Ép Hôn - Mộc Tam Quan

Chương 1

Chương 1

Edit: Thỏ

“Mây ngũ sắc” vốn nổi tiếng ở núi Vô Danh, tương truyền vào ngày lành tháng tốt sẽ xuất hiện những dải mây rực rỡ uốn quanh đỉnh núi, óng ả như tấm lụa choàng của tiên nữ, lộng lẫy như cánh chim phượng hoàng. Nhiều người cảm thán đó là phép nhiệm màu, nhưng một số kẻ trong nghề đều biết đây là thủ thuật lăng-xê.

Dù sao thì khoa học – kỹ thuật đang rất phát triển vào những năm gần đây, chỉ cần tiềm lực tài chính đủ mạnh thì hô mưa gọi gió hay thổi nước thành mây sẽ không còn là bản lĩnh của thần tiên nữa.

Cái gọi là “ngày lành tháng tốt” vốn đã được chủ nhân của ngọn núi sắp đặt trước, còn “mây ngũ sắc” chẳng qua dùng các chất hóa học như Bari, Stronti, đồng Oxit để tạo nên hiện tượng bồng bềnh xanh đỏ. Sau khi chế tạo mây hoàn tất, bộ phận Marketing của chùa Vô Danh sẽ đăng bài quảng cáo lên mạng xã hội một cách nhiệt tình, cứ thế quần chúng mê tín sẽ đổ xô lên cửa Phật, chen chúc nhau dâng hương, dòng người đông đến mức nhóm bảo vệ không thể kiểm soát được.

Chủ nhân của núi Vô Danh tên gọi Nhạc Tử Thú, y kiêm luôn chức trụ trì ở đây. Ngoại trừ ngọn núi Vô Danh và ngôi chùa thì y còn sở hữu vô số khoáng sản, ruộng nương, đất đai, tiền nhiều đến nỗi tiêu tám đời vẫn không hết.

Nhưng dù bạn giàu có cỡ nào hoặc nghèo khổ cỡ nào, chỉ cần bạn là Alpha hoặc Omega ở quốc gia phương đông, bạn sẽ không tránh được chuyện lứa đôi – nói nôm na là hẹn hò.

Không hẹn hò cũng được, vậy bạn cứ kết hôn, không kết hôn cũng được, vậy bạn sinh em bé, chỉ cần có em bé, quốc gia sẽ không làm phiền bạn nữa.

Rốt cuộc chỉ để nâng cao tỷ lệ sinh nở.

Nhạc Tử Thú không có con, cũng chưa kết hôn, cho nên dữ liệu sinh học của y bị đưa vào “Hệ thống đối sánh hôn nhân quốc gia” để tiến hành cưỡng chế hẹn hò.

Mà Phục Tâm Thần cũng rơi vào tình huống tương tự.

Đương nhiên, Phục Tâm Thần và Nhạc Tử Thú không hoàn toàn giống nhau. Nhạc Tử Thú là một Alpha, còn Phục Tâm Thần là Omega. Nhạc Tử Thú kinh tế dư dả, mà Phục Tâm Thần tháng nào cũng cày bục mặt để đóng tiền nhà.

Thế nhưng, nhân duyên đã gắn kết bọn họ.

—Ding dong!

Sau khi nghe thấy lời nhắc, Phục Tâm Thần liếc nhìn điện thoại và thấy một tin nhắn: Hệ thống kết hôn quốc gia xin nhắc nhở: Tình yêu của bạn đến rồi~

Hệ thống kết hôn quốc gia khác với những bà mai truyền thống, nó vô cùng bình tĩnh, cũng không màng thế tục, chưa bao giờ xem xét vấn đề “môn đăng hộ đối”, nó chỉ nghĩ đến việc gia tăng tỷ lệ sinh sản và tối đa hóa dữ liệu sinh học để ghép nối hai đối tượng phù hợp với nhau. Dẫu một kẻ là phú ông và người kia là ăn xin, chỉ cần tương thích cao độ thì hệ thống tự động thiết lập nhân duyên cho bọn họ.

Sau khi thiết lập nhân duyên, việc *****ên cần làm là hẹn hò.

Hẹn hò không nhất thiết phải kết hôn, nếu đối phương không hài lòng thì vẫn có thể từ chối. Chung quy đường nào cũng tới La Mã, vì bạn sẽ được giới thiệu người kế tiếp. Một khi bạn chưa kết hôn để sinh con thì vẫn phải chấp nhận sự sắp đặt nhân duyên này.

Hôm nay là ngày hẹn hò thứ nhất của Phục Tâm Thần.

Đối tượng chính là vị trụ trì ở chùa Vô Danh tiếng tăm lừng lẫy – Nhạc Tử Thú.

Nơi gặp gỡ là trà thất, bên trong bày biện tranh cổ và bàn con, bố cục không bị ảnh hưởng chút nào từ phong cách thiết kế hiện đại, hệt như phim cổ trang.

Cửa trà thất khép hờ, ngoài sân lá trúc đọng sương vẫn đung đưa trong gió, còn khẽ lùa vạt áo trắng. Nhạc Tử Thú mặc tăng bào màu bạch, ánh nắng xuyên qua rừng trúc rơi trên người y, mơ hồ phác họa cơ bắp cuồn cuộn ẩn sau làn áo mỏng.

Y cạo ngắn tóc, để lộ phân nửa da đầu, vầng trán nhẵn nhụi, khuôn mặt trắng trẻo, đôi môi có màu hoa đào nhạt.

Nhạc Tử Thú nâng một chung trà lên, ngẩng đầu nhìn Phục Tâm Thần: “Thí chủ là đối tượng của ta?”

Phục Tâm Thần đứng ngoài hành lang, cảm nhận được vị pheromone mát lạnh và sạch sẽ như hương trúc, đầu óc bỗng rối ren tựa trang sách lật liên hồi trước gió.

Đây là cảm giác khi phù hợp với pheromone?

Phục Tâm Thần có hơi kích động.

Nhưng Nhạc Tử Thú vẫn điềm nhiên, năm ngón tay trắng trẻo thon dài lộ ra từ tay áo, làm động tác thỉnh: “Mời ngồi.”

Phục Tâm Thần định thần lại, lập tức ngồi xuống một cách lịch sự. Hắn nhìn xung quanh, bùi ngùi nói: “Hóa ra giữa chốn xô bồ lại có một nơi yên tĩnh như vậy…”

Nhạc Tử Thú khẽ hé môi, tựa như muốn nói điều gì, cùng lúc có hai sa di vội vàng chạy tới. Chúng đứng ở ngoài cửa, không định vào, chỉ nghểnh cổ với nét mặt lo lắng: “Trụ trì, trụ trì, đám lừa trọc sát vách kia lại tới giành núi!”

Nhạc Tử Thú nhấp một ngụm trà xanh: “Hãy cảm hóa bọn họ.”

Sa di lại nói: “Cảm hóa không thành a! Quốc mắng Tam Tự Kinh đã phổ độ 80 lần! Mà cái đám ôn vật này càng mắng lại càng mẫu thân nó ngang ngược!”

Phục Tâm Thần thầm nghĩ: Tiểu sa di không nói “con mẹ nó” mà nói “mẫu thân nó”, đúng là có chút hoài cổ…

Nhạc Tử Thú bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu cảm hóa không thành, vậy siêu độ đi!”

“Đã rõ!” Sa di gật đầu, cầm lấy hai thanh côn sắt chạy đi. “Tới luôn các huynh đệ, xách theo đồ nghề để “siêu độ” cho bọn đầu đất kia!”

Phục Tâm Thần há hốc mồm: “Ơ…”

“A di đà phật!” Nhạc Tử Thú rót cho hắn một chung trà. “Này, uống trà đi.”

Hắn nghĩ đến đám hòa thượng miệng đầy thô tục, ngạc nhiên nói: “Tôi tưởng rằng… Hòa thượng phải hiền lành chứ…”

Dường như Nhạc Tử Thú hiểu được nội tâm hoang mang của hắn, bèn ôn tồn giải thích: “Vô Danh Tự chúng ta kế thừa một nền văn hóa đặc sắc của địa phương, sở hữu giáo lý và triết lý riêng từ nó.”

“Hả, gì…” Phục Tâm Thần không đồng tình lắm, giáo lý thế quái nào khi hòa thượng mang côn sắt đi “siêu độ” cho người ta?

Đến khi Nhạc Tử Thú tiễn hắn rời khỏi ngôi chùa kỳ quặc thì hắn đành thừa nhận rằng – mình đã vấn vương Nhạc Tử Thú.

Hắn nghĩ rằng đây là ảnh hưởng của pheromone.

Dẫu sao thì, pheromone luôn có ảnh hưởng lớn đối với Omega.

Mà Nhạc Tử Thú lại chẳng mảy may dao động, tựa như tâm trí rất kiên định, y có thể tránh được sự khiêu khích của pheromone.

Đã là lần thứ ba Phục Tâm Thần và Nhạc Tử Thú “hẹn hò”.

Việc “hẹn hò” này phải bỏ trong dấu ngoặc kép, bởi lẽ đây là lần *****ên hắn trải qua những buổi “hẹn” thế này.

Nhạc Tử Thú bảo rằng không thể rời khỏi chùa Vô Danh, y cần phải canh giữ núi, do đó Phục Tâm Thần luôn phải ghé nhã xá của chùa để ngồi uống trà cùng y.

Nhạc Tử Thú luôn vận tăng bào màu trắng, ngồi trên chiếc chiếu màu gạo, tay nâng chung trà nhỏ, nói chuyện phiếm với Phục Tâm Thần. Đôi khi y sẽ kể về một ít văn hóa nguyên sơ, đôi khi sẽ bàn về phong tục địa phương.

Nhưng dù đàm đạo kiểu gì thì hai người họ vẫn ngồi cách nhau một bàn trà.

Bàn trà là một chiếc bàn tốt, làm bằng gỗ thuyền cũ, hoa vân đẹp đẽ, ngập tràn cảm giác bể dâu. Bên trên đặt một khay kim sa đen bóng, bày biện các chung trà nhiều gân mạch, vừa sang trọng vừa tao nhã.

Giữa hai người bọn họ luôn bị ngăn cách bởi bàn trà.

Mỗi lần Phục Tâm Thần đến, Nhạc Tử Thú đều ngồi ở một bàn trà khác. Mà Phục Tâm Thần cũng tự nhiên an tọa.

Đương lúc gió nhẹ ngoài song cửa thổi vào, khiến tăng bào trắng muốt có nếp nhăn thanh mảnh, đối lập với khí chất lạnh lùng không nhiễm bụi trần của Nhạc Tử Thú, tựa như tuyết trắng mềm mại phủ trên đỉnh núi giá băng.

Phục Tâm Thần sẽ cầm lòng không đặng mà nhìn chăm chú vào đường cung gợn sóng ấy. Nhạc Tử Thú bèn giũ áo, mở miệng: “Trời không còn sớm, để ta gọi các sư đệ đưa thí chủ trở về.”

Nhạc Tử Thú có thói quen gọi nhóm tăng nhân trong chùa là sư đệ. Phục Tâm Thần giật mình, im lặng hồi lâu bèn đáp: “Tôi… có theo dõi tài khoản cá nhân của ngài.”

“Vậy ư.” Y nói. “Cho ta biết tên tài khoản của thí chủ, khi về phòng sẽ theo dõi lại.”

“Tôi…” Phục Tâm Thần nuốt nước bọt, dồn hết can đảm vào lời kế tiếp. “Tôi thấy ngài để tình trạng hôn nhân là độc thân?”

 “Đúng vậy.” Nhạc Tử Thú hỏi, “Có vấn đề gì chăng?”

Phục Tâm Thần đáp: “Tôi đã đổi thành Đang hẹn hò.”

“Đang hẹn hò?” Y xác nhận. “Với ta hả?”

“Ừm, phải…” Hắn gật đầu. “Nếu đã muốn hẹn hò, thì ta nên trao đổi cụ thể… Ngài có muốn tiến xa hơn với tôi không? Hay ngài không định nghiêm túc…”

Nhạc Tử Thú hơi bất ngờ trước sự thẳng thắn của Phục Tâm Thần.

“Chúng ta mới gặp nhau ba lần.”

Phục Tâm Thần lẩm bẩm: “Nhưng đây là Nhân duyên…”

Nhân duyên, cũng không phải tự do yêu đương gì.

Thành đôi thì tốt, thất bại thì chào tạm biệt. Đây cũng chính là hàm ý của điều này.

Nhạc Tử Thú trầm mặc.

Nếu là hẹn hò bình thường, gặp phải đối tượng như vậy nhất định hắn sẽ rất bực bội. Nhưng khi trông thấy gương mặt tinh xảo như phấn điêu ngọc mài kia khiến hắn khó mà… nổi đóa.

Phục Tâm Thần thở dài: “Ngài có hẹn hò với người khác không?”

“Không.” Y ngừng giây lát, bèn nói. “Nhưng ta muốn quan sát nhiều hơn ở giai đoạn này, bởi vì ta tương đối đặc biệt.”

“Đặc biệt?” Phục Tâm Thần tò mò hỏi, “Ngài đang ám chỉ thân phận của mình sao?”

“Không chỉ vậy.” Nhạc Tử Thú nở nụ cười nhạt như màu môi. “Là phương diện cá nhân.”

Hắn càng thêm tò mò: “Phương diện nào vậy?”

Nhạc Tử Thú nâng chung trà gốm sứ màu đen, mặt chung tối như mực càng làm nổi bật ngón tay trắng trẻo, tựa như tuyết phủ sau mái hiên. Y lặng lẽ nhấp một ngụm trà, chờ khi nếm được vị cam hồi thơm mới chậm rãi mở miệng: “Thí chủ không phát hiện, ta không chạm vào thí chủ và ngược lại hay sao?”

Phục Tâm Thần nhìn bàn trà làm bằng gỗ thuyền vĩnh viễn ngăn cách vị trí của bọn họ: “Cũng có…”

“Nguyên nhân này rất khó nói.” Nhạc Tử Thú đặt chung trà lên khay, hơi nghiêng đầu, để rồi vị Alpha luôn thanh tĩnh nay lộ ra cảm xúc phức tạp, trông cũng có phần đáng mến. “Nhưng nếu thí chủ thành tâm muốn biết, ta sẽ thật lòng trả lời.”

“Thật sao?” Hắn kinh ngạc.

“Phải, tuy rằng hai chữ thành tâm là hơi vội.” Nhạc Tử Thú ngồi nghiêm túc, giữ lấy vẻ đoan chính lúc ban đầu. “Rốt cuộc chỉ là lần thứ ba hẹn hò.”

Phục Tâm Thần ngắm đôi con ngươi đen nhánh kia, tim đập thình thịch.

Hắn biết mình đã phải lòng vị Alpha này rồi.

 “Không hẳn,” Phục Tâm Thần khẽ lắc đầu, “Ngài nói cho tôi đi, tôi xin thành tâm lắng nghe.” Những lời này quá buồn nôn, sau khi thốt ra thấy sến quá bèn cúi đầu xuống.

“Ừm.” Nhạc Tử Thú gật gù, đôi mắt tối tăm như phảng phất tia sáng lập lòe của ngọn nến. “Để ta nói cho thí chủ.”

Bình Luận (0)
Comment