian ngoài là phòng khách, vài nha đầu đang vội vàng việc, thấy Lư phu nhân tiến vào vội khẽ chào hỏi. Một người lớn tuổi hơn một chút vội bước đến trước cửa phòng trong, nhẹ giọng cười nói: “Lão thái thái, đại phu nhân nhị phu nhân, đại thiếu đến đây.”

Tiếp theo liền nghe được giọng nói già nua mang theo thở dốc từ trong phòng truyền đến: “Dịch Kiệt đến sao? Mau vào. . . . . .”

Đoàn Dịch Kiệt dạ một tiếng, nhìn Hứa Lương Thần rồi bước vào. Lư phu nhân và Ngô Văn Quyên cười nhìn cô, Hứa Lương Thần bất đắc dĩ, đành phải mang theo khuôn mặt tươi cười đi theo phía sau anh.

Đèn lớn không bật, đèn tường cũng che bằng chụp đèn, ánh sáng trong phòng có chút mù mờ. Hứa Lương Thần nhìn thấy một bóng người nhỏ gầy nửa nằm nửa dựa trên giường lớn gỗ lim, bên cạnh có hai người phụ nữ đứng chăm sóc. Đoàn Dịch Kiệt bước tới trước giường, xoay người thấp giọng gọi một tiếng “Bà nội” .

Lão nhân vỗ tay người phụ nữ: “Lão đại gia, bật đèn lên đi.”

Người phụ nữ trung niên chần chờ một chút: “Mẹ, mắt mẹ. . . . . .”

Bà khoát tay, người phụ nữ không nói gì nữa, tiểu nha đầu đứng ở bên cạnh rất hiểu chuyện bật đèn lên, trong phòng bỗng chốc sáng bừng lên.

Bà lão trên giường nheo mắt lại, nhìn thấy Hứa Lương Thần, sau một lúc lâu, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lặng lẽ hiện lên vẻ vui mừng, vươn cánh tay gầy trơ cả xương về phía Hứa Lương Thần.

Vô số ánh mắt khác nhau nhìn mình, trong đầu Hứa Lương Thần đột nhiên xẹt qua ý nghĩ “Con dâu gặp cha mẹ chồng”, tim không khỏi đập “thình thịch”. Vừa muốn thầm mắng mình đoán mò, ngẩng đầu lại thấy khuôn mặt tươi cười vui sướng cùng cánh tay đang vươn ra của bà lão.

Cảnh tượng quen thuộc biết nhường nào! Trái tim Hứa Lương Thần bị bóp nghẹt.

Khi đó, cô mới ba tuổi, người mẹ mang bệnh gầy yếu mà suy nhược, mỗi lần nhìn thấy ba chị em, trên mặt cũng hiện lên vẻ từ ái và nụ cười vui sướng như vậy. Khi mẹ mất, tay luôn luôn vươn ra, hướng về phía cô, chị cả và em ba. Dì Liêu nói, là vì bà không nỡ … không nỡ bỏ ba đứa con thơ. . . . . . Sau này trưởng thành, ký ức khi còn bé dần dần phai nhạt, thậm chí nếu không xem di ảnh cô sẽ không thể nhớ nổi khuôn mặt mẹ lúc đó. Nhưng bóng dáng kia, đôi tay kia vẫn khắc sâu vào trong lòng. . . . . .

Tầm mắt Hứa Lương Thần bắt đầu có chút mông lung, trong mắt cô dâng lên hơi nước mờ ảo, không tự chủ được bước nhanh qua, vội vàng nắm lấy tay bà, hàm răng khẽ cắn cánh môi đỏ mọng, cho bà một nụ cười chân thành an tâm.

Đoàn Dịch Kiệt có chút kinh ngạc nhìn cô. Dưới ánh đèn, anh có thể nhìn thấy rõ ràng đau lòng chợt lóe lên trong đôi mắt đầy hơi nước của Hứa Lương Thần và cả nụ cười thân thiết anh chưa bao giờ thấy.

Tự tiện kéo cô vào, không cho cô lựa chọn khiến cô không thể không nhận thân phận cháu dâu “Xung hỉ” tương lai, Đoàn Dịch Kiệt biết rõ trong lòng Hứa Lương Thần không tình nguyện thậm chí phẫn nộ. Cô có thể đến đây, có thể bình tĩnh đoan trang đi vào căn nhà này, khách khí nói hai câu nói cùng bà, anh cảm thấy đã thỏa mãn. Nhưng nào ngờ Hứa Lương Thần và bà như đã quen từ lâu. Cô tiếc thương, quan tâm, chân thật mà tha thiết.

Người già dày dạn kinh, dù mắt mờ trong lòng lại biết rõ đâu là chân tình đâu là giả ý. Bà có chút bất ngờ với tình cảm rõ ràng mà chân thành tha thiết của Hứa Lương Thần, run rẩy nắm tay cô không nói gì, từ ái và vui mừng trong ánh mắt là không thể che giấu nổi.

Mọi người theo vào thấy vậy không khỏi nhìn nhau.

Ngày xưa chịu khổ làm lụng vất vả, sức khỏe bà luôn luôn không tốt, có khi ốm đau bệnh tật tính tình cũng ngang ngược. Hơn nữa càng lớn tuổi càng giống trẻ con. Lần này sinh bệnh, người đến thăm phần lớn đều bị từ chối ngoài cửa, ngay cả vài đứa con dâu cũng không chịu gặp nhiều, chăm sóc bà chỉ có Cảnh Văn Thanh luôn luôn đi theo bên người, vợ của con trai trưởng tử Đoàn Chính Thiệu là Sở Hồng Vân, cùng Tam phu nhân Đại soái ăn chay niệm Phật – Thái Thư Dương.

Vị nhị tiểu thư Nhà họ Hứa này vừa gặp lần đầu đã lọt vào mắt xanh của lão phu nhân?

Vỗ vỗ bên giường, lão phu nhân ý bảo Hứa Lương Thần ngồi xuống, vẫy vẫy tay với mọi người nói: “Mọi ngươi đều bận rộn cứ đi đi, để bà trò chuyện với nha đầu.”

Lư phu nhân trầm tư nhìn Hứa Lương Thần, dịu dàng nói: “Mẹ, đừng để mình bị mệt.” Sau đó quay đầu phân phó Đoàn Dịch Kiệt: “Vậy con và. . . . . . Lương Thần ở đây với bà, chúng ta đi thôi.”

Mọi người dạ vâng, ánh mắt khác nhau tâm tư khác nhau nhìn một già một trẻ bên giường, lẳng lặng đi ra ngoài. Cảnh Văn Thanh đi về phía trước vài bước, muốn nói lại thôi. Ngô Văn Quyên lườm Đoàn Dịch Kiệt một cái kéo kéo tay áo của cô: “Đi thôi.”

Mọi người rời khỏi phòng, lão phu nhân chỉ hỏi qua loa vài câu, hiền lành nhìn Hứa Lương Thần. Sau một lúc lâu, gọi cả Đoàn Dịch Kiệt qua, kéo tay hai người đặt cùng nhau, thở dài: “Đứa bé ngoan, bà thấy hai đứa thế này thật lòng vui mừng. Người xưa có câu ‘Tu trăm năm mới được ngồi cùng thuyền, có duyên phận này không dễ dàng. . . . . . Dịch Kiệt, nha đầu không có mẹ, thật đáng thương, cháu không được bắt nạt nó. . . . . .”

Bà liên miên dặn dò, Đoàn Dịch Kiệt cũng thấp giọng đáp ứng, sâu sắc nhìn Hứa Lương Thần. Dưới ánh đèn êm dịu, mỗi một biểu cảm biến hóa của Hứa Lương Thần đều đi vào mắt anh, thần thái dịu dàng, ánh mắt chân thành, anh chỉ thấy trong lòng có cái gì đó chảy qua, khiến trái tim anh thình thịch rung động.

Hứa Lương Thần cười khẽ, chỉ cảm thấy đôi mắt chua xót. Vết chai cùng bàn tay lấm tấm đồi mồi của bà không quá ấm áp, lại khiến tim cô mềm nhũn nên không chú ý tới những lời này.

Tay bị bà cầm lấy đặt vào trong tay Đoàn Dịch Kiệt, cô mới đột nhiên lấy lại tinh thần, rút tay. Đoàn Dịch Kiệt âm thầm dùng sức nắm chặt, thâm trầm nhìn cô.

Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy đôi mắt đen sâu như kia bỗng nhiên như có cơn lốc xoáy, khiến tim cô đập lệch một nhịp trong chớp mắt.

Đang có chút mất tự nhiên, không biết có phải do lão phu nhân nói quá nhiều hay không mà bắt đầu ho khan. Hứa Lương Thần vội vàng vỗ nhẹ lưng bà. Lão phu nhân ho càng nặng, từ vài tiếng rời rạc dần dần ho đến mức thở dốc vô lực. Thân thể nhỏ gầy run rẩy, dường muốn ho cả phổi ra, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, khiến Hứa Lương Thần bất giác không nghĩ được gì, chỉ còn lại lo lắng mà khổ sở.

Thái Thư Dương vội vàng bước, cầm thuốc và nước từ trên tủ qua, hầu hạ lão phu nhân uống xong mới miễn cưỡng ngăn được cơn ho và thở gấp. Hứa Lương Thần cầm khăn lông cẩn thận giúp bà lau sạch nước ở khóe miệng.

Nhìn lão phu nhân nhắm mắt dưỡng thần, Đoàn Dịch Kiệt đứng lên, khẽ nói: “Bà, bà nghỉ ngơi đi, cháu và Lương Thần ở ngay bên ngoài.” Nói xong, liếc mắt ra hiệu với Thái Thư Dương.

Lão phu nhân từ từ nằm xuống, trong mắt mang theo lưu luyến: “Nha đầu phải đi ngay sao?”

Hứa Lương Thần hơi giật mình, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, vừa kéo chăn cho lão phu nhân vừa nắm tay bà dịu dàng nói: “Muộn rồi, bà nghỉ ngơi trước, cháu ở ngay bên ngoài.”

Lão phu nhân gật gật đầu, nhắm mắt lại.

Hứa Lương Thần đứng lên, yên lặng nhìn một lát, mỉm cười chào hỏi qua với Thái Thư Dương, xoay người đi ra phòng ngoài.

Lư phu nhân và Ngô Văn Quyên còn ngồi ở trên sofa, thấy hai người ra hạ giọng hỏi tình hình lão thái thái. Đoàn Dịch Kiệt thản nhiên đáp, Lư phu nhân nói: “Cũng muộn rồi, Hứa tiểu thư tạm thời ở lại đây nhé? Dì Ba nói đã sớm sắp xếp xong phòng nghỉ. Dịch Kiệt con đưa Hứa tiểu thư qua đó.” Một câu trước là nói với Hứa Lương Thần, câu sau lại chuyển sang phân phó Đoàn Dịch Kiệt. Ngước mắt nhìn Hứa Lương Thần một cái, Đoàn Dịch Kiệt đáp ứng, mọi người cùng nhau đi ra ngoài.

“Sức khỏe bà thay đổi thất thường, Dịch Kiệt và Đại soái gần đây cũng bận rộn công việc, chuyện hai đứa còn chưa làm cho đàng hoàng đã vội vàng kéo con đến là trong phủ thất lễ. Xin Lương Thần thông cảm.” Đi ra sân, Lư phu nhân dừng lại, mỉm cười nói với Hứa Lương Thần: “Con và Dịch Kiệt cũng thương lượng một chút, chuyện đính hôn nên làm sớm; chờ hai đứa thương lượng xong, tôi và Đại soái sẽ nhanh chóng định ngày hẹn phó thị trưởng Tôn còn có tỷ muội quý gia, thông gia cũng nên sớm gặp mặt. . . . . .”

Tuy rằng nói có chút dè dặt, nhưng có thể nhìn ra, bà đã chấp nhận cô con dâu tương lai này rồi. Đoàn Chính Huân cực kỳ hiếu thảo, bây giờ lão phu nhân có phần coi trọng vị tiểu thư nhà họ Hứa này, cho dù có ý kiến cũng sẽ đồng ý. Huống hồ con trai không chỉ có không kháng cự, ánh mắt còn ẩn chứa tình ý, ba người này đều đã tán thành, bà có thể có ý kiến sao?

Vì thế không chỉ giải thích nguyên nhân của chuyện xảy ra ngày hôm nay mà còn thuận tiện nói lời xin lỗi vì không cẩn thận xử lý chuyện đính hôn của hai người đã kéo Hứa Lương Thần tới hầu hạ lão phu nhân dưới tình huống chưa có danh phận, quả thực đã cho Hứa Lương Thần không ít thể hiện. Mà thái độ đối với đính hôn cũng tích cực, quả thật đã nhận cô con dâu tương lai Hứa Lương Thần này.

“Phu nhân, chuyện này. . . . . .” Mọi chuyện xảy ra đột ngột, Hứa Lương Thần khiếp sợ trợn tròn mắt, muốn nói lại thôi trong lòng âm thầm kêu khổ. Vốn tưởng rằng chỉ đến làm bộ làm tịch, thăm hỏi bệnh nhân, nghe Lư phu nhân khẳng định chuyện hôn sự, so với điều kiện lúc trước Đoàn Dịch Kiệt đưa ra còn gay go hơn nhiều.

Vậy phải làm sao bây giờ? !
Bình Luận (0)
Comment