Ép Hôn - Mộc Tam Quan

Chương 17

Chương 17

Edit: Thỏ

Da dẻ Nhạc Tử Thú trắng muốt như thể nhiều năm không xuất hiện dưới ánh mặt trời, tất nhiên cũng có thể do di truyền. Bởi lẽ cha ruột của Nhạc Tử Thú là một Omega trắng nõn tựa băng tuyết và cơ thể ông toát ra mùi hoa sơn trà trắng.

Mỗi ngày ở gian phòng chật hẹp đều nồng nặc mùi hoa sơn trà hòa quyện trong pheromone lẫn lộn của Alpha, thứ không khí đặc quánh bện lại một chỗ khiến người khác nghẹt thở đến tận cùng.

Nhiều năm chứng kiến vô số Alpha ra vào nhà mình, suốt khoảng thời gian dài Nhạc Tử Thú chỉ nhìn thấy một Omega duy nhất – cũng chính là cha ruột của y. Thậm chí y vững tin rằng Omega chính là thứ sinh vật õng ẹo đầy quái đản. Gần như ngày nào ông ta cũng phát tình, cũng rên rỉ và phơi bày khuôn mặt lẳng lơ thèm khát đàn ông, cơ thể vặn vẹo tựa như một con rắn.

 Đừng thấy vóc dáng cao lớn như ngọn núi của Nhạc Tử Thú hiện tại mà nhầm tưởng y gan lì, bởi lẽ khi đó y chỉ là một đứa trẻ. Trong mắt y, người cha mảnh khảnh kia chẳng khác nào quái vật. Một người cha luôn quỳ mọp trên giường tựa như cánh bướm tàn hơi vướng vào tơ nhện, cùng với những tên Alpha dã thú trong hình hài con nhện khổng lồ, chỉ cần há to mồm là có thể xơi tái ông ta.

Nếu thứ ***** ấy hóa thành thực thể hẳn sẽ có một đám ruồi nhặng bâu đen, thứ giòi bọ sinh sôi từ thịt thối và xộc lên mùi máu thiu tởm lợm, tựa như song sắt hoen rỉ trong tháp đá.

Nhạc Tử Thú mở to đôi mắt.

Ngày qua ngày, y bắt đầu đón nhận sự thay đổi về mặt thể chất. Y không còn là cậu bé gầy gò, thân hình trở nên rắn chắc như thép nguội, cho dù đặt lên bàn cân để so sánh với giới Alpha thì y vẫn là nhân tố vượt trội.

Dáng vóc cao lớn kéo theo những biến chuyển khác thường.

Dù thích hay không y vẫn là một Alpha vị thành niên đầy mạnh khỏe; sự thèm thuồng của Omega xuất phát từ cơ thể hoàn mỹ ấy, mà sự kháng cự Omega cũng bén rễ từ trong lòng y. Sâu thẳm trong ký ức của Nhạc Tử Thú mãi mãi tồn tại gương mặt sa đọa của người cha giống như sẽ chết vì thiếu dưỡng khí bất cứ lúc nào. Ông ta khàn giọng rên rỉ cả đêm, âm thanh lọt vào tai khác nào tiếng quỷ ma than khóc, cứ thế mang đến cơn ác mộng dài đăng đẵng.

Phu nhân lão trụ trì là một Omega nữ, thân là mẹ nuôi bà đã nhanh chóng tìm đối tượng phù hợp cho Nhạc Tử Thú. Mà pheromone từ Omega luôn khiến y buồn nôn, đừng nói đến việc cùng nhau thân mật.

Nhạc Tử Thú không thích bọn họ.

Bất kể là Omega xinh đẹp đến nhường nào, chỉ cần phóng thích niềm hợp hoan thì Nhạc Tử Thú sẽ cảm thấy khó chịu cả thể chất lẫn tinh thần, để rồi đối phương sẽ lo lắng theo quán tính: “Anh sao vậy? Bị bệnh ư?”

Nhạc Tử Thú trả lời: “Không sao, vừa nãy tôi ngửi thấy mùi pheromone của cô.”

Mọi mối quan hệ đều kết thúc như vậy.

Nhạc Tử Thú không hề luyến tiếc, y hẹn hò với những Omega này là do thành ý của mẹ nuôi. Y thờ ơ với Omega, vì từng cá thể xuất hiện đều khơi gợi ý ức về người cha kỳ quặc ấy. Y muốn tránh xa bọn họ và quyết định trở thành một tăng nhân trong chùa.

Để tách biệt đám đông, Nhạc Tử Thú gần như không rời khỏi chùa và hiếm khi đón khách lạ. Nếu muốn gặp y, trước tiên bọn họ phải tắm táp sạch sẽ, mặc những trang phục được nhà chùa chuẩn bị để đảm bảo rằng trên người họ không có mùi pheromone. Tử Đài là nơi người khác không được phép bước chân vào cũng vì lẽ đó.

Nhạc Tử Thú giảng giải mọi chuyện cho Phục Tâm Thần, y không kể chi tiết nên chỉ gói gọn trong vài ba câu. Phục Tâm Thần chưa tỏ tường lắm, nhưng trong lòng lại nửa vui nửa buồn: “Vậy tâm ma này… khiến ngài rất phiền muộn sao?”

Nhạc Tử Thú khẽ mỉm cười: “Cảm ơn thí chủ đã quan tâm ta như vậy. Ta tự cảm thấy mình không thể chiến thắng tâm ma, dẫu rằng lão trụ trì dạy ta gõ mõ tụng kinh và mời cố vấn tâm lý đến gặp nhưng mọi thứ đều vô ích. Hơn nữa ta cũng không cảm thấy buồn phiền.”

“Thật vậy chăng?” Phục Tâm Thần nửa tin nửa ngờ hỏi.

Nhạc Tử Thú gật đầu: “Ta học được cách chung sống với tâm ma.”

“Chung sống với tâm ma?” Phục Tâm Thần càng thêm bối rối.

“Ta xem tâm ma như một phần của chính mình, hoặc nên gọi là bản ngã không muốn ai nhìn thấy, là thói quen tương đối đặc biệt. Điều đó cũng tốt, chẳng ảnh hưởng nhiều đến sinh hoạt hằng ngày.”

Phục Tâm Thần dần dần thấu hiểu, vì Nhạc Tử Thú không cách nào gần gũi với đám đông và ngửi mùi pheromone từ bọn họ nên hắn xa rời quần chúng, tự mình cô lập để có thể chung sống với tâm ma.

Phục Tâm Thần chợt nghĩ tới vấn đề khác: “Nói như vậy, ngài cũng không định kết hôn…” Một suy đoán lóe lên trong đầu Phục Tâm Thần, để rồi hắn thẳng thừng đặt câu hỏi. “Nhưng ngài buộc phải tuân theo chính sách cưỡng chế hẹn hò?”

Nếu vì lẽ đó mà Nhạc Tử Thú đồng ý ở cạnh mình thì…

Đôi mắt Phục Tâm Thần khó giấu giếm nỗi thất vọng.

“Trên thực tế,” Giọng Nhạc Tử Thú trở nên mờ ám. “Ta không hề ghét hương vị của em.”

Gương mặt Phục Tâm Thần nong nóng, hắn xấu hổ nhìn ra cửa sổ, trong đầu hiện lên một ý niệm đơn thuần: “Do ngài ở trong chùa đã lâu nên quen với mùi Ngũ thụ lục hoa?”

(*)Ngũ thụ lục hoa: 5 loài cây & 6 loài hoa được trồng theo quy định của Chùa. 5 loài cây gồm: Cây bồ đề, cây đa, cây cau, cây cọ, cây thốt nốt (cọ đường); 6 loài hoa gồm: Hoa sen, hoa đại tướng quân, hoa gừng vàng, hoa sứ, hoa mộc tê, hoa chuối sen vàng.

Mà pheromone của Phục Tâm Thần chính là mùi hoa sứ.

Nhạc Tử Thú khẽ gật đầu: “Có lẽ vậy.”

Phục Tâm Thần thấp thỏm, vì bọn họ hợp nhau nên y không ghét pheromone của hắn cũng là chuyện bình thường?

Nhạc Tử Thú tiếp tục bảo: “Đúng là vậy, nhưng chẳng biết đến lúc đó ta sẽ làm ra chuyện gì.”

Phục Tâm Thần ngẩn ngơ: “Ngài sẽ làm gì?” Như để giảm bớt sự căng thẳng trong bầu không khí, hắn bèn đùa vui. “Cùng lắm thì buồn nôn như khi gặp Omega khác.”

“Chắc chắn không.” Nhạc Tử Thú xem chừng rất tự tin về khoản này. “Ta không hề dị ứng mùi hương của em, ngược lại vô cùng thích.”

Ba chữ vô cùng thích ngửi đánh thẳng vào mặt Phục Tâm Thần khiến gò má hắn nóng bừng lên.

Nhạc Tử Thú gõ nhẹ vào khay trà bằng đá Ô Kim: “Hẳn ta sẽ lộ rõ sự bất thường của mình đấy…”

Chất giọng Nhạc Tử Thú vẫn điềm nhiên như cũ, khác với miệng giếng cổ lặng thinh, y tựa như mặt biển yên tĩnh nhưng không biết phía dưới tiềm ẩn nguy cơ gì.

Phục Tâm Thần nuốt nước bọt, dẫu đang là mùa xuân nhưng hắn vẫn thấy ớn lạnh sống lưng.

“Nếu không thể chấp nhận, thì em được phép rời đi.” Nhạc Tử Thú giữ nguyên thái độ ôn hòa, “Kể từ đây em là cánh chim tự do.”

Phục Tâm Thần nghe thấy hai chữ “rời đi” bèn lắc đầu theo quán tính: “Tôi sẽ không…”

“Ta mong em cân nhắc thật kỹ, xin đừng vội vàng hứa hẹn với ta.” Mi mắt Nhạc Tử Thú rũ xuống, tựa như quan sát chú kiến trên mặt đất.

Mà Phục Tâm Thần vẫn ngồi như trời trồng, không thể hiểu được hàm nghĩa của đối phương.

Mãi cho đến một lúc sau hắn mới nhận ra ẩn ý từ cuộc nói chuyện này, tất cả mọi thứ đều cô đọng thành ba chữ: Chạy-ngay-đi.

Bình Luận (0)
Comment