Chương 39
Edit: Thỏ đắm đuối
Phục Tâm Thần dọn vào chùa Vô Danh, lúc ngã lưng trên chiếc giường mềm mại thì cảm thấy hơi hồi hộp. Thế mà Nhạc Tử Thú thong dong nằm xuống, lại nói với Phục Tâm Thần: “Em nghỉ ngơi lấy sức đi, ngày mai còn phải học.”
“Vâng…” Phục Tâm Thần gật đầu, vội vàng nhắm mắt ngủ.
Địa điểm “đi học” không nằm ở Tử Đài, mà là một căn lầu ở phía sau ngọn núi. Thật ra học ở Tử Đài vẫn được, nhưng Nhạc Tử Thú cho rằng nơi để ngủ và nơi để học vẫn nên phân chia thì tốt hơn. Như vậy vừa hỗ trợ học tập, vừa hỗ trợ nghỉ ngơi.
Sáng sớm, sau khi ăn sáng xong và uống thuốc điều trị chứng rối loạn gắn kết, hắn đã đi bộ đến “lớp học.” Chung quy vẫn phải nhờ Không Mai dẫn đường. Cậu bé vừa tung tăng vừa nói: “Chuẩn phu nhân yên tâm, trụ trì am hiểu lĩnh vực này lắm. Ngài ấy sẽ giảng dạy kỹ càng.”
Gò má Phục Tâm Thần bất giác đỏ bừng, hắn kìm không được bèn hỏi: “Trụ trì rất hiểu cái này sao?”
“Cái nào?” Nét mặt Không Mai mờ mịt, “Ta không biết nữa, chuẩn phu nhân chọn thiền pháp nào?”
Phục Tâm Thần trả lời ngập ngượng: “Em không rõ anh chọn cái gì, vậy mà em nói trụ trì rất am hiểu ư?”
Không Mai gãi gãi đầu: “Thật ra ta chỉ đoán thôi… Nhưng chắc hẳn trụ trì tinh thông mọi thứ mà. Bởi vậy mới chỉ dẫn ngài được.”
“Là… Là vậy sao?” Phục Tâm Thần sờ sờ mũi hỏi, “Dựa theo thông lệ của chùa, việc tu hành trước khi kết hôn là do ai hướng dẫn?”
“Thế phải xem chuẩn phu nhân lựa chọn cho mình pháp môn gì, thường thì sẽ cử tăng nhân thạo môn ấy đến giảng bài.” Không Mai đáp.
Nhưng hay ở chỗ thứ mà Phục Tâm Thần lựa chọn chính là Hoan hỉ thiền, cho dù có một bậc đại sư thuộc chùa miếu cấp quốc gia rành về Hoan hỉ thuyết pháp thì cũng không dám giảng bài cho hắn.
Bằng không, hẳn là muốn đích thân Nhạc trụ trì ra tay siêu độ ư?
Phục Tâm Thần đi vào trong, Không Mai cũng lặng lẽ cáo lui.
Sau khi cởi giày, hắn đi chân trần vào phòng, trên người mặc áo lam, vừa bước tới bèn nhìn bốn phía xung quanh, thế mà trông thấy một bức tượng Hoan hỉ Phật màu vàng sống động như thật. Hai thân tượng Phật ngồi chồng lên nhau, tư thế đủ khiến người khác đỏ mặt.
Đây cũng là lần *****ên Phục Tâm Thần trông thấy một bức tượng lộ liễu như vậy, nhất thời ngượng nghịu cúi đầu. Nhạc Tử Thú đang ngồi trên đệm Hương bồ, biết Phục Tâm Thần không dám ngẩng lên thì bèn từ tốn nói: “Em hãy xem cái này.”
Phục Tâm Thần đâu thể trốn tránh mãi, lần nữa hắn nhìn về phía tượng Phật.
Nhạc Tử Thú trỏ vào hai thân thể *****, ôn tồn giải thích: “Đây là Dục thiên, đây là Ái thần. Một bên đại diện cho tu pháp, một bên đại diện cho trí tuệ. Bọn họ *****, từ đó pháp và trí tuệ được tạo nên song song. Là biểu trưng cho trí tuệ vô biên của pháp giới.”
“Thưa phải.” Nghe Nhạc Tử Thú giải thích nghiêm trang như vậy khiến Phục Tâm Thần cảm thấy đầu óc của mình đen tối làm sao, khác nào con ếch nhìn đời qua miệng giếng. Hắn muốn học theo Nhạc Tử Thú, dùng ánh mắt chính trực để tiếp xúc với Hoan hỉ thiền.
Nhạc Tử Thú gật đầu cười mỉm: “Em mở quyển kinh ra đi, để ta diễn giải cho em.”
Lúc này Phục Tâm Thần mới hoàn hồn lại.
Hắn còn tưởng rằng học tập Hoan hỉ thiền chính là… Làm cái kia?
Rốt cuộc, chỉ là giảng đạo thôi mà.
Phục Tâm Thần cầm lấy quyển kinh trên tay, thầm mắng bản thân thật sự quá dơ bẩn. Nhạc Tử Thú tựa như ánh trăng chiếu rọi trên cao, còn mình thì nghĩ ngợi đến những chuyện không hề trong sáng chút nào.
Tiếp tục câu chuyện, Nhạc Tử Thú bắt đầu thuyết pháp cho Phục Tâm Thần.
Y mặc bộ tăng bào màu trắng, dáng người tựa như núi tuyết, phong thái trác tuyệt, bình thản tụng ngâm: “Bồ tát chi tâm do như thái hư, vô bất bao quát, dục lợi ích chúng sinh, tác chủng chủng phương tiện, tiên dĩ dục câu khiên, hậu lệnh nhập phật trí…”
Chất giọng thanh thoát, tựa như gió thổi lá thông reo, êm ái vô cùng.
Phục Tâm Thần nghe cái hiểu cái không, hắn nhìn chằm chặp vào gương mặt của Nhạc Tử Thú bằng ánh mắt sững sờ.
Nhạc trụ trì đẹp trai quá…
Phục Tâm Thần nghĩ như vậy.
Nhạc Tử Thú buông quyển kinh trong tay xuống, bèn hỏi: “Ta vừa giảng đến đâu rồi?”
“Giảng đến…” Phục Tâm Thần ấp úng.
Đây chẳng khác nào đi học không chú ý bị giáo viên gọi lên bảng làm bài.
…Vẫn là lần *****ên đi học.
Nhạc Tử Thú vươn tay, lật lật trang sách trước mặt Phục Tâm Thần, ngón tay chỉ lên hàng chữ: “Ở đây.”
Phục Tâm Thần mặt mũi đỏ bừng: “Thật xin lỗi.”
“Em đọc lại dòng này đi.” Thái độ Nhạc Tử Thú như một người thầy nghiêm khắc.
Da đầu hắn căng ra, bèn cầm sách lên lẩm bẩm: “Bồ tát chi tâm do như thái hư, vô bất bao quát, dục lợi ích chúng sinh, tác chủng chủng phương tiện, tiên dĩ dục câu khiên, hậu lệnh nhập phật trí…”
Nhạc Tử Thú hỏi: “Đoạn này có ý nghĩa gì?”
Phục Tâm Thần ngàn lần không ngờ tới Hoan hỉ thiền chính là buổi giảng bài, hơn nữa còn dạy văn học cổ xưa!
Cũng may Phục Tâm Thần từng học chuyên ngành tiếng Trung, đọc thơ phú cổ đại cũng trôi chảy nên vừa xem đã hiểu. Hắn lập tức trả lời: “Tấm lòng Bồ Tát mênh mông, có thể bao dung hết thảy. Bồ Tát cứu khổ cứu nạn chúng sinh, để khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng, trước tiên dùng ***** dẫn dắt, sau đó giúp phàm nhân ngộ ra trí huệ của Phật…”
Trước lấy dục dẫn dắt, sau lệnh nhập Phật trí.
Đây là ý nghĩa của Hoan hỉ thiền ư?
Phục Tâm Thần gật đầu khen ngợi: “Thật huyền diệu biết nhường nào!”
Nhạc Tử Thú mỉm cười: “Em nghĩ rằng điều đó khả thi không?”
“Điều gì?” Phục Tâm Thần chưa bắt được trọng điểm trong câu hỏi ấy.
“Trước lấy dục dẫn dắt, sau lệnh nhập Phật trí. Nó sẽ hữu dụng chứ? Liệu những người bình thường khi bị ***** dụ dỗ sẽ có thể hiểu được trí huệ của Đức Phật?”
Phục Tâm Thần ngẩn ra.
Hắn nghĩ rằng mình đến tham dự khóa học sinh lý, nào ngờ chuyển sang học Ngữ văn.
Ngồi mày mò cả buổi mới biết rằng môn tập làm văn đã đột ngột biến thành triết học.
“Tôi… Không rõ…” Phục Tâm Thần khiêm tốn nói. “Vẫn hơi mù mờ, rất mong trụ trì chỉ dẫn đáp án.”
“Không có câu trả lời chính xác cho Phật giáo. Hết thảy đều dựa vào sự giác ngộ của bản thân.” Nhạc Tử Thú trần thuật.
Hắn khẽ nhíu mày: “Vậy thì khó quá, tôi không có nhiều trí tuệ.”
Nhạc Tử Thú dường như thấy hơi buồn cười: “Em cũng đừng đánh giá thấp mình.”
Phục Tâm Thần gãi ót: “Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.”
Nhạc Tử Thú bỏ qua lời này, ngược lại hỏi hắn: “Nhưng vừa rồi vì sao em thất thần?”
“A?” Hắn không ngờ y sẽ đề cập đến việc mình lơ đãng ban nãy, cũng lấy làm hổ thẹn. “Tôi sai rồi.”
“Không, ta không chỉ trích em.” Nhạc Tử Thú ôn hoà bảo. “Chính ta đang thắc mắc vì sao em mất tập trung? Phải chăng ta diễn đạt quá nhàm chán?”
Phục Tâm Thần cuống quýt lắc đầu: “Nào phải vậy…”
Nhạc trụ trì đi đường vòng: “Hình như, lúc nãy em nhìn chằm chặp vào ta đúng không?”
Hắn ngượng ngùng đáp: “Thưa vâng… Tôi cảm thấy trụ trì đẹp trai quá, vô thức ngắm mãi.”
Nhạc Tử Thú nghe xong khẽ cười: “Xem ra sắc tướng của ta đã quyến rũ em.”
Phục Tâm Thần cực kỳ lúng túng: “Do tâm trí tôi không kiên định…”
“Em đâu phải người xuất gia, nên tâm không cần quá tĩnh.” Y bình thản nói, “Hơn thế, ta và em sánh duyên vợ chồng, em thích sắc tướng chồng em, đó chính là chuyện tốt.”
Phục Tâm Thần cảm thấy chí lí nên cười theo: “Trụ trì nói đúng.”
“Nhưng ta cũng không mong túi da của mình ảnh hưởng đến việc em tu hành, thế này đi…” Nhạc Tử Thú đứng lên, đến gần bàn gỗ. Bên trên đặt một lọ hoa, thân hoa buộc một dải lụa màu tím lục lam.
Nhạc Tử Thú nắm lấy mảnh lụa kia: “Ta dùng nó che phủ đôi mắt em, em sẽ không bị mê hoặc nữa.”
“Hả?” Phục Tâm Thần nghệch ra, “Nhưng làm vậy tôi không đọc sách được!”
“Nội dung trong kinh thư chẳng phải điều quan trọng nhất.” Nhạc Tử Thú trả lời, nhẹ nhàng bịt kín ô cửa sổ tâm hồn của đối phương, “Chính mình thực hành vẫn rõ hơn lý thuyết nhiều lắm.”
Muốn bản thân tự thực hành? Thực hành kiểu gì??
Đang lúc Phục Tâm Thần mơ màng thì y đã cột chắc dải lụa kia.
Hắn bị đè xuống đất, lúc đai lưng được y cởi bỏ, rốt cuộc hắn mới tỉnh ngộ.
Là… âu yếm nhau à?
Cho nên…
Đây vẫn là khóa học sinh lý?
Oh no, oh no, oh no no no no no.
Để rồi Phục Tâm Thần nhận ra, mình đã chuyển sang môn giáo dục thể chất.
Gió thổi qua song cửa sổ, trên lầu âm thanh nhóp nhép kịch liệt vang lên, máu tươi nở rộ hòa vào hương hoa sứ trắng ngần.
Trước lấy dục dẫn dắt, sau lệnh nhập Phật trí.
Đến giữa trưa, Không Mai cầm theo giỏ thức ăn bước vào.
Cậu bày biện trong phòng khách mâm cơm chay thanh đạm, chợt bắt gặp khung cảnh trụ trì đang nâng đỡ chuẩn phu nhân. Trông Phục Tâm Thần mệt mỏi vô cùng, cậu bé liền quan tâm hỏi: “Chuẩn phu nhân, tu hành vất vả vậy à?”
Hắn nghe xong đỏ bừng mặt.
Nhạc Tử Thú thay hắn giải thích: “Chuẩn phu nhân hơi mệt trong người.”
“Thì ra là thế.” Không Mai gật đầu, “Ngài nghỉ ngơi đi nhé!”
Phục Tâm Thần xấu hổ sờ sờ mũi: “Cảm ơn tiểu sư phó Không Mai.”
Cậu tươi cười: “Ta xin phép cáo lui.”
Phục Tâm Thần ăn cơm trong bát, lòng dạ cứ mãi phập phồng.
Trái lại Nhạc trụ trì rất thong dong, còn cất giọng hỏi: “Thức ăn không hợp khẩu vị sao? Bác sĩ Tiêu bảo gần đây em nên ăn uống thanh đạm, tránh món mặn thì tốt hơn.”
Phục Tâm Thần gật đầu, và hai đũa cơm thì nói: “Trụ trì… Chiều nay mình cũng học thực hành sao…” Giọng hắn ấp úng đầy xấu hổ.
Nét mặt y vẫn thản nhiên: “Em đã ngộ chưa?”
“Ngộ cái gì?” Phục Tâm Thần tò mò.
“Trước lấy dục dẫn dắt, sau lệnh nhập Phật trí… Rốt cuộc em đã giác ngộ?”
“Tôi chưa…” Hắn thành thật trả lời.
Nhạc Tử Thú bèn vỗ vai đối phương: “Chúng ta cần phải tiếp tục nỗ lực.”
Thật sự thì hắn rất muốn nỗ lực, nhưng điều kiện thân thể không cho phép.
Trên cơ bản, mỗi ngày đi học đều được Nhạc Tử Thú giảng bài, nói nói vài câu liền hỏi Phục Tâm Thần hiểu hay không.
Hiểu hay không, chắc chắn là không hiểu.
Không hiểu làm sao bây giờ?
Thì phải ngộ thôi.
Trên giấy hàm nghĩa không sâu, muốn biết tường tận thì nên thực hành.
Phương pháp thực hành này khiến hắn cảm thấy khổ thân quá.
Thận sắp phế đến nơi.
Thật sự không được.
Phục Tâm Thần làm học sinh ngoan.
Còn Nhạc Tử Thú thì làm hắn.
Chuyến tu hành này rất hao hơi tổn sức.
Mỗi ngày Phục Tâm Thần phải “giác ngộ” vào buổi sáng, mà hôm qua còn làm một nháy vào buổi trưa. Buổi tối vốn dĩ thảnh thơi, nhưng do thể lực ban ngày đã bị vắt kiệt nên chập tối đành lăn ra ngủ. Bởi lẽ sáng mai còn phải “đi học.”
Tu hành một tuần khiến hắn thức dậy đầu váng mắt hoa, gần như tuột huyết áp. Nhạc Tử Thú đặc biệt quan tâm hắn, vội đưa hắn đến chỗ bác sĩ Tiêu.
Bác sĩ Tiêu kiểm tra một lượt rồi phán: “Thận hư.”
Phục Tâm Thần quẫn bách đỏ mặt.
Bác sĩ Tiêu liếc hắn: “Mấy hôm nay cậu làm gì?”
Phục Tâm Thần lắp bắp trả lời: “Mấy hôm nay… Học thiền…”
“Ồ thế à?” Anh cười nhạt.
Phục Tâm Thần quê độ: “Học thiền thật đó, anh phải tin tôi…”
“Tôi tin mà.” Bác sĩ Tiêu vẫn lạnh lùng như nước đá. “Học thiền co giãn vừa phải thôi, đừng làm hư cơ thể.”
“…” Phục Tâm Thần câm nín.
Thắt lưng và đầu gối hắn bủn rủn, sức khỏe không đủ gắng gượng nữa, lúc trở về chùa Vô Danh thì nằm liệt luôn.
Nhạc Tử Thú đút phu nhân uống bát canh nóng, trong giọng nói có phần áy náy: “Là do ta không để ý đến tình trạng của em, khiến em chịu thiệt thòi.”
Hắn da mặt mỏng nên vẫn giữ nguyên một màu cà chua: “Không… Không sao đâu…”
Nhạc Tử Thú lại bảo. “Khóa tu hành kết thúc tại đây. Cũng đã một tuần rồi.”
“Vậy ư?” Phục Tâm Thần nhăn nhíu. “Nhưng dường như tôi vẫn chưa học được gì cả.”
Tri thức chưa tiếp thu nhiều, còn tư thế thì học không ít.
Nhạc trụ trì cười mỉm: “Phật pháp nhiệm màu, chỉ trong một tuần sẽ không học đủ. Nhưng thậm chí có những người suốt cuộc đời vẫn chưa lĩnh hội được tinh hoa. Dù sao em chỉ mới đến đây, hiểu sơ đôi chút là tốt rồi.”
Nhạc Tử Thú nói đạo lý rất hay khiến Phục Tâm Thần cũng tin sái cổ.
Hắn gật gật đầu: “Tiếp theo…”
“Là tổ chức hôn lễ.” Y nói, “Em có muốn mời ai không?”
Phục Tâm Thần ngẫm nghĩ: “Bạn bè của tôi không nhiều lắm, Tinh Tinh chắc chắn phải mời, không biết Bạch Tầm Bích có chịu tới hay không…”
“Em và Bạch Tầm Bích thân thiết lắm?” Nhạc Tử Thú hỏi.
Phục Tâm Thần bỗng lạnh sống lưng, hẳn là gió vừa thổi qua. Hắn run cầm cập, lại uống thêm một ngụm canh ấm áp rồi nói: “Tôi vẫn xem cậu ta như bạn bè đó thôi.”
“Ừm.” Nhạc Tử Thú gật đầu.
Cả hai cùng nhau cân nhắc danh sách khách mời dự hôn lễ, tiếp theo rửa mặt đi ngủ. Sau khi tắt đèn, Phục Tâm Thần nằm trên giường mơ mơ màng màng.
Thằng đến giờ phút này, hắn vẫn chưa hiểu tại sao bọn họ lại đi đến cung điện hôn nhân nhanh như vậy.
Rõ ràng đã ở chung và sắp trở thành vợ chồng, nhưng hắn vẫn thấy Nhạc Tử Thú còn xa lạ với mình.
Ngay cả khi thịt da thân mật…
Lần *****ên quan hệ là ở nhà hắn, nhằm chữa cháy cơn khát tình, Nhạc Tử Thú đã bay từ núi Vô Danh đến “trị liệu” cho.
Sau hôm đó, những lần còn lại đều xảy ra trong lúc “học thiền” tại chùa.
Càng chẳng phải vì yêu mà làm tình. Họ luôn có những lý do chính đáng.
Không liên quan đến chuyện tình cảm.
Và thị giác của hắn cũng bị lấy đi.
Lần *****ên Nhạc Tử Thú tắt đèn, về sau thường dùng lụa buộc kín mắt.
Phục Tâm Thần chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ chân chính của đối phương.
Mọi thứ đều bị ngăn cách.
Thật không rõ ràng.