Ép Hôn - Mộc Tam Quan

Chương 52

Chương 52

Edit: Thỏ

Nhạc Tử Thú vẫn luôn giám sát Phục Tâm Thần, áp dụng thủ đoạn công nghệ cao đã đành, lại còn đích thân theo dõi sít sao là đằng khác.

Dù Phục Tâm Thần gặp ai và bàn bạc cái gì, hết thảy đều được Nhạc Tử Thú nắm trong lòng bàn tay.

Ta vẫn luôn dõi theo em…

Bằng cách nào đó mà em chẳng hề hay biết.

Từ các góc độ, các phương hướng, hoặc xa, hoặc gần.

Phục Tâm Thần bỗng nhớ tới việc Nhạc Tử Thú từng chụp ảnh mình trong sân chùa.

Đó là một buổi hẹn hò kỳ quái – khi y lấy ra chiếc máy ảnh mini và bấm tách tách liên tục.

Bọn họ vừa rảo bước trên con đường mòn dạo mát, vừa chuyện trò tán gẫu vu vơ, thỉnh thoảng Nhạc Tử Thú sẽ trở thành một phó nháy thực thụ; có khi đứng rất xa Phục Tâm Thần, có khi đứng gần bên để lưu lại từng khoảnh khắc đời thường của hắn. Lúc ở xa chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, lúc ở gần ống kính như sắp dán vào gương mặt hắn đến nơi.

Bố cục tổng quát là như vậy, từng bức ảnh cứ thế được lưu trữ trong thẻ nhớ SD của Nhạc Tử Thú.

Ngay lúc y hành động như thế khiến Phục Tâm Thần cảm thấy hơi đường đột, nhưng sau đó cũng quen dần với cách diễn đạt cảm xúc kia.

Y cư xử quá đỗi tự nhiên và chẳng có điểm nào lạ lùng cả.

Hoặc nên nói, đây chính là thái độ bình thường của Nhạc Tử Thú.

Y hay xem lại những bức ảnh và những đoạn video có sự xuất hiện của Phục Tâm Thần, một lời nói, một cử chỉ, một tiếng cười y đều cẩn thận gìn giữ, đôi khi lấy ra ngắm nghía tựa như đang nâng niu một kho báu.

Nhưng hành vi này trong mắt Ngải Ni lại đúng là có bệnh.

Vốn dĩ cô vẫn cảm thấy em trai mình thật may mắn khi được gả cho một người đàn ông giàu có điển trai, nào ngờ đối phương lại là một bệnh nhân tâm thần đội lốt nhà sư.

Kết hôn với người như vậy, đúng thật là xui xẻo tột cùng.

Từ điểm đối lập sâu sắc ấy khiến Ngải Ni càng tự tin hơn với slogan “đừng có sầu khi đầu có sừng” khi đứng trước cuộc hôn nhân tan vỡ của cô.

Phục Tâm Thần nghe Ngải Ni nói xong, nhất thời tâm trạng cũng trở nên hoảng hốt.

Lúc này cửa phòng họp bị gõ vài tiếng, một người trông rất giống với trợ lý của Ngải Ni bước vào, anh ta ghé bên tai cô thì thầm vài câu, sau đó lại đi rồi.

Ngải Ni cười nhếch mép: “Quả nhiên điện thoại của em đã bị gắn thiết bị nghe lén, đương nhiên còn cài đặt cả định vị. Không chỉ đơn giản là nghe trộm thôi đâu, mà lúc nào cũng túc trực 24/24 đấy. Cho dù em có để điện thoại xuống và không sử dụng thì mọi âm thanh và lời nói của em đều được truyền về phía bên kia.”

Phục Tâm Thần nghệch ra: “…Thật sao?”

“Đương nhiên là thật rồi.” Ngải Ni khẳng định một cách bình thản. “Đáng gờm quá, còn chế ra được cả thứ này. Thủ đoạn nghe lén xem như cũng thuộc hàng chuyên nghiệp, tuy nhiên đối với chị thì nó chỉ là trò mèo mà thôi.”

Trong lòng Phục Tâm Thần nổi lên bão tố liên hồi, giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa dòng đại dương và bị sóng đánh cho tan tác.

Hắn mở to mắt, há hốc mồm, nhịp tim đập hỗn loạn, tâm trí bỗng hiện lên hình ảnh một Nhạc Tử Thú ân cần chu đáo, và một Nhạc Tử Thú với đôi mắt ánh lên tia nguy hiểm và tàn nhẫn…

Đúng vậy.

Là cái kẻ hung ác khiến người ta hãi phát run.

Hắn đã từng trông thấy Nhạc Tử Thú cuồng dại như thế rồi. Dù chỉ một tích tắc thôi nhưng cũng đủ phá vỡ sự bình yên trong lòng hắn.

Nhưng từ lúc nào hắn đã trở nên mù quáng và mê muội?

Bờ môi Phục Tâm Thần run run, im lặng hồi lâu mới hỏi: “Y theo dõi em? Vì sao?”

Ngải Ni to tiếng: “Còn trăng sao gì nữa? Đã bảo có bệnh mà!”

Phục Tâm Thần nhớ lại nét mặt ôn hòa của chồng mình: “Nhưng y không gây tổn thương gì cho em cả.”

“??” Ngải Ni phát cáu. “Không phải không làm, mà là chưa kịp làm thôi.”

Phục Tâm Thần chưa hiểu lắm.

Thấy em trai mình ngây thơ như vậy, cô cũng nén cơn đau đầu mà giải thích với hắn: “Em hỏi Nhạc Tử Thú có tiền án tiền sự gì hay không, chị xin khẳng định với em là không có. Y chẳng phạm tội gì cả. Tuy nhiên theo như chị được biết thì gã này không trong sạch chút nào. Y đã nhúng chàm rồi. Chắc chắn không phải người lương thiện đâu.”

Phục Tâm Thần nheo mắt: “Sao có thể đáng sợ như vậy?”

“Không phải chị kể chuyện nghe đáng sợ, mà là chồng em đã làm những việc đáng sợ, em nắm được trọng tâm chưa?” Ngải Ni tức giận nói. “Hiện tại em giống với ai em biết không?”

“Giống ai?” Hắn rối rắm hỏi.

“Giống thư sinh ngốc bị hồ ly mê hoặc đấy.” Ngải Ni vỗ bàn, tức muốn hộc máu, “Còn chị thì sao? Y hệt lão đạo sĩ hết lòng khuyên can nhưng còn bị cho là kỳ đà cản mũi, làm phiền người khác!”

Phục Tâm Thần nhìn dáng vẻ căng thẳng của chị họ, tâm trí cũng bị dao động theo những gì cô nói.

Hắn không phải không biết sợ, mà là từ trước đến nay chưa từng nghĩ xấu về người khác, nhất là khi “người khác” đó là Nhạc Tử Thú.

“Chị e có nguyên nhân gì đặc biệt…” Phục Tâm Thần yếu ớt biện minh.

Ngải Ni sắp nổi khùng đến nơi vì người em khờ khạo của mình rồi!

Phục Tâm Thần lắc đầu: “Chúng ta ngồi đây bàn tán cũng xem như đang đoán mò. Chi bằng em về gặp chồng hỏi cho ra lẽ…”

“Hỏi cho ra lẽ?” Ngải Ni nhăn nhíu, “Là trực tiếp chất vấn y à?”

“Không phải chất vấn, mà là nói chuyện. Em cảm thấy vợ chồng với nhau vẫn nên thẳng thắn nêu ra quan điểm thì hơn.” Phục Tâm Thần do dự hồi lâu mới cất lời, “Em biết chồng rất thương em, sẽ không làm tổn thương em đâu.”

Ngải Ni cảm thấy bất lực với tên thư sinh ngốc nghếch dễ bị lừa này, cô không cho rằng điều đó là đúng, nhưng cũng phải thôi… vì bọn họ chỉ vừa mới cưới nhau, vẫn còn đang sống trong những ngày tháng ngọt ngào và hạnh phúc. Mà Nhạc Tử Thú ngoại trừ đẹp trai ra còn rất giỏi đóng kịch, không chỉ có tiền, có quyền, còn biết cách thao túng tâm lý người khác, tóm lại y chính là một con cáo ranh mãnh! Em họ của cô tính cách đơn thuần, bị cáo ta giăng bẫy rơi vào lưới cũng là chuyện đương nhiên.

“Em đó…” Ngải Ni vừa giận vừa thương, cảm xúc lẫn lộn chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài, “Nói chuyện với em đúng là nước đổ đầu vịt mà!”

Phục Tâm Thần vờ cười khỏa lấp: “Em biết chị rất lo cho em, nhưng em cũng thấy chồng mình hơi lạ nên mới tìm đến nhờ điều tra giúp. Chị đừng nóng ruột quá, vì em suy xét vấn đề bằng lý trí mà.”

Ngải Ni quan sát gương mặt hiền hòa kia, chỉ lắc đầu bảo: “Tốt nhất là như vậy!”

“Thật là thế.” Hắn gật đầu, “Nhạc trụ trì không hề gây ra chuyện gì bất lợi cho em, ngược lại vẫn luôn quan tâm và săn sóc từng li từng tí. Sự dịu dàng này không phải là giả vờ đâu. Em không muốn vu khống người khác khi chưa có bằng chứng cụ thể nào, tóm lại vợ chồng em sẽ đóng cửa bảo nhau.”

Ngải Ni nhíu mày: “Em nói nghe cũng hợp lý, nhưng chẳng khác nào đang đùa với lửa. Nếu y đúng thật là một tên biến thái, việc em nói toạc như vậy chẳng phải bứt dây động rừng hay sao? Nếu em chọc giận y, nhỡ y không đóng kịch nữa mà lộ ra bản chất thật của mình, em sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm.”

Phục Tâm Thần chưa bao giờ giả định điều này, chỉ đành phản bác: “Mọi chuyện không nghiêm trọng như chị nghĩ đâu!”

Ngải Ni nóng đến trán sắp nổi cả gân xanh: “Em đúng là… tiếp xúc người xấu quá ít!”

Hắn lại nở nụ cười: “Hoặc có thể nói chị tiếp xúc người xấu quá nhiều!”

Quả thật Ngải Ni luôn gặp người xấu, đây là tính chất công việc của cô, cho nên tâm lý phòng vệ cũng tương đối cao.

Lần trước đọc được thông tin cá nhân của Nhạc Tử Thú, phản ứng *****ên của cô chính là: Má ơi! Đây chẳng phải một mầm mống tội phạm hay sao?

Phục Tâm Thần và Nhạc Tử Thú sớm tối luôn ở cạnh nhau, tình cảm vợ chồng vô cùng sâu đậm, mỗi ngày hắn đều được đắm mình trong vại mật ngọt ngào của Nhạc Tử Thú, dần dần xương cốt cũng mềm tan.

Từng phút từng giây hắn luôn nghĩ tốt về Nhạc Tử Thú.

Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Nhạc Tử Thú sẽ làm tổn thương mình.

Ngải Ni nhìn đăm đăm vào Phục Tâm Thần: “Em nghe qua Liêu trai chí dị hay Họa bì chưa?”

Không chờ hắn trả lời, cô đã nói tiếp: “Gã thư sinh gặp được một cô nương xinh đẹp không rõ lai lịch, liền muốn sống vui vẻ bên cạnh nàng. Mỗi ngày trôi qua vô lo vô nghĩ. Nhưng chàng ta nào biết cô gái này chính là quỷ đội lốt người, muốn lừa gạt thư sinh để moi tim hắn ăn. Đạo sĩ nhìn thấy giữa trán thư sinh biến thành màu đen, bèn nhắc nhở hắn đang bị ma ám. Nhưng tên ngốc ấy lại không tin…”

“Em hiểu ý chị là gì.” Phục Tâm Thần thở dài, “Chị đang ám chỉ em là Thư Sinh, chị là đạo sĩ, nhân vật còn lại không cần nói cũng biết.”

“Đúng vậy đấy.”

Hắn cắt ngang: “Nếu lật ngược vấn đề, vị đạo sĩ đây có pháp bảo nào giúp cho thư sinh trấn được yêu ma không?”

Ngải Ni đuối lý: “Không có…”

Cô thật sự chẳng có pháp bảo nào để trấn áp được Nhạc Tử Thú.

Hắn lại hỏi dồn: “Vậy chị muốn em làm như thế nào? Trở về đòi ly hôn? Vậy Nhạc trụ trì cũng sẽ hỏi nguyên nhân đang yên đang lành lại đưa nhau ra tòa? Đến lúc đó chẳng phải em hoàn toàn lật bài ngửa? Tốt hơn hết là cùng ngồi lại nói chuyện với nhau…”

“Chị không muốn để em trở về.” Ngải Ni quả quyết, “Ý chị là em nên rời khỏi thành phố Vô Danh một thời gian. Chỗ đó là địa bàn của y, không ai dám đụng đến. Chị khuyên em nên lập tức chạy đến Kinh Đô và vùng lân cận, nơi đây được được đặt bộ máy hành chính tối cao, lại là nơi chị công tác, đương nhiên có thể bảo vệ được em rồi.”

Phục Tâm Thần giật nảy mình: “Chị khuyên em từ bỏ công việc đang làm, từ bỏ cả gia đình em để đi đến Kinh Đô và vùng lân cận sao?”

“Đương nhiên không phải từ bỏ, đây chỉ là kế sách tạm thời. Chẳng lẽ buộc em trốn cả đời hả?” Ngải Ni ngừng giây lát, “Chị sẽ tìm cách nói chuyện với ba mẹ em. À phải, việc Nhạc Tử Thú giám sát em như thế, có muốn thông báo cho ba mẹ em chuyện này không?”

Nói đến đây, Phục Tâm Thần bỗng cảm thấy hơi bất an: “Thật sự cách mà ba mẹ em cư xử với Nhạc trụ trì cũng có phần kỳ lạ…”

Ngải Ni nhướng mày, lộ ra biểu cảm đầy hứng thú: “Cụ thể ra sao?”

“Lúc em hẹn hò với Nhạc trụ trì được một thời gian không lâu thì đã nói với cha mẹ nghe. Ngoài dự đoán, phản ứng của họ rất cực đoan. Rõ ràng chưa gặp mặt Nhạc trụ trì lần nào nhưng lại cứ khăng khăng bảo rằng y là người xấu, là kẻ ác, một hai ép em phải chia tay với y.”

“Chậc…” Ngải Ni gật gù nhận xét “Cha em là cảnh sát hình sự, biết Nhạc Tử Thú là một tay lừa bịp ác ôn, nên là…”

Phục tâm thần cố tình phớt lờ bốn chữ lừa bịp ác ôn đó, chỉ tiếp tục hồi tưởng, “Nhưng không lâu sau gặp mặt Nhạc trụ trì thì họ lại thay đổi quan điểm 180 độ. Cha mẹ em nói mình đã hiểu lầm trụ trì rồi, còn khẳng định Nhạc trụ trì rất tốt và xứng đôi vừa lứa với em. Thậm chí mẹ em còn liên tục xúc tác cho chuyện tình cảm của em đó.”

Ngải Ni nghe xong những lời này thì sắc mặt hiện lên vẻ lo lắng.

Phục Tâm Thần nhíu mày: “Cách cư xử khác biệt rất lớn, phải chăng có điều gì bất thường?”

“Chắc chắn là thế.” Nét mặt Ngải Ni thật bất đắc dĩ, “Tính tình của em lại dễ mềm lòng, nếu là chị, thề luôn chị sẽ gân cổ lên cãi, hơn nữa còn phải tìm ra nguyên nhân sai trái nằm ở đâu. Sao có thể kết hôn với một người chỉ vì sự áp đặt ấy?”

Phục Tâm Thần câm nín.

Ngải Ni lại thở dài: “Thật ra có chuyện này mà chẳng rõ em biết hay chưa…”

“Chuyện gì?” Phục Tâm Thần hỏi.

“Cái lần cha em được lên chức ấy, có người quen nói với chị rằng Nhạc Tử Thú đã giúp đỡ cho.”

Cô tiếp tục trần thuật: “Thêm vào đó cha em là một người ứng xử kém, nhưng từ khi chuyển công tác đến thành phố thì mọi chuyện vô cùng suôn sẻ, cũng đều nhờ Nhạc Tử Thú hỗ trợ.”

Nét mặt Phục Tâm Thần mờ mịt: “Là… Là như vậy ư?”

Ở một thời điểm nào đó cha mẹ hắn và Nhạc Tử Thú đã ngầm thỏa thuận với nhau?

Bỗng nhiên hắn thấy chua xót quá.

Ngải Ni hậm hực: “Nhỡ đâu thái độ chuyển biến tốt đẹp của cha mẹ em cũng là do y nhúng tay?”

Phục Tâm Thần càng lúc càng thấy mọi chuyện thật đáng sợ, nhưng lại cố gạt bỏ những lời buộc tội ấy: “Không đúng… Cha em vẫn có thể thăng chức dựa vào thực lực của ông.”

“Nghĩa là cha em không ‘bán con cầu vinh’, nhỉ?” Ngải Ni nói thẳng điều mà Phục Tâm Thần đang nghĩ.

Hắn gật đầu khổ sở: “Ông ấy không phải loại người này đâu.”

Ngải Ni trầm ngâm, cô ném cho Phục Tâm Thần một ánh nhìn sắc lẻm.

Phục Tâm Thần quyết liệt vô cùng: “Chắc chắn là thế!”

“Đừng tằng hắng!” Cô cười khuyên nhủ, “Về khoản này chị đồng ý với em hai tay hai chân luôn.”

“Ừm…” Phục Tâm Thần như vừa trút bớt sự căng thẳng.

Ngải Ni ngó chằm chằm em họ: “Tuy rằng cha em rất cổ hủ và gia trưởng, đôi lúc ra vẻ hợm hĩnh nhưng ông ấy vẫn có nguyên tắc riêng của mình, sẽ không vì lợi lộc mà đem bán em đâu. Nói đi cũng phải nói lại, nếu lập trường của cha em vững vàng như vậy, còn mẹ em thì sao?”

“Vâng…” Phục Tâm Thần gật đầu

“Không đơn giản chỉ là việc thăng chức.” Cô tiếp tục câu chuyện, “Nếu Nhạc Tử Thú thật sự muốn làm, vị trí nhỏ bé này đã tính là gì. Có khả năng y vừa dụ dỗ vừa uy *****…”

“Vừa dụ dỗ vừa uy *****?”

“Đúng thế, cho em những lời ngon ngọt và món lợi nhỏ, nhưng cùng lúc cũng ép buộc và uy *****, dùng chiêu vừa đấm vừa xoa để cha mẹ em buông lơi tuyến phòng thủ tâm lý cuối cùng.” Cô suy đoán, “Cũng dám lắm.”

Phục Tâm Thần chưa từng hình dung ra, cứ thế hắn sững sờ tại chỗ.

“Không xong rồi, em đừng quay lại chùa nữa.” Ngải Ni lắc đầu như trống bỏi, “Vấn đề nghiêm trọng chứ chẳng chơi.”

Hắn hoang mang hỏi: “Nhạc trụ trì ghê gớm vậy à?”

Ngải Ni nghe xong liền bực bội: “Sao em cứ u mê thế hả em?” Cô cốc đầu hắn, “Chị nghĩ rằng em phải nhìn ra thủ đoạn của Nhạc Tử Thú rồi chứ?”

Phục Tâm Thần như quay mòng mòng, lúc thì nghĩ đến sự dịu dàng vô hạn của chồng mình, lúc thì nhớ lại dáng vẻ ngang tàng thâm độc trong bóng tối của y.

Một hồi lâu, Phục Tâm Thần mới chậm rãi nói: “Làm cách nào để nhìn thấy mặt khác của y?”

Nghe được câu hỏi trên, rốt cuộc Ngải Ni cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu vạch ra kế hoạch của mình.

“Trước hết em cứ rời khỏi y một thời gian, để xem y sẽ làm gì.” Cô giảng giải, “Chúng ta chẳng rõ thói xấu của Nhạc Tử Thú, nhưng đối với em y có ***** chiếm hữu rất cao. Hiện tại vẫn chưa gặp vấn đề gì là do y đang kiểm soát em khá tốt. Nhưng nếu em cố tình thoát khỏi sự kiểm soát, vậy thì sự bình yên giả dối này sẽ bị xé toạc ngay.”

Ánh mắt của Phục Tâm Thần như xoáy sâu vào Ngải Ni, tựa như đồng tình với những gì cô vừa nói, cũng không mở miệng phản bác lại.

“Nếu y tốt bụng, tự nhiên sẽ tìm em để nói cho ra lẽ. Nếu y xấu tính, chắc chắn sẽ lập tức nổi khùng lên. Chẳng phải em luôn nhận định rằng chồng em không hề đáng sợ tí nào? Thế thì thông qua chuyện này sẽ rõ.”

Phát súng *****ên xem như đã hoàn thành: Khi Nhạc Tử Thú cuồng lên sẽ không giữ được hình tượng điềm tĩnh nữa, hết thảy mọi thứ lộ rõ mồn một. Mà Phục Tâm Thần tạm lánh ở Kinh Đô và vùng lân cận, hẳn sẽ không gặp nguy hiểm đâu?

Nhưng Ngải Ni tính hơi sai một chút rồi, đó chính là:

Nhạc Tử Thú mà điên lên, cô-ta-chết chắc!

Bình Luận (0)
Comment