Ép Hôn - Mộc Tam Quan

Chương 3

Chương 3

Edit: Thỏ

Về tới trà thất, Phục Tâm Thần thở phào một hơi, quay đầu lại, hắn trông thấy Nhạc Tử Thú đứng bên khung cửa, cúi đầu giũ bỏ nước mưa trên chiếc ô giấy dầu. Khi lắc chiếc ô, Nhạc Tử Thú hơi khom lưng, dáng vẻ khác xa với tư thế hiên ngang thường lệ của y. Vạt áo mỏng thấm ướt mưa dáng lên từng cơ lưng căng phồng, đường cong đẹp như Thương Sơn uốn lượn.

Phục Tâm Thần hỏi: “Ngài lạnh không, cần thay xiêm y không?”

“Không sao.” Nhạc Tử Thú buông dù, cong khóe môi nhìn Phục Tâm Thần, như thể đang cười, cũng tựa như không. Vẻ mặt của y luôn là thế, cảm xúc rất bình đạm, điều này khiến Phục Tâm Thần liên tưởng đến một câu thơ:

Dẫu thờ ơ cũng động lòng.

Gió từ sau lưng Nhạc Tử Thú thổi tới, lay động vạt áo trắng muốt của y, thoang thoảng hương mưa hòa cùng mùi rỉ sắt phả vào mặt Phục Tâm Thần. Hắn sững sờ một lúc lâu, thẳng đến khi bình tĩnh lại mới biết cái lạnh trong hơi sương đã làm hắn rùng mình.

Nhạc Tử Thú khép cửa chính và cửa sổ, ngăn đi sự giá buốt bên ngoài, để người bên trong thôi chịu cảnh đắm mình với gió mưa.

“Quần áo thí chủ còn để bên bờ ao?” Nhạc Tử Thú đột nhiên hỏi.

“Dạ đúng…” Phục Tâm Thần hoảng hồn lắp bắp. “Thế tính sao?”

“Đợi mưa tạnh, ta sai sư đệ lấy cho.” Nhạc Tử Thú mở lời. “Hay thí chủ đừng vội về, cứ nghỉ ngơi qua đêm ở đây, được chứ?”

Phục Tâm Thần nhìn sang ô cửa, chỉ thấy đó là một khung cửa gỗ dán giấy trắng như thời cổ xưa, bóng mưa mờ ảo hiện lên, khơi dậy niềm thắc mắc: “Khi nào mưa tạnh hả ngài?”

“Chỉ e sẽ mưa đến lúc chiều tàn.” Nhạc Tử Thú đáp. “Trời tối xuống núi rất bất tiện, cho nên ta mới giữ chân thí chủ. Hơn nữa cũng cần thời gian để giặt giũ và phơi đồ.”

Nhạc Tử Thú giải thích vô cùng hợp lý, khiến Phục Tâm Thần thấy bản thân quá mức câu nệ rồi. Hắn khẽ nói: “Vậy đành làm phiền…”

“Không sao.” Nhạc Tử Thú trả lời. “Thí chủ chính là khách của chùa chúng ta.”

Trong chốc lát, ngoài kia vang lên tiếng gõ, Nhạc Tử Thú mở cửa thì trông thấy một tiểu sa di. Cậu bé này rất phép tắc, chỉ đứng trước hiên, cũng không bước vào ngạch cửa. Cậu nói: “Bẩm trụ trì, các sư huynh chưởng viện đều tề tựu, đang chờ trụ trì đến họp đấy!”

“Đã biết.” Nhạc Tử Thú điềm tĩnh đáp. “Đêm nay Phục thí chủ sẽ dùng cơm và tá túc ở đây, ngươi đi thu xếp đi.”

“Vâng!” Tiểu sa di gật đầu, “A di đà phật.”

Nhạc Tử Thú quay đầu lại: “Thứ lỗi ta không tiếp đãi chu đáo, mời thí chủ thoải mái nghỉ ngơi, cứ xem đây là nhà của mình.”

“Cảm ơn ngài.” Phục Tâm Thần trả lời khách sáo.

Nhạc Tử Thú và tiểu sa di cùng nhau đi rồi.

Trà thất chỉ còn mỗi Phục Tâm Thần, hắn cũng không gò bó làm chi. Đến đây ba bận nhưng đây là lần *****ên hắn tỉ mỉ ngắm nghía căn phòng này. Thật ra trà thất cũng không rộng, bù lại trang nhã và lịch sự, còn có một cầu thang thông lên tầng trên. Hắn chưa bước lên đó bao giờ, dù sao tối nay cũng tá túc, thôi thì mạnh dạn thử xem?

Phục Tâm Thần men theo cầu thang gỗ đến tầng hai. Cầu thang đối diện với thư phòng, đứng ở thư phòng sẽ nhìn thấy phong cảnh lâm viên thông qua tường kính thật lớn. Trên tường rèm treo rũ xuống, một tầng màu xanh, một tầng màu trắng mỏng manh, vừa khéo che chắn tầm nhìn cũng như tôn thêm nét hoài cổ. Bên trái thư phòng lắp một cửa âm tường màu gạo, đó là gian rửa mặt. Cửa bên phải nối liền với phòng ngủ, bên trong đặt một chiếc gương toàn thân.

Gương to được lồng vào khung gỗ, viền ngoài của khung được khảm các loại ngọc quý như kim châu, bạc châu, lưu ly, san hô, xà cừ, xích châu và mã não; trông rất tinh tế và sang trọng. Phục Tâm Thần tò mò duỗi tay chạm vào những viên ngọc, hắn không hề động mạnh nhưng chiếc gương đã tự quay.

Phục Tâm Thần giật thót, nhận ra chiếc gương chính là một cánh cửa có thể di chuyển. Hắn khẽ lùa, để lộ không gian bên trong. Phục Tâm Thần tò mò bước vào, đây là phòng ngủ có chiếc giường làm bằng gỗ lê vàng. Giường mái hình vòng cung cổ điển, điêu khắc hình loan phượng hòa minh, vách cửa tô chạm hoa văn kỳ lân, ngụ ý Tống Tử (*),thoạt trông đã biết kiểu giường tân hôn.

(*)Kỳ Lân Tống Tử: hình ảnh đứa trẻ cưỡi kỳ lân đến, một lời chúc sớm sinh quý tử.

Phục Tâm Thần đặc biệt để ý chiếc giường Kỳ Lân Tống Tử này, không có gối chăn, mặt gỗ trông như mới, có lẽ chưa từng sử dụng bao giờ.

Phục Tâm Thần trộm đoán: Nó có phải giường tân hôn không?

Sao lại đặt thứ mới tinh này ở đây nhỉ?

Hắn vô cùng tư lự, bỗng nghe tiếng chuông cửa dưới lầu vọng lên thì vội vàng chạy xuống xem.

Mở cửa ra, hắn thấy tiểu sa di quen thuộc mang theo hộp điểm tâm, đứng bên bậu cửa: “Trụ trì đang bận công tác, không thể về ngay, ngài đừng chờ y làm gì. Ngài cứ dùng cơm rồi rửa mặt, nghỉ ngơi. Trên lầu là phòng ngủ, ngài cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”

Phục Tâm Thần ngắm mưa bay trên lầu cao, lòng chợt nghĩ: Chùa Vô Danh tựa chốn bồng lai tiên cảnh, nay hóa ra là một công ty? Có bộ máy tổ chức, có bộ phận tiếp thị để tạo ra doanh thu… Trụ trì chính xác là CEO, là chủ tịch hội đồng quản trị? Khi bận rộn công việc cũng sẽ bỏ bê việc ăn uống.

Tuy hắn nghĩ ngợi miên man, nhưng vẫn niềm nở cười với tiểu sa di: “Cảm ơn tiểu sư phụ nhé, bên ngoài đang mưa, hay em vào đây đi?”

“Không, ta không thể vào.” Tiểu sa di trả lời, bèn đưa hộp đựng thức ăn cho Phục Tâm Thần.

Hắn nhận lấy hộp điểm tâm, lại hỏi: “Sao không thể vào?”

Tiểu sa di liền nói: “Đây là quy củ.”

Phục Tâm Thần lấy làm lạ, nhớ tới Nhạc Tử Thú từng bảo rằng, muốn chạm vào người hắn sẽ phải tắm gội. Đây cũng là quy củ hàng đầu, phải không? Xem ra chùa Vô Danh có hằng hà sa số nội quy là sự thật!

Phục Tâm Thần khẽ lắc đầu, tiếp tục hỏi đứa bé: “Quy củ gì thế? Có thể chia sẻ với anh không?”

“Ta cũng không biết quy củ gì.” Nét mặt tiểu sa di đầy ngây thơ. “Nhưng mọi người đều nói “Tử Đài” này chỉ trụ trì có thể tiến vào, còn lại ai cũng không được phép.”

Phục Tâm Thần rất kinh ngạc: “Vậy ư? Sao anh lại vào được?”

Tiểu sa di gãi gãi đầu: “Ta đành chịu… Chắc hẳn, ngài không phải những người khác.”

Cậu bé vẫn còn rất hồn nhiên, hỏi gì cũng không biết nhiều nên Phục Tâm Thần thôi không truy vấn. Hắn cảm thấy cậu bé rất đáng yêu, bèn cười nói: “Em tên gì?”

Tiểu sa di đáp: “Ta tên Không Mai.”

“Không Mai…” Phục Tâm Thần cười, “Pháp danh của em rất nhã nhặn.” Rồi hắn sực nhớ, “Nhưng trụ trì không có pháp danh sao?”

“Trụ trì không thọ giới nên không tính là xuất gia.” Cậu bé trả lời. “Ngài ấy không có pháp danh.”

Phục Tâm Thần ngẩn ra, chợt mường tượng về gã Alpha đẹp trai vẫn giữ nguyên mái tóc húi cua, không cạo trọc, càng không có dấu sẹo tròn.

“Y làm trụ trì, vì sao không quy y?”

“Núi Vô Danh là tài sản của trụ trì, chùa Vô Danh cũng đồng thuộc quyền sở hữu nên ngài ấy làm trụ trì là đúng. Hơn nữa, ngài ấy đĩnh đạc lắm, tuy không xuất gia nhưng vẫn là tấm gương sáng cho chúng ta.” Giọng điệu của tiểu sa di mang đầy sùng bái. “Quy y chỉ là một hình thức mà thôi.”

Cậu bé có thể diễn giải đạo lý một cách mạch lạc như vậy khiến Phục Tâm Thần có hơi xấu hổ, hắn đành mỉm cười: “Không Mai nói rất hay. Giờ thì mau về thôi, ngoài trời lạnh, kẻo bị cảm.”

Không Mai gật đầu: “Ta đã biết, nếu ngài có yêu cầu gì, cứ ấn chuông phục vụ là được.” Dứt lời, cậu bé bung dù rời đi.

Phục Tâm Thần đóng cửa lại, cầm theo hộp điểm tâm vào trà thất. Sau khi dùng bữa xong, hắn bấm chuông, Không Mai lại đến lấy hộp cơm. Phục Tâm Thần ngồi ở giữa gian phòng, vừa nghịch di động vừa chờ Nhạc Tử Thú.

Ngay lúc chán muốn chết, bỗng hắn nhận được cuộc gọi từ Đỗ Vạn Tinh.

Đỗ Vạn Tinh là đồng nghiệp kiêm bạn thân của Phục Tâm Thần, cả hai cùng làm việc cho một công ty truyền thông. Đỗ Vạn Tinh nói với hắn: “Bản thảo của cậu bị sếp chê tơi bời hoa lá, ngay mai đi làm thì xác định luôn, ổng muốn lấy phổi cậu!”

Cái gọi là “lấy phổi”, đồng nghĩa với việc bị chửi tàu-chở-không-hết.

Phục Tâm Thần than thầm một tiếng, bị sếp mắng cũng đành thôi, vì chi phí nhân phẩm đã được tính vào một phần tiền lương đấy mà. Coi như hắn cho công ty thuê “Nhân phẩm”, mỗi ngày trước khi đi làm thì vứt “Lòng tự trọng” ở nhà, sau khi tan ca sẽ nhặt lòng tự trọng lên, phủi cho đỡ bụi và dùng tiếp.

“Tôi sửa tới sửa lui ba lần rồi.” Phục Tâm Thần bất đắc dĩ nói. “Rốt cuộc ổng muốn sao?”

“Ổng đang muốn thị uy.” Đỗ Vạn Tinh rỏ ra bực dọc không kém. Nếu không sửa lưng cậu vài lần, ổng sẽ có cảm giác mình chưa đủ oai phong và tinh tế.”

Phục Tâm Thần rất tán thành cách diễn đạt của Đỗ Vạn Tinh.

Không hài lòng là giả, thị uy mới là thật.

Đỗ Vạn Tinh chuyển đề tài: “Cậu hẹn hò đến đâu rồi?”

Phục Tâm Thần cảm thấy bất lực: “Chưa biết, mới gặp nhau ba lần thôi.” Hắn nói thêm, “Bọn tôi còn chưa nắm cả tay.”

“Oh noooo!” Đỗ Vạn Tinh rú lên đầy kệch cỡm. “Hẹn hò ba lần mà chưa nắm tay???”

“Ừ, đối phương… rất nghiêm trang.” Phục Tâm Thần xấu hổ giải thích, “Hơn nữa hay nói đạo lý.”

Đỗ Vạn Tinh trố mắt: “Người nghiêm trang và thích nói đạo lý? Vậy hẹn hò làm quái gì? Sao hắn không xéo đến chùa Vô Danh làm hòa thượng đi?”

Bình Luận (0)
Comment