Ép Hôn - Mộc Tam Quan

Chương 13

Chương 13

Edit: Thỏ

Trong phòng thay đồ, Phục Tâm Thần nói vọng qua cánh cửa: “Nhạc trụ trì, ngài nghe thấy tôi nói không?”

“Ta đang nghe.” Nhạc Tử Thú hỏi vọng vào. “Sao vậy?”

“Tôi muốn hỏi Hoa gian tạ có chỗ tẩy rửa không? Quần áo dơ cả rồi, tôi tính tắm gội một thể.” Nhưng ý định thực sự của Phục Tâm Thần là: Nếu mình tẩy trần rồi sẽ được phép đụng chạm Nhạc trụ trì thoải mái…

“Phía sau bức bình phong có một cánh cửa, bước vào là nhà tắm.”

Phục Tâm Thần vừa quay đầu đã thấy tấm bình phong làm bằng gỗ tần bì, chỉ cần vòng ra sau là đến phòng tắm. Hắn tắm táp một phen, trở ra trông thấy Không Mai đứng bên cạnh. Cậu bé cười: “Quần áo bẩn cứ đưa cho ta giặt.”

Phục Tâm Thần nói lời cảm ơn, khi quay lại trà thất đã thấy Nhạc Tử Thú chễm chệ ngồi. Hắn bèn trêu một câu: “Tôi gặp Không Mai nữa rồi, nhóc con chuyên hầu hạ ngài nhỉ?”

“Không phải chuyên hầu hạ ta,” Nhạc Tử Thú trả lời. “Mà là chuyên hầu hạ thí chủ.”

Phục Tâm Thần sửng sốt: “Hử?”

“Mời ngồi.”

Phục Tâm Thần an tọa, bỗng dưng nhớ đến một chuyện khá hay ho, bèn vọp miệng hỏi: “Chúng ta sẽ ở đây à? Còn những người khác thì sao, chẳng phải ngài đã đồng ý thưởng trà với Phong Nhan sau giờ Ngọ?”

Thành thật mà nói, Phục Tâm Thần vẫn canh cánh trong lòng vấn đề này. Phong Nhan tỏ ra đắc ý khi có được danh bạ của Nhạc Tử Thú, lại còn khoe khoang mời y uống trà chiều thành công. Tuy Phục Tâm Thần không nói toạc móng heo nhưng vẫn băn khoăn trong suy nghĩ, Nhạc Tử Thú dường như không hiểu điều đó, chỉ bảo: “Không sao.”

Câu trả lời chưa phải đáp án chính xác nên Phục Tâm Thần tiếp tục hỏi dồn: “Không sao ư? Nhưng trước đó ngài đã hứa… Hay ngài cứ nhắn tin hủy hẹn với cậu ta, miễn cho đối phương nôn nao chờ đợi.”

Phục Tâm Thần nói xong thì cảm thấy hơi não nề, cứ như hắn đang ghen tuông không bằng. Hắn chột dạ liếc nhìn Nhạc Tử Thú, nhưng y vẫn điềm nhiên như cũ, phớt lờ chuyện kia.

Phục Tâm Thần chợt nghĩ, cũng đúng thôi, Nhạc trụ trì thông tuệ mọi thứ nên sẽ không bận tâm cảm xúc nhỏ nhen thế này. Có lẽ lòng dạ hắn quá hẹp hòi nên mới buồn phiền đến vậy.

Nhạc Tử Thú đáp: “Ta không có danh bạ của cậu ta, phiền thí chủ gửi tin nhắn giúp.”

“Ngài không có à?” Phục Tâm Thần vô cùng kinh ngạc, điều này vốn không khớp với lời nói Phong Nhan… cậu ta bảo…

Sáng nay Phong Nhan cực kỳ vênh váo khi nhắc đến Nhạc Tử Thú, mà giờ trụ trì xác nhận rằng chẳng dính líu gì đến cậu ta.

Không đợi Phục Tâm Thần nghĩ thông, Nhạc Tử Thú bèn giải thích: “Cậu ta hỏi ý thông qua chấp sự, cũng không liên lạc trực tiếp với ta.”

“Thì ra là vậy…” Phục Tâm Thần tỏ tường. Phong Nhan vốn không có phương thức liên hệ với trụ trì, chỉ đành dò hỏi chấp sự mà thôi. Nhưng vì nâng cao sĩ diện bản thân nên cậu ta cố tình nói mình đã mời được Nhạc trụ trì uống trà chiều.

Phục Tâm Thần cười thầm trong lòng. Hóa ra Phong Nhan chỉ là thùng rỗng kêu to, hắn không cần tủi thân mới phải.

Nhạc trụ trì bỗng mở miệng: “Hai hôm nay thí chủ vất vả thật.”

Phục Tâm Thần không ngờ đối phương sẽ nhắc tới chuyện này, ngẩn người hồi lâu bèn nói: “Thưa không, việc chính của tôi là viết báo, lần này nhân lực thiếu thốn nên tôi mới làm thay.”

“Ừ.” Nhạc Tử Thú lại bảo. “Doanh nghiệp này có quy mô nhỏ, chính sách phúc lợi vẫn còn hạn chế, thí chủ chắc chắn nó phù hợp với mình sao?”

Phục Tâm Thần thở dài: “Thật ra cũng tạm thôi, nhưng trên đời này không có chỗ nào hoàn mỹ hết. Tôi cũng muốn công việc nhẹ lương cao, nhưng vấn đề là làm sao tìm được?”

“Vừa hay, ta đang có công việc tương tự.”

Phục Tâm Thần hơi giật mình: “Dạ?”

“Bộ phận Marketing của chùa Vô Danh đang có kế hoạch tuyển người, thí chủ có thể cân nhắc ứng tuyển.”

“Làm vậy… tốt không ngài?”

Nhạc Tử Thú đoán ra nguyên nhân ẩn đằng sau sự ngập ngừng kia: “Thí chủ nghĩ mình dựa vào mối quan hệ để luồng lách, thiếu công bằng nên không vui?”

Phục Tâm Thần vội lắc đầu: “Ý tôi nào phải thế.”

“Không phải thì tốt.” Y hỏi thêm. “Thí chủ trông ta giống hạng người bất chính à?”

Phục Tâm Thần khẽ nhíu mày, kỳ thật cũng hơi giống…

Tuy hắn và Nhạc Tử Thú chỉ gặp nhau vài lần nhưng đã để lại ấn tượng sâu sắc rằng Nhạc Tử Thú không phải Phật sống như mọi người đồn đãi. Tâm tư y rất khó lường, càng không phô bày sự chân thật cho ai thấy. Nếu muốn hình dung tính cách thực sự của y, Phục Tâm Thần cũng không tài nào tưởng tượng.

Những lời này không nên nói ra nên Phục Tâm Thần chỉ khách sáo trả lời: “Vì ngài đột ngột nhắc tới nghề nghiệp nên tôi hơi ngạc nhiên.”

“Vẫn có chút đường đột nhỉ.” Nhạc Tử Thú nói, “Nhưng đúng là chùa chúng ta đang tuyển nhân sự, thí chủ cũng từng đề cập vấn đề việc làm ở buổi hẹn lần trước nên ta muốn chia sẻ thêm thông tin.”

“Vâng, cảm ơn trụ trì.” Phục Tâm Thần hòa nhã đáp lời.

Trên thực tế, dù Nhạc Tử Thú không thuận miệng nhắc tới và không có ý nâng đỡ thì Phục Tâm Thần cũng sẽ từ chối đề nghị này. Nguyên do chỉ có một: Y là đối tượng hẹn hò của hắn. Nếu đặt hai thứ song song với nhau, công việc sẽ dễ bị tình cảm chi phối, từ đó dẫn đến nhiều chuyện mập mờ. Có lẽ Nhạc Tử Thú là cao nhân nên tự chủ được, nhưng Phục Tâm Thần không tin mình làm được.

Tán gẫu một hồi di động Phục Tâm Thần vang lên, hắn vội nói xin lỗi rồi bắt máy: “Vạn Tinh à?”

Đỗ Vạn Tinh hỏi: “Đang rú trong cái xó xỉn nào đấy??”

Phục Tâm Thần trả lời: “Tôi còn ở… Hoa gian tạ.”

“Gì? Cậu thay đồ lâu như vậy, định tham gia lễ hội hóa trang sao?”

Phục Tâm Thần thấy hơi xấu hổ, ban nãy hắn và Nhạc trụ trì đến Hoa gian tạ để thay quần áo, nếu tính đến thời điểm này thì hắn đã đi khá lâu, khó trách Đỗ Vạn Tinh gọi tìm.

Phục Tâm Thần vội giải thích: “Thật ra…”

“Thật giả cái đếch, cậu ngại va chạm Phong Nhan nên cố tình trốn nó?”

“Đúng đúng.” Phục Tâm Thần vội vàng hùa theo. “Tôi chỉ muốn tránh mặt cậu ta.”

“Vậy thì đừng trốn nữa, Nhạc trụ trì đúng là tiên tri. Phong Nhan đã bị quả báo rồi!”

Phục Tâm Thần sợ hãi: “Sao lại như thế?”

Đỗ Vạn Tinh liền tường thuật bằng giọng điệu vui sướng khi kẻ thù gặp nạn: Phong Nhan muốn né huyết quang tai ương nên vội vàng hỏi chấp sự có cách nào hóa giải hay không, chấp sự trầm ngâm hồi lâu mới bảo: “Ở Sơn cốc có một điện thờ, thí chủ nên đến đó bái lạy, biết đâu có thể giải trừ tà khí.”

Phong Nhan bèn chạy tới sơn cốc, quả nhiên trông thấy một điện thờ, đương lúc thành tâm khấn vái thì bị hai võ tăng lạ mặt kéo lên chất vấn: “Ngươi là người mới đấy phỏng? Có phải bên kia phái đến quấy nhiễu không?”

Cậu ta hoang mang hỏi: “Bên kia là ai?”

“Này thì giả ngu!” Võ tăng xắn tay áo, đấm thẳng một cái vào mặt Phong Nhan suýt thì văng hàng giả ra ngoài.

Phong Nhan bị đánh bầm dập như trái chuối, cậu ta khóc lóc nức nở nhưng không đủ sức chống trả chút nào, cứ thể ăn đòn nhừ tử. Sơn cốc sống khép kín với thế giới bên ngoài, lúc võ tăng đi tuần tra bỗng nhìn thấy kẻ mặt mày lạ hoắc đang lúi cúi làm gì đó, tưởng là môn đệ của phe đối diện nên trực tiếp tiến hành cảm hóa, siêu độ.

Phục Tâm Thần sực nhớ, lần *****ên bọn họ gặp nhau cũng có hai cậu bé chạy vào, nói cái gì “con lừa trọc sát vách lại tới giành núi”, Nhạc Tử Thú bèn sai các anh em đi “cảm hóa” cùng với “siêu độ” đám người kia. Phục Tâm Thần tò mò hỏi y: “Rốt cuộc con lừa trọc sát vách và đám ôn vật ngang ngược mà sa di từng nói… là thế nào?”

Nhạc Tử Thú trần thuật: “Lão trụ trì chùa Vô Danh không phải cha ruột của ta.”

“Hơ….?” Phục Tâm Thần bắt đầu khó hiểu.

Bình Luận (0)
Comment