Ép Hôn - Mộc Tam Quan

Chương 42

Chương 42

Edit: Thỏ

Gương mặt Phục Tâm Thần dán ở ngực Nhạc Tử Thú, lắng nghe nhịp tim của đối phương.

Thình thịch, thình thịch…

Vào giờ phút này, Phục Tâm Thần biết mình và y đã hiểu thấu nhau, đáy lòng rung động.

Nhạc Tử Thú khẽ cười.

Tiếng cười lướt qua trong bóng tối nhanh như chớp mắt, tựa như hòn đá rơi vào mặt nước, tõm một tiếng đã trở nên tĩnh lặng, xung quanh từng vòng gợn sóng loang ra.

Hắn cho rằng Nhạc Tử Thú đang cười ghẹo mình, nhưng lại không giống lắm, điều này khiến hắn bối rối vô cùng.

Ngay khi hắn chưa kịp nói gì để giảm bớt sự bí bách của bản thân thì thân hình cường tráng ấy đã đè lên người hắn, hơi thở cũng vì thế ngưng đọng.

Phục Tâm Thần rất nôn nao bồn chồn.

Đối diện với sự tấn công như vũ bão từ ai kia, nhất thời tay chân luống cuống, cũng không biết làm sao cho phải. Nhạc Tử Thú thì thào bên tai vợ mình: “Em bảo xem ta muốn hay không?”

Lúc đặt câu hỏi, trong miệng phả ra hơi thở nóng rực, vương vít bên tai Phục Tâm Thần.

Đầu óc hắn lung-tung-beng, chẳng biết bây giờ là tháng nào năm nào.

Bọn họ chung chăn âu yếm…

Đây là lần *****ên!

Phục Tâm Thần mơ mơ màng màng, nghĩ tới lần đầu… cả hai khát khao lẫn nhau mà quấn quýt, chẳng phải do chứng rối loạn gắn kết của hắn phát tác hay tham dự khóa tu hành trước hôn nhân…

Họ gần gũi nhau, bởi vì cả hai muốn làm.

Suy nghĩ ấy khiến lòng dạ Phục Tâm Thần cực kỳ vui sướng.

.

.

Vợ chồng kết tóc se tơ.

Ái ân thăm thiết, nghi ngờ chi nhau.

Đêm vui thoáng chốc qua mau.

Uyên ương gần gũi, mai sau thế nào?

(*) Phỏng dịch Thơ từ biệt kỳ 2, tác giả Tô Vũ.

***

Lần nữa Phục Tâm Thần tỉnh dậy, mở mắt ra đã là ban ngày.

Ngoài song cửa vang lên tiếng chim hót véo von nơi rừng núi, càng tôn tạo nên vẻ đẹp trong trẻo và bình yên.

Phục Tâm Thần đỡ vòng eo nhức mỏi của mình, quay đầu nhìn giường không gối chiếc bên cạnh.

Điều này cũng chẳng lạ lùng gì, cơ bản mỗi ngày Nhạc Tử Thú đều dậy sớm hơn phu nhân, dù sao, thân là đệ tử Phật gia, Nhạc Tử Thú còn thần khóa phải làm.

Phục Tâm Thần đánh răng rửa mặt xong xuôi, đẩy cửa phòng ngủ bước ra ngoài đi đến thư phòng. Trông thấy Nhạc Tử Thú đang chỉnh tề làm việc, toàn thân toát nên phong thái lạnh lùng. Dẫu không quy y nhưng dáng vẻ vẫn vô cùng cấm dục.

Nhìn trụ trì vọng trọng như thế, Phục Tâm Thần không thể hình dung được kẻ tối qua nằm trên người hắn và vị tăng nhân đạo mạo ở đây là cùng một người.

Tối qua bọn họ *****, vẫn không bật đèn.

Gian phòng một mảnh vắng lặng, Phục Tâm Thần khó mà nhìn rõ nét mặt của đối phương.

Mà buổi sáng gặp lại, cử chỉ của y vẫn đoan chính ung dung.

Mọi chuyện cứ như giấc mộng…

Phục Tâm Thần day day trán, ánh mắt tràn ngập mê mang.

Nhìn thấy cửa phòng mở ra, Nhạc Tử Thú liền ngẩng đầu mỉm cười với Phục Tâm Thần: “Tỉnh rồi? Em có đi làm không, kẻo trễ.”

Được chồng nhắc nhở hắn mới liếc nhìn đồng hồ, cũng khá sốc khi biết rằng đã ngủ quá lố. Nhưng chẳng việc gì phải vội, công ty không có chế độ chấm công nghiêm ngặt, dù sao họ thường xuyên tăng ca và đi tới đi lui nên bộ phận nhân sự cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tuy nhiên hắn lại là ma mới, cũng không định chơi trội với mọi người, vì thế vội vàng chạy ra ngoài. Nhạc Tử Thú từ tốn dặn dò: “Đừng gấp gáp, cẩn thận một tí, để tài xế đưa em đi.”

Bác tài khởi động con Audi A6 quen thuộc đưa Phục Tâm Thần đến công ty.

Phục Tâm Thần tiến vào, bỗng nhận ra đồng nghiệp đều vắng bóng cho nên cảm thấy hơi kinh ngạc. Monica thản nhiên giải thích: “Đều dã chiến cả rồi, cậu cũng chớ ngồi không.”

Phục Tâm Thần được biết đơn vị của họ đặc biệt ở điểm này, nếu yên vị trong văn phòng sẽ bị gọi là ngồi chơi xơi nước, chạy nhảy ra ngoài mới tính là làm việc.

Hắn chẳng muốn rãnh rỗi trước mặt cấp trên, vì thế ngoan ngoãn lủi đi. Nhất thời hắn chưa rõ mình sẽ làm gì kế tiếp. Rốt cuộc hắn đã từ bỏ việc săn tin độc nhất vô nhị ở chùa Vô Danh, cho nên nhắn tin hỏi Đỗ Vạn Tinh đang ở đâu, rủ rê gã ăn cơm trưa.

Vì thế, Phục Tâm Thần ghé qua quán cũ, tái ngộ Đỗ Vạn Tinh.

Gã cười gian manh nhìn Phục Tâm Thần: “Chúc mừng cậu nhé, tiếng lành đồn xa.”

Phục Tâm Thần ngẩn người: “Chuyện gì hả?”

“Kết hôn đấy mà.” Gã cong môi bí hiểm, “Ai nấy đều biết Nhạc trụ trì sắp tổ chức đám cưới, đều muốn giành tin sốt dẻo này!”

Hắn phì cười: “Cậu cũng muốn ghi công?”

“Ghi công khỉ khô!” Nét mặt gã dài như quả mướp. “Nhưng bại dưới tay cậu thì tôi cam tâm.”

Phục Tâm Thần ngạc nhiên: “Bại dưới tay tôi?”

“Chứ còn gì nữa!” Nét mặt gã chắc kèo ghê gớm. “Cậu vừa gia nhập đội ngũ Haohan, đây chẳng phải lúc giật spotlight để tỏa sáng như ngôi sao? Nếu cậu binh đường này thì thắng đậm lắm!”

Phục Tâm Thần không ngờ Đỗ Vạn Tinh sẽ nghĩ theo hướng như vậy, sau một hồi im lặng mới nói: “Nhưng tôi không định làm thế đâu.”

“Ơ kìa… Tại sao?” Đỗ Vạn Tinh vô cùng khiếp sợ. Gã suy ngẫm vài giây mới ồ lên, “Chẳng lẽ cậu ngại mình gian lận hả?”

Phục Tâm Thần gật đầu: “Y như rằng cảm giác đó.”

“Nhưng gian lận chỗ nào? Cùng lắm thì… buff hơi lố chút thôi.” Đỗ Vạn Tinh cười khoái chí, “Cậu đâu phải tấm chiếu mới ra trường, sao mà khờ khạo thế! Thời buổi này, nhất quan hệ nhì tiền tệ. Có chỗ dựa nhưng không dùng người ta gọi là ngốc… Tôi thì… chưa mắng cậu nhé.”

Phục Tâm Thần đần mặt.

Đỗ Vạn Tinh bơm vào: “Cậu thấy mình dễ dàng phỗng tay trên mà không nỗ lực cày cuốc gì, như vậy không công bằng với người khác? Cậu ngẫm lại đi, bọn họ giành giật nhau là vì sao? Chùa Vô Danh vẫn cứ chọn mặt gửi vàng, nào phải khơi khơi được trao giải. Cậu có chỗ đứng cực kỳ vững chắc nhưng tội gì cứ vất vả bon chen?”

“Dẫu vậy…” Phục Tâm Thần lắc đầu, “Tôi thấy mình không nên làm thế.”

“Tư duy khác nào thời kỳ đồ đá!” Đỗ Vạn Tinh cười, “Nhưng cũng là chuyện tốt.”

“Chuyện tốt gì?” Phục Tâm Thần thắc mắc.

Đỗ Vạn Tinh chống cằm: “Mèo chê mỡ thì để tôi làm nhé?”

“Ơ???” Phục Tâm Thần hơi bất ngờ.

“Chúng mình là đôi bạn thân, hẳn cậu không xử ép tôi chứ?” Gã chớp đôi mắt sáng rực, “Cậu đừng lo, tôi chỉ phụ trách đưa tin mà các cậu muốn chia sẻ, còn lại không đào bới gì thêm.”

Phục Tâm Thần nhìn Đỗ Vạn Tinh, chợt cảm thấy người này là ứng cử viên danh giá.

Gã toe toét cười: “Hơn nữa tôi còn phụ họa thêm, dựa theo ánh nhìn của người viết, phu nhân của trụ trì đẹp tựa thiên tiên, tài sắc vẹn toàn, thật sự là giai nhân hiếm có, kiểu tôi chém gió linh tinh vậy.”

Phục Tâm Thần phì cười lắc đầu: “Nói nhảm gì đó?”

Đỗ Vạn Tinh đĩnh đạc mà rằng: “Tôi có thể tham dự hôn lễ ở chùa Vô Danh sao?”

“Được thôi.” Phục Tâm Thần thở dài, “Nhưng hôn lễ này rất đơn giản, cũng không phải đám cưới thế kỷ đâu.”

Đỗ Vạn Tinh không quan tâm đáp: “Thế thì sao, tôi cũng chẳng phải cô dâu, để ý chuyện này làm chi?”

Phục Tâm Thần nở nụ cười khó đỡ: “Ừ đấy, nhưng mâm cỗ cũng bình thường thôi, không có sơn hào hải vị, cậu có để ý không?”

“Đệch.” Đỗ Vạn Tinh bóp trán, “Vậy thì hơi cấn nhỉ?”

Ăn cơm xong, Phục Tâm Thần bèn trở về Haohan. Không ít đồng nghiệp đã ngồi đó, vừa gõ bản thảo vừa tán gẫu với nhau. Patrick ngồi đối diện Phục Tâm Thần hùng hồn nói: “Tôi đến gặp chấp sự ở chùa Vô Danh.”

“Sao đó thì?” Một người mới khác vô cùng cảnh giác, nhưng nét mặt lại mang theo nụ cười giả tạo, “Hôm nay tôi cũng đến chùa Vô Danh, chẳng hóng hớt được gì, nhưng sao cậu lại gặp gỡ chấp sự?”

Patrick mỉm cười bảo: “Tôi quen biết ông ấy.”

Nhóm người mới kia đều tỏ ra cực kỳ hâm mộ.

Phục Tâm Thần nhớ tới lời nói của Đỗ Vạn Tinh, tin tức độc nhất vô nhị này không phải ai cũng sẽ tiết lộ nên sẽ dựa trên mối quan hệ thân cận nhất. Chẳng lẽ miếng mồi béo bở này sẽ tặng cho gã ta? Bởi vì cả hai quen biết nhau.

Patrick liếc Phục Tâm Thần một cái, cười khinh khỉnh: “Hôm nay cậu đi chùa Vô Danh à?”

“Không…” Nếu nói đi chùa Vô Danh thì chưa đúng lắm, vì hắn từ đó bước ra mà.

Patrick đá đểu: “Vậy cậu cần năng nổ hơn.”

Phục Tâm Thần thản nhiên trả lời: “Tan tầm tôi sẽ đến.”

Một người khác chớp chớp mắt hỏi thăm: “Tan tầm ư? Chẳng lẽ cậu có người quen ở đó? Sau giờ chiều sẽ đón tiếp cậu?”

Phục Tâm Thần bội phục sự nhạy bén của đối phương, bèn đáp qua quýt: “Ừ phải.”

Ánh mắt Patrick trở nên bén ngót: “Thật ư? Cậu quen ai nào? Nói không chừng tôi cũng biết, và rồi chúng ta có chung bạn bè!”

Phục Tâm Thần nheo nheo cười: “Nhạc trụ trì! Tôi rất thân với ngài ta.” Giọng điệu cứ như đùa giỡn. Bọn họ nghe xong chỉ nghĩ hắn đang giấu giếm, cố tình đánh trống lãng để trốn tránh đề tài. Một người khác cũng đùa theo: “Tôi cũng quen ngài ấy, nhưng ngài ấy… không quen tôi!”

Mọi người nghe xong bèn cười rộ lên, cho qua vấn đề này.

Chiều tan ca, Phục Tâm Thần gom đồ vào cặp táp rồi đi về.

Patrick vẫn còn canh cánh câu nói của hắn, vì thế cố tình theo dõi hành tung đối phương. Gã thấy hắn ngồi vào Audi bèn nhanh nhạy bắt Taxi bám đuôi, để rồi phát hiện chiếc xe kia quả nhiên chạy về hướng núi Vô Danh.

Patrick thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu ta quen biết thật?

Phục Tâm Thần vô tư nên nào hay mình đang bị “điệp viên” theo dõi, thế nhưng bác tài có kinh nghiệm dày dặn, ông nhìn kính chiếu hậu rồi bảo hắn: “Phu nhân, dường như ai đó bám đuôi chúng ta.”

Phục Tâm Thần hơi giật mình: “Vậy ư?”

“Đúng, từ lúc tan ca là đã nối gót.” Bác tài đáp. “Ngài tính sao?”

Hắn vẫn ngẩn người: “Tính sao đây?”

Bác tài nói: “Thích thì chiều, cốp xe chúng ta có hàng nóng.”

“Hàng nóng?” Phục Tâm Thần sững sờ. Ông ấy đang ám chỉ vũ khí phạm pháp gì ư?

Trông thấy nét mặt phu nhân trắng bệch, nghĩ rằng hắn lo sợ ông không đánh lại người ta, càng thêm quả quyết: “Phu nhân chớ sợ! Mã tấu chém mỏi tay, không thì còn có cả giáo mác.”

Mặt hắn tái mét.

Là con trai của cảnh sát, hắn luôn tuân theo quy định pháp luật, hoàn toàn ngỡ ngàng trước lời nói kia. Hắn vội bàn lui: “Đừng nóng nảy, chắc là hiểu lầm thôi. Mình cứ về chùa Vô Danh thì tốt rồi.”

“Đã rõ!” Bác tài gật đầu đồng ý.

Xe chạy rất nhanh về tới cổng chùa, ông quay đầu lại nhìn nhìn rồi bảo: “Chiếc Taxi kia vẫn bám theo chúng ta.”

Phục Tâm Thần mở cửa bước xuống, đi thẳng về hướng xe nọ. Patrick trông thấy đối phương tới gần đành thở dài, cũng ló mặt ra với nụ cười xã giao: “Tiểu Phục, vừa khéo.”

Phục Tâm Thần hơi kinh ngạc khi gặp Patrick tại nơi này, nhưng thật ra lại yên tâm. Ít nhất kẻ theo đuôi hắn không phải là phường hung ác. Hắn cười bất đắc dĩ: “Sao cậu lại…”

“Tôi đến để săn tin.” Patrick lừa phỉnh, “Tình cờ thấy cậu.”

Phục Tâm Thần không nói dông dài: “Đúng là tình cờ.”

Gã hỏi han: “Cậu đi gặp người quen à?”

“Đúng thế.” Hắn gật đầu.

Patrick bèn suy đoán, Phục Tâm Thần chọn khung giờ này, hẳn sẽ đến nhà ăn dùng cơm, liền tỏ ra ung dung bảo: “Tôi định ghé nhà ăn của chùa, cậu thì sao?”

Phục Tâm Thần bèn đáp: “Tôi vào rừng đào.”

Còn gì như tính toán, hoàn toàn trật lất!

Patrick ngẩn ngơ, thế mà hắn lại rẽ sang nơi khác?

Phục Tâm Thần mỉm cười bảo: “Tôi xin phép, chào cậu.” Nói xong hắn quay lưng bước đi.

Về tới Tử Đài, Phục Tâm Thần kể cho trụ trì nghe việc mình bị đồng nghiệp theo dõi. Mà Nhạc Tử Thú không hề yên tâm chút nào, đương nhiên y không thích vợ mình bị Patrick bám đuôi, mặc kệ là vì lý do gì.

 Y chỉ đáp: “Ta biết rồi, để ta sai người đi xử lý.”

Phục Tâm Thần vội nói: “Nhưng đừng xử lý “đặc biệt”,  cậu ta định thám thính mà thôi.”

Y điềm nhiên bảo: “Cậu ta lòng dạ bất chính, tâm địa bất lương.”

Phục Tâm Thần hỏi: “Trụ trì không thích mẫu người như vậy ư?”

Nhạc Tử Thú nhìn phu nhân của mình: “Tâm tư đơn thuần, dịu dàng là tuyệt nhất.”

Chẳng hiểu vì sao, hắn có ảo giác như vừa được ai kia tỏ tình.

Nhìn ánh mắt đượm tình của trụ trì khiến trái tim hắn cũng hơi xao xuyến, bèn chậm rãi tựa vào bờ vai đối phương. Hắn nhận ra mình càng ngày càng thích ôm Nhạc Tử Thú. Vòng ôm ấm áp kia mang theo mùi hương rỉ sắt lẫn vị mưa…

Giống như mọi ngày, pheromone của y thật thanh đạm, chỉ có mùi rỉ sắt mà thôi. Riêng lúc động tình thì máu tanh đầm đìa mới nở rộ.

Phục Tâm Thần tựa đầu vào bờ vai ấy, đôi mắt khép hờ, ngón tay bâng quơ lướt qua nơi vững chãi, lại bị Nhạc Tử Thú bắt được.

Y hôn đầu ngón tay phu nhân, chợt hỏi: “Phu nhân, muốn hay không…”

Nghe được ba chữ này khiến mặt hắn đỏ bừng, đột nhiên nhớ tới đêm hôm qua: “Em, em…”

Nhạc Tử Thú mỉm cười: “Có muốn ăn cơm chứ? Giờ cơm đến rồi.”

Gò má càng thêm nóng.

Hai người bình tĩnh ăn bữa cơm, buổi tối bình yên chìm vào giấc ngủ.

Phục Tâm Thần nằm trên gối nhìn bộ dáng từ tốn của trụ trì, trong lòng nghi hoặc dâng cao, chẳng lẽ tối qua họ âu yếm nhau chỉ vì hắn chủ động gọi mời? Y thật sự “muốn” hắn sao?

Bình Luận (0)
Comment