Ép Hôn - Mộc Tam Quan

Chương 55

Chương 55

Edit: Thỏ

Trông Nhạc Tử Thú thật ngoan ngoãn và đáng thương.

Không sai, chính là thật-đáng-thương-và-ngoan-ngoãn.

Nếu trước đó có ai đưa ra nhận định này để hình dung về y, chắc chắn Phục Tâm Thần sẽ phản bác ngay lập tức. Nhưng giờ đây hết thảy ấn tượng của hắn đối với Nhạc Tử Thú đã hoàn toàn đảo lộn.

Cứ thế đảo lộn hết lần này tới lần khác.

Khi ngồi trong phòng thẩm vấn cùng Ngải Ni, vỏ bọc một vị trụ trì thanh cao nhã nhặn đã vỡ tan tành, rốt cuộc hắn đành thừa nhận nội tâm đen tối của Nhạc Tử Thú.

Nhưng khi hắn về đến Tử Đài, lần nữa đối diện với sự thay đổi chóng mặt ấy, sau tất cả thì hắn thực sự cho rằng Nhạc Tử Thú chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp vẫn bị ám ảnh bởi bóng ma thời thơ ấu.

Thêm vào đó, Nhạc Tử Thú đã đổ bệnh rồi, không chỉ tâm bệnh mà còn thân bệnh.

Kể từ lúc hạ đường huyết ngất xỉu, dường như y vẫn chưa khỏe chút nào. Phục Tâm Thần thấy không yên tâm nên đã gọi bác sĩ riêng đến khám, sau khi kiểm tra xong, ông nói rằng Nhạc Tử Thú mắc bệnh dạ dày.

Theo lệ người ngoài không được phép vào Tử Đài, nên chỉ có mỗi Phục Tâm Thần săn sóc cho y.

Y từng nói rằng thuở nhỏ ăn không no, co không ấm; đây cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến việc đau dạ dày khiến Phục Tâm Thần chua xót khôn nguôi.

Trông Nhạc Tử Thú rất phờ phạc, y cúi đầu ngồi ở mép giường, giống như một người đẹp sinh bệnh.

Nhìn chồng mình đang hồi suy nhược, Phục Tâm Thần chợt nhớ tới bài báo nổi tiếng có tên “Bệnh mai quán ký” – Nhật ký quan sát cây mai bệnh, trong đó tác giả viết rằng: “Mai dĩ khúc vi mỹ, trực tắc vô tư; dĩ y vi mỹ, chính tắc vô cảnh; dĩ sơ vi mỹ, mật tắc vô thái.” Rất nhiều người cho rằng cây mai có bệnh mới là đẹp nhất. Xiêu xiêu vẹo vẹo, lớp vỏ sần sùi, ấy chính là đẹp; mà ngược lại cành lá mọc xum xuê thẳng tắp, phát triển khỏe mạnh thì chẳng đẹp chút nào.

Ngòi bút cũng xoáy vào hội chứng nghiện phẫu thuật thẩm mỹ những năm gần đây.

Giờ trông thấy dáng vẻ mỏng manh của Nhạc Tử Thú khiến Phục Tâm Thần đột nhiên nghĩ đến câu thơ: “Sơ ảnh hoành tà, ám hương phù động”, ý rằng: Những chiếc bóng lưa thưa nghiêng trên mặt nước trong vắt, hương thơm yên ả tỏa dưới ánh trăng lúc chạng vạng.

Ngôn từ trong câu rõ ràng và đẹp đẽ, miêu tả sinh động khí chất và phong thái của hoa mai, đặc biệt là chữ “Bóng thưa”, “Hương đậm”, làm nổi bật sự thanh khiết, tao nhã, khiêm nhường của hoa mai.

So với trạng thái ngay thẳng, khỏe mạnh ngày thường của Nhạc Tử Thú, bộ dáng này quả thật toát nên một sức hút khó cưỡng.

Phục Tâm Thần cũng giật thót trước suy nghĩ của chính mình: Dường như quan niệm thường thức của hắn đã vô hình trung bị bóp méo?

Bấy giờ Nhạc Tử Thú để lộ nét mỏng manh và yếu đuối, hệt như một đóa sen trắng ngần được nuôi dưỡng bởi nước trà xanh.

Thỏ: ༼ಢ_ಢ༽ ! ! ! ! ! Câu phát biểu này phải đi vào huyền thoại.

Cứ thế Phục Tâm Thần trở thành người vợ hiền lương, châm trà rót nước, tự mình nấu súp cho chồng và chăm sóc chồng một cách tỉ mỉ.

Do đó, tình nghĩa vợ chồng càng thêm hòa thuận sum vầy.

Cùng lúc Ngải Ni gọi điện hỏi thăm tình của hắn.

Phục Tâm Thần chỉ lúng túng đáp: “Nhạc trụ trì mắc chứng PTSD, y hứa với em rằng sẽ tích cực điều trị. Em không thể vì y bị bệnh mà bỏ mặc y. Hơn nữa đã trót cưới xin, vợ chồng phải đồng lòng cố gắng. Em sẽ hỗ trợ y hết mình, động viên để y sớm ngày khỏi bệnh.”

Ngải Ni nghe được những lời này thì tức sắp rụng răng, cô im lặng hồi lâu bèn bảo: “Thôi em cứ làm Đức Trinh Nữ Maria đi! Để xem ánh sáng nhiệm màu của em cảm hóa y như thế nào!”

Dứt câu, người chị bèn cộc cằn cúp máy.

Phục Tâm Thần cũng hiểu cô đang quan tâm mình, hắn nhớ lại việc nhờ chị họ điều tra thân thế của Nhạc Tử Thú, song lại quay xe từ chối tiếp thu ý kiến đóng góp, hành động ấy đúng là khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Phục Tâm Thần thầm nghĩ, hắn còn nợ chị họ một lời xin lỗi.

Tuy nhiên điều quan trọng nhất bây giờ là đưa Nhạc Tử Thú đi khám bệnh.

Nhạc trụ trì cũng giữ lời hứa, rất phối hợp trong quá trình chữa trị, cũng nghe theo sự sắp xếp của vị bác sĩ mà Phục Tâm Thần mời đến. Nhưng y cũng nhắc vợ rằng: “Thân phận của ta tương đối nhạy cảm, không tiện nói với người khác về việc ta mắc bệnh tâm lý và cần phải điều trị.”

“Ừ, em biết rồi.” Phục Tâm Thần gật đầu, “Trước đó anh đã đề cập đến.”

“Đúng vậy, ta nói để em biết xác suất chữa trị có thể không thành công.” Y bình thản tiếp lời, “Ta sợ em thất vọng.”

“Không sao đâu, anh đừng quá lo lắng kẻo bệnh nghiêm trọng hơn. Cứ yên tâm nhé.” Phục Tâm Thần lắc đầu nói, “Dù cho xảy ra bất cứ chuyện gì chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.”

Chúng ta cùng nhau…

Nhạc Tử Thú rất thích nghe chính miệng Phục Thần thốt ra cụm từ này.

Nhạc Tử Thú mỉm cười: “Cảm ơn em.”

Phục Tâm Thần suy nghĩ giây lát: “Vậy anh có thể gỡ bỏ thiết bị giám sát với em không?”

Nhạc Tử Thú khựng một chút, cũng không trả lời ngay.

Phục Tâm Thần thở dài: “Đừng lo lắng nữa, em sẽ không rời xa anh, và sẽ không làm gì có lỗi với anh.”

 Khuôn mặt Nhạc Tử Thú vẫn hanh hao như cũ: “…Thật sao?”

“Đương nhiên!” Phục Tâm Thần thề thốt, “Em sẽ không bỏ rơi anh.”

Nhạc Tử Thú mỉm cười, trong mắt như lóe lên ánh sáng: “Được.”

Sau đó hắn thở phào nhẹ nhõm và ôm chầm lấy Nhạc Tử Thú. Biết rằng y luôn thiếu cảm giác an toàn vì mất đi người thân yêu nhất từ thời thơ ấu, nên hắn bèn ôm y thật chặt và trịnh trọng hứa rằng: “Em sẽ luôn ở bên anh.”

“Ừm, em đã đồng ý với ta rồi.” Giọng điệu của y cũng chẳng kém phần nghiêm túc, “Em sẽ không rời xa ta, không làm chuyện có lỗi với ta, cũng sẽ không bỏ mặc ta…”

Chẳng hiểu vì sao Phục Tâm Thần cảm thấy rờn rợn nhưng vẫn trả lời chắc nịch: “Đúng vậy. Em hứa với anh.”

Nhạc Tử Thú khẽ nhắm mắt lại, tựa như đứa bé đang ngủ say.

Em đồng ý rồi.

“Đã thề nguyền thì không thể bội ước.” Nhạc Tử Thú như đang lẩm bẩm trong giấc mơ.

Phục Tâm Thần dỗ dành chồng mình như đang vỗ về một đứa bé, nay nghe y nói vậy càng mềm lòng hơn, bèn khe khẽ ***** lưng chồng, phủ thêm cái chăn, nhìn y chìm sâu vào giấc ngủ.

Đợi khi Nhạc Tử Thú ngủ say, Phục Tâm Thần cũng đắp chăn dệt mộng.

Những ngày qua thật là mỏi mệt, phút chốc hắn đã say giấc rồi.

Chờ khi phu nhân ngủ thiếp đi, Nhạc Tử Thú bèn mở to mắt, vẻ mong manh đầy vô tội đã hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt u ám điển trai.

Y chậm rãi đứng dậy, bóng dáng cao lớn bao phủ hoàn toàn cơ thể của Phục Tâm Thần.

Y cúi đầu nhìn phu nhân đã ngủ say bên gối…

Phu nhân thật đẹp, trên người tản ra hương hoa sứ ngọt lành, hôm nay còn đối xử với ta hết sức dịu dàng, biểu cảm vừa đau lòng vừa thương tiếc khiến ta ngắm trăm lần cũng không thỏa.

Nhạc Tử Thú nhìn phu nhân, chợt thấy rạo rực và khao khát.

Điều y muốn làm duy nhất vào giờ phút này là cắn vào tuyến thể của phu nhân và rót đầy ***** vào khoang sinh sản.

Nhưng giờ không phải lúc.

Nhạc Tử Thú chỉ có thể nhẫn nại.

Y thầm nghĩ, bây giờ vai diễn của y là một chú cừu tội nghiệp, nhất định không được lộ ngay bộ dạng sói đói.

Nhạc Tử Thú không còn cách nào khác ngoài việc lặng lẽ đứng dậy, vào phòng tắm gột rửa, thắp hương và tụng kinh để tĩnh tâm.

Bởi y không ra khỏi chùa nên bác sĩ tâm lý được mời đến chùa Vô Danh. Khi nhìn thấy sự xuất hiện của ông, Phục Tâm Thần cảm thấy đã trút được gánh nặng. Và sau đó hắn vẫn đi làm như bình thường.

Thành thật mà nói, lúc bị gắn thiết bị theo dõi hắn không hề có cảm giác gì, hiện tại nó đã được gỡ bỏ thì mọi thứ vẫn bình thường như cũ. Hắn thậm chí còn không biết liệu đó có phải là thật hay không?

Hắn cứ băn khoăn mãi cho đến khi Ngải Ni đến công ty tìm hắn ăn trưa.

Phục Tâm Thần trông thấy Ngải Ni thì mừng ra mặt, cả hai cùng đi tìm một nhà hàng, vừa tản bộ vừa nói: “Chị chịu đến chỗ em thì tốt rồi, chỉ sợ chị vẫn giận em!”

“Chị còn đang giận chú em đó.” Nét mặt Ngải Ni sa sầm lại.

“Để em mời chị ăn cơm.” Phục Tâm Thần xuống nước, “Chị đừng giận nữa mà.”

Ngải Ni thở dài, thấy Phục Tâm Thần vẫn đang phơi phới thì trong lòng dâng lên cảm giác băn khoăn, có phải cô đã uổng công đóng vai phản diện rồi hay không?

Vợ chồng người ta đang yêu đương ngọt ngào thì mình tìm cách thêm dầu vào lửa khiến đương sự vô cùng bối rối, cuối cùng xôi hỏng bỏng không…

Ngải Ni và hắn bước vào một nhà hàng cao cấp gần đó.

Địa điểm là do Phục Tâm Thần chọn. Sở dĩ tìm nơi sang trọng như thế, trước là để xin lỗi Ngải Ni, sau là để tránh cảnh chen chúc chờ món ăn dài cổ. Đang giờ nghỉ trưa nên các quán cơm khác đều chật ních người, phần lớn đều phải xếp hàng ngay ngắn, chỉ có vài nhà hàng đắt tiền là tương đối yên tĩnh, không cần chầu chực làm chi.

Ngải Ni gọi bừa vài món, thấy nét mặt em họ vẫn căng như dây đàn thì bèn bảo: “Em đừng sợ, chị không đến để phá hoại hạnh phúc của gia đình em!”

Phục Tâm Thần nghe xong phụt cười: “Chị nói cứ như mình là kẻ thứ ba vậy!”

“Kẻ thứ ba cũng được, còn có thể vờ nhõng nhẽo đáng yêu! Bà đây phấn đấu làm quần quật như con điên để giữ lấy chức vị, ấy thế vẫn thua cái ả giật chồng kia.” Ngải Ni trợn mắt đầy vẻ khinh thường.

.

.

Sau đó Phục Tâm Thần đã dùng lời hay ý đẹp để nói về Nhạc Tử Thú.

Đương nhiên Ngải Ni cũng không tin lắm, chỉ cảm thấy em họ mình đã bị ma quỷ cám dỗ rồi.

Cô gật đầu lấy lệ: “Em đừng ngợi ca y nữa! Chị đến để thông báo cho em biết chị sắp xuất ngoại.”

“Xuất ngoại?” Phục Tâm Thần hơi giật mình, “Tại sao?”

“Cấp trên bất thình lình sắp xếp cho đi nước ngoài công tác một thời gian chứ sao.” Ngải Ni cong môi, “80% là do chồng em nhúng tay nhỉ.”

Phục Tâm Thần sửng sốt: “Không thể nào…”

“Không gì mà không?” Ngải Ni xua xua tay, “Nhưng cũng may phước vì cơ hội này rất hiếm gặp, sau khi tu nghiệp trở về chị sẽ lấy nó làm bàn đạp bổ sung vào sơ yếu lý lịch để vươn lên vị trí cao hơn.”

Nhắc mới nhớ, Ngải Ni đã giành giật cơ hội này rất lâu rồi, và cấp trên cũng hứa đề bạt cô. Nào ngờ scandal tình ái của chồng Ngải Ni nổ ra, sự việc đáng xấu hổ đã lan truyền khắp cả nước thông qua mạng internet, mà các lãnh đạo cũng rất bức xúc với thái độ của Ngải Ni, thậm chí có vị còn thẳng thừng chỉ trích cô rằng “Không nhìn thấy đại cục”. Bọn họ chẳng quan tâm cuộc hôn nhân của cô có hạnh phúc hay không, cũng thây kệ chồng cô thân tàn ma dại thế nào, họ chỉ sợ cái chuyện mèo mả gà đồng ấy gây ảnh hưởng đến danh tiếng của Kinh Đô và vùng lân cận.

Rốt cuộc, một số tay “nhà báo kền kền” cũng kiếm chác thông qua mánh lới giật tít “Nhân viên văn phòng Kinh Đô + n thứ khác” để thu hút sự chú ý của mọi người, điều này làm ảnh hưởng đến thanh danh của bọn họ, đương nhiên họ cũng thừa biết chuyện này là do cô khui ra.

Cấp trên bèn rút lại lời hứa vàng ngọc kia, chuyển cơ hội xuất ngoại cho nhân viên khác.

Ai ngờ đi một đường vòng cũng tìm tới cô: “Tin cô thêm lần này, về sau khôn ngoan một chút, đừng hành xử nông nổi như vậy.”

Ngải Ni vừa bị lãnh đạo gây áp lực, nay được Phục Tâm Thần xoa dịu nên cũng thấy nguôi ngoay phần nào. Cô chán việc soi mói kia rồi, Phục Tâm Thần vốn dĩ không cần cứu giúp, tại sao cô phải gác lại sự nghiệp của mình để trở thành “vị cứu tinh”?

Cho nên Ngải Ni mới tìm hắn nói ra lẽ, và cam đoan rằng không xen vào nữa.

“Tóm lại, chỉ người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt.” Cô cũng lười phải dông dài, “Nhưng nếu y đúng là đồ khốn kiếp, tốt nhất em nên rời khỏi y ngay.”

“Chị!” Phục Tâm Thần kiên quyết lắc đầu, “Nhạc trụ trì đồng ý phối hợp điều trị, cũng gỡ bỏ thiết bị giám sát rồi…” Vừa nói, hắn chớp mắt: “Chị xem thật là vậy đúng không?”

“Đúng thế. Hiện không có ai giám sát em.” Ngải Ni gật đầu, “Hẳn do chị vẫn đang theo dõi tình hình trong khoảng thời gian này, biết đâu khi chị vừa xuất ngoại, y lại bắt đầu ngựa quen đường cũ… Dù sao em cũng ngây thơ lắm, có bị nghe lén cũng chẳng biết được.”

“…” Phục Tâm Thần đành chịu, chỉ nói, “Em tin tưởng trụ trì.”

“Stop stop!” Ngải Ni lắc đầu, “Nghe lời chị một lần nhé, nếu phát hiện có chỗ bất thường em phải tìm cách chạy ngay đi.”

Phục Tâm Thần biết Ngải Ni cố chấp nên cũng thôi cãi lý với cô: “Chị thừa biết Nhạc trụ trì một tay che trời mà. Chị còn lép vế, vậy em có thể chạy đi đâu đây?”

Ngải Ni nói: “Chị không bì với y được, nhưng đế quốc Phương Đông lớn như vậy, chẳng lẽ không ai tề được y? Nhạc Tử Thú là vua à? Cho dù là vua cũng phải sợ Nghị viện đấy.”

Phục Tâm Thần cười cười: “Dù có người đó thật thì em cũng đâu quen họ.”

“Em biết vì sao chùa Chân Minh mở đối diện chùa Vô Danh, thỉnh thoảng còn sai người sang gây sự mà vẫn có thể tồn tại không?” Ngải Ni hỏi.

Phục Tâm Thần giật mình: “Là bởi vì Nhạc trụ trì nể mặt lão trụ trì quá cố nên mới nhún nhường như vậy?”

Đó là những gì Nhạc Tử Thú đã nói, mặc dù môn đệ của chùa Chân Minh nhiều lần khiêu khích, nhưng xét đến việc ngôi chùa kia được thành lập bởi những người thân của trụ trì, Nhạc Tử Thú đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

“Em cũng tin à?” Ngải Ni lắc đầu, “Không phải Nhạc Tử Thú không muốn giết hết bọn họ, mà là chưa thể giết hết bọn họ. Nhạc Tử Thú có một kẻ thù truyền kiếp, và gã ta chính là người bảo hộ của chùa Chân Minh, cho nên phe kia vẫn trơ ra đó.”

“Trụ trì có đối thủ nặng ký ư?” Phục Tâm Thần ngạc nhiên ghê gớm.

“Chứ còn gì? Khi xảy ra chuyện, em cứ tìm đến kẻ thù không đội trời chung này, gã nhất định sẽ giúp em.”

Phục Tâm Thần cười mếu: “Nếu đó là kẻ thù không đội trời chung và biết em là phu nhân của Nhạc trụ trì, vậy gã vẫn muốn giúp em chứ?”

“Chị sẽ chỉ cho em một cách.” Ngải Ni lấy một tấm danh thiếp và nhét vào tay Phục Tâm Thần, “Nếu gặp nạn, em có thể đến chỗ gã để lánh mặt… Tất nhiên, chị cũng hy vọng rằng em sẽ không bao giờ phải sử dụng đến tấm danh thiếp này.”

Phục Tâm Thần cầm tấm danh thiếp lên và nhìn, bên trên ghi: “Tùy Tâm Quan – Cuồng Hoa Sơn Nhân”, kèm theo số điện thoại và địa chỉ.

Phục Tâm Thần chau mày: “Cuồng Hoa Sơn Nhân? Lấy danh hiệu “Sơn Nhân”, chẳng lẽ gã ta là đạo sĩ?”

“Gã đúng thật là một đạo sĩ. ‘Cuồng Hoa Sơn Nhân‘ là tên Đạo giáo, và chị đã quên tên thật của gã là gì. Dẫu sao không ai gọi gã bằng tên thật.” Ngải Ni gật gù, “Tùy Tâm Quan chính là pháp danh.”

“Tùy Tâm Quan? Chưa từng nghe qua.”

“Chưa từng nghe cũng rất bình thường. Cuồng Hoa không thích quảng bá hình tượng như Nhạc Tử Thú. Hơn nữa gã sẽ không giảng đạo khi người khác nói họ không tin vào tôn giáo. Gã sẽ tỏ ra bất cần kiểu: Tin thì tin, không tin thì thôi, và chẳng thèm truyền bá tôn giáo.” Ngải Ni phân tích: “Được rồi, nói bấy nhiêu thôi. Còn lại em tự mình tìm hiểu đi.”

Phục Tâm Thần cất danh thiếp đi nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ, cầm tấm danh thiếp có viết tên kẻ thù truyền kiếp của chồng mình, chẳng phải sẽ nóng phỏng tay sao?

Phục Tâm Thần nói lời tạm biệt với Ngải Ni, trong lòng cũng hơi lưu luyến chị.

***

Tối đến, Phục Tâm Thần trở lại Tử Đài và lại cùng Nhạc Tử Thú dùng cơm. Hắn nói một cách bâng quơ: “Hôm nay chị họ đến tìm em, báo rằng sẽ đi nước ngoài công tác.”

“Đây là chuyện tốt.” Nhạc Tử Thú nói.

Phục Tâm Thần hỏi: “Chị ấy bảo chuyện này do anh làm, thật vậy chăng?”

Nhạc Tử Thú không ngờ Phục Tâm Thần đặt vấn đề thẳng thừng như vậy, bèn im lặng giây lát rồi đáp: “Đúng vậy.”

Phục Tâm Thần cũng không ngờ Nhạc Tử Thú thẳng thắn thừa nhận nhanh đến thế.

Y tiếp tục câu chuyện: “Cơ hội ra nước ngoài này vốn là của cô ta, nhưng nó đã bị tước đi vì lần phanh phui ngoại tình ấy. Ta chỉ tiện đường giúp đỡ thôi. Dù sao cũng là chị họ của em.”

“Ra là vậy.” Phục Tâm Thần cảm động vô bờ bến: Hóa ra đây là thiện ý của trụ trì.

Nhạc Tử Thú cười cười, hỏi: “Chị họ còn nói gì khác với em không?”

“Chị họ bảo anh có kẻ thù không đội trời chung tên là Cuồng Hoa Sơn Nhân.”

Nhạc Tử Thú nghe xong ngẩn ra, sau một hồi lâu thì bình thản đáp: “Chỉ là hiểu lầm. Gã là bạn thân nhiều năm của ta.”

“Thật sao?” Phục Tâm Thần tò mò, “Trước giờ anh chưa kể với em về nhân vật này, gã cũng chẳng đến tham dự hôn lễ của chúng mình.”

“Cuồng Hoa sống hướng nội, không thích giao lưu gặp gỡ chốn đông người.” Nhạc Tử Thú trả lời, “Nếu em không tin, để ta đưa em đi gặp gã. Gã đúng là bằng hữu của ta đấy.”

Phục Tâm Thần sửng sốt: “Hơ? Nếu thế sao chị họ lại nói anh không đối phó được gã?”

“Đúng là có lời đồn như vậy, nhưng chỉ là tin giả thôi. Tuy chị họ em giỏi điều tra, nhưng thường nghe ngóng sai tin hành lang nhỉ.” Nhạc Tử Thú trả lời, “Đúng chứ?”

“Phải…” Phục Tâm Thần gật đầu.

Hắn chẳng hỏi gì thêm, bèn chuyển đề tài sang chuyên gia tâm lý.

Nhạc Tử Thú lại cười: “Vừa gặp một lần, sao lại có tiến triển? Thuốc tiên cũng chẳng linh nghiệm đến thế.”

Phục Tâm Thần cũng thấy có lý: “…Cứ từ từ.”

Hôm sau là ngày nghỉ nhưng Nhạc Tử Thú phải rời Tử Đài từ sáng sớm để tiếp đoàn khách ghé chùa. Phục Tâm Thần đang một mình tận hưởng ngày nghỉ thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Hắn vừa mở cửa ra thì trông thấy Không Mai đứng bên cạnh kêu lên: “Phu nhân…”

Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu và xấu hổ của Không Mai, hắn hỏi ngay: “Sao vậy?”

“Phu nhân… Có thuốc ức chế không…”

“…”

Quả nhiên cậu nhóc đã lớn rồi.

“Em cần nó làm gì?” Phục Tâm Thần thắc mắc, bởi trông dáng vẻ của cậu cũng không phải đến kỳ *****.

Cậu bèn giải thích: “Tuy kỳ phát tình của ta đã qua hai ngày, hôm nay ta muốn ra ngoài nên phải đem sẵn thuốc ức chế trong túi.”

Phục Tâm Thần gật đầu: “Chùa miếu có sẵn thuốc ức chế, sao em lại tìm anh xin?”

Không Mai nói: “Thuốc ức chế để trong kho, hơi xa chỗ này một tí. Nước xa không cứu được lửa gần, ta lại có chuyện gấp phải đi ngay… Đành đến nhờ phu nhân trợ giúp.”

“Ừ, để anh xem thử.” Phục Tâm Thần cũng chiều lòng cậu bé.

Khi hắn trở về Tử Đài thì Nhạc Tử Thú vẫn chưa quay lại, hắn lục tung phòng lên nhưng lại phát hiện thuốc đã dùng hết rồi. Hắn sực nhớ thuốc chữa rối loạn gắn kết của mình cũng có công dụng tương đương nên toan đến lấy, nhưng lạ ở chỗ tìm đâu cũng chẳng thấy, giống như bị người khác vứt đi.

“Vậy là sao? Tử Đài không cho người ngoài bước vào, ai lại động vào thuốc của mình chứ?” Phục Tâm Thần nhăn nhó.

Nhưng hắn cũng nhanh chóng nhớ ra còn có thuốc trong cặp táp cũ của mình, hắn mở cặp táp ra, cuối cùng đã tìm thấy hộp thuốc lâu không động đến, quả thật bên trong còn thừa lại hai viên đặc trị chứng bệnh rối loạn gắn kết. Mất cả buổi hắn mới dúi hai viên thuốc vào tay Không Mai: “Không có thuốc ức chế.”

“Vậy đây là gì?” Cậu bé hỏi.

Phục Tâm Thần trả lời: “Cái này là thuốc anh dùng để trị chứng rối loạn gắn kết, Omega bình thường cũng có thể sử dụng như thuốc ức chế trong thời gian ngắn, không được lạm dụng ngày nào cũng uống.

Không Mai đã hiểu.

Hắn nói tiếp: “Tóm lại đây là thuốc chữa bệnh, đi chơi về thì đến nhà kho lấy cho yên tâm.”

“Chuyện muỗi thưa phu nhân, vừa khéo ta định đến gặp bác sĩ Tiêu, phòng mạch của y chắc chắn có thuốc ức chế.”

Phục Tâm Thần cười, thầm nghĩ cậu bé cũng bạo gan thật, cứ thế tìm đến chỗ cái người mình đang thầm thương trộm nhớ để xin thuốc ức chế.

Nếu đó là Phục Tâm Thần, có cho vàng hắn cũng không dám tới.

Nhưng xét cho cùng thì cậu bé hỏi nhờ vấn đề này cũng hợp lý hợp tình thôi? Gã họ Tiêu chính là bác sĩ mà?

Phục Tâm Thần liền nói: “Thuốc này anh không uống nên em cứ đem theo phòng hờ.”

“Dạ.” Không Mai đồng ý, sau đó bỏ hộp thuốc vào túi, tung tăng bước đi.

“Chẳng trách gần đây Không Mai cứ đến ngày nghỉ là vui vẻ ra ngoài, chỉ để tìm gặp bác sĩ Tiêu.” Phục Tâm Thần nhìn cậu bé hân hoan nhảy chân sáo, bất giác mỉm cười.

Bình Luận (0)
Comment