Ép Hôn - Mộc Tam Quan

Chương 64

Chương 64

Edit: Thỏ

Trước đó tại Tòa thị chính, Cuồng Hoa đã bị Nhạc Tử Thú và người của sở cảnh sát bắt tận tay day tận mặt khi gã đang xem trộm tài liệu mật. Nhưng chuyện cỏn con này chẳng xi-nhê gì với gã, chỉ lên đồn ngồi chơi xơi nước chém gió vài câu liền được thả tự do.

Mặc dù bình an vô sự nhưng lòng tự trọng của gã đã bị tổn thương ghê gớm.

Điều này khiến Cuồng Hoa vô cùng tức giận, gã bèn nghĩ ra một kế sách lừa phỉnh Nhạc Tử Thú và bắt cóc Phục Tâm Thần cốt chỉ để thỏa mãn cái thói ăn thua đủ từ xưa đến nay – vì đạt được mục đích mà Cuồng Hoa đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Bác sĩ Tiêu từng giúp Phục Tâm Thần giả bệnh nên Nhạc Tử Thú chắc chắn sẽ không “tin dùng” anh ta nữa – Cuồng Hoa hiểu rất rõ điều này.

Chiếu theo tính cách của con lừa trọc thì “một lần bất trung, trăm lần không cần”. Tất nhiên, Phục Tâm Thần là một ngoại lệ. Bất kể Phục Tâm Thần làm gì Nhạc Tử Thú cũng đều có thể tha thứ cho hắn.

Nhạc Tử Thú nói với vợ rằng mình muốn san bằng phòng khám của bác sĩ Tiêu, và đây không phải là lời bông đùa. Phòng khám của anh ta thực sự đã phá sản =)))) Tuy nhiên anh không hề buồn bã mà còn chạy đi xin việc ở một bệnh viện khác, mức lương xem chừng cũng rất hậu hĩnh.

Nhạc Tử Thú và bác sĩ Tiêu vốn là bạn bè nhiều năm, y sẽ không đuổi tận giết tuyệt anh ta chỉ vì chuyện này.

Nhưng cũng chẳng dám giao trứng cho ác nữa.

Sức khỏe Phục Tâm Thần không tốt và cần phải điều trị lâu dài nên vẫn phải tìm một bác sĩ mới. Cuồng Hoa Sơn Nhân suy đoán, người Nhạc Tử Thú muốn tìm nhất định là một bác sĩ tư của bệnh viện tư, hơn nữa đến từ thành phố Vô Danh, ngoài việc chữa bệnh mát tay thì phải am hiểu y thuật, có vốn kiến thức sâu rộng về đặc tính OMEGA, gã đếm tới đếm lui chỉ có vài mống xuất chúng như thế.

Cuồng Hoa bèn đánh phủ đầu và cài cắm người của gã vào, yêu cầu ông ta làm đúng theo những gì mình hướng dẫn.

Chứng rối loạn gắn kết của Phục Tâm Thần đột nhiên bùng phát khiến kỳ ***** của hắn đến sớm hơn dự kiến. Như một nhà hiền triết họ Tiêu nào đó đã từng nói, giai đoạn phát tình sẽ khiến Omega chán ăn nên sẽ hao hụt nhiều năng lượng, vì thế cần bổ sung thêm dinh dưỡng. Vị bác sĩ mới mà Nhạc Tử Thú tìm được cũng chuẩn bị một ít thuốc bổ và đưa đến Tử Đài.

Tuy nhiên, mấy thang thuốc kia đã bị pha tạp và không thể bổ sung đủ chất cho Phục Tâm Thần, khiến hắn ngã gục vì mệt mỏi và kiệt sức.

Cuồng Hoa làm như vậy chỉ để Phục Tâm Thần có cớ rời khỏi Tử Đài.

Dù sao thì núi Vô Danh cũng là lãnh địa của Nhạc Tử Thú, cho dù gã ta có điên tới đâu thì cũng không thể xông vào bắt cóc người được.

Khi Phục Tâm Thần được đưa đến bệnh viện, tay bác sĩ đã dựng chuyện rằng Phục Tâm Thần cần phải kiểm tra kỹ lưỡng và yêu cầu vào phòng khám một mình. Chỉ như vậy hắn mới có thể thoát khỏi tầm mắt của Nhạc Tử Thú.

Sau khi gây mê, hắn bị lén đưa ra khỏi bệnh viện.

Khoảnh khắc Nhạc Tử Thú nhận thấy điều gì đó không ổn thì bọn họ đã biến mất.

Cuồng Hoa Sơn Nhân ngồi bên giường kiêu ngạo kể lại kế hoạch của mình, vui vẻ hỏi với Phục Tâm Thần: “Hê hê, ông đây ngầu lòi đúng không?”

Hắn nhất thời sửng sốt, không biết nên nói gì.

Một lúc sau bèn lên tiếng: “Bác sĩ Tiêu phải đóng cửa phòng khám vì dám cả gan bao che cho tôi. Còn người giúp ngài đánh lừa chồng tôi… hẳn cũng chịu chung số phận?”

“Đừng lo, ta đã đưa ông ta ra nước ngoài rồi.” Cuồng Hoa đáp: “Hơn nữa tâm trí Nhạc Tử Thú giờ chỉ toàn nghĩ đến ngươi thôi mà? Y không rảnh trừng phạt ông ta đâu.”

Phục Tâm Thần nói: “Vị bác sĩ đó là một danh y lão thành rất được kính trọng, sao có thể đồng ý làm những chuyện như vậy? Hơn nữa nếu ông ta bỏ trốn khỏi đây, chẳng phải đã ra đi tay trắng?”

“Đương nhiên ta đã nắm được điểm yếu của lão, ông ta từng lái xe trong tình trạng say xỉn và tông chết hai mạng người, lại còn bỏ tiền ra để ém nhẹm vụ việc.” Gã trần thuật. “Nếu lão bị Nhạc Tử Thú bắt lại và đánh chết thì đó chính là quả báo nhãn tiền.”

Phục Tâm Thần nghe xong càng đau đầu, hắn cảm thấy đám người này rất càn quấy. Vì sao một dân đen vô tội như hắn lại bị kéo vào cục diện rối rắm đầy khó hiểu và chẳng tài nào thoát ra được?

Hắn lắc đầu thở dài: “Sao ngài lại hao hơi tổn sức như vậy để cứu ta ra?”

Cuồng Hoa cười mà không đáp.

Phục Tâm Thần lại hỏi: “Thật sự chỉ muốn chọc tức Nhạc trụ trì?”

“Thì đã sao?” Cuồng Hoa hỏi.

Phục Tâm Thần đã quá lười để giao tiếp với gã, hắn cảm thấy tư duy của những kẻ “cao cao tại thượng” rất khác biệt so với mình, thay vì cố gắng phân tích thấu đáo thì cứ tìm điểm chung để thảo luận là đủ rồi.

Cuồng Hoa Sơn lại nói: “Có lẽ ta rảnh quá.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Phục Tâm Thần gật đầu.

Cuồng Hoa vỗ tay, vui vẻ nói: “Ngươi biết đây là nơi nào không?”

“Nơi nào?” Phục Tâm Thần hỏi.

“La Gia thôn.” Gã cười tươi rói.

Phục Tâm Thần nghe thấy địa danh này thì bất giác cảm động, vội vàng từ trên giường đứng dậy, mở cửa sổ nhìn ra ngoài nhưng chỉ thấy một vùng khói bụi mênh mông và quang cảnh hoang vắng.

Phục Tâm Thần dừng lại: “Đây là thôn ư? Nhưng sao điêu tàn quá?”

“La Gia thôn bị bỏ hoang từ lâu.” Khuông Hoa Sơn Nhân đáp: “Chỉ có vài hộ gia đình sinh sống.”

Phục Tâm Thần nhíu mày hỏi: “Chúng ta đến đây bằng cách nào?”

“Trực thăng.”

“…” Có tiền thật tốt.

Vừa nói, Cuồng Hoa vừa đẩy cửa đi ra khỏi căn nhà gỗ cùng Phục Tâm Thần.

Ngoài sân có một con đường nhỏ nối liền với vài ngôi nhà nằm lưa thưa. Phục Tâm Thần quay đầu nhìn về nơi mình nằm ban nãy, chợt thấy có chút quen mắt, nhưng dẫu cố gắng mường tượng cách mấy cũng không nhớ được gì, chỉ cảm thấy dây thần kinh căng ra.

“Ngôi nhà này ngươi từng sống thuở nhỏ, thế mà quên luôn à?”

Nghe vậy, đầu óc Phục Tâm Thần đột nhiên tỉnh táo lại, trong lúc mơ hồ, hắn lờ mờ nhìn thấy vài ảo ảnh. Một lúc sau nói bằng giọng tiếc nuối: “Tôi nhớ một chút…”

Cuồng Hoa lắc đầu đầy bất lực: “Chứng PTSD của ngươi…”

“PTSD của tôi?” Phục Tâm Thần sửng sốt, “Ngài nói tôi bị PTSD sao?”

“Nếu không, tại sao ngươi lại không nhớ gì cả?”

Phục Tâm Thần sửng sốt.

Ban đầu hắn chỉ nghĩ Nhạc Tử Thú bị PTSD, nhưng cũng chẳng bao giờ nghĩ rằng mình cũng bị PTSD.

Phục Tâm Thần hoảng hốt nhìn quanh, run rẩy hỏi Cuồng Hoa Sơn Nhân: “Ngài phát hiện ra điều gì sao?”

“Có!” Cuồng Hoa đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi bảo ta đi tìm hiểu nơi Nhạc Tử Thú sinh ra, La Gia thôn. Sau đó ta mới biết ngươi cũng lớn lên ở đây.”

“Không thể nào!” Phục Tâm Thần kêu lên: “Rõ ràng tôi ở huyện Thái Tân…”

“Ngươi vừa nói không nhớ hết mọi việc cơ mà?”

Phục Tâm Thần im lặng.

Thực ra, ký ức chỉ là một mảnh mờ mịt.

Bắt đầu từ huyện Thái Tân…

Phục Tâm Thần suy nghĩ kỹ rồi nói: “Nhưng theo giấy tờ tùy thân của tôi, tôi sinh ra ở huyện Thái Tân, cũng từng học mẫu giáo và tiểu học tại đó.”

“Đúng vậy, ngươi sinh ra ở đó, nhưng khi ngươi hai tuổi thì Phục Kiến Phong làm phật lòng cấp trên nên bị điều đến chỗ khỉ ho cò gáy này. Cho nên cả nhà ba người đều chuyển đến La Gia thôn.” Cuồng Hoa phân tích: “Khi ngươi năm tuổi, La Gia thôn xảy ra án mạng. Phục Kiến Phong phá án xong thì được chuyển về huyện Thái Tân làm việc.”

Bấy giờ Phục Tâm Thần ngỡ ngàng: Hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì cả!!!

Cuồng Hoa dẫn Phục Tâm Thần đi tới gõ cửa một nhà dân lân cận. Người mở cửa chào đón là một ông già tóc bạc. Phục Tâm Thần thấy ông cụ này trông rất quen, nhưng hắn không nhớ nổi tên, điều này càng khiến hắn thêm đau đầu.

Ánh mắt vẩn đục của ông cụ nhìn bọn họ một lượt, đương nhiên cũng không nhớ được Phục Tâm Thần là ai, chỉ mời cả hai vào nhà rồi hỏi: “Xứ này ít người lui tới, các cậu đến đây có việc chi?”

Cuồng Hoa chỉ vào y phục Đạo sĩ của mình: “Ta được người khác giao phó làm lễ.”

Nói thật, ngoại hình của Cuồng Hoa tuấn mỹ, uy nghiêm, có thể lấy trọn lòng tin của người khác thế nên ông lão chẳng hề hoài nghi: “Ồ, ra là vầy. Đạo sĩ sắp làm lễ cho ai?”

Cuồng Hoa đáp: “Khách hàng của ta có ngôi mộ tổ ở sau núi, bảo ta đến bốc mộ. Ổng nói phong thủy nơi này không tốt”.

Ông lão buồn rầu nói: “Nơi đây đúng là phong thủy không tốt. Người còn sống trong thôn đều đi cả rồi, bây giờ ngay cả mồ mả cũng phải di dời sao? Ờ… Ta chỉ còn bộ xương khô, chạy không đặng, chỉ đành nằm đây chờ chết!”

Phục Tâm Thần hơi khó hiểu: “Phong thủy có vấn đề gì?”

Ông lão sống côi cút đã lâu vốn không có ai để tâm sự. Bây giờ gặp được người trò chuyện, ông không nhịn được nữa, chủ động giãi bày: “Thôn này trước kia là thôn ma. Mọi người đều gọi là ‘Thôn La Sát'”.

“Thôn La Sát?” Phục Tâm Thần thoáng động, bên tai nghe thấy một số âm thanh rất nhỏ tựa như sắp nhớ ra điều gì; nhưng khi cẩn thận suy xét thì chẳng nắm được manh mối nào cả.

Để cụ già nói nhiều hơn, Cuồng Hoa bèn xen vào: “Đúng vậy, hình như ta đã nghe nói qua! Cách đây một trăm năm có một con quỷ tên La Sát xuất hiện quấy phá, và sau đó bị các tăng nhân ở Vô Danh Tự trấn áp. Tin đồn này chuẩn chứ?” “

“Đúng vậy, đúng vậy!” Lão gật đầu, “Đạo sĩ biết rất nhiều.”

“Nếu đã tới đây làm pháp sự thì phải tìm hiểu kỹ càng.” Cuồng Hoa tỏ ra chuyên nghiệp, “Nhưng ta chỉ nghe có vậy thôi! Không biết có phải không?”

Ông cụ liền nói, “Trước kia ở đây có cái tháp La Sát. Nghe nói là do các sư của chùa Vô Danh dựng nên để trấn áp ma quỷ. Trên đó còn khắc một câu: ‘La Sát là tên của loài quỷ dữ. Con đực trông gớm ghiếc, nhưng con cái rất đẹp.‘ Nói cách khác, đàn ông thì xấu xí, đàn bà thì chim sa cá lặn. Tụi nó sẽ mê hoặc tâm trí của thôn dân và cũng là loài quái tà ác.”

Phục Tâm Thần cau mày, “Thật sao?”

“Ờ bởi… Dù sao đó cũng là chuyện dân gian được truyền miệng từ đời này qua đời khác mà thôi….” Lão lộ ra vẻ mặt buồn thiu, “ Trong một gia đình nếu sinh ra bé trai xấu xí hoặc bé gái xinh xắn quá mức sẽ bị kết tội là ma quỷ đầu thai, phải đem nhốt vô cái tháp kia.”

Phục Tâm Thần kinh ngạc: “Có chuyện như vậy ư!”

“Ờ, giờ thì không còn nữa.” Lão đáp, “Hơn 20 năm trước sau khi Tháp La Sát bị phá hủy… nó đã hóa tro rồi.”

“Tại sao bị phá hủy?”

“Nhờ trụ trì của chùa Vô Danh.” Ông ta nhớ lại. “Thôn này nằm trên núi sâu, cách biệt với thành thị và không có luật pháp. Sau đó có án mạng xảy ra… rồi một cảnh sát hình sự ở trong thôn, họ Phục thì phải… cậu ta năng nổ lắm. Biết rằng khó thuyết phục thôn dân còn mê tín, cậu ta đã mời trụ trì đến đây. Vị cao tăng bần thần khi biết sự ngược đãi vô căn cứ ấy. Ổng bảo rằng đấy là tội ác, phải sớm chấm dứt việc tạo nghiệp và ra lệnh phá hủy tháp La Sát. Từ đó chuyện nhốt người vào tháp cũng đi vào quên lãng.”

Hắn chợt nhớ đến Nhạc Tử Thú. Vì lớn lên trong thôn này, liệu y có phải chịu cảnh đối xử như thế này không? Nghĩ kỹ thì y không phải xấu nam cũng không phải mỹ nữ nên sẽ không bị giam cầm như vậy?

Nhưng hắn lại nhớ tới Nhạc Tử Thú từng nói, trước kia y bị dân làng bắt nạt, còn mỉa mai y là “súc sinh”.

Vì vậy, Phục Tâm Thần bất giác hỏi: “Cụ ơi, cụ có quen đứa trẻ tên là ‘Tử Thú’ không?”

Ông lão nghe xong sắc mặt biến đổi: “Sao cậu biết nó?”

Phục Tâm Thần sờ mũi, thản nhiên nói: “Cháu… cháu có một người bạn tên là Tử Thú.”

Nghe vậy, ông lão lùi lại một bước: “Cậu là bạn của Tử Thú sao?!”

Cuồng Hoa Sơn Nhân lắc đầu thở dài: “Bệnh điên của Tử Thú đã khỏi rồi, ông đừng sợ.”

Nghe vậy, ông lão bĩu môi run rẩy: “Ai sợ nó?”

Phục Tâm Thần tiếp tục hỏi dồn: “Tử Thú là ai?”

Nhưng ông lão không chịu nói, chỉ thoái thác: “Ta mệt rồi, các người đi đi!”

Phục Tâm Thần hối hận vì đã tùy tiện nhắc đến Tử Thú. Ông lão vốn đang nói huyên thuyên, nhưng khi nghe đến cái tên này thì lại im lặng, quả thực khiến người ta bực bội.

Nhưng mà Cuồng Hoa không phải kẻ dễ chịu gì, thấy lão già không phối hợp thì cũng không giả vờ thân thiện nữa, vung chân đá đổ cái bàn trước mặt, mắng to: “Lão già, đừng có vô liêm sỉ! Ta hỏi lão thì cứ trả lời đi!”

Ông ta sợ đến mức toàn thân run rẩy.

Phục Tâm Thần không nhịn được, kéo Cuồng Hoa nói: “Đừng ép quá, ông ta hoảng đó.”

Cuồng Hoa Sơn Nhân bĩu môi: “Vậy tại sao lúc bắt nạt đứa bé ngươi lại hùng hổ như vậy?”

Lão ông nghe vậy mặt mày tái nhợt, phản bác: “Ta không có bắt nạt nó!”

“Ngươi không bắt nạt Tử Thú? Làm ngơ cũng là một loại bắt nạt.” Gã hừ lạnh một tiếng, “Còn mẹ ruột Tử Thú…”

Lão già càng thêm sợ hãi: “Ngươi… Ngươi làm sao biết… ?” Vừa nói, lão vừa ngã phịch xuống ghế: “Ngươi đã tỏ tường mọi chuyện còn hỏi ta làm gì?”

Gã bèn hăm dọa: “Ta muốn nghe chính mồm lão xác nhận! Bằng không nắm đấm to như bao cát của ta sẽ nện vào bộ xương khô của lão đấy!”

“Ta thật sự không ăn ***** ai cả… Nhưng cũng chẳng đủ sức để cứu giúp bọn họ.”

Phục Tâm Thần hỏi “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đôi mắt lão già ươn ướt, không biết là do sợ hãi hay hối hận, chỉ run rẩy nói: “Mẹ của Tử Thú là một nữ Omega vô cùng xinh đẹp. Dân làng nói nó là La Sát, vì vậy họ nhốt nó vào trong tháp. Một ngày kia… con nhỏ có thai…”

Phục Tâm Thần kinh ngạc: “Bà ấy bị nhốt sao lại mang thai?”

Ông lão do dự: “Sao ta biết được? Chung quy ta cũng chẳng làm gì… Nhưng không có tên Alpha nào đứng ra chịu tội. Có kẻ bảo rằng con nhỏ không chồng mà chữa, đó là cái thai ma…”

Hắn cảm thấy lạnh sống lưng khi nghe câu chuyện tàn nhẫn ấy.

Cuồng Hoa cười lạnh: “Thật hài hước vô bờ bến! Chuyện xưa như trái đất mà còn cố tình dẫn dắt lòng vòng. Lão cứ nói toạc móng heo là nhiều thằng đàn ông mất dạy xúm vào cưỡng ***** một cô gái yếu đuối ở trong tháp, sau đó trốn tránh trách nhiệm, bịa chuyện vu khống cô ta mang quỷ thai!”

Ông lão đỏ mặt, cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng cũng không trả lời mà chỉ tiếp tục nói: “Sau khi Tử Thú ra đời, phần lớn thôn dân cho rằng nó là điềm gở nên đối xử tệ bạc với nó. Có lẽ vì điều này nó cũng trở nên điên khùng và đáng sợ … Nhưng ta chưa bao giờ làm hại nó.”

“Được, ta hiểu rồi. Ngươi không cần phải nhấn mạnh nhiều lần rằng mình không hề bắt nạt mẹ con của Tử Thú.” Giọng Cuồng Hoa hơi mất kiên nhẫn.

“Ta nói thật mà!” Lão tưởng Cuồng Hoa không tin nên bèn lớn tiếng khẳng định, “Ta thật sự không hại họ.”

“Đương nhiên là ta tin.” Gã gật đầu, “Nếu ngươi dám làm thế, hẳn đã chầu trời từ lâu rồi.”

Nghe xong ông ta cũng chấn động: “Đúng vậy… Những kẻ sỉ nhục hai mẹ con họ đều đã chết hoặc tật nguyền, ta đoán đó là báo ứng!”

Bình Luận (0)
Comment