Ép Gả Vợ Hiền

Chương 56

“Công sứ tệ quốc hi vọng…” Ông ta cười thấp giọng nói: “Tiểu thư Catherine có thể có hứng thú với chức vị này.”

Hứa Lương Thần nghe vậy ngẩn ra, cô không ngờ người Nhật Bản lại có tính toán này. Đoàn Kỳ Bình cố ý ra vẻ hồn nhiên chen vào nói, tỏ vẻ mình cảm thấy rất hứng thú với khoản tiền lương dành cho chức vị này.

Miki chậm rãi nói ra vài chữ, lần này ngay cả Đoàn Kỳ Bình cũng phải chấn động. Dựa theo tiền lương người Nhật Bản đặt ra, khi chức vị mãn nhiệm kỳ năm năm là có thể dễ dàng kiếm được hơn mười lăm vạn đôla, không hổ là “Cơ hội làm giàu cấp tốc”.

Đoàn Kỳ Bình nhớ tới một người bạn cùng ngành đã nói, nghe đồn người Nhật Bản chi rất nhiều tiền ở Viễn Đông và Mĩ chuyên để đút lót. Cô không khỏi nhìn Hứa Lương Thần một cái.

Vẻ mặt Hứa Lương Thần nghiêm túc, cô cũng từng nghe David nói, người Nhật Bản từng tìm được phóng viên hợp chủng xã, ngang nhiên hỏi bình quân thu nhập của đối phương. Sau đó tỏ vẻ, nếu phóng viên đồng ý lập chứng từ, hứa hẹn sẽ đăng bài có cho Nhật ở Hoa Kỳ họ có thể tài trợ cho một khoản tiền. Tính theo mức tiền lương của một phóng viên, họ có làm cả đời cũng không được bằng này.

Không ngờ người Nhật Bản lại dùng tiền tài mở đường, Hứa Lương Thần thầm nghĩ, bọn họ muốn dùng tiền chi phối phóng viên ngoại quốc ở Trung Quốc, kế hoạch đơn giản nhưng hiệu quả.

“Miki tiên sinh, tôi chỉ là người được Tạp chí địa lý quốc gia mời về, đâu thể đảm nhiệm địa vị cao như đứng đầu phóng viên NHK ở Trung Quốc của quý quốc? Ngài cất nhắc tôi rồi.” Hứa Lương Thần thản nhiên nói.

“Tiểu thư Catherine sao phải khách khí? Lần này phỏng vấn ở hồ Vi Mạch, nghe nói cô có thể lọt vào mắt xanh Quân Đoàn Trưởng Nam quân.” Miki cười hì hì nói: “Hơn nữa tiểu thư Catherine xinh đẹp như hoa, còn là tài nữ du học từ Mỹ, có ai lại không lau mắt mà nhìn giai nhân như vậy?”

Hứa Lương Thần khẽ nhíu mày, cô bình tĩnh nhìn Miki , chuẩn bị đứng dậy cáo từ.

Miki cảm thấy ý định của cô, bỗng nhiên đưa tay lên trên mặt bàn, thấp giọng nói: “Tiểu thư Catherine, xin nhận lấy…” Ông ta nói: “Đây là chút lòng tệ quốc dành cho cô, dù thế nào cũng hi vọng tiểu thư Catherine ủng hộ những gì nước tôi làm.”

Hứa Lương Thần hơi giật mình, lúc này mới phát hiện trong tay Miki là một xấp tiền mặt rất dày, xem ra là tiền Nhật.

Lúc này, mười yên Nhật nguyên bằng khoảng năm đô-la, người Nhật Bản lần này đúng là tốn không ít tiền vốn, ý đồ của bọn họ là mượn sức cô ủng hộ bọn họ hay là còn ý gì khác?

Hứa Lương Thần cố khống chế, cô thật sự muốn cầm xấp tiền kia ném thẳng vào khuôn mặt béo tròn của Miki. Một người vì tiền, sẽ phản bội tổ quốc mình sao, ông ta nghĩ cô là ai?!

“Miki tiên sinh, xin ông tự trọng.” Hứa Lương Thần lạnh lùng nói.

“Không sao.” Nụ cười trên mặt Miki hơi cứng lại, nói tiếp: “Đây chỉ là một phần, tiểu thư Catherine không cần khách khí.”

“Ông sỉ nhục đạo đức nghề nghiệp của phóng viên bọn tôi.” Đoàn Kỳ Bình tiếp lời: “Trên đời không có bức tường nào không bị gió lùa, phóng viên nào ăn hối lộ, trong lòng mọi người đều biết rõ. Những gì bọn họ viết chẳng ai muốn xem, chẳng ai muốn tin. Miki tiên sinh muốn hãm hại tiểu thư Catherine sao?”

“Không, đương nhiên không, ” Da mặt Miki có thể nói là dày hơn cả tường thành, ông ta tiếp tục thuyết phục: ” Thượng Hải, tuyết nguyệt phong hoa, tiểu thư Catherine trẻ tuổi xinh đẹp, hẳn là đáng giá tốt nhất.”

“Ông không cần nói nữa.” Hứa Lương Thần đã giận đến mức giọng nói cũng run run, cô đứng dậy: “Tạm biệt.”

“Tiểu thư Catherine, đây chỉ là một phần lễ vật.” Miki vẫn còn cố dụ dỗ: “Đế quốc Đại Nhật Bản sẽ là bạn của cô.”

Câu cuối cùng rõ ràng là vừa dụ dỗ vừa đe dọa, Hứa Lương Thần lạnh lùng cười khẽ: “Miki tiên sinh, mời ông thu tay lại! Nơi này là lãnh thổ Trung Quốc, chúng tôi sẽ không làm bạn với những người bụng dạ khó lường.”

Giọng cô hơi cao, David ở bên cạnh chứng kiến mọi chuyện, bước nhanh tới, nói: “Phục vụ, đưa mũ cho ông ta!”

Miki dường như không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy, ông ta chẳng kịp lấy mũ, cúi chào một cái rồi cuống quýt đi ra ngoài. Hứa Lương Thần lạnh lùng nhìn, ba người đều không chào lại.

David ngồi xuống: “Catherine, chuyện này em định xử lý như thế nào?” Đoàn Kỳ Bình cũng nhìn Hứa Lương Thần.

David tỏ vẻ anh sẽ điều tra kỹ càng việc này, nhưng dinh công sứ và quân đội Nhật Bản sẽ không đồng ý. Hứa Lương Thần nghĩ chuyện này chắc chắn sẽ được báo cáo lại với bộ phận ngọai giao, người dinh công sứ làm chuyện như vậy, nói không chừng đây là một cơ hội có thể lợi dụng.

Vì thế, cô nghĩ nghĩ, nói: “Cám ơn ngươi, David. Tối qua em ngủ không đủ, hôm nay hơi mệt, cho em chút thời gian, em sẽ suy nghĩ rồi cho anh câu trả lời thuyết phục. Chuyện này không chỉ liên quan tới em mà còn liên quan tới Tạp chí địa lý quốc gia, xin anh mau chóng hỏi ý kiến của tổng bộ.”

David đồng ý, ba người ra khỏi hội sở, David lưu luyến không rời chào tạm biệt Hứa Lương Thần. Đoàn Kỳ Bình ra hiệu cho lái xe đi thẳng đến Trúc Uyển.

Hứa Lương Thần không hiểu nhìn cô, Đoàn Kỳ Bình quay lại nhìn về phía sau: “Lương Thần, người Nhật Bản bụng dạ khó lường, đằng sau có đuôi.”

Hứa Lương Thần nghe vậy hơi giật mình, cô không ngờ người Nhật Bản lại làm như vậy, nhìn chiếc xe lặng lẽ theo sau, cô nhìn Đoàn Kỳ Bình không nói gì. Đoàn Kỳ Bình hiển nhiên đã gặp chuyện như vậy nhiều lần, không hề hoang mang chỉ huy lái xe cắt đuôi phía sau. Cô bình tĩnh như vậy làm cho Lương Thần mềm lòng, có thể thấy vị chủ bút trẻ tuổi này giữ vững chân lý giữ vững giấc mộng thật không dễ dàng!

Xe quẹo trái quẹo phải, qua mấy cái ngõ nhỏ cắt đuôi xe phía sau rẽ vào Trúc Uyển. Nhìn rừng trúc xanh tốt trước mắt, Hứa Lương Thần bỗng nhiên nhớ tới những lời Đoàn Dịch Kiệt nói với cô ngày hôm đó. Chuyện ép hôn còn chưa giải quyết xong, cô thật sự nên nghe lời anh đến đây ở sao?

Đang nghĩ tới đó, xe dừng lại, hai người xuống xe. Đoàn Kỳ Bình dẫn cô đi vào sâu trong rừng trúc.

Khác với biệt thự kiểu Âu thời thượng đương thời, sau rừng trúc là mấy gian nhà bằng, ba nhà một tầng từ nam sang bắc nối liền bằng hành lang gấp khúc gian. Ở giữa là hai tiểu viện, bên cạnh điểm xuyết hồ đá, hoa và cây cảnh, cổ thụ đầy vườn. Bên cạnh là núi giả bằng đá Thái Hồ, hồ sen, hoa cỏ cây cối không dưới trăm loại, ngoài trúc thì đa số là mai, sen, cúc, lan. Trên một khối đá lớn viết bốn chữ “Tiểu Hương Tuyết Hải” bằng lối viết thảo, vốn đây là biệt viện của công thần thời Thanh.

Đưa Hứa Lương Thần vào biệt viện hai cổng, đẩy cửa phòng ra, Đoàn Kỳ Bình cười nói: “Nơi này cần dọn dẹp lại một chút, Lương Thần đừng chê, nếu có chỗ nào không thích thì bảo người ta sửa.”

Hứa Lương Thần mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi ngẩn ra. Bài trí trong phòng vô cùng gọn gàng, đồ đạc đa số được làm từ trúc, dây mây. Trong ngày hè oi bức có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái, trên bàn đặt hai cây phong lan rất đẹp, gian bên trong là phòng ngủ, màn trúc thật dày, giường bằng dây mây tối màu, yên tĩnh u nhã.

Nhớ năm đó, dì Liêu từng nói mặc dù mẹ cô sinh ra trong thế gia nhưng trời sanh tính tình đạm bạc, rất thích những đồ bằng trúc, dây mây. Trước khi mất những đồ vật bà yêu thích đều tặng cho dì Liêu, để trong căn phòng nhỏ của cô ở biệt thự nhà họ Giang. Không ngờ lại thấy được một gian buồng thanh nhã ở nơi này.

Lại nhìn giá sách bên cửa sổ, có Nhạc Phố Ký của Chu Trường Văn, Thước Kiều Tiên của Thái Quan và một vài quyển sách khác. Chữ viết thanh tú rõ ràng là trâm hoa tiểu khải [1] lại có mấy phần giống chữ của mẹ cô.

[1] Trâm hoa tiểu khải: chữ khải [còn gọi là "chính thư" hoặc "chân thư"] là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc và phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.

Thấy Hứa Lương Thần xúc động nhìn ngắm bài trí trong phòng, Đoàn Kỳ Bình không khỏi nở nụ cười. Tâm ý của anh cả rút cuộc cũng không uổng phí, quả thật vừa ý Lương Thần.

Xem xong, Hứa Lương Thần cảm kích cười nhìn Đoàn Kỳ Bình. Vị Nhị tiểu thư này thật đúng là có lòng, bài trí phòng trong mặc dù nhìn qua thì đơn giản nhưng không có chỗ nào không cẩn thận, trên giường thậm chí còn đặt hai bộ sườn xám màu trắng, chẳng lẽ cô ấy sớm biết cô sẽ tới đây?

Hứa Lương Thần không khỏi nghi hoặc nhìn Đoàn Kỳ Bình. Kỳ Bình hiểu ý cô, cười nghịch ngợm: “Vốn chuẩn bị cho một người bạn, nhưng cô đã đến rồi đường nhiên ưu tiên, cô ấy có thể đến ở đằng sau.”

Hứa Lương Thần cảm ơn cô, hai người ngồi trên ghế trúc, cô chuyển đề tài hỏi;”Chuyện Miki cô thấy thế nào?”

“Trung Quốc có câu: Tự tác nghiệt không thể sống. Người Nhật Bản không chỉ có dã tâm với ba tỉnh Đông Bắc còn muốn lấy đây làm bàn đạp nuốt Trung Quốc, bọn họ không sợ nghẹn chết sao. Bây giờ còn công khai đút lót ở Yến Châu, mưu đồ bưng bít chuyện ở hồ Vi Mạch. Theo tôi thấy, chính phủ nên bắt lấy cơ hội lần này cho bọn họ một bài học, vừa là cảnh cáo vừa thuận tiện làm bước đệm để mượn tiền Nhóm ngân hàng. Các nước Âu Mĩ không hiểu dã tâm của người Nhật Bản ở Đông Á, bọn họ cho rằng chiến loạn ở Trung Quốc không liên quan đến Nhật Bản.” Đoàn Kỳ Bình ở Bắc Bình[2] lâu, đương nhiên hiểu rõ rắp tâm của Nhật Bản hơn Hứa Lương Thần.

[2]Bắc Bình: Tên gọi cũ của Bắc Kinh

Hai người vì việc này hàn huyên thật lâu, cho đến khi a hoàn bưng cơm trưa tới mới dừng lại. Bữa cơm Miki mời các cô đều không đụng vào, mà thời gian ăn trưa cũng đã qua.

“Ở đất khách lâu, khẩu vị của tôi có chút kỳ lạ, nếu ăn không quen cô cứ nói thẳng nhé.” Đoàn Kỳ Bình gắp đầu cá tương ớt vào bát Hứa Lương Thần, cười nói: “Đầu cá ớt băm vốn là món ăn nổi tiếng ở sông Tương, đây là tôi tự cải tiến, cô ăn thử xem.”

Trên bàn chỉ có ba món một mặn hai nhạt, Hứa Lương Thần không ngờ Đoàn Kỳ Bình ăn uống đơn giản như vậy, vội cười đón lấy. Nguyên liệu chính là đầu cá mè hoa thật to, đặc sắc nhất là trên đầu cá phủ một tầng tương rất dày. Gạt tương và ớt băm ra, là đầu cá thơm lừng, mềm trơn tươi mới.

Hứa Lương Thần nếm thử một miếng, chỉ cảm thấy mềm nhẵn khó có thể hình dung, kèm với mùi tương ớt, trong miệng là vị cay nồng, lại làm người ta không đành lòng ngừng đũa, còn cảm nhận được một loại phí phách hoành hành giang hồ.

Gần như một đêm không ngủ, dù Hứa Lương Thần không đói bụng cũng ăn được một bát cơm, từ chối khéo a hoàn muốn xới cơm, Hứa Lương Thần bưng chén trà nhạt bàn luận về phong tục ẩm thực các vùng với Đoàn Kỳ Bình. Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên có người trêu đùa nói: “Nghĩ xin bát cơm thật đúng là không dễ dàng, đã cố tới nhanh mà vẫn muộn. Cua ngâm rượu lần trước có còn không?”

Là giọng Đoàn Dịch Kiệt.

Nụ cười trên mặt Hứa Lương Thần nháy mắt cứng đờ, cô ngẩng đầu nhìn Đoàn Kỳ Bình một cái. Đoàn Kỳ Bình chưa kịp tiếp lời, Đoàn Dịch Kiệt đã bước vào.

Hứa Lương Thần cúi đầu nhìn chén trà trong tay. Khi Đoàn Dịch Kiệt đi qua bên người cô, bước chân tạm dừng một chút, sau đó đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống.

“Anh cả, anh còn chưa ăn cơm à?” Đoàn Kỳ Bình đón cua ngâm rượu và cơm a hoàn bưng lên.

“Ừ.” Đoàn Dịch Kiệt đáp một tiếng, quay đầu nói với La Hoằng Nghĩa đi phía sau: “Hoằng Nghĩa, cậu cũng ngồi xuống ăn cùng đi, lát nữa còn nhiều việc.”

La Hoằng Nghĩa đang cười giải thích nguyên nhân chưa dùng cơm với Đoàn Kỳ Bình: “Vân Đài lũ lụt liên tục, nhân lực cứu tế của Chính phủ không đủ, trong cuộc họp nội các đại thiếu đề nghị đưa quân đội tham gia cứu tế, các nghị viên tranh chấp không ngừng vẫn chưa đi đến kết luận, cho tới bây giờ. . . . . .” Nghe Đoàn Dịch Kiệt phân phó, anh vội ngồi xuống, bưng bát cơm lên. Buổi chiều còn rất nhiều việc, anh cũng không dám vì khách khí mà đói bụng.

“Chẳng phải đài thiên văn núi Nam Thông Quân đã bắt đầu phát dự báo thời tiết từ một tháng trước rồi sao? Có nói mưa khi nào thì ngừng không?” Đoàn Kỳ Bình vừa cầm đũa gắp thức ăn cho Đoàn Dịch Kiệt và La Hoằng Nghĩa vừa hỏi.

Đài thiên văn núi Nam Thông Quân là một đài thiên văn tư nhân xuất hiện trong giai đoạn thiên văn Trung Quốc phát triển. Nó được nhà tư bản Trương Hàn xây để phát triển nông nghiệp, thuỷ lợi và tầm nhìn đường biển địa phương. Công việc chủ yếu bao gồm thiên văn và khí tượng.

“Nghe nói mưa dầm liên miên còn có thể kéo dài một đoạn thời gian nữa, cho nên tình thế lúc này rất nguy cấp.” Đoàn Dịch Kiệt vừa ăn cơm vừa cố ý liếc nhìn Hứa Lương Thần một cái. Anh chuyển đề tài hỏi: “Người Nhật Bản bên kia có động tĩnh gì không?”

Đoàn Kỳ Bình nhìn Hứa Lương Thần vài lần, thấy cô cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm chén trà trong tay, không ngẩng đầu không hé răng, đành phải kể lại tường tận chuyện cùng gặp mặt Taro một lần, cuối cùng bổ sung thêm: “Lương Thần cho rằng, chuyện này rất nghiêm trọng, nếu chính phủ muốn không chừng có thể dùng chuyện này làm quả cân cho lần đàm phán vay tiền.”

Đoàn Dịch Kiệt nghe vậy, trầm ngâm nhìn Hứa Lương Thần.

Hứa Lương Thần có chút hối hận vừa rồi không e dè nói hết với Đoàn Kỳ Bình, không biết cô ấy cố ý hay vô ý lại nói suy nghĩ của cô cho Đoàn Dịch Kiệt nghe. Mà cô bây giờ chỉ muốn trốn tránh anh.

“Lương Thần, có thể nói tường tận suy nghĩ của em cho anh nghe không?” Đoàn Dịch Kiệt suy nghĩ một lát, buông bát uống ngụm trà, nhìn Hứa Lương Thần hỏi.

Lương Thần? Ai thân quen với anh đến mức này vậy? Hứa Lương Thần lườm anh, tuy rằng không muốn để ý đến tên đáng ghét này, nhưng bây giờ anh đang nói đến chính sự, vì thế im lặng một xíu rồi bình thản nói: “Theo tôi được biết, sở dĩ Nhóm ngân hàng năm nước đàm phán cho Quân chính phủ phía Bắc mượn tiền, ngoại trừ lợi nhuận kếch xù chủ yếu còn xuất phát từ mục đích chính trị. Theo thông tin từ Bộ ngoại giao Anh quốc, bọn họ cho rằng ‘điều khiển được thế lực vô chính phủ mạnh mẽ kia có lợi cho tất cả các nước thu lợi ích tại Trung Quốc’, nhưng người Nhật Bản rõ ràng không cho là vậy.”

Đối với người Nhật Bản mà nói, Trung Quốc hỗn loạn mới có lợi cho bọn họ, chính phủ càng yếu đuối càng khó khống chế đại cục thì càng tốt. Đoàn Dịch Kiệt hiểu ra gật đầu: “. . . . . . Ý của em là phóng đại chuyện này, để người Nhật Bản phải tập trung đối phó không làm được gì khác trong khi chúng ta đàm phán. . . . . . Ừ, ý tưởng không tồi, có thể thử xem.” Anh tán thưởng nhìn Hứa Lương Thần.

Người này thật thông minh, cô chỉ nói mở đầu, anh đã hiểu hết. Hứa Lương Thần không thể không thừa nhận Đoàn Dịch Kiệt quả thực có chí khí.

Ăn cơm xong, mấy người cùng nhau đi vào thư phòng. Hứa Lương Thần và Đoàn Kỳ Bình viết thư kí gửi cho Tổng Biên Tập Tạp chí địa lý quốc gia -James, công sứ toàn quyền dinh công sứ Mĩ – Ryan Phan, một bức khác là bản sao để David và Hứa Lương Thần tự mình giao cho Công sứ tại dinh công sứ Nhật Bản Shigemitsu Taro. Trong thư viết kỹ càng những gì Miki nói và làm, yêu cầu điều tra và xin lỗi.

Nhìn Hứa Lương Thần thương lượng tin tức mởi với Đoàn Kỳ Bình, trong lòng Đoàn Dịch Kiệt vừa kính vừa yêu vừa lo vừa vui.

Trước kia ở trong lòng anh, phụ nữ là đóa hoa xinh đẹp trong nhà kính, có thể sủng ái có thể đứng nhìn từ xa, nhưng lại gần nhất định là phiền toái, hờn dỗi, dây dưa, dong dài. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thích, khát vọng một cô gái như thế.

Trong lòng anh Kỳ Bình đã là thiểu số khác biệt, sao lại có thể có một cô gái hiếm có như Hứa Lương Thần? Tính cách ấm áp tốt bụng lại ghét ác như thù; thuở nhỏ bị gửi nuôi lại bài xích phú quý quyền thế; có tài lại khiêm tốn; rõ ràng là một cô gái nhu nhược trong lòng lại chí lớn vì nước vì dân. . . . . .

Nếu có một cô gái như vậy ở bên mình, tương lai sẽ tốt đẹp biết nhường nào. . . . . . Nha đầu, vì sao em lại kháng cự anh? Đoàn Dịch Kiệt nhíu mày nhìn bóng dáng xinh đẹp kia, có chút buồn rầu. Anh không bỏ được nha đầu nhìn có vẻ nhu nhược nhưng thực chất lại cứng đầu này, rút cuộc phải thế nào mới có thể chiếm được trái tim cô? Nếu đôi mắt kia lộ vẻ dịu dàng lưu luyến thì quả đúng là động lòng người . . . . . .

Đang nghĩ tới đó, La Hoằng Nghĩa đi tới, khẽ nhắc nhở anh đã đến giờ. Đoàn Dịch Kiệt gật đầu, đứng lên nói với Đoàn Kỳ Bình: “Anh có việc đi trước, chuyện này hãy thông báo cho tổ đàm phán và Bộ ngoại giao.” Nói vậy nhưng mắt vẫn dán chặt vào Hứa Lương Thần.

Xem ra anh cả thật sự thích vị nhị tiểu thư này, Đoàn Kỳ Bình cười hì hì đáp. Đoàn Dịch Kiệt muốn nói lại thôi nhìn Hứa Lương Thần một cái rồi mới xoay người đi.

Không phải Hứa Lương Thần không thấy được sự lo lắng và thân thiết trong mắt anh, dưới ánh mắt như vậy, trước mặt anh, trong lòng cô lại chỉ cảm thấy vô cùng uất ức, còn có lo lắng không nói nên lời. Chuyện này khi nào mới có thể giải quyết rõ ràng?

Xử lý xong công việc, Hứa Lương Thần gọi điện về Tôn phủ, a hoàn gọi Thái Phượng Kỳ tới, Hứa Lương Thần nói cô vì công việc tạm thời không tiện về nhà, Thái Phượng Kỳ đồng ý, dặn cô chú ý giữ gìn thân thể, sau đó hơi chần chờ nói: “Em hai, từ buổi tối hôm qua, Giang thiếu gia đã gọi cho em rất nhiều lần, hỏi cậu ấy có chuyện gì thì cậu ấy lại không nói, có vẻ rất vội vàng gấp gáp, em có muốn gọi lại cho cậu ta không?”

Giang Cách Vu vội vã tìm cô? Anh đến truy vấn đáp án của vấn đề lần trước sao? Hứa Lương Thần có chút đau đầu, cô còn đang lo lắng không biết nói với Giang Cách Vu chuyện Đoàn Chính Huân ép hôn sự giữa cô và Đoàn Dịch Kiệt thế nào. . . . . . Nếu Giang Cách Vu biết, anh sẽ có phản ứng thế nào?

Để điện thoại xuống, Hứa Lương Thần suy nghĩ một lúc lâu, nói không chừng Giang Cánh Vu có chuyện quan trọng khác. Cô không yên lòng, quyết định gọi điện thoại đến phòng làm việc của anh.

Điện thoại vang rất lâu mới có người nhận, là một giọng nói xa lạ: “Cảnh trưởng Giang không ở đây, tôi là trợ lý của anh ấy – phó quan Trình, xin hỏi cô là?”

“Tôi họ Hứa, nếu Cảnh trưởng Giang trở về xin nói lại một tiếng rằng tôi tìm anh ấy.” Hứa Lương Thần lịch sự nói.

Phó quan Trình đồng ý, cúp điện thoại.

Hứa Lương Thần trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn không nhịn được bèn gọi đến biệt thư nhà họ Giang, người nghe điện thoại là Liêu Ngọc Phượng: “Tiểu Thần? Con ở đâu? Sao lâu như vậy rồi mà không tìm thấy con?”

Vừa nghe là Hứa Lương Thần, Liêu Ngọc Phượng liền hỏi thăm dồn dập, nghe Hứa Lương Thần nói đi công tác mới thở phào nhẹ nhõm, sao đó vội vàng nói: “Có phải Cánh Vu gọi cho con không? Nó vừa xin phép chuẩn bị đi Bắc Bình, Tiểu Thần, con không cần lo lắng. . . . . .”

Hứa Lương Thần có chút khó hiểu, dì Liêu bảo cô không cần lo lắng cái gì? Giang Cánh Vu muốn đi Bắc Bình? Vì sao?

“Dì Liêu, dì đừng nóng vội, xảy ra chuyện gì rồi sao? Bởi vì công việc con không ở nhà, Cánh Vu không gặp được con cho nên chúng con chưa liên lạc, sao vậy?” Liêu Ngọc Phượng rất ít khi thất lễ như hôm nay, Hứa Lương Thần vội thân thiết hỏi.

“Tiểu Thần. . . . . .” Ở trong lòng Liêu Ngọc Phượng Hứa Lương Thần sớm đã thân thiết như con ruột, nghe cô dịu dàng, thân thiết hỏi, thần kinh căng ra cố chống đỡ suốt mấy ngày qua của bà bỗng nhiên được thả lỏng, trong giọng nói của bà ẩn chứa sầu khổ: “Tiểu Thần, Chính Vũ ông ấy. . . . . . Đã xảy ra chuyện. . . . . .”

“Cái gì? Dượng đã xảy ra chuyện? Không phải dượng đến Bắc Bình tham gia hội nghị học thuật sao?” Hứa Lương Thần chấn động, vội hỏi: “Dì Liêu, rút cuộc sao lại thế này? Dì đừng nóng vội, từ từ nói.”

Cảm xúc của Liêu Ngọc Phượng dần thả lỏng đôi chút, thở dài sau đó khổ sở nói: “Chính Vũ đến Bắc Bình tham gia học thuật Hồi ức quá khứ, có người bạn gọi điện thoại đến khuyên ông ấy đừng đi, nói rằng mấy năm nay ông khởi xướng tân học, liên tục phát biểu trên tạp chí ‘Tân Nguyệt’, ‘Nhân quyền và hiến pháp tạm thời’, ‘Khi nào chúng tôi mới có hiến pháp’ dùng văn ‘chỉ cây dâu mà mắng cây hòe’, đủ để khiến cho nhân dân ác cảm hoặc khinh thường chính phủ. Không ít quan lớn trong Quân chính phủ phía Bắc hận ông ấy thấu xương. . . . . . Chính Vũ không chịu nghe, chỉ cười nhạt, nói ông có chức trách của mình. . . . . . Còn không phải vừa đến Bắc Bình được vài ngày đã bị bắt sao. Nghe nói Quân chính phủ muốn bí mật xử tử hình ông ấy, thời hạn thi hành án đã định rồi. . . . . . Tiểu Thần, Cánh Vu đã tới Bắc Bình, việc này phải làm sao bây giờ?”

Hứa Lương Thần lo lắng, không ngờ quân phiệt độc tài khống chế văn hóa tư tưởng và ngôn luận đến mức này! Dượng Giang bị bắt ở Bắc Bình, cô nào có thể giúp được Giang Cánh Vu? Cô kìm nén lo lắng, dịu dàng an ủi Liêu Ngọc Phượng: “Dì Liêu đừng quá lo, dượng là người chính trực, mọi người cùng nhau nghĩ cách; Nói không chừng Quân chính phủ muốn chỉ muốn dọa giới học thuật văn hóa, chưa chắc đã dám ra tay. . . . . . Con sẽ nhanh chóng liên hệ với những người bạn có liên quan, dì chờ tin tức của con.”

Để điện thoại xuống, Hứa Lương Thần không dám chậm trễ, lập tức tìm Đoàn Kỳ Bình, báo cho cô biết chuyện Giang Chính Vũ bị bắt. Đoàn Kỳ Bình lòng đầy căm phẫn: ” Quân chính phủ phía Bắc đã từng tuyên bố sẽ trừng trị những văn nhân mặc khách tùy ý công kích chính phủ khiến xã hội rối loạn, dân chúng sinh ra ấn tượng không tốt với chính phủ. Bị điểm danh trong đó có cả tiến sĩ Giang, bây giờ rút cục bọn họ cũng đã ra tay rồi!”

“Tiến sĩ Giang là học giả nổi tiếng quốc tế, chuyện này ngoại trừ lợi dụng dư luận bên ngoài quốc tế, cô cảm thấy còn cách nào hữu dụng nữa không? Tôi sợ áp lực dư luận quốc tế không đủ.” Hứa Lương Thần không khách khí với Đoàn Kỳ Bình, đi thẳng vào vấn đề hỏi. Cô ấy ở Bắc Bình một thời gian dài, hiểu biết về tình huống nơi đó rõ hơn cô.

Đoàn Kỳ Bình tán thưởng nhìn cô một cái, Hứa Lương Thần có thể lập tức nghĩ đến dư luận quốc tế quả rất thông minh, cô nghĩ ngợi nói: “Cách khác. . . . . . Thứ nhất, tiến sĩ Giang là hiệu trưởng trường công lập Trung Nam, có thể phát động giới học thuật và giáo dục Bắc Bình. Thứ hai, thông qua sức mạnh của Quân Chính phủ phía Nam cố gắng kéo dài thời hạn thi hành án, tìm cách cứu người.”

Hứa Lương Thần trầm tư gật đầu, những điều Đoàn Kỳ Bình nói đều rất quan trọng, hơn nữa có thêm sức ép từ dư luận quốc tế dượng Giang hẳn là có thể thoát hiểm, cô thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi có người quen trong giới giáo dục Bắc Bình, để tôi lập tức đi gọi điện thoại.” Đoàn Kỳ Bình nói: “Hơn nữa, bọn họ nhất định đã biết tin tức này, nói không chừng đã hành động rồi. Lương Thần, chính phủ nơi đó. . . . . .” Cô nhìn Hứa Lương Thần: “Cô thương lượng với anh cả tôi thì tốt hơn. Ý tôi là cha tôi sẽ không thèm để ý đâu.”

Hứa Lương Thần hơi giật mình, sau đó gật gật đầu. Dù muốn trốn tránh Đoàn Dịch Kiệt, trốn tránh Đoàn Chính Huân, trốn tránh phủ Đại Soái đến mức nào đi chăng nữa nhưng dượng Giang gặp nguy hiểm, cô không thể không quan tâm, dù có một chút hi vọng cô cũng sẽ không buông tay.

Trầm ngâm thật lâu sau, cô chần chờ cầm lấy điện thoại gọi cho Đoàn Dịch Kiệt. Giọng La Hoằng Nghĩa truyền tới: “Xin chào, xin hỏi ai đấy?”

Hứa Lương Thần kìm chế trái tim đập như điên, nhẹ nhàng nói: “Tôi là Hứa Lương Thần, xin hỏi đại thiếu có ở đó không?”

“A, Hứa tiểu thư, xin chào, đại thiếu đang họp, cô. . . . . .” La Hoằng Nghĩa biết vị Hứa tiểu thư này là đặc biệt nên câu nào cũng nói thật.

“Vậy làm phiền anh nói cho anh ấy, tôi. . . . . . Có chút việc tìm anh ấy.” Hứa Lương Thần bất chấp nói.

“Vâng, tôi nhất định sẽ chuyển lời! Xin nhị tiểu thư chờ một chút.” La Hoằng Nghĩa sảng khoái đồng ý.

Hứa Lương Thần nói cảm ơn, để điện thoại xuống, sau đó liên lạc với David, nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện: “Em cho rằng cứu người là cách tốt nhất, nhớ Newyork Times và truyền thông nước ngoài có tiếng đăng xã luận, kịch liệt lên án quân phiệt độc tài hãm hại danh nhân giới học thuật.”

David tỏ vẻ đồng ý, cũng nói: “Sau đó xin Newyork Times gửi lại xã luận cho chúng ta, trao quyền cho chúng ta không tiếc tài lực vật lực nghĩ cách để tất cả các tòa soạn ở Viễn Đông đăng xã luận, tạo áp lực cho Quân chính phủ phía Bắc.” David có ấn tượng tốt với Giang Chính Vũ, huống chi là chuyện Hứa Lương Thần vô cùng để ý, cho nên không chỉ đồng ý mà còn khuyến khích cô nhanh chóng viết bản thảo, trình bày và phân tích kỹ càng vụ việc lần này, nhờ người mang đến Hongkong, lập tức chuyển tới Newyork.

Hứa Lương Thần đồng ý, cũng cảm ơn David, lập tức viết bài. Sau này, bài báo được đăng trên Newyork Times đã viết :

Giang Chính Vũ là tiến sĩ ưu tú nhất Trung Quốc đương đại, một trong những nhân vật lãnh tụ có tính kiến thiết nhất giới học thuật, khởi xướng tân học, đề xướng tư tưởng tiến bộ dân chủ, ảnh hưởng đến một thế hệ thanh niên và vô số đại chúng. Vì vậy, quân phiệt độc tài công kích ông, và yêu cầu có những hành động trừng trị ông đã gây ra ảnh hưởng vô cùng to lớn.

Ông là một nhà triết học giàu dũng khí, tư tưởng, lời lẽ thẳng thắn. Sở dĩ ông bị những kẻ độc tài trừng trị chỉ vì ông có gan phát biểu thẳng thắn ý kiến, chất vấn dưới sự thống trị độc tài có còn dân chủ hay không, tội của ông đó là nói thẳng chân tướng. . . . . . Nếu ông khiêu khích làm loạn, xét thấy cục diện chính trị rung chuyển trước mặt, trừng phạt có lẽ có thể chấp nhận. Nhưng tiến sĩ Giang bác là lãnh tụ tân học Trung Quốc, nhà tư tưởng kiệt xuất, tiếng nói chính trực của ông nên được lắng nghe, chứ không phải áp chế và phá hủy.

Viết xong, Hứa Lương Thần cẩn thận nhìn mấy lần, đưa bút sửa lần cuối, cuối cùng quyết tâm giao cho Đoàn Kỳ Bình phái người đưa đến Tạp chí địa lý quốc gia. Đúng lúc này chuông điện thoại reo lên.

“Lương Thần, em tìm anh à?” Giọng nói dịu dàng hiếm thấy của Đoàn Dịch Kiệt truyền đến, không biết vì sao Hứa Lương Thần bỗng cảm thấy bình tĩnh lại.

“Rất xin lỗi, tôi có việc gấp. . . . . . Muốn nhờ anh giúp.” Hứa Lương Thần thấp giọng nói.

Nghe cô nói xong, trong điện thoại không có tiếng động. Hứa Lương Thần thấp thỏm chờ câu trả lời của anh. Cô thậm chí đã nghĩ nếu Đoàn Dịch Kiệt đồng ý cứu người mà không đưa ra yêu cầu quá đáng, cô sẽ đồng ý. . . . . .

Đang nghĩ vậy, trong điện thoại truyền đến giọng nói mạnh mẽ của Đoàn Dịch Kiệt: “Chuyện này anh vừa mới hỏi thăm, tin tức bên trong nói là thật. Anh sẽ mau chóng phái người bên Bắc Bình liên hệ với Giang Cánh Vu, dốc hết sức bảo vệ tiến sĩ Giang, em không cần quá lo lắng.” Câu cuối cùng bỗng nhiên trở nên rất dịu dàng, làm cho Lương Thần không khỏi sửng sốt.

Quân chính phủ sự vụ rất nhiều, Thiếu soái nắm mười vạn hùng binh cả bận rộn, anh không để ý chuyện này cũng không có gì là lạ. Nhưng Đoàn Dịch Kiệt không chỉ sắp xếp chu đáo, còn nhẹ nhàng an ủi. Nghe anh nói như vậy, trong lòng Hứa Lương Thần không khỏi có chút cảm động, tâm trạng phức tạp cảm ơn anh, sau đó để điện thoại xuống.

Đoàn Kỳ Bình đi tới, vẻ mặt có chút hưng phấn nói cho Hứa Lương Thần: “Tôi vừa mới liên hệ với Bắc Bình, tiến sĩ Giang bị bắt khiến cả Bắc Bình chấn động. Giới giáo dục, giới văn học và nhân sĩ tiến bộ đang trăm phương nghìn kế tiến hành nghĩ cách cứu viện. Đại học Yên Kinh và chín trường cao đẳng Bắc Bình nói tiến sĩ Giang là văn nhân, muốn định tội phải giao cho toà án thẩm vấn theo luật. Nếu như toà án cho rằng vô tội, xin lập tức phóng thích.”

Thấy cô nói vô cùng hứng khởi, Hứa Lương Thần vội đưa cô chén trà, Đoàn Kỳ Bình nói tiếp: “Giới tin tức Bắc Bình vì nghĩ cách cứu tiến sĩ Giang, cũng tuyên truyền rộng rãi ra dư luận. Nhật báo Bắc Bình đăng bài, rất nhiều thị dân gởi thư lên chính phủ, liệt kê hơn mười lý do chứng minh ông ấy vô tội. Trong đó thứ hai điều viết rằng: Dân chúng có quyền biết rõ tình hình, tiến sĩ Giang dũng cảm có gan phát ngôn, kêu gọi nhân dân đừng tự lừa dối mình, đối diện với hiện thực, nói rất thẳng thắn!”

Nghe cô nói hăng say, tâm trạng nặng nề của Hứa Lương Thần mới khá lên đôi chút, không khỏi cười nói: “Cô cũng nói thật hùng hồn, lần trước dượng Giang nói chỉ nói suông thì dễ, Kim Thánh Thán nói: Chuyện đau đớn nhất trên thế giới là bị chặt đầu, mà chuyện nhanh nhất là uống rượu. Tiến sĩ Giang nghĩ: muốn sung sướng thì có thể uống say rồi ngửa cổ cho người ta chặt đầu [1].”

[1] Đây là một cách chơi chữ, trong câu gốc có từ 痛快 = vui. Khi tách 2 chữ này ra thì có 痛 = đau, tức là chuyện đau đớn nhất là bị chặt đầu; và từ còn lại 快 = nhanh, tức là chuyện nhanh chóng nhất trong cuộc sống này là uống rượu. Từ đó suy ra nếu muốn 痛快 (sung sướng) thì đi uống rượu rồi cho người ta chặt đầu.

Đoàn Kỳ Bình cười ha ha, đang tán gẫu hăng say, chuông điện thoại lại vang lên. Đoàn Kỳ Bình đưa điện thoại qua: “Lương Thần, tìm cô đó.”

Trong điện thoại truyền đến giọng David : “Catherine, vừa rồi anh gọi cho Shigemitsu Taro, lúc đầu ông ta tỏ vẻ hôm nay đã kín lịch, không có thời gian; Nhưng khi anh nói chuyện này rất nghiêm trọng, đã báo cáo cho lãnh đạo Tạp chí địa lý quốc gia nước Mĩ và Newyork Times, ông ta tỏ vẻ quan tâm, hẹn ước chúng ta năm giờ gặp mặt, có được không?”

Hứa Lương Thần nghĩ đến lời dặn của Đoàn Dịch Kiệt, nhìn Đoàn Kỳ Bình, đồng ý.

Dựa theo sắp xếp ban đầu, ngày mai là bắt đầu vòng hội đàm thứ nhất trong cuộc đàm phán mượn tiền Nhóm ngân hàng năm nước. Khiến người Nhật Bản sốt ruột không rảnh lo chuyện khác cũng tốt.

“Tốt lắm, anh tới đón em, lát nữa gặp.”

David tới rất nhanh, Hứa Lương Thần thu thập xong đi ra, xe đã đứng ở cửa. David lịch sự mở cửa xe cho Hứa Lương Thần. Hai người vừa trao đổi tin tức hôm nay vừa nghị luận người Nhật Bản có ý cố tình mượn sức Hứa Lương Thần.

Xe nhanh chóng đến dinh công sứ Nhật Bản. Ở chỗ bảo vệ báo tên, hai người nhận được sự tiếp đãi nhiệt tình của chủ nhân. Một vị thư ký thái độ cung kính cười, đưa bọn họ tới văn phòng trên lầu của Shigemitsu Taro.

Taro là người Nhật Bản điển hình, dáng người không cao hơi đầy đặn, đôi mắt một mí sau mắt kính luôn liếc nhìn, tóc chải về phía sau, nhưng vì phía trước đã hói mà cố ý để lại vài sợi, làm cho người ta có cảm giác âm trầm mà bá đạo.

Ông ta nhìn chằm chằm David và Hứa Lương Thần một lúc lâu, trên mặt nở nụ cười thân thiện: “Hai vị mời ngồi, Đại Nhật Bản đế quốc và Mĩ là nước bạn, nhưng tại hạ không quá quen thuộc với quý tạp chí, không biết hai vị đến có gì chỉ giáo?”

David và Hứa Lương Thần ngồi trên ghế sofa, rút bản sao của bức thư gửi cho tổng bộ tạp chí và Newyork Times từ trong tập hồ sơ đưa cho Shigemitsu Taro, mời ông ta duyệt một lượt.

Shigemitsu Taro có hơi chần chờ cầm lấy, đọc chưa được một nửa, sắc mặt của ông ta đã đỏ đến mức gần như biến thành màu đen, sau đó cầm điện thoại trên bàn, quát một tràng dài bằng tiếng Nhật Bản. David liếc nhìn Hứa Lương Thần một cái, Hứa Lương Thần hơi hơi gật đầu, dùng môi hình nói cho David, ông ta đang trách mắng thuộc hạ cũng gọi Miki đến.

Shigemitsu Taro vô cùng bối rối, ông để điện thoại xuống nhất quyết đọc hết bức thư, mím môi trầm mặc thật lâu sau lại mở ra đọc lại vài lần. Sau một lúc trầm ngâm mới đưa tầm mắt đảo qua David và Hứa Lương Thần, cuối cùng ánh mắt như dừng lại trên mặt Hứa Lương Thần, ho khan một tiếng, hắng giọng nói: “Catherine tiểu thư, tôi rất xin lỗi. Tôi cam đoan với cô, chuyện đáng xấu hổ này tôi hoàn toàn không biết gì cả. Không thể ngờ văn phòng tuỳ viên quân sự của chúng tôi lại làm ra chuyện như thế này.”

Hứa Lương Thần thờ ơ nhìn thẳng vào ông ta, không nói gì.

Shigemitsu Taro thấy vậy trong mắt âm thầm hiện lên chút dò xét, ông ta nói tiếp: “Tôi không rõ số tiền này Miki lấy từ đâu, nhưng tôi cam đoan sẽ điều tra. Tôi cam đoan với hai vị, kinh phí của dinh công sứ chúng tôi tuyệt đối không dùng vào việc này.”

Hứa Lương Thần ngước mắt nhìn ông ta chằm chằm, cô muốn xem vị công sứ toàn quyền đại nhân của Nhật đóng tại Yến Châu này rút cuộc sẽ giải thích về chuyện xấu này như thế nào, ngoại trừ đưa dinh công sứ ra khỏi chuyện này, còn có thể làm gì?

Đối mặt với ánh mắt trong trẻo của cô, Shigemitsu Taro có chút chật vật, những lời biện minh trong sạch cũng khó nói tiếp, vì thế ông ta đứng dậy, cực kỳ khẩn thiết nói: “Hiện tại, tôi lấy thân phận công sứ Nhật, đại biểu chính phủ tệ quốc, trịnh trọng xin lỗi tiểu thư Catherine. Lát nữa, tại hạ sẽ giao cho cô lời xin lỗi bằng văn bản.”

“Vậy Miki tiên sinh thì sao? Quý sứ quán định xử lý như thế nào?” Hứa Lương Thần dùng tiếng Anh hỏi.

“Xin cô yên tâm, tôi hứa Miki cũng sẽ đại biểu văn phòng tuỳ viên quân sự tự mình xin lỗi!” Ánh mắt Shigemitsu Taro dường như muốn hỏi, như vậy hai vị vừa lòng chưa?

Hứa Lương Thần và David nhìn nhau, cùng đứng dậy, David cười nói: “Công sứ tiên sinh, chúng tôi chấp nhận lời xin lỗi, ông có thể thành khẩn xin lỗi, chúng tôi đã vừa lòng rồi.”

Nói xong, hai người định cáo từ, Shigemitsu Taro nâng tay có chút muốn nói lại thôi. Ông ta nhìn David sau đó lại Hứa Lương Thần, tiến lên phía trước một bước nói: “Thật xin lỗi, tiểu thư Catherine, có thể lấy thân phận một người bạn yêu cầu cô không nói chuyện này cho người khác, cũng xin cô đừng thông báo cho Tạp chí địa lý quốc gia và những đơn vị truyền thông khác được chứ.”

Hứa Lương Thần nhìn ông ta, bình tĩnh nói: “Thực xin lỗi, công sứ tiên sinh ông nói quá muộn rồi, thư gửi cho tòa soạn và Newyork Times đã được chuyển đi từ sớm.”

Nghe vậy, mặt Shigemitsu Taro xanh mét, vẻ mặt kinh ngạc mà u ám. Hứa Lương Thần và David lịch sự cáo từ, ra khỏi dinh công sứ Nhật Bản.

David đề nghị hai người đi uống tách cà phê, Hứa Lương Thần nhớ tới chuyện Giang Chính Vũ đành nhẹ nhàng từ chối. David có chút thất vọng nhìn cô: “Catherine, tiến sĩ Giang gặp chuyện anh cũng rất tiếc, anh sẽ cố gắng hết sức. . . . . . Chúng ta đã lâu không nói chuyện, mấy ngày nay em vất vả rồi. . . . . . Catherine, đây là quê hương em, anh có thể hiểu tình yêu của em dành cho đất nước. Nhưng nơi này chiến loạn liên miên, quân phiệt tranh lợi, dân sinh gian nan, thiên tai nhân họa, không phải nơi thích hợp để sống. Ở Mĩ rất hòa bình, có thể cho em cơ hội bộc lộ tài hoa , Catherine, xin em hãy suy nghĩ kỹ về đề nghị của anh.”

David dịu dàng nói, anh bỗng nhiên nâng tay định xoa một lọn tóc xõa trên vai Hứa Lương Thần: “Anh thật sự yêu em, Catherine, em là công chúa trong cuộc đời anh”

Hứa Lương Thần hơi nghiêng người né tránh tay anh, David có chút ngoài ý muốn nhún vai, ánh mắt nhìn cô bất đắc dĩ và tội nghiệp. Hứa Lương Thần thầm thở dài, nhìn vào mắt anh chân thành nói: “David, em thật cảm ơn những gì anh đã làm cho em. Chuyện này có chút phức tạp. . . . . . chuyện của tiến sĩ Giang cũng khiến em rất lo lắng, xin anh thông cảm bây giờ em thật sự không có tâm trạng đi uống cà phê nói chuyện. Thực xin lỗi, để hôm khác được không?”

David nhìn đôi mắt như làn nước mùa thu của cô không che dấu được mệt mỏi, bất đắc dĩ cười, yêu chiều gật đầu: “Anh không thể kháng cự lại nụ cười của em, chỉ có thể tuân mệnh, Catherine.” Nói xong, khởi động xe, đưa Hứa Lương Thần về Trúc Uyển.

Sắc trời đã nhá nhem, David hạ cửa kính xe xuống, nhìn bóng lưng yểu điệu của Hứa Lương Thần dần biến mất trong rừng trúc, nụ cười trên mặt nhạt dần, mang theo mấy phần lo lắng mấy phần cô đơn.

Từ du thuyền bị Đoàn Dịch Kiệt chặn lại, anh đã mơ hồ phát hiện, tình cảm của bản thân và giai nhân phương Đông dường như đã xuất hiện một bức tường vô hình, hơn nữa bức tường này càng ngày càng cao. Dù anh đứng ở ngoài tường dùng sức thế nào cũng không thể phá tan phòng bị trong lòng Catherine. Dường như cô đang kiêng kị, tránh né cái gì đó.

David có chút sầu muộn, giữa anh và Catherine thật vất vả mới có một chút tiến triển, mấy ngày đầu trở lại Yến Châu là thời gian anh vui vẻ nhất. Chị cả Catherine không bài xích người nước ngoài nữa, mà Catherine dường như cũng bắt đầu thử tiếp nhận anh.

Kết quả đã xảy ra cái gì lại khiến Catherine nhanh chóng đóng cánh cửa trái tim đã chuẩn bị mở ra? David khẽ thở dài, đánh tay lái chuẩn bị quay đầu trở về.

Một ánh đèn xe sáng choang chiếu qua, David khó chịu quay đầu nhắm chặt mắt. Một chiếc xe hơi lướt qua bên cạnh anh, lái thẳng vào Trúc Uyển.

Đúng lúc xe David quay đầu, hai xe giao nhau, đèn xe lướt qua, anh dường như nhìn thấy người trong xe có chút quen mặt. Xe chạy đến nửa đường, anh bỗng nhiên nhớ ra người trong xe là sĩ quan phụ tá họ La của Thiếu soái quân chính phủ Đoàn Dịch Kiệt?

Anh ta đến Trúc Uyển làm gì? Là do Đoàn Dịch Kiệt phái tới? Có liên quan đến Catherine không, khuôn mặt lạnh lùng của Đoàn Dịch Kiệt và khuôn mặt Hứa Lương Thần thay nhau hiện lên trong đầu anh. Không biết vì sao, trong lòng David bỗng nhiên dâng lên cảm giác không ổn.

Ở trong ngành tin tức, đối với những người đã từng trải qua thì “Dự cảm” là từ thể hiện cảm giác khó hiểu không thể nói thành lời. Mà đại đa số phóng viên trong tòa soạn báo đều mê tín, dù David không mê tín nhưng chỉ riêng dự cảm là ngoại lệ.

Không thể không thừa nhận, dự cảm lần này của David hết sức chính xác. La Hoằng Nghĩa đến Trúc Uyển quả thực để mời Hứa Lương Thần đến phủ Đại Soái.

Bánh xe vận mệnh chung quy vẫn không buông tha hai người đã bị nguyệt lão buộc dây tơ hồng.

Rất nhiều năm sau, Hứa Lương Thần cảm thán, mỗi người con gái khi còn trẻ đều là Atula trong truyền thuyết. Mặt mày như vẽ, tươi cười như hoa, vô số người ái mộ bạn trẻ trung xinh đẹp. Nhưng hạnh phúc nhất là có người dù cho mưu tuyết sấm sét vẫn luôn ở bên cạnh bạn. Bởi vì, ở trong lòng anh ta bạn vĩnh viễn là mùa xuân. . .
Bình Luận (0)
Comment