Ép Hôn - Mộc Tam Quan

Chương 35

Chương 35

Edit: Thỏ

Phục Tâm Thần ngồi xe chùa Vô Danh về nhà. Lúc hắn xuống xe còn nghe bác tài nói: “Chuẩn phu nhân đi thong thả.”

Ba chữ “chuẩn phu nhân” lọt vào tai khiến Phục Tâm Thần cứng đơ. Tuy rằng sáng nay Nhạc trụ trì đã thông báo việc đính hôn với mọi người, nhưng vì sao bác tài lại sửa miệng nhanh như vậy?

Phục Tâm Thần cũng chẳng nghĩ ngợi sâu xa, hắn nở nụ cười gượng gạo, sau đó tạm biệt ông ấy.

Khi bước vào thang máy, đầu óc Phục Tâm Thần vẫn rối bời. Mọi chuyện xảy ra quá vội vàng và đường đột, vừa ngủ dậy một giấc thì bị đánh dấu và trở thành chuẩn phu nhân?

Đây đúng là tiến bộ vượt bậc mà!

Đầu óc Phục Tâm Thần không theo kịp tiết tấu này, nhưng may mắn thay Nhạc trụ trì từng chào hỏi cha mẹ hắn… Bằng không, chẳng biết phải giải thích làm sao.

Vừa bước vào đã thấy hai ông bà ngồi đợi. Tuy đang ở trong nhà mình nhưng hắn vẫn ngượng ngịu cực kỳ: “Cha mẹ, con về rồi đây.”

Bọn họ nhìn băng gạc dán trên cổ hắn, nét mặt hơi mất tự nhiên.

Trông cha mẹ dường như không vui nên hắn bèn úp úp mở mở: “Nhạc trụ trì đã nói với cha mẹ phải không? Y bảo gì?”

Đôi vợ chồng đồng loạt ngó nhau, rồi Kiều Dung Dung ho khan hai tiếng: “Y nói có một phụ nữ cố tình phóng pheromone để cám dỗ y nên mới xảy ra cớ sự này, đúng chứ?”

Phục Tâm Thần gật đầu quả quyết: “Dạ phải, là chuyện ngoài ý muốn thôi.”

Nhưng Phục Kiến Phong vẫn nghi ngờ cái lý do này lắm, Nhạc Tử Thú là ai? Một người phụ nữ bình thường sao có thể gài cậu ta vào tròng? Hơn nữa Phục Tâm Thần đang yên đang lành tại sao bị cắn?

Vì Phục Kiến Phong sợ mình tỏ ra thành kiến với y nên chẳng nói thêm gì, chỉ lờ mờ hỏi: “Chuyện hai đứa kết hôn, con có nguyện ý không?” Nếu Phục Tâm Thần không yêu Nhạc Tử Thú, đương nhiên ông sẽ từ chối cuộc hôn nhân này, cho dù bị đe dọa đến mạng sống cũng vậy.

Trước mặt Nhạc Tử Thú hắn tỏ ra e lệ thế thôi, nhưng khi trao đổi với mẹ cha hắn cảm thấy tự tin hơn nhiều lắm: “Con tự nguyện.”

Thấy ông trầm ngâm, Phục Tâm Thần bèn tiếp tục trình bày: “Cha mẹ từng khuyên con nối lại tình xưa, dạo gần đây con đã kỹ rồi. Mặc kệ chuyện này có xảy ra hay không thì con chỉ muốn ở bên y trọn đời trọn kiếp.”

Phục Kiến Phong nghe xong khe khẽ thở dài, tâm trạng vô cùng phức tạp. Phục Tâm Thần hết mực yêu đối phương, hơn nữa Phục Kiến Phong không thể nào tác động đến Nhạc Tử Thú, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Suy nghĩ của Kiều Dung Dung cũng y hệt chồng mình. Bà buột miệng bảo: “Nếu phải duyên phải nợ thì mẹ chúc hai con hạnh phúc trăm năm.”

Phục Tâm Thần quan sát biểu cảm của hai ông bà, tiếp theo hỏi bằng chất giọng hoài nghi: “Trước đó cha mẹ xua con tới gặp y mà, sao bây giờ trông cứ như mất hứng?”

Kiều Dung Dung sửng sốt phân bua: “Mẹ hi vọng tụi con chậm rãi yêu nhau, cái gì cũng cần có trình tự! Nhưng bất thình lình con bị đánh dấu, để rồi hai đứa vội vã kết hôn…”

Phục Tâm Thần hiểu ra vấn đề, sắc mặt cũng lúc trắng lúc đỏ: “Chà… đây là sự cố thôi…”

Kiều Dung Dung bật cười: “Đúng vậy! Đột ngột xảy ra, ai cũng không thể tin được! Nhưng các con yêu đương nồng cháy thì cũng là chuyện tốt chứ sao!” Bà thốt ra lời hay ý đẹp khiến Phục Tâm Thần cũng an tâm phần nào.

Thân làm mẹ, đương nhiên bà hiểu rõ tính cách của con trai. Hắn là loại người nước chảy bèo trôi, không có chính kiến, dễ dàng bị người khác đánh lừa. Tầm này gặp được Nhạc Tử Thú thì cả đời con tôi chỉ có nước bị dắt mũi thôi. Rồi bà chợt nghĩ, dù là bất cứ Omega nào, nếu trót ở bên cạnh Nhạc Tử Thú thì chẳng ai leo lên đầu y nổi!

Bà hỏi Phục Tâm Thần ngay: “Con định khi nào dọn vào chùa?”

Hắn chợt giật mình: “Tụi con chưa đám cưới mà… Sao vào ở chung được?”

Kiều Dung Dung đáp: “Con vừa bị đánh dấu, có thể dẫn đến rối loạn pheromone. Để Alpha đánh dấu con chăm sóc cho là ổn thỏa nhất.”

Phục Tâm Thần vẫn chưa thích nghi với thân phận Omega đã có chủ rồi. Hắn quay đầu nhìn cha mình, dường như ông chưa chấp nhận việc đứa con trai độc nhất đã thành bắp cải bị heo ăn sạch.

“Vội vàng làm chi?” Giọng Phục Kiến Phong cộc cằn không vui, “Mới cắn phát đã rối loạn? Chuyện này hiếm lắm!”

Kiều Dung Dung trừng mắt nhìn chồng: “Hiếm nhưng nhỡ xảy ra thì sao?” Bà là Omega, thừa biết mỗi khi phát tình vô cùng khó chịu.

“Cũng có phải lăn đùng ra chết đâu.” Dưới thân phận Alpha, Phục Kiến Phong khó đồng cảm với tình huống này. “Nếu gặp phải chuyện gì cứ để Nhạc trụ trì đến đón con mình là được. Dù sao nó sắp kết hôn rồi, thời gian ở cạnh cha mẹ ngày càng ít. Nó vẫn chưa thành hôn mà bà gấp gáp đuổi đi, người ngoài nghe xong còn thấy lạ.”

Kiều Dung Dung cũng tức tối, quay sang hỏi Phục Tâm Thần: “Ý con sao?”

“Con muốn dành nhiều thời gian cho cha mẹ.”

Bà cũng mềm lòng khi nghe con trai nói lời này, đương nhiên bà hi vọng hắn sẽ ở cạnh bà trước ngày kết hôn.

Thứ nhất, Phục Tâm Thần muốn bầu bạn với cha mẹ. Thứ hai, hắn chưa muốn đến chùa Vô Danh ở ngay. Sau khi bị đánh dấu hắn chẳng biết làm sao, càng không tìm ra cách để đối diện với Nhạc Tử Thú. Bỗng nhiên đẩy hắn đến chùa Vô Danh để chung sống với Nhạc trụ trì, điều này khiến hắn vẫn chưa quen lắm.

Hắn chỉ mong được ở cạnh người thân, yên ổn vượt qua kỳ biến động sau khi đánh dấu.

Nhạc Tử Thú được biết Phục Tâm Thần sẽ không tới đây trong khoảng thời gian ngắn, y cảm thấy vô cùng tiếc nuối, đành phái chấp sự mang theo quà tặng đến nhà Phục Tâm Thần. Chấp sự đem theo quà cáp viếng thăm, trước tiên xin lỗi vì thất lễ, sau lại khiêm nhường giải thích với Kiều Dung Dung và Phục Kiến Phong rằng: “Nhạc trụ trì muốn đích thân thăm hỏi hai vị, nhưng ngài đang trong kỳ trai giới nên không thể xuất môn…”

(*) Trai giới: Ăn chay, giữ mình trong sạch.

Chấp sự trình bày nguyên nhân cụ thể và rõ ràng, thật ra Phục Kiến Phong cũng thông cảm. Ông tới lui trong tòa thị chính đã lâu, đã từng nghe về phong cách làm việc của Nhạc Tử Thú. Dẫu cho trời sập y vẫn yên vị trong chùa, ngay cả thị trưởng mỗi lần muốn gặp y đều phải đến núi Vô Danh bái phỏng. Nếu Nhạc Tử Thú tự mình tới cửa thì ông mới cảm thấy ngại ngùng – vậy chẳng phải ông còn đáng kính hơn thị trưởng hay sao? Vinh dự này ông kham không đặng!

Chấp sự bày biện lễ vật theo nhóm rồi giới thiệu: “Đây chỉ là chút vàng bạc phàm trần, mong nhị vị đừng chê.”

Kiều Dung Dung cười giả lả: “Tôi là phàm nhân, thích vật phàm trần là phải đạo. Cảm ơn tấm lòng của trụ trì nhé.”

Những thứ quý giá được đặt trong hộp quà đỏ chói, thế mà thừa ra một hộp màu đen trông nổi bật vô cùng. Chấp sự cầm chiếc hộp lạc loài lên, khẽ bảo: “Món này trụ trì dành riêng cho chuẩn phu nhân.”

Cả Phục Kiến Phong và Kiều Dung Dung đều ngẩn người khi nghe thấy ba chữ “chuẩn phu nhân” đầy hoa mỹ kia, phải mất vài giây sau họ mới nhận ra người được nhắc đến chính là Phục Tâm Thần.

Ngay cả Phục Tâm Thần cũng vậy, hắn vẫn chưa quen thân phận mới này. Càng không ngờ rằng, già trẻ lớn bé trong chùa Vô Danh đều gọi trôi chảy cái danh xưng ấy mà không lẹo lưỡi, tựa như bọn họ luyện tập từ lâu và tạo thành một thói quen.

Kiều Dung Dung định thần, bà vui vẻ đáp: “Tiếc quá, con tôi vừa đi ra ngoài. Đợi nó về rồi tôi đưa quà cho. Xin thay mặt Tiểu Phục cảm ơn trụ trì nhé!”

“Chuẩn phu nhân ra ngoài?” Chấp sự cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, hôm qua vừa bị đánh dấu mà hôm nay đã ra cửa à?

Nhưng cũng chẳng còn lý do nào khác, bởi mấy ngày trước Phục Tâm Thần đã hẹn gặp Đỗ Vạn Tinh. Tuy bị trụ trì ngoạm nhưng sức khỏe vẫn còn tốt lắm, nên không muốn để bạn mình leo cây.

Bọn họ rủ nhau ăn cơm tại một nhà hàng. Đỗ Vạn Tinh thấy trên cổ đối phương có dán băng gạc thì nét mặt liền trở nên mờ ám, gã cười cười hỏi: “Rốt cuộc cậu đã chấp nhận lời cầu hôn của họ Bạch kia?”

Phục Tâm Thần nghe Đỗ Vạn Tinh đột nhiên nhắc tới anh ta, bèn cuống cuồng giải thích: “Tôi với Bạch Tầm Bích chia tay rồi.”

“Vậy ư?” Đỗ Vạn Tinh vô cùng kinh ngạc, “Cậu tan đàn xẻ nghé khi nào?”

“Cách đây không lâu.” Phục Tâm Thần ậm ừ trả lời.

Gã tiếp tục ngắm nghía băng gạc trên cổ ai kia, biểu cảm dường như khó mà tin được: “Nên cậu…”

Phục Tâm Thần sợ gã nghĩ quá sâu xa nên vội vàng trần thuật: “Là Bạch Tầm Bích bái bai tôi trước, anh ta có lý do cá nhân. Tôi thì… Chuẩn bị đính hôn với đối tượng cũ.”

“Éc éc éc?” Đỗ Vạn Tinh tựa như khán giả ngồi coi chiếu bóng nhưng đến đoạn gay cấn thì phải xách quần chạy đi tè, đến khi vào trong đã trở thành người tối cổ không bắt được mạch phim. “Gượm đã bồ ơi… Cậu vừa nói gì, tôi lùng bùng lỗ tai quá!”

Phục Tâm Thần bật chế độ nhai lại: “Chuyện là vầy, Bạch Tầm Bích chia tay tôi vì lý do cá nhân, cụ thể thì tôi cũng không tiện nói.” Rồi hắn thầm nghĩ, hẳn Bạch Tầm Bích không muốn việc mình bị tàn tật được người khác biết đến quá nhiều, cho nên quyết định giấu nhẹm với Đỗ Vạn Tinh.

Mà gã nào tập trung vào Bạch Tầm Bích: “Tôi cũng thấy hai cậu chẳng đi tới đâu.” Vì chuyện gây chấn động địa cầu vẫn đang chờ được khai quật. “Cậu làm hòa với tay đại gia kia à? Hắn lại còn đính hôn với cậu? Sao đùng một cái làm hết hồn vậy?” Đỗ Vạn Tinh nheo mắt, chỉ vào cổ Phục Tâm Thần, “Đừng bảo lửa gần rơm rồi cháy đen nhé!”

Hắn che miệng ho khan hai tiếng: “Khụ khụ… Tóm lại, tôi với y đính hôn, cha mẹ cũng ưng thuận rồi.”

Gã như đi guốc trong bụng hắn: “Hai người quện nhau nhanh đáo để! Trước đó cậu vác cái bản mặt ủ ê như bánh bao chiều đến than ngắn thở dài, tôi còn tưởng trong vòng nửa tháng chẳng làm nên cơm cháo gì cho cam. Ai mà ngờ, lù khù vác lu chạy!”

Dù sao Đỗ Vạn Tinh cũng có cái lý của riêng gã, nếu chờ Phục Tâm Thần chủ động bàn việc cưới xin cũng chẳng biết đến tháng nào năm nào.

Nhạc Tử Thú hẳn là một người rất có kiên nhẫn, nhưng kiên nhẫn cũng có hạn thôi, đặc biệt đối với cái kẻ mình thèm nhỏ dãi từ lâu lắm.

Phục Tâm Thần trót sa chân vào lưới tình thì đừng hòng thoát.

Nhạc Tử Thú vốn không để hắn có cơ hội chạy đi.

Thế mà Đỗ Vạn Tinh càng thêm tò mò về vị đại gia kia, bèn nói: “Hồi xưa cậu khăng khăng giấu giếm đối tượng của mình, giờ sắp đính hôn, chẳng lẽ không thể tiết lộ sao? “

“Chuyện này… “Phục Tâm Thần vẫn hơi do dự.

Đỗ Vạn Tinh tặc lưỡi đầy ngán ngẩm: “Bí ẩn như vậy à? Hay cậu muốn giấu suốt đời luôn?” Nói xong, gã thì thào vào tai đối phương như một chiêu dụ dỗ. “Cậu kể đi, tôi hứa không bép xép với ai đâu.”

Phục Tâm Thần đảo mắt láo liêng mới đáp: “Người này cậu từng gặp rồi, chính là Nhạc trụ trì ở chùa Vô Danh.”

Đỗ Vạn Tinh nghe xong cứ như sét đánh giữa trời quang.

“Éc éc éc?” Thật lâu gã vẫn chưa thể bình tĩnh lại. “Cậu cậu cậu nhắc lại xem nào? Có phải cậu đang trêu đùa tôi đấy không?”

Đỗ Vạn Tinh sửng sốt đến mức lắp ba lắp bắp.

Gã thở hào hển vài hơi, cố gắng kiềm chế cái đồ thị hình Sin trong người mình lại: “Thế mà là y?” Gã cố gắng hồi tưởng tất tần tật, từng chuyện xảy ra ở chùa Vô Danh lần lượt hiện lên. Sau khi biết Phục Tâm Thần là đối tượng của Nhạc trụ trì, đầu óc gã trở nên thông suốt, càng nghĩ càng minh bạch.

Gã cố nuốt trôi sự thật này, bất giác vỗ đốp vào đầu gối: “Chẳng trách! Chẳng trách! Lẽ ra tôi nên biết sớm hơn!”

Phục Tâm Thần không ngờ đối phương sẽ nói vậy: “Phải không?”

“Thì đúng rồi nỡm ạ!” Đỗ Vạn Tinh vuốt cằm đáp, “Y còn chủ động giúp cậu thắt đai lưng! Còn bày vẽ với Phong Nhan rằng đắc tội với quý nhân sẽ bị huyết quang tai ương giáng xuống! Rõ là y che chở cậu đấy thôi.”

Phục Tâm Thần nhớ lại kỷ niệm xưa, bất giác bật cười:  “Do trùng hợp nhỉ?”

Đỗ Vạn Tinh lắc đầu nói: “Lần đó tôi đã ngờ ngợ rồi… Nhạc trụ trì đúng là Trùm trên núi, ngứa mắt đứa nào thì cứ cho nó ăn đấm là xong. Quả nhiên chính là phong cách ấy!”

Phục Tâm Thần nhíu mày: “Cậu nghe ai đồn cơ? Sao lại bảo y là Trùm trên núi?”

“Núi Vô Danh thuộc về y, không phải ông trùm chứ là gì?” Đỗ Vạn Tinh tỏ ra hài hước, nhưng tiếp theo cũng nghiêm trang hẳn. “Chẳng phải cậu từng bảo nhân cách y có vấn đề ư?”

“Ôi không, tào lao cả đó!” Hắn lắc đầu như trống bỏi, “Bé cái lầm thôi mà!”

Đỗ Vạn Tinh cười cười: “Nhưng Trùm trên núi kia có tí vấn đề thật. Nếu y đối xử tốt với cậu thì cứ áp dụng nguyên tắc mắt nhắm mắt mở thôi.”

Phục Tâm Thần ngẩn người: “Trước kia… Cậu cũng không bảo thế! Cậu khuyên tôi xù luôn mà.”

“Đính hôn tới nơi, tuyến thể đã cắn, còn xù cái khỉ khô gì nữa!” Đỗ Vạn Tinh giơ cờ trắng đầu hàng.

Phục Tâm Thần hỏi ngay: “Nếu tôi không bị đánh dấu… Cậu sẽ nói sao?”

Gã sờ sờ cằm: “Thì cũng như trên. Nhưng cậu khen Nhạc Tử Thú nhân phẩm tốt, tôi thật sự không tin chút nào.”

Phục Tâm Thần ngạc nhiên: “Tại sao???”

Gã cười toe toét: “Một kẻ chiếm núi làm vua và xài luật rừng thì… Cũng không hiền lành lắm.”

Thấy gã lảm nhảm không đâu vào đâu thì hắn lắc đầu thở dài: “Do cậu chưa hiểu y thôi! Tuy rằng hơi tâm cơ nhưng bản chất vẫn hướng thiện.”

“Phải phải phải…” Đỗ Vạn Tinh gật đầu, “Tôi đồng ý điều này. Chúc hai người hạnh phúc dài lâu!”

Hắn biết Đỗ Vạn Tinh nói cho có lệ, gã nhận ra vừa rồi mình hơi lỡ lời nên cũng không đề cập đến vấn đề kia. Gã bèn lãng sang chuyện khác: “Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe. Vừa bị đánh dấu cũng không thoải mái lắm đâu. Về nhà sớm thì hơn, để tôi đưa cậu nào.”

Phục Tâm Thần vẫn bình chân như vại: “Đây chỉ là đánh dấu tạm thời thôi.”

“Nhưng ai biết được cậu giở chứng lúc nào, mình đi thôi.” Đỗ Vạn Tinh quan tâm bảo.

Gã lái xe đưa hắn về nhà. Mới bước vào cửa Phục Tâm Thần suýt bị ánh sáng chói lóa của vàng bạc làm mù hai mắt. Hóa ra chấp sự vừa rời khỏi không lâu thì Kiều Dung Dung đã ***** hộp rương lộm cộm ấy, chừa lại đống châu báu phàm tục nằm la liệt trên bàn. Nhạc Tử Thú đúng là hào phóng, tặng quà cáp phủ phê, trải ra bàn trà không đủ nên phải bày sang cả sofa. Toàn bộ căn nhà phút chốc toát lên mùi xa hoa sang chảnh, nom khác nào cái mỏ vàng chứ!

Phục Tâm Thần há hốc mồm kinh ngạc: “Cha mẹ đi cướp nhà băng à?”

Kiều Dung Dung lườm nguýt con trai: “Cha con là cảnh sát, phỉ phui cái miệng!”

Phục Kiến Phong không quá hứng thú với số châu báu này, ông chỉ ngồi trên ghế đọc báo. Thấy Phục Tâm Thần trở lại thì nhướn mắt bảo ngay: “Nhạc trụ trì đem tiền đến biếu. Mẹ con đang bận kiểm kê kìa.”

Hai chữ “tiền biếu” khiến Phục Tâm Thần nóng bừng mặt: “Hả… Nhanh vậy sao cha…”

“Đúng.” Phục Kiến Phong gật đầu, “Tác phong cậu ta rất dứt khoát.”

Ông nên dành chữ “phục” (trong nể phục) cho Nhạc trụ trì, tự cảm thấy con trai ông đã bị buộc chặt vào đối phương, cuộc hôn nhân này chắc chắn không thể hủy.

Kiều Dung Dung nói: “Mẹ thấy châu báu cũng đẹp, nhưng thường ngày chẳng dùng được bao nhiêu. Hay cứ chừa ở nhà vài món thôi, mình ôm nhiều quá kẻo bị trộm.”

“Chừa vài món? Vậy số còn dư thì sao?” Hắn hỏi liền.

“Thì đem vô tiệm vàng đổi tiền mặt!” Biểu cảm của bà vô cùng hiển nhiên, “Cầm tiền cho thực tế!”

Phục Tâm Thần bật cười: “Sớm biết như thế, con bảo trụ trì tặng tiền cho xong.”

“Cậu ta tặng rồi đấy chứ.” Phục Kiến Phong đáp. “Khoản này là quà riêng.”

“…” Nét mặt Phục Tâm Thần ngốc nghếch cực kỳ, hắn nhìn mẹ mình hí hoáy ghi sổ, chẳng hiểu tại sao lại có cảm giác mình đã bị bán đi sau đó mẹ ngồi đếm tiền trước mặt vậy.

“À phải,” Kiều Dung Dung đứng lên, nâng cái hộp màu đen đưa cho Phục Tâm Thần, “Quà này trụ trì tặng riêng con.”

Phục Tâm Thần cầm lấy, trong lòng hơi tò mò: “Là gì ạ? Chẳng lẽ vàng bạc ư?”

Rồi hắn ước lượng thử xem, phát hiện đồ vật bên trong rất nhẹ, không giống châu báu lắm.

Kiều Dung Dung lắc đầu: “Mẹ không biết, nhưng chấp sự đã nhấn mạnh rằng cha mẹ không được mở ra. Bên trên có giấy niêm phong, hẳn chỉ cho con xem thôi đó. Về phòng mà nghiên cứu đi.”

Phục Tâm Thần ngắm nghía kỹ càng, đúng là chiếc hộp bị niêm phong lại, còn dán chặt bằng sáp màu vàng óng.

Bí ẩn vậy ư?

Phục Tâm Thần hiếu kỳ ghê gớm, lập tức ôm hộp lủi vào phòng mình.

Bình Luận (0)
Comment