Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 991

Quả Quả không nói nữa, liếc mắt nhìn Lục Bán Thành một cái, thấy ly nước của hắn đã uống hết, liền khom người cầm ly lên đi vào nhà bếp.

Rất nhanh, Quả Quả liền quay lại, ngoại trừ ly nước trong tay của Lục Bán Thành, còn có một ly sứ màu hồng nhạt, cô để ly nước của Lục Bán Thành về chỗ cũ trước, sau đó mới đưa ly cho Hứa Ôn Noãn: “Uống nước đi.”

Hứa Ôn Noãn nhận bằng 2 tay: “Cảm ơn.”

Quả Quả nhìn về phía Hứa Ôn Noãn, khẽ cười, còn chưa mở miệng, Lục Bán Thành ngồi trên ghế salon đã lên tiếng trước: “Quả Quả, em đến phòng ngủ sấy cho khô tóc đi, đừng đến bị lạnh.”

Lại bắt cô làm lá chắn, đi đến phòng ngủ, không phải để Hứa Ôn Noãn hiểu lầm mối quan hệ của 2 người họ sao? Trên mặt Quả Quả có chút không vui.

Lục Bán Thành nhìn Quả Quả nhíu mày một cái, mở miệng lần nữa, lần này giọng điệu lại mang theo vài phần dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, nghe lời, nhanh đi.”

Quả Quả đương nhiên hiểu cái nhíu mày của hắn là gì, hắn muốn cô phối hợp diễn kịch với hắn, cô nghĩ đến những lời cô đã hứa với hắn trước giờ ăn cơm tối, tuy rằng không muốn làm nhưng vẫn “Vâng” một tiếng, sau đó quay người đi vào phòng ngủ của Lục Bán Thành.

Tình cảnh đó thu hết vào mắt Hứa Ôn Noãn, trong lòng cô lại có chút đau, sắc mặt cũng ngày một trắng bệch.

Vào đêm Tưởng Tiêm Tiêm bắt nạt cô, hắn cũng đã từng che chở quan tâm chăm sóc cô như vậy, giọng điệu nói chuyện cũng cưng chiều như vậy đó, bây giờ tất cả đều được hắn dành cho một người con gái khác rồi.

Sau khi Quả Quả rời đi, phòng khách lại trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Qua một lúc lâu, Lục Bán Thành mới khép lại tài liệu đang xem trong tay, quay đầu nhìn Hứa Ôn Noãn vẫn đang yên lặng nãy giờ: “Em đến tìm tôi có chuyện gì không?”

Cô đến tìm hắn, thật sự là có chuyện muốn nói với hắn.

Nhưng điều kiện tiên quyết là không có cô bé tên Quả Quả kia.

Bọn họ đều ở đây, những câu hỏi cô đã nghĩ kỹ kia, đại loại là “ Anh còn yêu em không?” sao cô có thể hỏi ra được chứ?”

Lục Bán Thành đợi Hứa Ôn Noãn một chút, thấy cô rũ mi mắt, nhìn chằm chằm đầu gối của mình, không nói gì, lại mở miệng: “Hả?”

“Cái gì?” Hứa Ôn Noãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Bán Thành lại kinh ngạc hỏi lại, sau đó liền nhớ ra lúc nãy hắn nói gì, liền có chút lúng túng cười cợt, a một tiếng, sau đó liền dừng lại không biết nên trả lời câu hỏi của hắn như thế nào, đầu ngón tay cô căng thẳng nắm quần áo, sau đó lại nghĩ đến 2 tháng trước, lần cuối cùng hắn và cô gặp nhau, dưới tình thế cấp bách lại nói: “Tôi... tôi hôm nay gặp anh liền chớt nhớ đến hồi tết, anh có mua cho tôi một hộp thuốc dạ dày. Tôi... tôi.......” Hứa Ôn Noãn càng nói càng có chút khó mở miệng, một hộp thuốc thì có bao nhiêu tiền, căn bản không đáng trở thành một lý do, chỉ có thể nhắm mắt nói tiếp: “.....Còn chưa trả tiền lại cho anh.”

Sao với sự bất an của cô, Lục Bán Thành lại có vẻ  thong dong thản nhiên “ơ” một tiếng, sau đó lại không thấy kẽ hở nào trong câu nói của cô.

Hứa Ôn Noãn mở túi ra, lấy một tờ 20 tệ đặt trên khay trà.

Cô nhìn thấy Lục Bán Thành không có ý muốn nói gì nữa, sau một lát lại lên tiếng: “Đêm đó vốn là chờ anh ra đưa cho tôi, nhưng lại xảy ra chút chuyện....”
Bình Luận (0)
Comment