Ép Hôn - Mộc Tam Quan

Chương 15

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 15

Edit: Thỏ

Sáng hôm sau, Kiều Dung Dung dứt khoát bảo với con trai: “Mẹ không đồng ý cuộc hôn nhân này.”

Thái độ người mẹ đột nhiên thay đổi khiến Phục Tâm Thần cực kỳ sửng sốt. Rõ ràng tối qua bà đã hứa sẽ mềm mỏng khuyên nhủ Phục Kiến Phong, nhưng tại sao lại cư xử như thế?

Phục Tâm Thần cầm bánh quẩy trên tay với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Kiều Dung Dung rót cho hắn một cốc sữa đậu nành nóng hôi hổi: “Con à nghe lời mẹ đi, người như Nhạc Tử Thú không phù hợp với nhà chúng ta, mà mình thì đâu dám trèo cao.”

Phục Tâm Thần cũng thấy mẹ mình có lý, nhưng hắn buộc phải hỏi: “Chuyện này con đã từng suy nghĩ, tối qua cha cũng đề cập đến, nhưng trước đó mẹ đã ủng hộ mà?”

Kiều Dung Dung bị lật tẩy nên mỉm cười giả lả: “Lúc ấy mẹ chưa suy nghĩ thấu đáo, trước khi ngủ mẹ đã cân nhắc hồi lâu và cảm thấy không ổn chút nào, cha con lo lắng cũng đúng thôi.”

Phục Kiến Phong còn đứng một bên cổ vũ: “Cha có cái lý của riêng cha! Nhân lúc còn sớm con nên đề nghị đổi đối tượng với hệ thống thì hơn.”

Phục Tâm Thần ngậm bồ hòn làm ngọt. Hắn không hiểu vì sao bọn họ đồng loạt nói hắn trèo cao.

“Shh…” Phục Tâm Thần bất giác thở dài thườn thượt.

Không khó để Kiều Dung Dung nhận ra hắn rất luyến tiếc cuộc hôn nhân này nhưng bà vẫn dứt khoát cấm cản, thà đau một lần rồi thôi hơn là gồng gánh những chuyện bất trắc ập đến trong tương lai.

Trải qua bữa sáng nhạt thếch, Phục Tâm Thần uể oải đến công ty làm việc. Hắn đưa bản thảo chỉn chu cho sếp và chỉ chỉnh sửa đôi chút thì đã được phê duyệt. Lão không vạch lá tìm sâu như mọi khi nhưng tâm trạng hắn vẫn nặng nề. Việc cha mẹ phản đối mối tình này khiến ***** hắn như có tảng đá đè lên, khó mà buông lỏng được.

Giờ nghỉ trưa, Đỗ Vạn Tinh kéo Phục Tâm Thần ra ngoài. Thấy gã cố tình lựa một quán cơm Tây thì Phục Tâm Thần bèn hỏi: “Ăn lót dạ thôi sao lại vào nơi xa xỉ thế này? Cậu mời tôi sao?”

“Đương nhiên tôi mời!” Đỗ Vạn Tinh được dịp hào phóng. “Tiền thưởng hạng mục lần trước được phát tôi vẫn còn dư một ít đây.”

Phục Tâm Thần mỉm cười: “Đừng vung tay quá trán, chẳng phải cậu muốn dành tiền mua nhà sao?”

Tưởng tượng đến chuyện mua nhà mua cửa khiến thần kinh của Đỗ Vạn Tinh căng như dây đàn: “Hừ, chút này thấm tháp vào đâu!” Nói đoạn gã nhăn nhó với Phục Tâm Thần. “Là cậu thì chẳng cần lo, cứ tìm đại gia là được.”

Nhắc đến đề tài này khiến Phục Tâm Thần trở nên phờ phạc: “Đại gia gì chứ, cậu bớt tào lao lại đi.”

Đỗ Vạn Tinh lật menu xoành xoạch rồi lại tia sang Phục Tâm Thần: “Cậu dở hơi bơi ngửa à? Sáng giờ cái mặt như đưa đám ấy. Được tôi mời ăn cơm mà cứ ngồi như linh hồn tượng đá, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Phục Tâm Thần than ngắn thở dài: “Cha mẹ tôi không hài lòng đối tượng hẹn hò của tôi, khăng khăng ép tôi phải đổi.”

Đỗ Vạn Tinh giật mình thon thót: “Tại sao? Chẳng lẽ y giàu nhưng vừa già vừa xấu?”

 “Đương nhiên không phải!” Phục Tâm Thần bảo vệ người mình thích theo bản năng. “Y điển trai, phong độ ngời ngời.”

Đỗ Vạn Tinh thấy phản ứng của hắn bèn cười hô hố: “Cậu bênh y như vậy là vì trót sa vào lưới tình rồi?”

Phục Tâm Thần bị nói trúng tim đen nên ngượng ngùng im lặng.

Đỗ Vạn Tinh thôi cợt giỡn đối phương: “Nhưng tại sao hai bác không đồng ý?”

“Cha mẹ tôi bảo…” Phục Tâm Thần lừng khừng giây lát, song chỉ úp úp mở mở. “Đối phương nhà cao cửa rộng nên không dám đũa mốc mà chòi mâm son.”

“Trời ơi!” Đỗ Vạn Tinh lại giở thói bông đùa. “Hóa ra y thuộc dòng dõi trâm anh thế phiệt!”

“Tôi không biết gọi là trâm anh thế phiệt hay không nhưng thật tình y rất giàu có.” Phục Tâm Thần trả lời lộn xộn. “Đôi bên chẳng môn đăng hộ đối, cha mẹ tôi lo lắng cũng đúng thôi.”

“Đúng thế quái nào được? Tôi thấy vô lý cực kỳ luôn!” Đỗ Vạn Tinh cực lực phản đối quan điểm này. “Gia đình cậu ai cũng hiền như cục bột sao? Kỳ lạ quá! Người ta giàu không chê cậu thì thôi còn cậu năm lần bảy lượt đi chê bai người ta?”

Phục Tâm Thần mỉm cười đầy bất lực: “Nồi nào úp vung nấy, cậu hiểu không?”

Đỗ Vạn Tinh lắc ngón trỏ liên tục: “Cậu quá cổ hủ rồi. Tôi thấy cậu chết mê chết mệt y nhưng muốn buông tay chỉ vì điều kiện đối phương quá tốt, dăm ba câu chống chế nửa mùa nghe cứ như đấm vào màng nhĩ vậy.”

Phục Tâm Thần thừa biết điều này bất hợp lý nhưng hắn vẫn do dự nói: “Tôi thích người ta nhưng chưa chắc người ta thích tôi, cách người ta cư xử cũng thờ ơ nữa.”

Đỗ Vạn Tinh đột nhiên thấu đáo: “Hóa ra là vậy à? Cậu nên nói cho tôi biết sớm hơn mới phải!”

“Cậu nhận ra điều gì rồi sao?” Phục Tâm Thần hỏi ngay.

Đỗ Vạn Tinh cầm cốc nước uống một hớp thật sảng khoái: “Chẳng phải cậu e dè bối cảnh của y, cậu cảm thấy y thật cao quý nhưng vì lối cư xử hững hờ nên cậu muốn rút lui. Nếu môn đăng hộ đối thì còn gắng gượng, đằng này địa vị giữa cậu và y chênh lệch rất nhiều khiến cậu rơi vào tình trạng phập phồng lo sợ. Được dịp mẹ cha xúc tác thì cậu muốn bỏ cuộc ngay.”

Đỗ Vạn Tinh như đi guốc trong bụng Phục Tâm Thần. Hắn sửng sốt một lúc lâu mới chậm chạp trả lời: “Chắc vậy…”

Đỗ Vạn Tinh chớp đôi con ngươi đầy thông thái: “Cậu nên thẳng thắn bày tỏ sự băn khoăn với y. Nếu y thích cậu thật lòng đương nhiên sẽ thay đổi theo chiều hướng khác. Nếu đã nói xong vẫn như nước đổ  đầu vịt, cậu nên tìm người mới thì hơn. Mãi đuổi theo người không yêu mình cũng chẳng hạnh phúc gì.”

Phục Tâm Thần có hơi mềm lòng, nhưng bóng ma tâm lý quá lớn khiến hắn chỉ lắc đầu buồn bã: “Nhỡ y thay đổi thái độ mà cha mẹ tôi vẫn thế thì sao?”

“Tôi nghĩ hai ông bà cũng không phải loại người bảo thủ. Họ chỉ lo cho cậu mà thôi. Nếu đôi lứa thật dạ yêu đương, cha mẹ cậu sẽ thông cảm ngay lập tức.” Đỗ Vạn Tinh nhiệt tình khuyên lơn. “Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau, có không giữ, mất bò mới lo làm chuồng.”

Từng câu từng chữ của Đỗ Vạn Tinh đều thấm vào lòng Phục Tâm Thần. Những mâu thuẫn vốn dĩ rối ren kia được Đỗ Vạn Tinh nhẹ nhàng tháo gỡ.

Sau bữa trưa, Phục Tâm Thần bèn nhắn tin cho Nhạc Tử Thú về buổi hẹn cuối tuần này.

Theo thường lệ, họ sẽ gặp nhau tại Tử Đài ở núi Vô Danh.

Tử Đài là một gian nhà nằm khuất trong rừng trúc, ngoại trừ Phục Tâm Thần và Nhạc Tử Thú thì những người khác đều không được phép bước vào. Đây là lần thứ tư hắn đến đây, trước kia từng ngủ lại một đêm.

Hắn nhớ rõ lầu hai của Tử Đài có một căn phòng bí mật, bên trong bày chiếc giường tân hôn làm bằng gỗ lê vàng.

Vì sao lại đặt giường tân hôn ở đó? Quên đi, thật ra chẳng có gì kỳ lạ, Nhạc trụ trì đến tuổi kết hôn nên chuẩn bị vật dụng cho đêm tân hôn cũng là chuyện bình thường. Huống chi chiếc giường kia không phải nói mua là mua được. Gỗ lê vàng là một loại gỗ quý, muốn sử dụng để đóng thành giường cần phải tìm thợ mộc lành nghề để chế tạo, nếu đợi lúc tân hôn mới lật đật đi làm thì đã muộn rồi.

Đầu óc Phục Tâm Thần rối beng.

“Trà sắp nguội.” Nhạc Tử Thú bỗng mở miệng.

Nghe được giọng nói của y, bấy giờ Phục Tâm Thần mới thu gom dòng suy nghĩ hỗn độn về một chỗ, ngượng ngịu nâng chung trà lên: “…Ngại quá, vừa rồi tôi hơi ngẩn người.”

“Không sao.” Nhạc Tử Thú vẫn giữ dáng vẻ khoan dung như vậy. “Thí chủ đang chiêm nghiệm vấn đề gì?”

Phục Tâm Thần nuốt nước bọt, lần lữa hồi lâu mới thận trọng nói: “Dường như ngài chưa nắm được hoàn cảnh gia đình tôi… Thật ra nhà tôi ở huyện nhỏ, tôi chỉ là một nhân viên bình thường, còn ngài thì…”

“Ta biết thí chủ muốn nói gì.” Nhạc Tử Thú cắt ngang lời hắn.

Phục Tâm Thần tò mò nhìn y: “Ngài biết?”

“Bốn chữ đơn giản thôi.” Nhạc Tử Thú vuốt nhẹ chung trà bút lông thỏ, “Không dám trèo cao.”

(*)Chung trà bút lông thỏ: Làm bằng gốm sứ màu ngọc bích, nét mực bên trong lòng chung phải tủa ra thẳng và dài đến đáy, tựa như bút lông thỏ.

Sắc mặt Phục Tâm Thần hơi tái đi, rồi hắn dè dặt cúi đầu: “Không dám trèo cao, liệu cơm gắp mắm, cha mẹ tôi hay dặn dò như vậy.”

Nhạc Tử Thú mỉm cười.

Phục Tâm Thần bị choáng váng bởi nụ cười kia, nó khác xa với nét nhã nhặn ngày thường của Nhạc Tử Thú. Nếu trước kia Nhạc Tử Thú mỉm cười rất khẽ, cười như không cười, chỉ cong môi lấy lệ thì lúc này đây nụ cười tựa như tảng băng trong nước, vừa nổi vừa chìm, khiến người khác rét lạnh thấu xương.

1475793712

Bình Luận (0)
Comment