Ép Hôn - Mộc Tam Quan

Chương 5

Chương 5

Edit: Thỏ

Phục Tâm Thần vẫn khéo léo từ chối lời đề nghị đưa đón bằng trực thăng kia: “Công ty chúng tôi không có sân bay.”

Nhạc Tử Thú đáp ngay: “Vậy công ty đó không gọi là tầm cỡ được.”

Phục Tâm Thần dở khóc dở cười: “Hóa ra phải có sân bay mới mang tính tầm cỡ! Nhạc trụ trì cũng hơi khắt khe rồi?”

“Ta không hề khắt khe.” Y ôn tồn nói. “Nếu có sân bay thì sẽ tiện cho việc đi lại. Tuy công nhân không dùng đến, nhưng các cấp chủ quản sẽ cần.”

Phục Tâm Thần lắc đầu: “Công ty rởm của chúng tôi chỉ khoảng 30 người, đâu cần phải thế…”

Ba chữ “công ty rởm” lọt vào tai Nhạc Tử Thú: “Hình như thí chủ không hài lòng với công ty?”

“Nào, nào phải…” Hắn vội vàng thanh minh. “Chỉ-chỉ là quy mô nhỏ thôi, tôi cũng khó mà nói dối.”

“À.” Nhạc Tử Thú lại hỏi. “Vậy phúc lợi ra sao?”

“Phúc lợi hả…” Phục Tâm Thần cười ngượng ngịu, tựa hồ phúc lợi ở công ty con không đáng nhắc tới.

Đối phương như đã hiểu ra điều gì: “Thí chủ có nghĩ đến chuyện rời khỏi đó chưa?”

Dù sao y cũng là đối tượng ghép đôi với mình, với đề tài này, Phục Tâm Thần không tránh khỏi đa đoan: “Nhiều Alpha không muốn bạn đời đi làm, ngài nghĩ sao về điều này?”

Nhạc Tử Thú nhướng mi: “Câu hỏi rất hàm ý.”

Xưa nay tính cách của y trầm ổn, giờ nhướng mày lại có vài phần ngả ngớn, phong lưu khiến Phục Tâm Thần đột nhiên đỏ mặt. Hắn bối rối cúi đầu: “Tôi… tôi muốn lắng nghe quan điểm của ngài.”

“Thí chủ thích công việc hiện tại chăng?”

“Tôi ư?” Phục Tâm Thần trở nên mù tịt, đáp theo quán tính. “Tôi rất thích.”

Khóe môi Nhạc Tử Thú cong lên, trông thì đang cười đấy nhưng lại chẳng phải vậy. “Thế thì tốt rồi.”

Phục Tâm Thần lặng lẽ bổ sung thêm: Dẫu yêu nghề nhưng lại ghét cay ghét đắng thằng cha sếp tổng… Lão ta thật tồi!

Tuy nhiên bọn họ mới chỉ gặp nhau ba lần, nếu oán giận sếp trong buổi hẹn hò xem ra cũng không phải ý hay, vì thế Phục Tâm Thần cố gắng kiềm chế cơn gào thét trong tim, cắn phập vào bánh bao để thể hiện sự bất mãn với cấp trên.

Rốt cuộc Phục Tâm Thần không ngồi trực thăng đi làm, hắn được tài xế nhà chùa hộ tống. Hắn thầm kết luận: Chùa Vô Danh đúng là một doanh nghiệp hiện đại hóa, tài xế, bảo vệ, nhân viên quản lý đều bố trí đông đủ…

Hắn luôn nhấn mạnh mình muốn ngồi trên dòng xe bình dân khiến tài xế vắt óc rất lâu mới tìm được chiếc Audi A6 bám đầy bụi trong góc Gara, nói đoạn y bảo: “Đây là con xe bần nhất của chùa. Đi thì đi, không đi thì đi.”

Quả nhiên Nhạc Tử Thú giàu nứt đố đổ vách, so với hắn chẳng khác nào một trời một vực!

“Sao có thể xứng đôi vừa lứa?” Phục Tâm Thần bất an lẩm bẩm.

Tài xế bèn quay đầu hỏi: “Ngài vừa nói gì?”

Phục Tâm Thần vừa lỡ mồm nói ra suy nghĩ trong đầu, cũng không biết y nghe thấy hay không, bèn nhanh trí đánh trống lãng: “Tôi thắc mắc… bình thường Nhạc trụ trì di chuyển bằng xe gì…”

Y cười đáp: “Trụ trì sẽ không xuất môn.”

“Vậy ư…” Lần nào họ cũng gặp nhau ở chỗ này, Nhạc Tử Thú từng nói chùa Vô Danh không thể thiếu y, đó là lý do y không thể xuất môn hẹn hò với Phục Tâm Thần.

“Là do công việc bận rộn nhỉ?”

“Tôi nào biết.” Tài xế cười giả lả. “Chắc ngài rành hơn tôi đó chứ? Cả năm tôi chẳng gặp trụ trì được mấy lần…”

Phục Tâm Thần cảm thấy bó tay.

Tài xế đưa hắn tới công ty, hắn bèn cảm ơn rồi chạy vào, đang lúc vắt giò lên cổ thì gặp phải Đỗ Vạn Tinh gần đó. Cậu ta cười khanh khách: “Tôi thấy chiếc Audi đưa cậu tới, là đối tượng kết thân à?”

Nhìn Đỗ Vạn Tinh làm mặt quỷ khiến Phục Tâm Thần bỗng rơi vào lúng túng, hắn đành trả lời qua loa: “Không, hôm nay tôi đi muộn, gọi xe chuyên dụng ấy mà.”

“Xời! Gọi xe thường là được, cần gì chuyên dụng đâu?”

“Sáng nào chẳng ùn tắc?” Phục Tâm Thần huơ tay. “Xe thường ai thèm chở tôi.”

Lần trước Đỗ Vạn Tinh đã nhắc nhở hắn, hôm nay đi làm sẽ bị mắng.

Sếp tổng là ông béo bụng phệ, bởi vì tuổi tác đã cao nên tóc gió thôi bay, để lộ vầng trán bóng lưỡng như sân vận động. Giọng điệu lão ta the thé như đấm vào tai làm người nghe vô cùng khó chịu.

Sếp tổng vỗ bàn quở trách một phen, nói Phục Tâm Thần là người viết lách nhiều năm nhưng chất lượng bản thảo thì cứ tối đen như cái quần chị Dậu. Phục Tâm Thần thầm nghĩ: Chẳng phải do ông vạch lá tìm sâu, cố tình gây khó dễ?

“Vâng vâng, em sẽ cố gắng nâng cao tay nghề.” Phục Tâm Thần tỏ ra hiểu chuyện.

Sếp tổng vừa đấm vừa xoa: “Hây da, tuy gần đây phong độ tuột dốc nhưng thái độ khiêm tốn của cậu khiến tôi đánh giá cao.”

Thấy vẻ mặt sếp bỗng nhiên ôn hòa, Phục Tâm Thần càng thêm sốt vó. Quả nhiên, lão ta ngậm một điếu thuốc, chậm rãi nói: “Cậu gắn bó cũng lâu, năng lực khá tốt, nhưng dạo này tệ thật, viết bài không đuổi kịp chỉ tiêu. Tôi từng hứa sang năm cho cậu lên chủ nhiệm, tiếc là cậu kham không nổi rồi. Cậu cũng đừng trách tôi đổi ý, thật sự tôi rất muốn đề bạt cậu…”

Sau khi chứng kiến một rổ ngụy biện, Phục Tâm Thần mới biết nguyên do nằm ở đâu.

Năm ngoái hắn xin từ chức, lão ta khuyên can hắn ở lại, nói công ty rất cần người, còn đồng ý để hắn thăng tiến. Kết quả thì sao? Hắn làm việc đầu tắt mặt tối, bản thảo sửa tới sửa lui nhiều lần dẫn đến cuối tháng không bắt kịp chỉ tiêu. Hóa ra lão già không muốn thăng chức cho hắn nên mới sọc dưa như vậy.

Lão vừa ngồi rung đùi hút thuốc, vừa ba hoa chích chòe. Khói trắng lượn lờ, lão ca mãi bài ca con cá, lời lẽ dông dài đến nỗi Phục Tâm Thần ngứa hết cả mũi, giận sôi cả máu nhưng vẫn phải tỏ ra là mình ổn khi nhìn về phía rạp xiếc trung ương. Kết thúc màn kịch đầy giả trân, lão nhả một vòng khói rồi bảo: “Được rồi, cậu ra ngoài đi, tiếp tục trau dồi bản thân nhé. Có làm thì mới có ăn, công ty sẽ không bạc đãi cậu đâu mà.”

Phục Tâm Thần mỉm cười rời khỏi văn phòng nhưng nội tâm thầm chửi mẹ kiếp…

Giữa trưa, hắn và Đỗ Vạn Tinh cùng nhau ăn cơm trưa, kèm theo đó vạch trần sự lươn lẹo của sếp tổng. Đỗ Vạn Tinh nghe xong chỉ liên tục thở dài:  “Tôi bảo rồi, lúc ấy cậu nên từ chức hẳn hoi. Giống như chuyện tình cảm, chia tay dứt khoát hoặc tiếp tục duy trì mối quan hệ. Nói chia tay nhưng lại xiêu lòng, khác nào hạ thấp giá trị bản thân!”

“Chẳng phải do tôi luyến tiếc tình đồng đội giữa chúng ta?” Phục Tâm Thần lẩm bẩm.

Thật ra công ty này cũng gần nhà, quan hệ giữa đồng nghiệp rất hòa hợp, Phục Tâm Thần rất thích. Lần trước từ chức là do bất mãn chế độ công ty, đến khi sếp đồng ý nâng cao đãi ngộ thì hắn mới rút đơn thôi việc. Nào ngờ ông ta chỉ hứa suông, không giữ lời.

“Lão trở mặt nhanh ghê gớm!” Hắn tức giận mắng mỏ.

Đỗ Vạn Tinh cười khì: “Cậu cứ như tấm chiếu mới. Chưa từng trải. Ông chủ ai mà chẳng vậy, nhà tư bản đều vô lương tâm.”

“Vậy ư?” Phục Tâm Thần chợt nghĩ đến Nhạc Tử Thú. Nhạc trụ trì cũng là nhà tư bản, cũng… vô lương sao?

Đỗ Vạn Tinh trông thấy hắn thất thần, bèn lấm lét hỏi: “Cậu được ghép đôi rồi còn gì? Nếu chỉ kết hôn sinh con thì cần quái gì công tác nữa, để gã ta nuôi cậu là xong.”

“Cậu nói nhảm gì đó?” Phục Tâm Thần hơi bất ngờ khi đối phương nhắc tới chuyện này. “Tiền của người ta đâu phải tiền của tôi, tay làm hàm nhai vẫn tốt hơn là lười biếng.”

Đỗ Vạn Tinh cười rộ lên: “Cậu đừng giả vờ nữa!”

“Giả vờ cái gì?”

“Hệ thống sắp cho cậu đối tượng ngon lành đúng không?” Đỗ Vạn Tinh suy luận dựa trên lời nói của Phục Tâm Thần. “Ngay từ đầu cậu úp úp, mở mở thì tôi đã sinh nghi. Giờ cậu bảo tiền nhiều cũng là tiền của người ta, điều này chứng tỏ kẻ đó vừa có tiếng, vừa có miếng; chỉ cần nhắc tới thì ai cũng biết danh!”

Đỗ Vạn Tinh khác nào người chơi hệ Conan, khiến Phục Tâm Thần há hốc mồm vì kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment