Ép Hôn - Mộc Tam Quan

Chương 45

Chương 45

Edit: Thỏ

Tiết kiệm nước gì đó…

Phục Tâm Thần nói xong tự thấy ngộ nghĩnh. Nhạc Tử Thú mỉm cười: “Cũng tốt, hiếm khi phu nhân lại yêu quý tài nguyên trái đất như vậy.”

Phục Tâm Thần có cảm giác mình đang bị chọc quê, nhưng hắn lại nghĩ, một kẻ quân tử như Nhạc Tử Thú sao lại trêu chọc người khác được!

Đang lúc nghĩ ngợi miên man thì hắn bị nhấc bổng lên không trung – là Nhạc Tử Thú bế hắn. Dẫu sao thể trạng của bọn họ vẫn chênh lệch, y muốn bế Phục Tâm Thần là việc dễ như trở bàn tay, cũng không cần phải cố sức. Để rồi hắn ngượng ngùng quơ chân loạn xạ: “Em tự đi được.”

Nhạc Tử Thú cười: “Em biết “ôm tân nương” không?”

Phục Tâm Thần đỏ mặt đáp: “Biết.”

“Em là tân nương.” Y nói, “Nên được ôm như vậy.”

Phục Tâm Thần ngẩn ra: “Hóa ra trụ trì cũng sẽ ngụy biện.” Giọng điệu vô cùng kinh ngạc.

Y chậm rãi đáp lời: “Chẳng phải ta đã từng nhắc nhở em? Ta cũng không phải chính nhân quân tử phẩm hạnh không tì vết.”

Phục Tâm Thần biết điều đó, nhưng vẫn cảm thấy Nhạc Tử Thú là một người đàn ông đoan chính, thanh cao, tựa như thần tiên trên trời.

Chắc đây chính là câu thành ngữ… thương nhau trái ấu cũng tròn? Hắn nhìn kiểu gì cũng thấy Nhạc Tử Thú tốt đẹp, tuy rằng đôi khi hơi kỳ quặc nhưng Phục Tâm Thần vẫn nhắm mắt cho qua, hoặc giúp Nhạc Tử Thú tìm lý do để biện hộ điều đó. Hắn vẫn thả trôi theo dòng suy nghĩ, thẳng đến khi Nhạc Tử Thú ôm hắn rời khỏi Tử Đài.

Phục Tâm Thần rất ngạc nhiên: “Tại sao ra ngoài? Chúng ta tắm rửa mà, vẫn nên vào phòng tắm chứ?”

“Vào phòng tắm làm gì?” Nhạc Tử Thú hỏi, “Em còn nhớ lần *****ên tắm gội ở chùa Vô Danh không?”

“Em nhớ, là suối nước nóng ở hậu viện?” Phục Tâm Thần hồi tưởng.

“Chúng ta sẽ đến đấy.”

“Hay là thôi nhé…” Phục Tâm Thần khuyên can, “Trời tối đường trơn, đi hậu viện cũng hơi bất tiện, chi bằng tắm trong phòng là xong.”

“Nhưng ta muốn đến suối nước nóng.” Nhạc Tử Thú đáp.

“Tại sao?”

Nhạc Tử Thú trả lời: “Tiết kiệm nước.”

“…”

Được rồi, Phục Tâm Thần thật sự không cách nào phản bác.

Lối vào suối nước nóng là con đường đá trơn nghiêng, dưới ánh trăng, cảnh vật càng thêm mờ mờ ảo ảo. Phục Tâm Thần có chút lo sợ bèn nói: “Anh thả em xuống, để em tự đi.”

“Em thấy rõ đường à?” Y hỏi.

“Không rõ lắm.” Phục Tâm Thần lắc đầu.

“Vậy thì cứ để ta ôm em.” Y bảo, “Ta vốn rành đường này, nhắm mắt bước dễ như chơi. Nhưng em mò mẫm có khi lại ngã.”

Phục Tâm Thần im lặng.

Vì thế y bế vợ mình đến suối nước nóng. Phục Tâm Thần nheo nheo mắt quan sát, đó là khung cảnh tuyệt đẹp, dòng nước long lanh hòa vào ánh trăng, bên cạnh còn có một tảng đá to tướng trơn nhẵn.

Phục Tâm Thần nhớ rõ tảng đá kia, lần trước hắn ngâm mình thì Nhạc Tử Thú đã ngồi đó chờ hắn. Mà giờ phút này Nhạc Tử Thú đặt vợ lên tảng đá, tiếp theo cởi áo cho vợ.

Chắc hẳn bọn họ thân mật quá nhiều nên Phục Tâm Thần không thấy xấu hổ nữa, hắn lẳng lặng để y ***** mình, sau đó chờ y ôm xuống suối.

Tuy đang giữa hè nhưng ban đêm ở núi rừng vẫn lạnh, bởi vậy cả người ngâm trong suối nước nóng là một cảm giác cực kỳ khoan khoái. Phục Tâm Thần muốn nhìn rõ cơ thể của Nhạc Tử Thú, nhưng do thiếu ánh sáng nên chỉ thấy bóng dáng nhá nhem.

Tuy nhiên… hắn nhìn quá lộ liễu, quá chăm chú… khiến Nhạc trụ trì mở miệng hỏi: “Sao lại nhìn chằm chặp ta?”

Phục Tâm Thần hơi ngượng ngùng: “Không phải… em chỉ đang ngẩn người mà thôi.”

“Sao lại ngẩn người?” Nhạc Tử Thú hỏi, “Em nghĩ gì vậy?”

Phục Tâm Thần vội nói: “Em nhớ tới lần đầu tắm ở đây, anh luôn nhắm mắt ngồi im trên tảng đá, cũng chẳng nhìn em. Lúc đó em còn tưởng giữa hai chúng ta có khoảng cách rất lớn.”

“Ta mắt nhắm mắt mở.” Nhạc Tử Thú bảo, “Ta có ngắm em.”

Điều này càng khiến Phục Tâm Thần xấu hổ: “Sao thế được? Rõ ràng anh…”

“Hôm ấy ta thật sự rất muốn tắm cùng em giống bây giờ.” Y thản nhiên đáp lời. “Nhưng nếu vội vàng làm thế chỉ sợ em hốt hoảng.”

Đừng nói lúc trước, hiện tại Nhạc Tử Thú thẳng thắn nói vậy cũng đã khiến hắn bị chấn động rồi. Trong trí nhớ của Phục Tâm Thần, Nhạc trụ trì ngồi uy nghiêm như Phật, thoạt trông không hề quan tâm đến kẻ phàm phu ***** dưới ao.

“Khó tin quá!” Phục Tâm Thần lắc đầu, “Nhạc trụ trì cũng là…”

Cũng là gì nhỉ?

Phục Tâm Thần đâu dám nói hết.

Nhạc Tử Thú cười cười: “Ta cũng là kẻ trọng dục, háo sắc.”

Nghe Nhạc Tử Thú nói “trọng dục”, “háo sắc” bằng chất giọng trong vắt kia khiến Phục Tâm Thần thấy lấn cấn kiểu gì, chỉ hỏi: “Trụ trì… háo sắc – trọng dục?”

“Chẳng lẽ em chưa phát hiện à?” Nhạc Tử Thú bỗng dưng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hẳn là bản thân y vẫn chưa đủ cố gắng…

Vì thế không đợi Phục Tâm Thần hó hé thêm gì, hắn đã bị y ấn mạnh vào vách đá. Xem như hắn đã tỏ tường hai chuyện:

Thứ nhất, nước suối đã bị hắn làm dơ.

Thứ hai, Nhạc Tử Thú quả thật háo sắc trọng dục.

Nhưng mà, Phục Tâm Thần vẫn chưa thấy được cơ thể của Nhạc Tử Thú.

Hắn không phải là kẻ muốn xem người khác khỏa thân, nhưng giờ thì đang lờ mờ nhận ra viêc Nhạc Tử Thú cố tình giấu đi cơ thể. Điều này làm hắn có phần khó chịu. Nhạc Tử Thú càng che đậy, hắn càng muốn nhìn.

Thật kỳ lạ.

Phục Tâm Thần vốn rất hiểu chuyện, nếu người khác không muốn chia sẻ, hắn sẽ không dò xét thăm hỏi làm gì. Ngay cả cha mẹ cố tình giấu giếm những chuyện lúc 5 tuổi, hắn cũng chẳng bận tâm, thuận theo tự nhiên. Nhưng đối với Nhạc Tử Thú thì Phục Tâm Thần lại khác.

Vốn là người đầu ấp tay gối với y, nay Phục Tâm Thần càng được giác quan mách bảo rằng: Nhạc Tử Thú có bí mật gì đó.

Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, phàm là con người ai chẳng có bí mật? Lý trí nhắc nhở hắn đây không phải là chuyện nghiêm trọng, nhưng con tim hắn cứ mãi rối bời. Xét cho cùng bởi vì hắn quá quan tâm Nhạc Tử Thú.

Thậm chí còn nghĩ, nếu hắn kết hôn với kẻ nào đó mà chẳng phải y, ắt hẳn sẽ không lưỡng lự nhiều vậy. Nếu Nhạc Tử Thú không phải chồng hắn, hắn sẽ nói đại khái thế này: Vợ chồng với nhau, tồn tại bí mật cũng là bình thường, đâu có gì ghê gớm.

Nhưng lại không có nếu.

Mối băn khoăn ấy khiến hắn ngủ không ngon, mới tờ mờ sáng đã choàng dậy. Thường lệ lúc hắn rời giường thì Nhạc Tử Thú đã tụng xong kinh rồi, nhưng hôm nay y vẫn đang tụng niệm.

Phục Tâm Thần xuống lầu một của Tử Đài, nhìn chồng mình ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, tay lần tràng hạt, miệng đọc kinh Phật. Nhạc Tử Thú thuộc làu kinh văn, không cần nhìn sách vẫn có thể đọc đúng từng chữ, tốc độ vì thế cũng lưu loát, trôi chảy.

Phục Tâm Thần nghe không hiểu lắm, nhưng thấy Nhạc Tử Thú nhắm mắt, gương mặt nghiêm nghị thì mới biết rằng y không hề giả vờ đạo mạo. Bộ dạng thành kính tụng kinh ấy cứ hệt như một hòa thượng tu hành khổ hạnh. Nếu không có đức tin và sự tôn kính dành cho Phật pháp, chắc chắn không thể lộ ra biểu cảm như vậy.

Nơi này cũng chẳng có ai khác, chỉ vỏn vẹn mỗi y mà thôi. Không cần ai phải nhắc nhở hay giám sát, mỗi ngày đúng giờ y đều dậy sớm tụng kinh, chẳng lẽ còn chưa đủ lòng thành?

Vài ngày trước Phục Tâm Thần còn nghĩ y là hòa thượng buôn thần bán thánh, giờ ngẫm lại… cũng không phải như vậy.

Phục Tâm Thần nhận ra mình vốn dĩ không hiểu biết Nhạc Tử Thú.

Hắn cho rằng Nhạc Tử Thú thanh lãnh, Nhạc Tử Thú lại cố tình trọng dục.

Hắn cho rằng Nhạc Tử Thú cao ngạo, Nhạc Tử Thú lại cố tình thành kính.

Hắn cho rằng Nhạc Tử Thú không yêu mình, nhưng Nhạc Tử Thú lại yêu hắn nhiều vô kể.

Phục Tâm Thần mờ mịt tựa như rơi vào đám sương mù dày đặc. Nhạc Tử Thú tụng xong, ngước mắt nhìn đã thấy Phục Tâm Thần đứng gần đó, bỗng hơi kinh ngạc: “Hôm nay phu nhân dậy rất sớm.”

“Vâng.” Phục Tâm Thần gật gật đầu.

 “Đêm qua ngủ không ngon sao?”

Hắn ngáp một cái: “Cũng được…”

Nhạc Tử Thú đón Phục Tâm Thần ngồi xuống, hắn nhớ rõ lúc mới hẹn hò cả hai đều ngồi cách nhau một bàn trà, giờ thì hắn có thể tựa vào bên cạnh y.

Thật xúc động!

Hắn ngáp khẽ, dụi dụi đầu vào Nhạc Tử Thú. Y điềm nhiên ôm lấy phu nhân, mà Phục Tâm Thần ngửi ngửi mùi hương trên người y mới cảm thấy vững vàng trở lại. “Em có quấy rầy anh không?”

“Ta tụng xong rồi.” Nhạc Tử Thú trả lời.

Phục Tâm Thần lại hỏi: “Mỗi ngày anh đọc kinh gì vậy?”

“Kinh Kim Cương.”

“Chỉ đọc kinh Kim Cương?” Hắn thắc mắc.

Y đáp: “Chỉ đọc kinh Kim Cương.”

Bỗng dưng hắn cảm thấy ngờ ngợ: “Đây là quy củ của chùa Vô Danh à? Mỗi sớm chỉ đọc một cuốn kinh duy nhất?”

“Chùa Vô Danh không có quy định này.” Nhạc Tử Thú trầm giọng trả lời, “Đây là thói quen của ta.”

Dường như hắn lại rơi vào lớp sương mù đen kịt, và bên trong tiềm ẩn nguy cơ tứ phía. Nhưng Phục Tâm Thần không sợ chết, bạo dạn đưa tay ***** gương mặt trắng như ngọc kia: “Sao anh lại chọn kinh Kim Cương?”

“Không phải ta chọn.” Nhạc Tử Thú nói, “Là lão trụ trì chọn cho ta.”

Lão trụ trì? Là vị trụ trì quá cố?

À phải, Nhạc Tử Thú từng kể y được trụ trì nhận nuôi, có thể nói y là con nuôi của ngài.

Phục Tâm Thần nhíu mày suy tư.

Nhạc Tử Thú vỗ về: “Hôm nay là ngày *****ên kết hôn của đôi ta, em muốn làm gì?”

Phục Tâm Thần sực nhớ bọn họ là đôi vợ chồng mới cưới, nhưng cũng chẳng biết làm gì tiếp theo, vì vậy thuận miệng trả lời: “Gì cũng được.”

Nhạc Tử Thú cười, y nắm tay Phục Tâm Thần, che đôi mắt hắn.

Trước mắt trở nên đen tối, vị máu hòa lẫn nước mưa lại nồng nàn.

Đây là màn dạo đầu của ban ngày quấn quýt?

Phục Tâm Thần thấp thỏm kêu lên: “Chờ đã.”

“Hửm?” Y dừng lại, “Em không thích sao?”

Hắn đỏ mặt, đưa tay lên đôi mắt: “Em có thể nhìn anh không?”

“Em muốn nhìn ta?” Giọng y như nghẽn lại.

“Vâng!” Phục Tâm Thần can đảm đáp lời.

Hắn nghĩ kỹ rồi, hắn muốn đối diện Nhạc Tử Thú. Không chỉ thể xác, mà còn cả tâm hồn.

Hắn muốn nhìn một Nhạc Tử Thú chân chính.

Bóc tách đi lớp sương mù che phủ, dù bản thể nó là vệt sương trắng hay làn khói độc hắn đều phải lao vào. Hắn biết y có điều giấu giếm, mỗi lần thử tìm tòi đều bị Nhạc Tử Thú che đậy khéo léo. Nếu hắn không trực tiếp nói ra, chỉ sợ đời này luôn như vậy.

Nhạc Tử Thú im lặng.

Tầm mắt bị mảnh vải bao trùm, chẳng nhìn thấy đồ vật, chẳng nghe thấy Nhạc Tử Thú trả lời, vì thế đáy lòng càng thêm nôn nóng.

“Được không anh?” Phục Tâm Thần hỏi, “Trụ trì, em có thể nhìn anh sao?”

Nhạc Tử Thú vẫn không đáp lại.

Phục Tâm Thần hít sâu một hơi, dùng hết dũng khí mà kéo mảnh vải xuống.

Bình Luận (0)
Comment