Chương 32
Edit: Thỏ
“Có chuyện gì ư?” Phục Tâm Thần chưa hiểu hết ý của Nhạc Tử Thú, tại sao nói là đừng quá lo lắng? Nhưng nét mặt đượm buồn của y và lời an ủi chân thành kia khiến trong lòng Phục Tâm Thần đột ngột dấy lên điều gì đó chẳng lành. Chẳng lẽ Bạch Tầm Bích gặp nạn?
Nhạc Tử Thú hỏi: “Em vẫn chưa biết chuyện gì ư?”
“Tôi… chưa hay tin gì cả…” Phục Tâm Thần ngày càng dè dặt và đề phòng.
“Là thế này đây.” Nhạc Tử Thú ngừng một chút, tựa như hơi khó xử rồi quay sang chấp sự và Từ Dương Lựu, “Từ thí chủ, thật không phải lúc. Ta và Phục thí chủ có chuyện quan trọng cần bàn, phiền thí chủ dịp khác ghé qua.”
Bụng dạ cô ta phừng phừng nổi lửa: Mình trầy da tróc vảy mới có thể gặp được Nhạc Tử Thú, nay vừa tắm gội xong thì phải thay quần áo đi về? Đây chẳng phải đang chơi khăm mình sao?
Nhưng khi nhìn sang gương mặt của Nhạc trụ trì khiến cô ta không tài nào tức giận.
Sự điên tiết ấy chỉ có thể đổ lên đầu gã họ Phục chứ ai!
Cô ta trợn mắt nhìn đối phương, sau đó vùng vằng đi theo chấp sự.
Lúc Từ Dương Lựu rời khỏi Hoa Gian Tạ thì bèn vồn vã hỏi ngay: “Chẳng phải Phục Tâm Thần và trụ trì đã chia tay rồi sao? Giờ đây lại quấn lấy nhau như vậy?”
Vẻ mặt đối phương bình thản: “Bần tăng không rõ lắm về chuyện riêng của trụ trì.”
Từ Dương Lựu thấy ông là một người kín miệng và nghiêm trang, dù cho cố gắng đào bới thông tin cũng không thu thập được gì nên đành bỏ ngỏ. Cô vô cùng xót thương duyên phận của mình – một phụ nữ đã sống cuộc đời độc thân nhiều năm, nay tìm thấy tấm chồng như ý nhưng anh ta cư xử như hạch. Chặng đường chinh phục nhấp nhô bỗng gặp một tên trà xanh lao ra tranh giành, thật đúng là số mệnh chông gai, tình trường lận đận.
Phục Tâm Thần không biết mình đã làm Từ Dương Lựu chướng tai gai mắt, nhưng giờ phút này đây trong lòng hắn tràn ngập sự nghi ngờ.
“Bạch Tầm Bích xảy ra chuyện gì ư?” Phục Tâm Thần nôn nóng nhìn Nhạc Tử Thú.
Nhạc trụ trì thấy hắn quan tâm anh ta như vậy thì cảm thấy không vui, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện. Y nhấc ấm sứ lên, rót cho Phục Tâm Thần một ly trà và nói: “Em uống trà đi, rồi từ từ nói chuyện.”
Phục Tâm Thần nâng chung uống một ngụm, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt của đối phương.
Nhạc Tử Thú mở lời: “Bạch Tầm Bích ngã gãy chân khi chơi trượt tuyết, giờ đang nằm viện.”
Phục Tâm Thần vô cùng ngạc nhiên: “Cái gì?” Tiếp theo nhăn mày lại. “Mùa này mà có tuyết? Anh ta trượt ở đâu?”
Nhạc Tử Thú gật đầu: “Ừm, anh ta trượt ở khu nghỉ mát.”
Phục Tâm Thần vẫn ôm đầy thắc mắc: “Tại sao ngài biết điều này?”
“Bạch Tầm Bích là bạn tốt của một tăng nhân chùa Vô Danh. Bọn họ cùng nhau trượt tuyết, khi trông thấy anh ta bị thương thì y vội vàng đưa đến bệnh viện. Để chăm lo cho Bạch Tầm Bích nên y đã xin phép nghỉ dài ngày, vì lẽ đó ta mới biết.” Nhạc Tử Thú trần thuật.
“Tăng nhân của quý tự?” Phục Tâm Thần suy nghĩ hồi lâu. “Là Linh Chân à?”
“Linh Chân?” Nhạc Tử Thú cười lắc đầu. “Không phải.”
“À…”
“Sao em lại biết Linh Chân?”
“Tôi không biết, nhưng từng nghe Bạch Tầm Bích nhắc về y.”
Phục Tâm Thần hồi tưởng về cái lần hắn và Bạch Tầm Bích cùng nhau đến đây. Anh ta đã hỏi Không Mai rằng: Chùa em có một người tên là Linh chân sư huynh, đúng chứ?
Lúc ấy chú tiểu bèn đáp: Linh Chân đang ở hải ngoại chưa về.
Sau đó hắn còn hỏi rằng, vị hòa thượng mà anh ta thích là Linh Chân phải không?
Thế nhưng đối phương lại thẳng thừng phủ nhận.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, đúng là người kia chẳng giống với Linh Chân. Bạch Tầm Bích chỉ hỏi nhắm chừng chứ không chắc chắn như kiểu: Linh Chân có ở đây không hoặc em quen biết Linh Chân chứ?
Điều này chứng tỏ anh không biết tăng nhân kia đang sống ở nước ngoài. Nếu hai người bọn họ là bạn tốt của nhau, tại sao lại mù mờ như vậy?
Nói chung, anh ta không thân thiết với Linh Chân, miễn bàn đến chuyện yêu đương nồng nàn.
Nếu đặt hai đối tượng lên bàn cân để so sánh thì nhân vật bạn thân của Bạch Tầm Bích mà trụ trì vừa nhắc lại có khả năng cao được anh ta thầm thương trộm nhớ.
Phục Tâm Thần lập tức hỏi ngay: “Vậy người đó là ai?”
Nhạc Tử Thú trả lời: “Linh Không… Em có quen y chứ?”
“Không quen.” Phục Tâm Thần lắc đầu.
Y gật gù, tựa như đã biết trước điều đó.
“Bạch Tầm Bích té gãy chân khi nào?”
Nhạc trụ trì nhớ lại: “Hình như khoảng bốn, năm ngày trước.”
“Tận bốn, năm ngày rồi ư?” Phục Tâm Thần kinh ngạc vô cùng, “Thế mà anh ta chẳng nói gì với tôi.”
“Ra là thế.” Y đáp. “Ai nấy nghe xong đều giật mình, ta còn tưởng anh ta đã thông báo với em.”
Phục Tâm Thần thấy hơi ngượng ngịu, dù sao Bạch Tầm Bích cũng là đối tượng hiện tại của mình, nhưng tin tức liên quan đến anh ta đều được biết thông qua người cũ, thật đúng là nhục quốc thể quá!
Nhạc Tử Thú nhìn hắn: “Em muốn đến thăm anh ta không?”
Phục Tâm Thần suy nghĩ rồi lắc đầu: “Nếu anh ta muốn giữ bí mật về chuyện này thì thôi, tôi cũng không nên tự tiện chạy tới thăm nom làm gì, nói không chừng còn gây phiền phức.”
Nhạc Tử Thú cười: “Ta còn tưởng em và anh ta là bạn bè.”
Phục Tâm Thần nghệch ra: “Bạn bè?”
Nhạc Tử Thú nheo mắt, vẻ mặt rất đỗi hiển nhiên: “Không phải à?”
Phục Tâm Thần cứng họng.
Rồi y thở dài: “Thậm chí bạn bè cũng không phải.”
“…” Đầu hắn không kịp nhảy số theo dòng suy nghĩ của Nhạc trụ trì, hắn chỉ nói, “Bạch Tầm Bích là đối tượng hẹn hò.”
“Nhưng vì sao trang cá nhân của em vẫn để là độc thân như cũ?”
Phục Tâm Thần câm nín lần thứ n.
Đúng vậy, từ sau khi hắn và Nhạc Tử Thú chia tay thì đã đổi trạng thái mối quan hệ từ hẹn hò thành độc thân, dẫu rằng hắn ghép đôi với Bạch Tầm Bích nhưng vẫn không buồn chỉnh sửa.
“Tôi…” Phục Tâm Thần ngẩn người, “Tôi…”
Nhạc Tử Thú cười khẽ: “Thứ lỗi vì ta đã quá tò mò.”
Phục Tâm Thần sững sờ một lúc lâu, rồi cũng buột miệng hỏi: “Ngài còn… quan tâm đến điều này ư?”
“Đương nhiên.” Y gật đầu, “Ta vẫn xem em như vị hôn thê của mình đấy.”
Bàn tay đang cầm chiếc cốc bỗng buông ra khiến nó rơi vỡ tan trên đất, nước trà bắn phải áo tắm trắng tinh, thấm ướt và tạo thành vệt loang lỗ màu vàng nhạt.
Nhạc trụ trì hô lên một tiếng rồi cầm khăn lau quần áo cho đối phương: “Sao em lại bất cẩn thế này?”
Phục Tâm Thần định thần lại, hắn cúi đầu nhìn trụ trì ngồi khuỵu gối một bên giúp hắn kỳ cọ vết ố của nước trà, tựa như một thói quen thường lệ.
Phục Tâm thần vừa mừng vừa lo, hắn vội vàng kéo tay Nhạc Tử Thú: “Trụ trì…”
Nhạc Tử Thú giữ lấy bàn tay thon gầy kia, nom y vô cùng kìm nén. Phục Tâm Thần hai mắt tròn xoe, để lộ biểu cảm ngốc nghếch cực kỳ.
Nhạc Tử Thú cười hỏi: “Em sao vậy?”
Ánh mắt của y thẳm sâu, tựa như lòng biển trong đêm tối.
Phục Tâm Thần muốn rút tay về nhưng lại nhận ra mình không thể nào tránh né: “Trụ trì…”
Nhờ vào cơ thể rắn chắc bẩm sinh mà y dễ dàng khống chế đối phương, nét mặt y vẫn ung dung như cũ: “Em muốn hỏi gì?”
Tim Phục Tâm Thần đập mạnh: “Chuyện là…”
“Mời nói.” Y mỉm cười, “Ta sẽ giải đáp thắc mắc của em.”
Hắn khẽ nuốt nước bọt: “Rượu đồ mi…”
“Sao?”
“Được ngài ủ riêng vì tôi?” Dẫu rằng nội tâm cực kỳ áp lực nhưng lại cố giao tiếp với đối phương bằng giọng điệu bâng quơ, tuy nhiên âm cuối run run đã vạch trần sự căng thẳng của hắn.
“Đúng vậy.” Y đáp.
“Vừa rồi ngài nói… muốn kết hôn với tôi cũng là thật ư?”
“Phải.”
Phục Tâm Thần vẫn chưa dám tin: “Thật??”
“Thật.” Giọng Nhạc Tử Thú tràn ngập lẽ đương nhiên, tựa như đang trả lời cho câu hỏi trái đất có hình cầu. Cứ như nhắc tới một sự thật mang tính hiển nhiên nào đó.
Phục Tâm Thần ngạc nhiên quá đỗi: “Thế vì sao…”
Hắn cũng chẳng biết hỏi vì sao cái gì.
Nhạc Tử Thú đột ngột buông lơi. Cổ tay vốn bị y nắm chặt giờ phút này được trả tự do, bỗng khiến lòng hắn dâng lên cảm giác hiu quạnh.
Thậm chí Phục Tâm Thần xúc động muốn hỏi rằng: Tại sao ngài lại buông tôi ra?
Nhưng hắn vội vàng im miệng, không dám bật thốt lời nào.
Nhạc Tử Thú chủ động phô bày đáp án: “Áo em bị hở kia.”
Dứt lời, y đưa tay kéo áo giúp Phục Tâm Thần. Đầu ngón tay của đối phương nhẹ nhàng lướt qua thịt da trước ngực, chính vì lẽ đó tim hắn đập mạnh như đang chạy marathon.
Nhạc Tử Thú mỉm cười: “Em còn băn khoăn chuyện gì, cứ hỏi.”
Phục Tâm Thần nuốt nước bọt, hắn điều chỉnh hơi thở đang hỗn loạn của mình, sau đó bình tĩnh chất vấn y: “Ngài đã chuyển sang trạng thái Hẹn hò?”
“Chẳng phải lần trước em tò mò vì sao ta không đổi?”
“Ơ?” Phục Tâm Thần lờ mờ nhớ lại, hình như mình từng thắc mắc vấn đề này.
Trót say đắm ai kia nên hắn để mối quan hệ Hẹn hò, nhưng Nhạc Tử Thú vẫn Độc thân như cũ, hắn thử dò hỏi thì nhận được câu trả lời từ phía y: Đợi khi chúng ta thấu hiểu nhau, quyết định cũng không muộn.
Phục Tâm Thần ngơ ngẩn hồi lâu, sau dè dặt nói: “Lần nọ ngài bảo, cần thời gian hiểu nhau rồi mới quyết định mà?”
“Đúng vậy, giờ thì đến lúc.” Nhạc Tử Thú cười mỉm, “Em hiểu ý ta không?”
“Ý của ngài là?” Phục Tâm Thần ngây thơ bò đeo nơ.
“Ta đang yêu.” Y nhìn chằm chặp đối phương bằng ánh mắt dịu dàng, ẩn bên trong những toan tính mà Phục Tâm Thần nhìn không ra.
Câu trả lời như tiếng sấm rền vang, thế mà y vẫn ung dung đến lạ.
Phục Tâm Thần nghiêm túc cực kỳ.
Suýt thì tim nhảy ra khỏi ngực.
“Không thể nào…” Phục Tâm Thần bối rối trước lời thú nhận của đối phương. “Vậy sao ngài và Từ Dương Lựu…”
“Chuyện này nên hỏi em thì hơn.” Nhạc Tử Thú cười tựa không cười, “Xin đổi đối tượng… vốn là ý tứ của em đấy.”
Đầu gối Phục Tâm Thần mềm nhũn, bỗng nhận ra mình đã rơi vào hố do chính bản thân đào.
“Tôi…” Nét mặt hắn tràn ngập sự hối lỗi, “Tôi sai rồi…”
Nhạc trụ trì định nói gì đó thì điện thoại của Phục Tâm Thần vang lên.
Là bài nhạc chuông đã lỗi thời.
Phục Tâm Thần định ấn tắt theo bản năng, nhưng hóa ra đó là cuộc gọi của Bạch Tâm Bích, nhất thời tay chân luống cuống.
Y không muốn làm hắn khó xử, bèn vẽ đường cho hươu chạy: “Sao em không nghe máy đi?”
“À ừ, tôi xin phép.” Phục Tâm Thần né tránh cầm di động chạy ra ngoài hành lang, lúc này mới ấn phím trả lời. “Bạch Tầm Bích?”
“Ừ, là tôi đây.” Giọng anh thều thào.
Nghĩ đến những lời ban nãy của trụ trì khiến Phục Tâm Thần bất giác lo âu: “Cậu vẫn khỏe chứ?”
“Tôi gọi để nói với cậu rằng, tôi đã xin hệ thống hủy ghép đôi. Chờ sau khi yêu cầu được duyệt thì chúng ta không vướng bận nhau nữa.”
“Gượm đã nào!” Phục Tâm Thần vô cùng hoảng hốt. “Tóm lại xảy ra chuyện gì vậy?”
Phục Tâm Thần và Bạch Tầm Bích không yêu nhau, nhưng anh vẫn luôn ngỏ ý kết hôn với hắn. Hôm nay chủ động nói lời tạm biệt, điều này càng khiến hắn hoài nghi.
Anh chậm rãi mở lời: “Hẳn tôi sẽ thành người tàn tật.”
“Gì cơ!” Phục Tâm Thần bị sốc.
Mặc dù hay tin Bạch Tầm Bích gãy chân từ Nhạc trụ trì, nhưng hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến thương tích của anh lại nghiêm trọng như vậy!
“Cách đây không lâu, tôi đi trượt tuyết thì bị ngã.” Chất giọng từ tốn nhưng lại bình tĩnh vô cùng, “Tình hình cũng khá nguy hiểm.”
Phục Tâm Thần đột ngột cả kinh: “Nghiêm trọng đến thế??”
“Trong cái rủi có cái may.” Giọng điệu êm ru như đang vỗ về Phục Tâm Thần đôi. “Dựa trên sự khiếm khuyết của mình, tôi không cần tham gia cưỡng chế hẹn hò nữa.”
“Sao cơ?” Phục Tâm Thần vẫn chưa hiểu lắm.
“Tôi từng nói với cậu đúng không? Về chuyện ghét phải hẹn hò. Ở bên cậu khiến tôi mệt mỏi, vậy thôi. Giờ thì tốt rồi, kẻ tật nguyền như tôi không cam chịu cảnh gò bó tẻ nhạt nữa. Mọi chuyện tiến triển theo chiều hướng mới.”
“Cậu đang đùa ư?” Phục Tâm Thần thấy vô cùng khổ sở, “Cậu…”
“Tôi nghiêm túc đấy thôi.” Bạch Tầm Bích trả lời, “Tôi hài lòng với điều này.”
Ý của Bạch Tầm Bích chính là: Nhờ tai nạn nên được sống cuộc đời tự do như mong muốn, vì vậy anh ta rất vui. Mà lý do trên không bình thường tí nào. Tuy lời lẽ rõ ràng là thế nhưng Phục Tâm Thần vẫn lo sốt vó.
“Đành vậy, cậu ở đâu? Tôi đến thăm cậu nha?”
“Không cần.” Bạch Tầm Bích trả lời chắc nịch, “Từ đây về sau xem như không quen.”
Xem như không quen?
“Dù sao cũng tốt.” Anh khẳng định. “Chúng ta chỉ là người dưng thôi mà.” Nói xong liền cúp máy.
Phục Tâm Thần cuống quýt gọi cho đối phương, nhưng nhận ra số điện thoại mình đã bị chặn.
Hắn rầu rĩ đi vào trong, nhìn trụ trì điềm nhiên uống trà. Trông thấy hắn trở về Nhạc Tử Thú bèn ngẩng đầu cười mỉm: “Sao vậy?”
Hắn nghĩ ngợi hồi lâu và quyết định nói ra sự thật: “Bạch Tầm Bích gọi điện bảo rằng nguy cơ bị tàn tật rất cao. Tôi muốn đi thăm nhưng anh ta từ chối.”
Nhạc Tử Thú gật đầu: “Đừng lo, đã có Linh Không chăm sóc.”
“Linh Không?”
“Chính là vị tăng nhân chùa ở chúng ta.” Nhạc Tử Thú trả lời, “Cả hai là bạn tốt của nhau, y rất quan tâm đến Bạch Tầm Bích. Vì tiện bề săn sóc nên y đã dọn đến sống cùng.”
“Vậy ư?” Phục Tâm Thần vô cùng kinh ngạc. “Linh Không sư huynh lương thiện quá!”
“Khả năng cao Bạch Tầm Bích sẽ mất việc. Mối quan hệ giữa anh ta và người thân cũng chẳng mặn mà bao nhiêu, hẳn gia đình không hỗ trợ lâu dài.”
Phục Tâm Thần lo lắng: “Vậy phải làm sao?”
“Một khi bạn mình bất hạnh như thế, Linh Không sẽ không nhắm mắt làm ngơ.” Nhạc Tử Thú suy đoán, “Ta chỉ bảo là nếu thôi. Nếu Bạch Tầm Bích tật nguyền, không còn nơi nương tựa thì Linh Không sẽ chăm sóc anh ta cả đời. Y chính là người như vậy.”
Phục Tâm Thần lắp bắp: “Nên…” Tuy rằng ngã Phật từ bi nhưng sự từ bi của Linh Không cũng quá vĩ đại rồi! Nếu trông thấy người tàn tật thì phải chăm nom đối phương cả đời, vậy y có thể làm gì nữa?
Dường như Nhạc Tử Thú nhận ra sự nghi hoặc của đối phương, bèn giải thích: “Bọn họ thân thiết nhiều năm, cảm tình sâu đậm. Ngoài ra, trong chuyện này còn có ẩn tình…”
Ẩn tình?
“Cả hai trao đổi dụng cụ trượt tuyết với nhau. Vốn dĩ Linh Không sẽ là người gặp tai nạn, nhưng vì đưa cho Bạch Tầm Bích mới may mắn tránh thoát.” Nhạc Tử Thú kể rõ ngọn nguồn. “Linh Không rất tin vào luật nhân quả, đương nhiên nghĩ rằng Bạch Tầm Bích thay mình gánh tai ương nên thâm tâm vẫn luôn ray rứt.”
“Hóa ra là vậy…” Tuy Phục Tâm Thần đã hiểu vấn đề, nhưng vẫn khó lý giải tư duy của người xuất gia.
Tóm lại Linh Không là tăng nhân rộng lòng bác ái và đề cao tình bạn, cũng như hơi mê tín dị đoan? Khi đối diện với thảm kịch có liên quan đến y thì sẽ chịu trách nhiệm đến cùng?
Tâm trạng của hắn nhất thời rối ren, không biết nên nói gì mới phải.
Tác giả: Giải quyết xong cha mẹ vợ và Bạch Tầm Bích, con đường kết hôn ngày một gần hơn.