Chương 37
Edit: Thỏ
Thanh âm Nhạc Tử Thú bên kia đầu dây không quá rõ ràng, có thể là vì thông tin bị sai lệch, cũng có thể do đầu óc của Phục Tâm Thần không đủ tỉnh táo, bất luận là nghe hay nhìn cái gì đều luôn trong trạng thái lơ mơ.
Hắn nghe y hỏi: “Sao vậy?”
Chất giọng đối phương tựa như giọt nước rơi lên ngực Phục Tâm Thần, nhưng giờ phút này hắn nóng bức cồn cào, một giọt bé tẹo này sẽ bốc hơi trong nháy mắt.
“Tôi nhớ ngài…” Phục Tâm Thần nỉ non.
Trạng thái của hắn lúc này khác hẳn mọi khi. Bấy lâu nay hắn đều nói chuyện khách sáo với Nhạc Tử Thú, kể cả Nhạc Tử Thú cũng giữ kẽ như vậy, nhưng giờ thì cơn khát tình đã xé tan ranh giới kia.
Phục Tâm Thần chưa từng thốt ra khỏi miệng ba chữ “tôi nhớ ngài”, càng không bàn đến việc nũng nịu thổn thức —— cực kỳ dẻo quẹo.
Hệt như kẹo mạch nha, dinh dính, ngọt lừ.
Ngữ điệu ấy khiến Nhạc Tử Thú cảm thấy ngọt từ lưỡi đến xương.
Y khẽ thở dài, tựa như vào ngày nắng nóng được uống một ngụm Coca mát lạnh.
“Em nói cái gì?” Nhạc Tử Thú hỏi đối phương. “Ta nghe không rõ.”
Phục Tâm Thần đầu óc mơ màng, tiếp tục lặp lại trong vô thức: “Tôi nhớ ngài… Nhạc trụ trì…”
Nhạc Tử Thú bỗng nhiên bị lãng tai: “Ngại thật, trên núi tín hiệu không tốt, em vừa nói gì nhỉ?”
Phục Tâm Thần không hề giấu giếm: “Tôi nhớ ngài! Nhớ ngài lắm!” Hắn to mồm gào lên, như thể làm vậy sẽ xua đi những muộn phiền đang dồn nén trong lòng. “Nhạc trụ trì ơi, tôi rất nhớ ngài…”
“Ừm.” Giọng điệu của y không biết đang vui hay buồn, “Vậy bây giờ em muốn làm sao?”
Phục Tâm Thần quả quyết: “Tôi muốn gặp ngài!”
Nhạc Tử Thú im lặng.
Mà hắn vốn dĩ đã quen với sự trầm mặc này.
Bất kể trước khi nói gì thì Nhạc Tử Thú đều im lặng vài giây.
Y hiếm khi nói năng mà không suy nghĩ, đây cũng là chuyện rất thường tình, bởi những kẻ có địa vị giống y đều sẽ thận trọng như thế. Vì tính chất công việc nên Phục Tâm Thần từng phỏng vấn một số nhân vật quyền cao chức trọng, bọn họ đều cân nhắc thấu đáo mới mở miệng trả lời. Người như vậy tiếng nói rất có trọng lượng, câu chữ không dư thừa, khác với dân chúng bình thường muốn nói gì thì nói.
Phục Tâm Thần từng hiểu thói quen này của y.
Nhưng giờ thì hắn không hiểu nữa.
Hắn vô cùng rầu rĩ, giọng điệu mất kiên nhẫn cực kỳ: “Ngài có nghe rõ không?”
“Nghe rõ.” Nhạc Tử Thú dường như đang cười, lại dùng sự dịu dàng để vỗ về bé con to xác ấy. “Ta đến ngay.” Và đây cũng là lần *****ên thái độ y ôn hòa đến vậy.
Tựa như Phục Tâm Thần chưa từng dùng lời lẽ ngọt ngào để trò chuyện với Nhạc Tử Thú, và đây cũng là lần hiếm hoi Nhạc Tử Thú thì thầm vào tai hắn bằng giọng điệu mờ ám cưng chiều.
Phục Tâm Thần bất giác say mê: “Thật ư?” Hắn hỏi.
“Đương nhiên.” Nhạc trụ trì nhẹ nhàng bảo. “Chờ ta.”
Vừa ngắt máy với Phục Tâm Thần thì trụ trì gọi điện cho Phục Kiến Phong. Y chỉ hỏi vỏn vẹn một câu: “Nhà ngài có sân đậu máy bay trực thăng chứ?”
“???” Phục Kiến Phong chưng hửng, “Đương nhiên là không rồi.”
Hộ dân bình thường ai lại đi trang bị sân bay?
“Ta đã biết.” Nhạc Tử Thú gật đầu, không nói gì thêm.
Mười phút sau, Nhạc Tử Thú điều khiển chiếc mô-tô bay gắn động cơ phản lực và đáp xuống nóc nhà của cha vợ.
Phục Kiến Phong biết loại mô-tô bay này, cũng không phải một phát minh mới, vì nó đã được một số nơi nhập về dùng. Nhưng người sở hữu dòng xe ấy rất hiếm hoi, một là không có bằng lái, hai là cầm tiền cũng khó mà mua.
Lính đặc chủng đế quốc phương Đông cũng sử dụng loại phương tiện này. Nghe nói cảnh sát ở vùng lãnh thổ Trung Đông đã tiến hành tuần tra bằng mô-tô bay. Tuy nhiên, đây là lần *****ên Phục Kiến Phong có thể tận mắt chiêm ngưỡng loại xe đặc biệt ấy. Thoạt trông, kích thước mô-tô bay lớn hơn một chút so với xe máy thông thường, với bốn tua bin thải khí ở phía dưới tựa như máy bay bốn cánh không người lái. Thân xe làm từ sợi carbon đen tuyền vô cùng mềm mại và phát sáng trong ánh đèn neon, người lái chiếc xe thế hệ mới này lại là một gã đàn ông điển trai trong bộ tăng bào tao nhã——nhìn kiểu gì cũng thấy ngược đời.
Phục Kiến Phong ho húng hắng: “Sao ngài lại…”
“Ta đến thăm chuẩn phu nhân.” Nhạc Tử Thú trả lời.
Giọng nói tràn ngập lẽ đương nhiên, nhất là khi nói ra ba chữ “chuẩn phu nhân” ấy.
Hơn nữa, Nhạc Tử Thú cố tình nhấn mạnh là “chuẩn phu nhân”, thay vì “lệnh lang” hoặc “Phục Tâm Thần”, cộng thêm ngữ khí hơi mờ ám.
Phục Kiến Phong rất kinh ngạc: “Đột nhiên ngài…”
Nhạc Tử Thú nhìn Phục Kiến Phong: “Phu nhân khó chịu. Phu nhân muốn gặp ta.”
“Nó khó chịu à?” Phục Kiến Phong lo lắng dẫn Nhạc Tử Thú vào trong. Khi bắt gặp đối phương, Kiều Dung Dung vô cùng sửng sốt: “Sao ngài lại tới đây?”
Phục Kiến Phong xen vào: “Nhạc trụ trì bảo con mình không thoải mái…”
Sắc mặt Kiều Dung Dung lập tức biến đổi, bà gượng gạo ho khan hai tiếng: “Khụ khụ… Là vậy ư…”
Phục Kiến Phong vẫn chưa hiểu mô tê gì, nhưng khi quan sát biểu cảm của vợ mình thì mới hiểu được ý tứ của Nhạc Tử Thú. Hơn nửa đêm, trụ trì từ núi Vô Danh chạy một đường như bay mà đến… Cốt chỉ để làm chuyện âu yếm nhau?
Phục Kiến Phong không phải Omega, hiển nhiên không biết cảm giác khó chịu này, ông chỉ thấy thật kỳ lạ. Kiều Dung Dung tính tình bảo thủ nên cũng rất ngại ngần!
Thế mà Nhạc Tử Thú vẫn bình thản và trang nghiêm, tựa như đây là lẽ đúng từ xưa đến nay. Y chắp tay sau lưng, ung dung bước vào phòng Phục Tâm Thần.
Gian phòng không quá rộng, vừa đủ chỗ cho một chiếc giường, một bàn làm việc và một tủ quần áo. Không gian tương đối chật chội.
Nhạc Tử Thú khẽ nhíu mày, y cảm thấy mình nên sớm đưa chuẩn phu nhân đến nơi thoải mái để sống thì tốt hơn.
Giờ phút này đây, chuẩn phu nhân đang nằm trên giường.
Một người bạn đời như kẹo mạch nha, ngọt gắt, dính như keo hồ… Dường như đã biến mất.
Phục Tâm Thần rệu rã nằm đó, lúc trông thấy Nhạc Tử Thú thì sắc mặt càng thêm hốt hoảng.
Nhạc trụ trì lập tức hiểu ra: Hẳn chuẩn phu nhân vừa giải tỏa bằng tay nên tạm thời tỉnh táo.
“Chẳng phải em hứa chờ ta sao?” Trong giọng y có phần trách cứ.
“Tôi…” Phục Tâm Thần nghẹn lại, không biết nên trả lời thế nào.
Chuyện đáng xấu hổ nhất trần gian chính là vừa tự sướng vừa nghĩ đến người mình yêu, tiếp theo người ấy liền xuất hiện.
Sau đó, Nhạc Tử Thú bật cả đèn.
Y mở công tắc lên, không gian nhỏ hẹp tức khắc ngập tràn ánh sáng, khiến ai kia khó mà trốn tránh dù chỉ một chút.
Quần áo của Phục Tâm Thần vương vãi bên mép giường, còn hắn thì mặc bộ tăng y rộng rãi. Vải áo mỏng, thấm ướt mồ hôi, bị chất lỏng màu trắng kia bắn phải thì mọi dấu vết hiện ra rõ ràng.
Phục Tâm Thần quay mặt sang một bên, vô cùng thẹn thùng mà khép chặt hai chân lại, hắn hoảng loạn mà kéo chăn phủ lên người nhằm che lấp bằng chứng phạm tội. Tiếc thay, dù tấm chăn có bao phủ dấu vết nhưng cũng không lấn át được hương vị đặc trưng đang tỏa khắp phòng.
Nhạc Tử Thú làm như không biết, y điềm nhiên ngồi xuống cạnh giường, bàn tay chậm rãi lần tràng hạt san hô, đôi mắt đen kịt lẳng lặng nhìn Phục Tâm Thần.
Hắn bị ngắm đến da đầu tê dại, đành ấp úng nói: “Trụ trì, sao ngài lại tới đây?”
“Là em muốn ta tới.” Nhạc Tử Thú trả lời.
Phục Tâm Thần nuốt nuốt nước bọt: “Tôi… Ngại quá, trễ như vậy còn quấy rầy ngài…”
Nhạc Tử Thú cười cười: “Chúng ta sắp trở thành vợ chồng, em đừng khách sáo với ta như thế.”
Phục Tâm Thần nói không nên lời, gương mặt nóng phừng vì ửng đỏ.
“Chuẩn phu nhân,” Nhạc Tử Thú gọi. “Em đỡ chưa?”
Phục Tâm Thần càng thêm ngượng ngùng, chẳng biết vì câu hỏi về tình trạng của hắn hay là vì cách xưng hô thân mật kia.
“Tôi…” Phục Tâm Thần lắp bắp. “Tôi đỡ rồi…”
“Vậy chăng?” Nhạc trụ trì lắc đầu. “Em nói dối ta.”
“Tại sao lại… Nhưng mà khá hơn chút…” Vừa nãy hắn nghĩ về Nhạc Tử Thú và “tuốt trụ” nên thân thể cũng khoẻ hơn nhiều. Tuy nhiên, sung sướng qua đi, nội tâm e thẹn ùn ùn kéo tới khiến hắn chẳng biết nên chui xuống cái lỗ nào để trốn.
“Mặt đỏ quá.” Nhạc Tử Thú vươn tay ***** gò má của Phục Tâm Thần. “Còn trán thì sao…”
Y chạy một đường từ chùa Vô Danh đến đây, ngón tay lành lạnh khẽ lướt qua vầng trán trơn láng ấy. “Trán cũng nóng.”
Cảm nhận được sự đụng chạm của Nhạc Tử Thú khiến toàn thân hắn lại kêu gào.
Phục Tâm Thần nhắm mắt, và ngửi mùi rỉ sắt pha lẫn nước mưa chỉ thuộc về Nhạc Tử Thú mà thôi.
Lần này không tỏa ra từ tăng bào nữa.
Cơ thể Nhạc Tử Thú ngày càng gần, Phục Tâm Thần có thể cảm giác được điều đó. Hơi thở đối phương tràn ngập vị mưa; vừa lạnh băng, vừa ướt át.
Phục Tâm Thần khẽ hé miệng thì bị người đàn ông hôn lên.
“Ưm!” Phục Tâm Thần kinh ngạc mở to mắt, hắn toan muốn trốn đi nhưng lại nhận ra phía sau lưng là đệm mềm, vốn không có chỗ nào tránh khỏi.
Nóng, nóng quá.
Khắp người hắn ngày càng rạo rực, mà da thịt Nhạc Tử Thú vẫn mát lạnh như cũ.
Hắn thèm thuồng muốn quấn lấy đối phương, tựa như người lữ hành trên sa mạc lao vào ốc đảo, chẳng biết đó có phải là ảo ảnh hay không.
Lúc này, Nhạc Tử Thú chợt giữ khoảng cách.
“Trụ trì…” Trong giọng nói mang theo sự khẩn cầu, “Trụ trì ơi…”
Cạch!
Nhạc Tử Thú tắt đèn ngay tức khắc.
Trong phòng một mảnh tối đen.
Dẫu rằng không nhìn thấy gì nhưng Phục Tâm Thần nhờ vào bản năng mà tìm đến nơi đang phát ra mùi pheromone nồng đậm.
Hắn sà vào lòng Nhạc Tử Thú.
Hắn sớm phát hiện ra thân nhiệt đối phương không hề lạnh băng, ngược lại vô cùng ấm áp, và sự nóng bỏng ấy không ngừng gia tăng.
Vốn dĩ Phục Tâm Thần định bụng – lửa tìm băng nên mới ***** Nhạc Tử Thú, nhưng nào ngờ y cũng bốc cháy giống hệt mình, đương lúc hắn muốn chạy đi thì mọi chuyện đã muộn màng quá thể.
Mặc kệ bốn bề tăm tối, vừa rồi Phục Tâm Thần nhanh nhạy ôm lấy Nhạc Tử Thú theo bản năng thì giờ đây y cũng dễ dàng nhận ra ý đồ muốn đào tẩu của hắn.
Nhạc Tử Thú ngăn hắn từ sau lưng, hành động hung hãn tựa như dã thú. Vóc dáng của y vốn dĩ cao to hơn Phục Tâm Thần, nếu muốn khống chế anh bạn Omega này lại dễ như ăn bánh. Đôi tay y giữ chặt lấy cổ tay yếu ớt của Phục Tâm Thần, hai chân tách ra đầu gối của hắn, hàm răng sắc bén cắn vào nơi lưu thông máu sau cổ, hoàn toàn chế ngự được hắn và tuyệt đối không để hắn có kẽ hở trốn thoát nào.
Giữa bóng đêm, Phục Tâm Thần chẳng nhìn thấy gì, chỉ ngửi được mùi tanh nồng nàn trong không khí.
Hắn còn tưởng mình bị y cắn cho đổ máu, nhưng dần dần hắn nhận ra đó là pheromone.
Pheromone của Nhạc Tử Thú, là máu.
Gian phòng nhỏ hẹp tràn ngập vị rỉ sắt, tựa như mưa gió xối qua song thưa, vừa tanh vừa đặc. Mà thứ mùi hoang dại ấy đã bị hương thơm trong trẻo của hoa sứ hoà tan. Hoa sứ trắng ngần, loài hoa cửa Phật, vừa dịu nhẹ vừa ngọt lành, luôn mang đến cho con người cảm giác thanh tịnh.
Ngửi thấy mùi hoa sứ ngào ngạt khiến những áp lực đang trào dâng sục sôi trong ***** y được trấn an một chút —— nhưng chỉ một chút thôi.
Phục Tâm Thần mệt lã và kiệt sức, cứ thế ngất xỉu theo từng nhịp va chạm của y.
***
Lần nữa tỉnh lại đã là trưa hôm sau.
Rã rời.
Vô lực.
Đau đớn.
Đầu óc cứ nửa tỉnh nửa mê.
“Em dậy rồi?” Nhạc Tử Thú bất thình lình hỏi.
Phục Tâm Thần mở to hai mắt, khung cảnh đêm qua hiện lên như cuốn phim chiếu chậm. Hắn đỏ mặt, tim đập loạn tùng phèo.
Rồi hắn nhìn về phía Nhạc Tử Thú, chỉ thấy y ngồi xếp bằng ở góc giường, khăn áo chỉnh tề, trong tay lần tràng hạt san hô, thoạt trông bình thản và tự tại. Có lẽ nào người đàn ông cuồng nhiệt như dã thú tối qua chỉ do Phục Tâm Thần tưởng tượng?
Giờ phút này Nhạc Tử Thú không khác gì ngày thường, vẫn cứ ung dung nhã nhặn thế thôi.
Phục Tâm Thần chớp chớp mắt, vẻ mặt mơ hồ.
Nhạc Tử Thú mỉm cười, ***** trán đối phương: “Còn nóng không?”
Đây chỉ là một hành động đơn giản nhưng khiến Phục Tâm Thần cảm thấy thân mật đến lạ lùng.
Hắn chợt nhận ra rằng, sau lần âu yếm đêm qua thì Nhạc Tử Thú và mình càng gần nhau hơn nữa.
Nhưng cũng có thể chỉ là ảo giác.
Những gì xảy ra tựa như giấc mơ.
Phục Tâm Thần nhíu mày: Cơn khát tình đêm qua là di chứng của đánh dấu. Lúc đó hắn ngứa ngáy khó chịu, đầu óc cũng không quá tỉnh táo và chẳng nhớ rõ nhiều điều, thậm chí hắn còn hoài nghi mình đã trông gà hóa cuốc. Dù thế nào, Nhạc trụ trì vẫn không giống với hình tượng dã thú cuồng dại trong bóng đêm.
“Tôi khá hơn rồi… Cảm ơn… “Phục Tâm Thần hé răng nói chuyện, bỗng phát hiện ra thanh âm rất khàn, bèn cau mày và hắng giọng.
Nhạc Tử Thú rót một cốc nước cho hắn và đưa đến tận môi.
Lúc này Phục Tâm Thần mới hiểu ra – Nhạc Tử Thú giúp mình uống nước. Nhất thời hắn cảm thấy ngượng ngùng, bèn đưa tay nhận lấy, tỏ vẻ tự làm cũng được.
Nhạc Tử Thú không hề miễn cưỡng. “Cổ họng em còn đau không? Tối qua em rên lớn quá, chỉ e hàng xóm cũng nghe thấy.”
“Phụt…“ Hắn suýt thì phun nước ra ngoài.
Nhạc Tử Thú bèn trấn an: “Không sao đâu. Bọn họ sẽ giả vờ bị điếc.”
“…”
Khi được trụ trì thiện chí nhắc nhở thì Phục Tâm Thần mới chắc chắn chuyện xảy ra đêm qua là sự thật trăm phần trăm.
Tuy cả người đau nhức ê ẩm nhưng nó cũng là minh chứng sống động.
Tuy nhiên… Mọi việc mơ hồ trong bóng tối.
Phục Tâm Thần cúi đầu uống nước, rồi hắn thận trọng ngó sang đối phương.
Vị đằng kia khăn áo chỉnh tề, thần thái trang trọng, nét mặt không có thất tình lục dục.
Phục Tâm Thần bỗng nảy sinh một ý nghĩ kỳ quái: Liệu trong lúc quan hệ chăn gối, Nhạc Tử Thú vẫn giữ nguyên biểu cảm này sao?