Chương 50
Edit: Thỏ
Phục Tâm Thần nói với Bạch Tầm Bích rằng mình là một phóng viên và đang cần vài “cách đặc biệt” để khai thác thông tin.
Bạch Tầm Bích cau mày: “Không khó để điều tra tiền án của một người, chẳng phải cha cậu là cảnh sát hình sự ư? Cứ nhờ ông ấy kiểm tra giúp.”
Phục Tâm Thần sớm biết anh ta sẽ trả lời như vậy, bèn đáp: “Tôi đã hỏi, nhưng ông nói chuyện này liên quan đến quyền riêng tư của công dân. Nếu tiết lộ thông tin cho tôi, đó là phạm luật.”
Và một nửa sự thật này đã lừa phỉnh được Bạch Tầm Bích.
Anh ta cười: “Xem ra cha cậu rất cứng nhắc.”
“Cũng chẳng biết, chắc do ông có tính kỷ luật cao.” Phục Tâm Thần bảo vệ cha mình với lý lẽ mềm mỏng.
Anh ta buột miệng: “Vậy thì nhờ Nhạc Tử Thú. Ngài ấy có năng lực hơn tôi nhiều.”
Hắn lắc đầu bảo: “Tôi không muốn gây rắc rối cho y.”
“Loại ngụy biện gì đây? Cậu không muốn làm phiền ngài ta, nhưng lại đến tìm tôi để quấy rầy à?”
Phục Tâm Thần phì cười: “Cậu hài quá, sọc dưa thế mà lại sợ Nhạc trụ trì ư?”
“Ai mà không sợ?” Bạch Tầm Bích trả lời, còn liếc Phục Tâm Thần một cái. “Chỉ có cậu không sợ thôi.”
“Tôi…” Câu phản vấn “tại sao tôi phải sợ y” chưa ra khỏi miệng bỗng hóa thành thinh lặng.
Phục Tâm Thần sực nhớ mình từng sợ hãi Nhạc Tử Thú. Thuở ban đầu, lúc ngửi thấy sự nguy hiểm từ y, hắn đã muốn rút lui. Khi Nhạc Tử Thú cho hắn một cơ hội rời đi, hắn đã bỏ chạy thật xa mà không gặp bất cứ khó khăn gì.
Khoảnh khắc Phục Kiến Phong bảo rằng Nhạc Tử Thú làm chuyện xấu – dù không có bằng chứng để buộc tội y, thì hắn đã tin ngay tắp lự.
Bởi lẽ thứ cảm giác sợ hãi mơ hồ nảy sinh trong lòng hắn khi đối diện với một Nhạc trụ trì lạnh lùng đầy cao quý.
Lánh mặt Nhạc Tử Thú xong xuôi, nỗi sợ hãi theo bản năng dần tiêu tan, thay vào là sự nhớ nhung và khao khát. Dẫu đã hẹn gặp Bạch Tầm Bích, nhưng điều đó chỉ nhắc nhở rằng mình không thể quên vị trụ trì kia.
Thì ra bóng dáng của Nhạc Tử Thú và thứ tình cảm đang bén rễ kia đã khắc sâu vào xương tủy rồi, và có một sự hấp dẫn sâu sắc hơn đó chính là pheromone của cả hai đều tương hợp.
Giữa nỗi bâng khuâng chằng chịt, Phục Tâm Thần đã gặp lại y.
Lần tái ngộ này hắn hoàn toàn không cảm nhận được sư nguy hiểm nào, và sự sợ hãi trước đó của hắn tựa như chỉ là một sự hiểu lầm từ cha.
Hắn biết mình đã trách lầm Nhạc Tử Thú.
Nhạc Tử Thú trở nên vô hại. Y không còn quá đỗi lạnh lùng, ngày càng dịu dàng hơn, ân cần và ấm áp hơn; như thể những cử chỉ thân mật đó chỉ dành riêng cho Phục Tâm Thần vậy. Mỗi cách tiếp cận đều được xem là lẽ đương nhiên, nói duyên tình định cũng không hề quá lố. Nhưng hiện giờ, sự thấp thỏm mờ nhạt vốn đã bị tình yêu che lấp bỗng dưng vùng dậy, tựa như một mũi dùi sắc nhọn đâm thẳng vào tim Phục Tâm Thần.
Phục Tâm Thần nặng nề thở ra, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Bạch Tầm Bích nhìn gương mặt bần thần của đối phương, bèn quan tâm hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Phục Tâm Thần ngó Bạch Tầm Bích đăm đăm, sau mới thả lỏng và hít một hơi thật sâu: “Không sao, tôi chỉ hơi mệt thôi.”
Hắn lắc đầu trong vô thức: “Phải chăng tôi đa đoan quá? Rõ ràng… Nhạc trụ trì cái gì cũng tốt…”
Tâm trí hắn rối bời và chẳng có tí manh mối nào. Lại nhìn đồng hồ, cũng đã muộn rồi.
Phục Tâm Thần bèn gọi tài xế đưa hắn về chùa. Bác tài nhanh chóng lái xe đến, như thể nãy giờ đã túc trực gần đó vậy.
Chiếc xe vượt gió lao vun vút, con đường phía trước thẳng tắp và rộng thênh thang, nhưng đường vào tim hắn đã bị ngăn lại.
Khi Phục Tâm Thần trở lại chùa Vô Danh, Không Mai đang đợi sẵn ở cửa.
“Phu nhân, chậm thôi, đèn đường ban đêm không đủ sáng, cẩn thận kẻo ngã.” Không Mai ân cần tiếp đón Phục Tâm Thần.
Hắn nói đùa: “Em nhỏ xíu mà lại chăm sóc anh.”
Không Mai nhoẻn miệng cười: “Ta không còn là trẻ con nữa.”
Phục Tâm Thần khẽ lắc đầu, chợt hỏi: “Em và bác sĩ Tiêu có chuyện gì thế? Vẫn còn đến quấy rầy người ta?”
Cậu nhóc bĩu môi: “Ta không hề quấy rầy y. Coi bộ y cũng thích chí lắm.”
Hắn liền hỏi: “Sao em biết người ta thích mình? Chẳng phải trước kia em sợ anh ta ghét bỏ mình ư?”
“Đó là tự ta hiểu lầm…” Không Mai đáp, “Nhưng nhờ phước trụ trì chỉ điểm, hì hì.”
“Ô kìa?” Hắn cảm thấy buồn cười ghê gớm, “Trụ trì cho em lời khuyên sao?”
“Trụ trì nói bác sĩ Tiêu không kêu bảo vệ đuổi ta ra ngoài, ấy là đã thích ta rồi đó.” Không Mai chớp chớp mắt trần thuật.
Suýt thì hắn cười phá lên. “Thật ư? Chuyện này cũng lạ ghê?”
“Ta cũng cảm thấy lạ.” Cậu bé gật đầu, “Nhưng trụ trì bảo sở thích mỗi người không ai giống ai.”
“Sở thích mỗi người không ai giống ai?” Phục Tâm Thần bất giác suy nghĩ về những lời này.
Không Mai vẫn tiếp tục câu chuyện: “Giống như việc ngài thích trụ trì và trụ trì thích ngài, đều là khác biệt.”
“Khác biệt ở đâu?” Phục Tâm Thần hỏi.
Không Mai nhíu mày suy tư giây lát: “Ta không biết, chỉ là khác biệt mà thôi.”
Phục Tâm Thần cũng rơi vào tư lự: “Đương nhiên anh hiểu rằng, mỗi người đều có cách biểu hiện tình cảm của riêng mình, nhưng nếu có một số hành động thái quá… chẳng phải sẽ là chuyện rất đáng lo ngại ư?”
“Không đâu.” Không Mai dõng dạc phản bác. “Mặc dù bác sĩ Tiêu rất lập dị, nhưng ta vẫn thích y…”
Phục Tâm Thần im lặng.
Lần nữa trở lại Tử Đài, Nhạc Tử Thú vẫn ở đó như thường lệ. Mỗi khi hắn quay về chùa đều sẽ thấy y ở đó, luôn là khuôn mặt dịu dàng ấy, hệt như người vợ ngoan chờ đợi chồng mình – suy nghĩ này khiến trái tim của Phục Tâm Thần đập loạn nhịp.
Nhạc Tử Thú bước tới, nhưng y không làm gì thêm. Cứ thế Phục Tâm Thần ôm chầm lấy đối phương – trước cả khi hắn kịp nhận ra điều đó, nhằm tìm kiếm hơi thở mang mùi rỉ sắt và vị mưa. Khoảnh khắc rơi thỏm vào ***** y đã khiến hắn cảm thấy chuyện này thật tệ hại: mình đã quá khao khát sự ấp ôm của chồng rồi.
Nhạc Tử Thú khẽ ***** bờ vai Phục Tâm Thần, khẽ hỏi: “Hôm nay em đi thăm cha mẹ phải không?”
“Vâng.” Hắn gật đầu, “Em đã gặp cha mẹ.”
Càng không chủ động nói tới việc mình đã vô tình gặp gỡ Bạch Tầm Bích.
Dường như Nhạc Tử Thú cũng không biết chuyện này, chỉ nói: “Nhạc phụ nhạc mẫu không trách ta sao?”
“Trách vì điều gì?”
“Trách vì không làm tròn bổn phận con cái.”
“Anh cũng có lý do của mình thôi.” Hắn nắm lấy tay chồng mình, cười nhạt.
Thói quen không ra khỏi cửa của Nhạc Tử Thú đã là lời giải thích rõ ràng.
Y sẽ buồn nôn khi ngửi thấy mùi pheromone của người khác, thế nên tránh xa những nơi đông đúc; cũng ngần ấy năm trôi qua mà hình thành việc không thích ra ngoài.
Thẳng đến khi Phục Tâm Thần nằm trên giường mới hồi tưởng những gì y nói vào thời điểm đó——
“Ấu thơ bất hạnh đã sinh ra tâm ma.”
“Ta xem tâm ma như một phần của chính mình.”
“Ta không biết mình sẽ làm gì…”
“Hẳn ta sẽ lộ rõ sự bất thường của mình đấy…”
“Nếu không thể chấp nhận, vậy thì em được phép rời đi. Kể từ đây em là cánh chim tự do.”
…
Phục Tâm Thần dần chìm vào giấc mộng.
Giữa khoảng sân có một cây đại thụ, thân cây thô ráp, cành lá vô cùng xum xuê. Trong mắt trẻ thơ, nó giống như một cái cây khổng lồ.
“Cây biết đau không, anh Tử Thú?”
“Biết đau chứ, em xem.”
Lá rụng xuống, trên cành lộ ra vệt nứt tựa vết thương, chảy ra dòng nhựa màu trắng sữa.
“Đây là máu của cây.”
“Thật đáng thương, em có thể sờ nó sao?” Đứa trẻ cố gắng chạm vào “vết thương” của cây cổ thụ.
“Đừng đụng vào… Máu của cây, có độc.”
Ánh ban mai chậm rãi chiếu vào phòng, xuyên thấu rèm che mỏng, rơi trên người Phục Tâm Thần.
Phục Tâm Thần mở mắt ra, đầu óc mơ màng, sờ sờ bên cạnh. Vẫn như thường lệ, Nhạc Tử Thú đã rời giường.
Hắn đánh răng rửa mặt xong cũng là lúc Nhạc Tử Thú vừa hoàn tất buổi tụng kinh trong thư phòng. Hiện tại mỗi lần đối diện với y, Phục Tâm Thần luôn nảy sinh cảm giác khó tả.
Hắn tư lự hồi lâu mới nói: “Tiểu Quang muốn một quyển Kinh Kim Cương. Anh có thể cho nó không?”
“Được chứ.” Nhạc Tử Thú mỉm cười, “Không thành vấn đề.”
Phục Tâm Thần lại hỏi: “Anh không tò mò tại sao thằng bé muốn quyển kinh?”
“Hửm? Thật ra ta không quan tâm lắm.” Thái độ Nhạc Tử Thú vẫn dịu ngọt nhưng lời nói toát nên sự vô tình. “Vì em nên ta mới dốc lòng với nó, ta nghĩ em sớm biết rồi chứ.”
Phục Tâm Thần câm nín.
Nhạc Tử Thú vẫn ôn hòa như cũ: “Được rồi, em nói xem, vì sao nó cần Kinh Kim Cương?”
Phục Tâm Thần trả lời: “Tiểu Quang nói quyển kinh này có thể cứu giết chóc, tiêu trừ ác nghiệp.”
“Ừm.” Biểu cảm của y vẫn rất điềm nhiên.
Phục Tâm Thần gạn hỏi: “Thật sự tặng được ư?”
“Đọc vài câu là có thể giải trừ tội ác sao?” Nhạc Tử Thú lắc đầu cười, “Đây là vọng tưởng.”
Tim hắn như thắt lại: “Hử, vậy Tiểu Quang…”
“Không sao đâu, tự bản thân nó cũng hiểu rõ mà.” Nhạc Tử Thú lần chuỗi hạt trong lòng bàn tay, “Tìm cách an ủi chính mình và đánh lừa bản thân; nhưng việc tự xoa dịu ấy cũng là điều tốt.”
“…”
Phục Tâm Thần không muốn làm ra hành động bất thường nào, chỉ cố gắng ổn định tâm trạng, xem như chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục sống một ngày bình thường.
— — Nhạc trụ trì không nhận ra bộ dạng thấp thỏm của mình chứ?
Hắn băn khoăn nghĩ ngợi.
Ăn sáng xong, hắn rảo bước loanh quanh, một chốc đã đi tới đình viện phía sau Tử Đài, theo bản năng nhìn về cây hoa sứ xanh um tươi tốt ấy.
— — Cây trong mộng kia, cũng là hoa sứ mà?
Phục Tâm Thần hồi tưởng lại giấc mơ tối qua.
Một giấc mơ có phần kỳ lạ.
Phục Tâm Thần khựng lại giây lát, do dự bước đến dưới tán cây sứ kia. Vừa nhìn đã thấy vỏ cây thô ráp, đưa tay bẻ xuống một chiếc lá, khung cảnh trước mắt hiện lên như một giấc mộng, cành lá ứa ra dòng nhựa trắng ngà.
“Phu nhân!! Đừng chạm vào…” Không Mai vội vã đi tới, “Nhựa cây… có độc.”
Phục Tâm Thần ngạc nhiên: “Vậy ư?”
Cậu nhóc lo lắng bảo Phục Tâm Thần buông lá cây ra, tiếp theo dùng khăn giấy ướt lau tay hắn, nét mặt hoảng hốt: “Trời ơi, nhỡ phu nhân bị buồn nôn chóng mặt thì trụ trì phạt ta mất!”
Hắn mỉm cười: “Các em rất sợ trụ trì à?”
“Ai mà không sợ, thưa phu nhân!” Không Mai đáp.
Phục Tâm Thần sững lại, không nói tiếp, song lại ngẩng đầu nhìn cây đại thụ kia: “Cây này hình như rất già, được trồng ở đây lâu rồi sao?”
“Dạ không,” Cậu bé lắc đầu, “Nghe nói được nhổ từ nơi khác đem về chùa trồng.”
“Ở nơi khác?” Phục Tâm Thần giật thót, “Là nơi nào?”
Không Mai mỉm cười: “Ta không rõ nữa, cây này còn già hơn cả ta! Ta cũng chỉ nghe người khác kể lại thôi.”
Phục Tâm Thần càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái: “Bứng một cái cây rất vất vả, nhất là cây có tuổi như thế này, vì sao lại làm vậy?”
Phục Tâm Thần ngờ vực nhìn hoa sứ: Cây này rất giống trong giấc mơ của mình…
Sau đó hắn lắc đầu: Cây nào lớn lên chẳng giống nhau?
Đột nhiên Không Mai kêu lên: “Phải rồi phu nhân, ngoài kia có người tìm ngài…”
Thì ra bên ngoài có người tìm nên cậu bé mới vào bẩm báo, trời xui đất khiến lại trông thấy cảnh tượng Phục Tâm Thần đang sờ cây hoa sứ, suýt nữa hù chết cậu rồi. Nếu Phục Tâm Thần chẳng may trúng độc thì Không Mai sẽ “tàn đời” mất thôi…
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhựa hoa là chất lỏng, độc tính cũng không cao, nếu chỉ chạm vào thì đi rửa tay là được, ngoại trừ trúng thực hay bị thương thì không ngộ độc từ nhựa cây. Phản ứng ngộ độc chỉ là tiêu chảy, chóng mặt, buồn nôn, nhìn chung không gây nguy hiểm cho tính mạng.
Tuy nhiên, nếu Alpha hoặc Omega tiếp xúc với nhựa cây sau khi uống rượu có thể gây tử vong, hoặc giả như đang trong thời kỳ ***** thì tỷ lệ chết càng cao.
Chuyện này cả chùa Vô Danh đều biết, dù sao Tử Đài trồng nhiều cây sứ như vậy, trụ trì cũng sẽ nhắc nhở mọi người.
Phục Tâm Thần nghe có người tìm mình, bèn theo Không Mai rời khỏi đình viện.
Vị khách kia đang đợi hắn ở Hoa Gian Tạ.
Đó một cô gái xinh đẹp. Cô ta mặc áo khoác da, môi ngậm một điếu thuốc, trông thấy Phục Tâm Thần đi tới, sực nhớ cậu chàng này không thích mùi thuốc lá nên vội vàng dập ngay, còn nhướng mày cười: “Thằng nhóc kia, kết hôn cũng không mời chị!”
Phục Tâm Thần trông thấy cô thì tay bắt mặt mừng: “Sao lại không mời? Là chị bận bịu thì có.”
Cô bước lên kéo tay Phục Tâm Thần, ngắm nghía hắn một lượt, cười ha hả nói: “Chú em trưởng thành rồi!”
Không Mai đứng bên cạnh cũng nghệch ra: “Vị này là…?”
Phục Tâm Thần liền thay mặt giới thiệu: “Đây là Không Mai, tiểu sa di của chùa. Nữ thí chủ này tên Ngải Ni, chị họ của anh.”
Dứt lời, hắn lại bảo: “Em đi chơi nhé, không cần phục vụ bọn anh đâu.”
“Dạ.” Không Mai bèn lui xuống.
Ngải Ni kéo hắn ngồi xuống, Phục Tâm Thần châm trà cho chị mình. Cô cầm lấy cốc trà, chỉ nói: “Không phải chị không tham gia hôn lễ của em, mà do nhiệm vụ khẩn cấp quá, khó lòng vắng mặt.”
“Em hiểu.” Phục Tâm Thần gật đầu.
Nếu con đường công danh của Phục Kiến Phong gập ghềnh, trắc trở, làm cảnh sát huyện nhiều năm không được thăng chức, vậy thì chị họ Ngải Ni này chính là một thái cực hoàn toàn khác.
Ngải Ni là nữ Omega, để trở thành cảnh sát còn gặp khó khăn hơn bao người, cũng may được Phục Kiến Phong dìu dắt. Đáng ngạc nhiên ở chỗ Ngải Ni dám phấn đấu vươn lên, giỏi tài ứng biến, lại được quý nhân giúp đỡ, cứ thế thăng tiến như diều gặp gió; nhanh chóng vượt mặt Phục Kiến Phong, chưa tròn 30 tuổi đã được chuyển công tác lên thành phố, cấp bậc cứ thế tăng lên vùn vụt.
Thấy Ngải Ni giỏi giang như thế, Kiều Dung Dung cũng bảo chồng mình dựa hơi cháu gái một chút; nào ngờ Phục Kiến Phong lại nổi tính “con bò già”, có khuyên lơn kiểu gì cũng không chịu.
Việc Phục Kiến Phong giãy nãy từ chối cũng có nguyên nhân, lại phức tạp là đằng khác. Lý do thứ nhất, và là lý do hàng đầu – nếu dựa vào mối quan hệ để thăng chức ông sẽ rất hổ thẹn với lương tâm (mà còn vi phạm kỷ luật). Một lý do khác sâu xa hơn, loằng ngoằng hơn chính là Phục Kiến Phong rất tự cao và xem trọng danh dự, trước đó Ngải Ni là cấp dưới của ông, thân phụ nữ đã đành, giới tính Omega nữa, sao ông có thể chấp nhận kiểu luồn cúi thế này? Một Alpha như ông thật sự rất khó chịu.
Chắc hẳn vì nguyên nhân kỳ quặc ấy mà sau khi Ngải Ni chuyển công tác lên thành phố, cả hai gia đình hiếm khi tới lui.
Đương nhiên, vì ở hai thành phố khác nhau và công việc của cô cũng bận rộn; giống như lần kết hôn này, dù Phục Tâm Thần đã mời chị họ đến dự đám cưới nhưng do guồng quay công việc khiến cô bỏ lỡ dịp trọng đại của em trai.
Phục Tâm Thần và Ngải Ni chơi rất thân với nhau, lâu ngày không gặp, vừa ngồi xuống đã hỏi thăm chuyện gia đình. Rồi hắn chuyển đề tài: “Nay chị hoàn thành nhiệm vụ nên trở về đúng không? Mọi chuyện suôn sẻ chứ?”
Ngải Ni bật cười: “Nhiệm vụ hoàn thành một cách trôi chảy, nhưng khi về nhà mới phát hiện ra chồng chị ngoại tình.”
“….” Phục Tâm Thần sửng sốt, không biết nói gì hơn.
Ngải Ni thở dài ngao ngán: “Chị đã có linh cảm từ sớm, nghề nghiệp của chị là gì? Ai lại lòe chị được.”
Phục Tâm Thần thấy rất đúng.
Mà ông anh rể cũng quá đáng thật… Biết rõ vợ mình là cảnh sát nhưng vẫn dám lừa dối vợ ư?
“Thú thật chị nên tỉnh ngộ lâu rồi.” Nói đến vấn đề này, Ngải Ni hạ thấp giọng, “Đã có dấu hiệu cảnh báo từ trước, nhưng vì quá thương hắn nên chị hết mực tin tưởng; không hề nghĩ đến điều tồi tệ ấy.”
Trái tim Phục Tâm Thần như hẫng lại, dường như những lời nói đã chạm đến nơi sâu nhất trong lòng người thanh niên. Hắn lặng lẽ thở dài: “Thường bảo thương nhau trái ấu cũng tròn. Do mình quá yêu nên họ làm gì vẫn thấy họ trong sạch. Nếu suy xét kỹ càng, mọi thứ hiện hữu một cách chân thật khiến ai nấy đều hoảng hốt. Nhưng nếu chúng ta cố chấp phủ nhận, mọi thứ chỉ là hư ảo mà thôi.”
Ngải Ni nghe em họ thốt ra những lời này, mí mắt cô cũng giật giật: “Trời ơi, em trai yêu dấu, em quả thật…”
“Em, em không…” Phục Tâm Thần vội vã xua tay.
Ngải Ni bèn kéo tay hắn, tức giận nói: “Em đừng giỡn với chị nha, cũng đừng sợ sệt gì, Nhạc Tử Thú có tốt với em không? Nếu y dám bắt nạt em, chị sẽ cho ăn kẹo đồng ngay.”
Phục Tâm Thần hoảng hốt: “Không cần đâu!”
Ngải Ni càng nghe càng thấy không đúng lắm: “Nghĩa là hắn bắt nạt em thật?”
“Không hề!” Phục Tâm Thần lắc đầu liên tục, “Chị đừng hù em, đâu đến nỗi dùng súng bắn y chứ! Chị là cảnh sát, không phải dân xã hội đen…”
Ngải Ni phụt cười: “Đương nhiên chị không bắn người bừa bãi! Em sợ gì thế? Thằng chồng chị ngoại tình chị còn chưa bắn kia kìa. Em nói đúng lắm, chị là cảnh sát, sao có thể phạm pháp được chứ.”
Phục Tâm Thần định thần lại: “Vậy anh rể…”
“Thằng khốn ấy không còn là anh rể của em đâu, đã đưa nhau ra tòa và đá đít nó ra chuồng gà rồi.”
Phục Tâm Thần nhận ra mình lỡ lời bèn đính chính: “Vậy… tên khốn ấy giờ ở đâu?”
“Chị tìm em để nói chuyện này đây.” Ngải Ni cầm túi xách lên, kéo khóa lấy ra một xấp hình giường chiếu nóng bỏng, “Chẳng phải em làm nhà báo à? Giúp chị lôi đầu hai đứa mèo mả gà đồng này ra ánh sáng đi.”
Phục Tâm Thần nhìn đống ảnh hại mắt kia, thảng thốt quay mặt sang chỗ khác: “Chủ đề này em không đưa lên báo chí được đâu.”
“Chị hiểu mà, nhưng em cũng đảm nhiệm mảng truyền thông, phải có bạn bè để phát tán tin tức trên mạng chứ?” Ngải Ni phân tích, “Em giật tít cho chị như sau: Lộ ảnh nóng của nhân viên và bí thư khu Kinh Đô… Chắc hẳn sẽ có nhiều người vào xem, suýt quên, chị có cả video XXX, cứ yên tâm là độ phân giải cao vì máy quay phim của chị hiện đại lắm…”
Phục Tâm Thần hoàn toàn bái phục người chị này.
Chồng của Ngải Ni đang làm nhân viên hành chính ở Kinh Đô, 30 tuổi leo đến vị trí ấy cũng xem như tương lai rộng mở và đầy hứa hẹn. Nếu những bức ảnh và video này bị rò rỉ ra ngoài, sự nghiệp của gã ta sẽ đi đến hồi kết.
Phục Tâm Thần nhìn Ngải Ni, chợt nói: “Chị trả đũa thật ác!”
“Chứ gì nữa, đàn bà nhu nhược nước nhà lâm nguy.” Cô tự tin khẳng định. “Đàn ông cũng vậy. Chị thấy em hiền lành quá, kẻo bị ăn *****.”
Hắn gật đầu, dường như cảm giác được điều gì đó bèn hỏi: “Chị có thể giúp em kiểm tra tiền án tiền sự được không?”
“Được chứ.” Cô đáp.
Phục Tâm Thần hơi bất ngờ trước câu trả lời: “Chị không hỏi đó là ai à?”
“Hỏi làm gì?” Ngải Ni tỏ vẻ đương nhiên, “Em là em trai cưng của chị, tất nhiên chị sẽ giúp đỡ em rồi.”
Phục Tâm Thần chần chừ giây lát: “Thật ra em muốn xem tiền án của Nhạc trụ trì…”
“Gì đây?” Ngải Ni nhăn mặt, “Cuộc hôn nhân này có điều uẩn khúc?”
“Không… không phải, Em hơi tò mò về quá khứ của y… Cũng chẳng biết giải thích thế nào…” Phục Tâm Thần vô cùng bối rối.
“Vì tò mò nên muốn điều tra lý lịch tư pháp, chị cảm thấy không hay lắm đâu.”
“Vậy à?” Phục Tâm Thần hụt hẫng, chẳng lẽ hắn đi quá xa rồi?
“Em cứ hỏi xem hồi nhỏ y mặc tã lót hiệu nào, chủ đề trên trời dưới đất đều được, chứ đi kiểm tra tiền án làm chi?”