Ép Gả Vợ Hiền

Chương 53

“Lương Thần, cô nghĩ thoáng một chút. . . . . . Cha tôi là người thô kệch, tính ông là vậy đấy, chuyện này cô hãy nói chuyện với anh cả xem.” Nhìn bộ dáng mờ mịt thất thần của cô, Đoàn Kỳ Bình dịu dàng an ủi: “Thực ra. . . . . . Anh cả tôi do sống trong quân lữ từ nhỏ, quen lạnh mặt ít nói chứ bản tính không xấu cũng dễ nói chuyện, hai người có thể bàn bạc cùng nhau . . . . . .”

Nói có chút yếu ớt nhưng sự quan tâm của Kỳ Bình lại rất rõ ràng, Hứa Lương Thần ngước nhìn cô một cái cong khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt trong giây lát nhưng không nói gì.

Trong lòng cô rất hỗn loạn, Đoàn Chính Huân nói mấy câu vận mệnh của cô đã bị trói buộc trong phủ Đại Soái tường cao tám thước từ đây? Có phẫn hận, không cam lòng, có bất đắc dĩ, có mất mát. . . . . . Cảm xúc phức tạp nói không rõ thành lời. Cô không yên lòng theo Đoàn Kỳ Bình đi qua cửa nguyệt lượng và hành lang dài, đột nhiên không nghĩ ra mình nên đi đâu.

Đoàn Kỳ Bình lặng lẽ nhìn cô, thầm thở dài, chuyện như vậy người khác biết giúp thế nào?

Hỏi rõ chỗ ở của Đoàn Dịch Kiệt, Đoàn Kỳ Bình đưa Hứa Lương Thần đi vào Tây Viên.

Vẫy vẫy tay ý bảo La Hoằng Nghĩa không cần thông báo, Đoàn Kỳ Bình kéo Hứa Lương Thần đi thẳng vào. Trong thư phòng sáng đèn, bóng dáng cao lớn của Đoàn Dịch Kiệt hắt lên rèm cửa, tay anh xoa trán, bước chân lúc thong thả lúc vội vã đi qua đi lại, dường như có chuyện gì cực kỳ phiền não.

Đoàn Kỳ Bình liếc nhìn Hứa Lương Thần một cái, đi đến cửa thư phòng, nâng tay gõ cửa. Giọng nói trầm thấp của Đoàn Dịch Kiệt truyền ra: “Ai vậy? Có chuyện gì?”

“Anh cả, là em.” Đoàn Kỳ Bình khẽ trả lời.

Im lặng một lát, sau đó là tiếng bước chân vang lên cửa được mở ra, Đoàn Dịch Kiệt xuất hiện tại cửa: “Kỳ Bình, nói chuyện với cha thế nào rồi? . . . . . .” Nhìn thấy Hứa Lương Thần, anh có chút kinh ngạc, câu kế tiếp không hỏi nữa, ngược lại nói với Hứa Lương Thần: “Em đã đến rồi? Vào đi.”

Tôi đến đây rất kỳ quái sao? Cha anh ép hôn, anh không biết chắc? Hứa Lương Thần oán hận lườm anh, rõ ràng đầu sỏ gây nên chính là anh, làm bộ làm tịch làm gì?

Đoàn Kỳ Bình quan sát sắc mặt hai người, biết nhất định sẽ có một lần gây sức ép nên ra hiệu cho Đoàn Dịch Kiệt, cười nói: “Cha bảo em đưa Lương Thần tới tìm anh, hai người nói chuyện đi, em còn có chút việc, lát nữa lại đến.”

Nhìn Hứa Lương Thần trầm mặt cùng cái nháy mắt và ẩn ý trong lời Đoàn Kỳ Bình, Đoàn Dịch Kiệt chợt hiểu ra nguyên nhân Hứa Lương Thần đến đây. Anh gật đầu, Đoàn Kỳ Bình chào Hứa Lương Thần sau đó vội vàng rời đi. Dù nói như thế nào, hai người kia mới là nhân vật chính, bọn họ nói chuyện mới có thể giải quyết vấn đề.

Đi vào trong viện, thấy La Hoằng Nghĩa đứng ở trước cửa, cô thuận tiện thấp giọng dặn vài câu. Đưa Đoạn Kỳ Bình rời đi, La Hoằng Nghĩa nhìn vào phòng, có chút tò mò có chút hiểu rõ.

Tối nay bởi vì tới gặp Đoàn Chính Huân cho nên Hứa Lương Thần mặc một chiếc sườn xám xanh pha hồng nhạt, sắc màu thanh nhã kiểu dáng gọn gàng, lại có vẻ yểu điệu, tóc dài buông xõa trên vai tôn lên cần cổ nhẵn nhụi thon dài, da thịt như ngọc, mặt mày như vẽ, xinh đẹp giống như một bức tranh cảnh xuân Giang Nam.

“Vào ngồi đi.” Đoàn Dịch Kiệt mỉm cười, nói.

Hứa Lương Thần ngước mặt nhìn, mặt vô cảm nhìn anh một cái, giọng nói không mang theo chút tình cảm: “Đoàn Dịch Kiệt, đã đồng ý cho tôi một năm, vì sao lại ép buộc làm khó người khác? Lời hứa của anh chẳng lẽ không đáng một đồng vậy sao?! Xin anh giải thích rõ ràng cho đại soái và phu nhân đây chỉ là hiểu lầm.”

Đoàn Dịch Kiệt nghe vậy hơi giật mình, cố nén khóe môi đang cong lên, mắt sâu như biển nhìn cô. Thế nào, cha đưa ra hôn sự rồi sao? Một tia vui mừng từ đáy lòng lặng lẽ trào ra, trong ánh mắt nhìn Hứa Lương Thần lại tăng thêm một phần dịu dàng không dễ cảm thấy. Nhưng lời Hứa Lương Thần nói, khiến trái tim anh nháy mắt trùng xuống, một cảm giác giống như bất bình giống như ưu thương dần dần dâng lên, anh bị cô ghét đến vậy sao?

Chàng trai dáng người cao lớn đứng đó, ngón tay siết lại, buông ra rồi lại siết lại, bởi vì dùng sức trên mu bàn tay mơ hồ hiện lên gân xanh. Khi anh nhìn về phía cô, Hứa Lương Thần cảm giác được trong đôi mắt như hồ sâu của anh lướt qua một tia tang thương và đau khổ, tựa như một người đi bộ xuyên qua sa mạc ngàn dặm đứng bên hồ nước không thể uống, quay đầu nhìn về đường cũ.

Trong mắt anh chợt lóe lên khát vọng và ưu thương, bỗng nhiên khiến Hứa Lương Thần có chút đau lòng, cô chớp mắt một cái, cô nhất định là nhìn lầm rồi.

“Thật xin lỗi, bởi vì sức khỏe của bà mãi vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, cha anh mới bất đắc dĩ ra hạ sách này.” Cảm xúc khác lạ của Đoàn Dịch Kiệt chợt lóe rồi biến mất, thấy Hứa Lương Thần ngồi xuống, anh kìm nén cảm xúc dường như đã bình tĩnh lại: “Chạng vạng cha tìm anh nhưng chỉ hàn huyên vài câu, không nói rõ chuyện hôn sự. . . . .” Không ngờ buổi tối cha đã đưa ra việc hôn nhân.

Giải thích như vậy không biết vì sao lại khiến Hứa Lương Thần cảm thấy tức giận, cô lạnh lùng nói: “Danh viện ở Yến Châu vô số, đại thiếu anh tìm ai chẳng được, sao cứ nhất định phải là tôi?”

Những người này làm chuyện gì cũng có mục đích, ép hôn cũng chỉ vì xung hỉ, cảm giác thất bại khó hiểu trong lòng làm cho tâm tình Hứa Lương Thần vô cùng buồn bực. Cô rốt cuộc không ngồi nổi nữa, có chút phiền chán đứng dậy: “Chúng ta chẳng có gì để nói cả, chuyện này do anh làm ra, xin đại thiếu tự giải quyết, tôi đi trước.”

“Lương Thần.” Chưa cất bước, tay đã bị Đoàn Dịch Kiệt giữ chặt: “Đợi chút.”

“Làm gì vậy? Buông tay ra!” Hứa Lương Thần xấu hổ dùng sức rút tay về, hung hăng trừng mắt nhìn Đoàn Dịch Kiệt, xoay người rời đi.

Nha đầu ngang ngược này thực sự bị chọc giận rồi, Đoàn Dịch Kiệt có chút bất đắc dĩ thở dài, đuổi theo từ phía sau ôm lấy Hứa Lương Thần kéo vào trong lòng: “Lương Thần, chúng ta nên nói chuyện mới phải.”

Bị anh ôm vào lòng, Hứa Lương Thần ngừng thở, lấy lại tinh thần dùng hết sức giãy dụa. Hai tay Đoàn Dịch Kiệt như sắt không chút xi nhê, để mặc cô tay đấm chân đá.

Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy uất ức và tức giận trong lòng tối nay bỗng bùng nổ, đá đánh cũng vẫn chưa bõ hận bèn há miệng cắn lên tay anh. Đoàn Dịch Kiệt bị đau, nhưng vẫn cứ ôm chặt lấy cô không buông tay.

Thấy cô ép buộc bản thân mình đến mức thở hổn hển rồi vẫn cứ giãy dụa không thôi, Đoàn Dịch Kiệt nghĩ ngợi, tay dùng sức một cái, trời đất như bị đảo lộn, Hứa Lương Thần bị anh xoay ngược lại kéo vào trong lòng. Hứa Lương Thần đỏ mặt tức giận mắng: “Đoàn Dịch Kiệt, anh không biết xấu hổ! Một người đàn ông cường thủ hào đoạt thì có gì mà giỏi! . . . . . .”

Thấy cô kích động như vậy khiến Đoàn Dịch Kiệt có chút lo lắng, nhìn đôi mắt đen của cô phiếm lửa giận, anh không chút suy nghĩ, cúi đầu, cánh môi áp lên môi cô.
Bình Luận (0)
Comment