Ép Hôn - Mộc Tam Quan

Chương 24

Chương 24

Edit: Thỏ

Mấy hôm sau, Kiều Dung Dung gọi điện cho con trai để báo tin mừng: “Cha con sắp thăng chức rồi, sẽ chuyển công tác lên thành phố.”

“Tốt quá!” Phục Tâm Thần nghe xong cũng vui lây.

Phục Kiến Phong siêng năng và tận tụy trong công việc nhưng chẳng hiểu sao không thể tiến thân, đó cũng là điều ông lấy làm tiếc trên con đường gặt hái thành công của mình. Nói đi cũng phải nói lại, tuy ông hết lòng cống hiến nhưng cách đối nhân xử thế thiếu sự mượt mà nên khó giành được cơ hội thăng quan, huống hồ chuyển đơn vị sang thành phố khác.

“Sao may mắn vậy ta?” Phục Tâm Thần nghi hoặc, đừng bảo cấp trên đột ngột nhận ra năng lực tiềm ẩn của cha mình nhé?

“Cha con phấn đấu nhiều năm, đương nhiên ổng sẽ được đề bạt rồi.” Giọng Kiều Dung Dung vô cùng thích thú.

Chẳng bao lâu, hai vợ chồng tay xách nách mang đến thành phố. Bọn họ được hỗ trợ chỗ ở nên không cần chen chúc trong phòng trọ với Phục Tâm Thần, thậm chí ông kêu hắn về ở chung để tiết kiệm đồng nào hay đồng ấy.

Phục Tâm Thần  nghe lời cha mẹ, hắn quyết định sống dưới mái nhà được chính phủ cấp cho. Khi Bạch Tầm Bích hay tin anh còn chủ động giúp hắn dọn trọ, cũng như tiện đà ra mắt bác trai bác gái. Chuyển nhà xong xuôi, gia đình nhỏ cùng ngồi trên sofa, mặt mũi ai cũng tươi roi rói.

Đối với Phục Kiến Phong, sự lột xác ngoạn mục lần này chính là niềm tự hào to lớn.

Kiều Dung Dung thôi nghĩ về đường công danh của chồng mình, bà bèn đá sang chuyện khác: “Bạch Tầm Bích là đối tượng mới à?”

Phục Tâm Thần ậm ờ thừa nhận.

“Trông cậu ta cũng đàng hoàng tử tế, chắc sẽ hợp với con thôi.”

Phục Kiến Phong nhanh nhảu bàn lui: “Nó gầy như que củi, gương mặt cùng lắm to bằng hai ngón tay, có nét nào giống Alpha chứ?”

Kiều Dung Dung trợn đôi con ngươi: “Người ta gọi là nhã nhặn.”

“Nó tỏ ra nhã nhặn thì chẳng thế, bà biết trực giác của tôi luôn chuẩn mà.”

Phục Tâm Thần im lặng hồi lâu mới hỏi: “Vậy chuyện con và Nhạc Tử Thú cũng dựa vào trực giác của cha?”

Phục Kiến Phong hít hà: “Chẳng lẽ bọn bây chưa chia tay?”

“Đương nhiên đã chia tay.” Phục Tâm Thần áy náy liếc ra cửa sổ. “Góc nhìn của cha sắc bén như vậy, gặp ai cũng chê lên chê xuống. Cha đang dùng ánh mắt thẩm vấn phạm nhân để đánh giá mọi người ư?”

“Vốn dĩ nên thế!” Phục Kiến Phong tự cho mình là đúng. “Hôn nhân là chuyện hệ trọng cả đời.”

Phục Tâm Thần làm thinh, sau đó rầu rĩ đáp: “Để con nói với Bạch Tầm Bích vậy.”

Phục Kiến Phong ngồi thừ hồi lâu mới buột miệng: “Từ từ đã, con cứ tiếp xúc với cậu ta vài hôm. Ốm yếu chẳng sao, miễn tốt tính là được.”

Phục Tâm Thần không định từ từ, hắn thừa biết mình không kết mô-đen Bạch Tầm Bích nên dây cà dây cuống mãi thì cũng tổ phí thời gian. Cuối tuần sau Phục Tâm Thần hẹn gặp mặt anh ta để nói lời xin lỗi, cũng như quyết định kết thúc cuộc Nhân duyên này.

Bạch Tầm Bích không hề ngạc nhiên hay tỏ ra khổ sở, giận hờn; ngược lại thái độ khá là bình tĩnh. Anh nhìn đối phương bằng đôi mắt sáng ngời: “Có chuyện gì chăng?”

Phục Tâm Thần thở dài ngao ngán: “Thật xin lỗi… tôi chưa sẵn sàng để hẹn hò… Hay chúng ta dừng tại đây nhé.”

“Ừ, tôi hiểu.” Bạch Tầm Bích ung dung đáp. “Cậu có người thương rồi phải không?”

Phục Tâm Thần bị bắt thóp ngay khiến hắn không còn lời nào để nói.

“Lần đầu gặp nhau tôi đã có linh cảm.” Bạch Tầm Bích khẽ mỉm cười.

Phục Tâm Thần thảng thốt: “Vậy tại sao…”

“Bởi tôi cũng vậy.”

Phục Tâm Thần kinh ngạc không thôi.

“Nếu từ chối tôi cậu tính thế nào? Sẽ quay lại với người kia chứ?”

Câu hỏi giản đơn làm hắn ngẩn ngơ.

“Nếu có thể ở bên cạnh người mình yêu, tại sao chấp nhận cuộc hẹn hò này?” Bạch Tầm Bích chậm rãi phân tích. “Chắc chắn cậu có lý do khó nói.” Lúc hỏi tới đây, ánh mắt anh ngập tràn đau thương.

Phục Tâm Thần chợt hiểu ra điều gì: “Cậu cũng chịu cảnh chia ly đôi đường nên đành phải thế?”

Bạch Tầm Bích gật đầu xác nhận: “Trong trường hợp cậu khước từ tôi, hai chúng ta phải tiếp tục hẹn hò với người khác dựa theo quy định của quốc gia. Vòng tuần hoàn sẽ lặp lại thẳng đến khi kết hôn mới dừng.”

Giọng điệu lạnh tanh của Bạch Tầm Bích đã phá tan vẻ mặt dối trá dịu dàng bấy lâu nay được anh gầy dựng, để rồi người đàn ông bắt đầu vạch trần sự thật tàn khốc: “Đế quốc vốn chẳng quan tâm chúng ta yêu nhau hay không, họ chỉ đặt nặng vấn đề kết hôn và gia tăng dân số. Cậu hiểu ý tôi mà nhỉ? Nếu vẫn độc thân thì sẽ phải hẹn hò… Mãi cho đến lúc già nua và mất đi khả năng sinh sản, chúng ta mới có thể giải thoát.”

Cơ thể Phục Tâm Thần như rơi vào hầm băng, vì tiền đề tàn nhẫn ấy khiến cả người hắn run lên bần bật.

Bạch Tầm Bích nói tiếp: “Bắt đầu một lần nữa chẳng biết cậu gặp ai, chi bằng chúng ta bù trừ cho nhau?”

“Gì cơ?” Phục Tâm Thần giật mình thon thót.

Bạch Tầm Bích thản nhiên nâng chung trà uống một ngụm, nhấm nháp vị ngọt thanh đạm kia. “Đừng nghĩ tôi dễ dãi. Chẳng giấu gì cậu, tôi hẹn hò cả tá người rồi nhưng chỉ mỗi cậu khiến tôi cảm thấy yên tâm. Tất nhiên, tôi cũng là kẻ đáng tin cậy.”

Anh mỉm cười ấm áp: “Không yêu đương quấn quýt và không cần sinh con, ngoại trừ hai điều này tôi sẽ làm tròn nghĩa vụ của người chồng, thậm chí chúng ta sẽ trở thành bạn bè tốt là đằng khác.”

Đề nghị của Bạch Tầm Bích nghe có vẻ kỳ quái, nhưng càng quái lạ hơn Phục Tâm Thần không hề chối từ, thậm chí còn nghiêm túc nghĩ suy. Kế tiếp bọn họ lại đi “hẹn hò”, hay nói đúng hơn là “họp mặt.” Sau khi ngả bài với Phục Tâm Thần thì anh không cư xử quá ân cần với hắn nữa, bọn họ ngồi đó để giết thời gian.

Tính hắn lầm lì nên rất ít bè bạn, Đỗ Vạn Tinh xem như là người bạn thân duy nhất của hắn. Giờ tòi thêm Bạch Tầm Bích, mà tính cách anh hoàn toàn trái ngược với Đỗ Vạn Tinh. Nếu Đỗ Vạn Tinh mồm mép tép nhảy, đôi khi vồ vập quá mức, hưng phấn quá đà thì Bạch Tầm Bích tẩm ngẩm tầm ngầm thế thôi, nhưng càng về sau càng hay đùa giỡn.

Ban đầu Phục Tâm Thần áy náy khi mãi nhớ nhung về Nhạc Tử Thú, nhưng dần dần hắn nhận ra thi thoảng Bạch Tầm Bích lại rơi vào trầm tư. Hắn chợt hiểu rằng, ngay cả đối phương cũng vấn vương người trong mộng.

Thời điểm ấy Phục Tâm Thần sẽ hơi mủi lòng, bởi hắn xót xa cho số kiếp đồng cảnh ngộ.

Tính nết cả hai giông giống nên mỗi lần gặp nhau sẽ không thấy áp lực hay nặng nề. Mọi thứ rất tốt và Phục Tâm Thần thôi nghĩ về việc đổi đối tượng nữa. Bởi lẽ hắn đắn đo, sợ người tiếp theo thật lòng thích hắn vậy hắn phải làm sao bây giờ? Chắc hẳn sẽ khó xử đến cùng cực.

Chi bằng gần gũi Bạch Tầm Bích mà hay, vì bọn họ là “cá mè một lứa.”

Đôi khi hắn cứ suy diễn lung tung.

***

Không lâu sau, Bạch Tầm Bích đưa Phục Tâm Thần ra mắt bạn bè. Điều này làm hắn cảm thấy căng thẳng: “Ý của cậu là…”

Bạch Tầm Bích khẽ cười: “Đừng lo, chỉ gặp bạn mà thôi.”

Bạn bè của anh dường như rất thích Phục Tâm Thần, họ liên tục khen ngợi cả hai xứng đôi vừa lứa. Hắn cũng giới thiệu Bạch Tầm Bích cho Đỗ Vạn Tinh, xong còn nghe gã bảo là: “Trông ngon lành đây, anh ta hợp với cậu lắm.”

Đáy lòng Phục Tâm Thần buồn bã, bọn họ rất phù hợp sao?

Bạch Tầm Bích nói rất hay, anh tin mình sẽ trở thành bạn tốt của Phục Tâm Thần, rốt cuộc anh đã làm được. Cả hai ăn ý với nhau từ sở thích đến gu “thẩm mỹ.” Tuy giữa Alpha và Omega luôn tồn tại sức hấp dẫn tự nhiên nhưng họ không hề nảy sinh cảm giác rung động hay lưu luyến vì mùi pheromone.

Phục Tâm Thần rõ hơn ai hết, bởi con tim này chỉ rộn rã vì một người nơi phương trời xa xôi.

Bạch Tầm Bích ở cạnh hắn dưới danh nghĩa bạn trai, xem như giữ chút thể diện cho chàng thanh niên già khú độc thân này.

Bên cạnh đó anh còn xúc tác: “Hay là tháng sáu kết hôn đi, tôi sẽ đối xử tốt với cậu. Nếu cậu nghi ngờ chúng ta có thể ký cam kết. Nếu không hứng thú, xem như tôi chưa nói gì.”

Bình Luận (0)
Comment