Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 942

Tiểu Cần không kiềm chế được kéo Hứa Ôn Noãn ra sàn nhảy.

Hứa Ôn Noãn đang trong ngày sinh lý không muốn cử động, từ chối, ngồi tại chỗ uống nước, nhìn chằm chằm Tiểu Cần đang nhảy nhót trên sân khấu.

Lúc sắp đến 11h30, Hứa Ôn Noãn nghĩ đến ngày hôm sau còn phải đi làm nên gọi điện thoại cho Tiểu Cần.

TiểuCần trong sàn nhảy cảm thấy điện thoại run nên dừng động tác, thấy Hứa Ôn Noãn gọi liền nhìn về phía Hứa Ôn Noãn làm động tác tay OK, lại chui ra khỏi đám người trên sân khấu, đi về phía Hứa Ôn Noãn.

11h30, chính là thời điểm đông nhất của quán bar.

Tiểu Cần sự cô chờ, lúc đi cũng có chút gấp gáp, không cẩn thận lại đụng trúng một cô gái mặc đồ ******, vóc dáng cực kỳ nóng bỏng.

Cô gái kia đúng lúc cầm một ly rượu, làm đổ rượu vào người cô.

Trong quán tiếng nhạc đinh tai nhức óc, khiến Hứa Ôn Noãn không nghe thấy hai người họ đang nói gì nhưng mà nhìn từ xa có vẻ như Tiểu Cần đang nói xin lỗi nhưng cô gái kia lại không có ý muốn tha thứ cho cô.

Hứa Ôn Noãn vội vàng đứng lên, cầm túi của mình cho cẩn thận xong mới chạy về phía họ.

Tới gần, cô mơ hồ nghe thấy tiếngTiểuCần đang nói: “Tôi có thể bồi thường cho cô gấp đôi cũng được, nhưng mà tôi làm sao có thể khiến quần áo của cô biến thành như lúc trước được cơ chứ?”

Thật là cô ấy không bỏ qua sao… Hứa Ôn Noãn nhíu nhíu mày, mơ hồ cảm thấy bóng lưng của người phụ nữ đưa lưng về phía cô có chút quen thuộc, nhưng trong chốc lát cô lại không nghĩ ra được là ai, liền không nghĩ nhiều mà đứng về phía Tiểu Cần, cô còn chưa hỏi Tiểu Cần tình hình cụ thể thế nào lại có thể nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Chuyện này không liên quan gì đến tôi, hoặc là cô biến quần áo của tôi trở lại bình thường, không thì quỳ xuống xin lỗi cho tôi.”

Hứa Ôn Noãn càng nhíu mày.

Chẳng trách cô lại thấy bóng lưng này quen thuộc như vậy, thì ra là oan gia ngõ hẹp hà.

Nghĩ tới đây, Hứa Ôn Noãn ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ đang hùng hổ nói chuyện.

Quả nhiên là Tưởng Tiêm Tiêm.

Tưởng Tiêm Tiêm nhìn thấy tầm mắt của Hứa Ôn Noãn, mới chú ý đến cô, cô còn đang nổi nóng nhìn thấy Hứa Ôn Noãn đầu tiên là sững sờ, sau đó lại nghĩ đến hôm qua lúc cô gọi điện thoại cho Ngô Hạo lại nghe hắn gọi “Vợ” rồi “Ôn Noãn” trong lòng cô ta lại càng ngày càng tức giận hơn, nhìn thấy Hứa Ôn Noãn đi cùng với người vừa làm dơ đồ của cô ta, thật sự là hận đến nỗi muốn xé xác hai người họ ra, lời nói trong miệng lại càng hung hăn ngạo mạn: “Không muốn quỳ xuống xin lỗi chứ gì, cũng được, không sao, cô cởi váy của người phụ nữ này xuống cho tôi, chuyện của chúng ta coi như xong!”

“Người này sao lại có thể nói những chuyện như vậy chứ? Tôi đã xin lỗi cô rồi, còn muốn bồi thường, cô vẫn cứ liên thu bất tận nói cái quái gì vậy?” Tiểu Cần cũng không còn tính nhẫn nại nữa, ngữ khí cực kỳ nặng nề.

Hứa Ôn Noãn cũng không chờ cô nói xong liền giật giật vạt áo của cô ấy, cũng không nhìn Tưởng Tiêm Tiêm, liền mở túi lấy một tấm thẻ bên trong đó, liền để lên bàn bên cạnh Tưởng Tiêm Tiêm đang đứng: “Không có mật mã, tiền quần áo, chúng tôi bồi thường, tạm biệt!”

Nói xong, Hứa Ôn Noãn liền kéo tay Tiểu Cần, đi đến cửa quán bar.
Bình Luận (0)
Comment