Eragon 3 (Brisingr) - Hỏa Kiếm

Chương 26

Sau một loạt chuỗi biến cố choáng váng , Saphira đưa Eragon tới khu trại , nơi cắm lều của Roran và Katrina. Bên ngoài lều, Katrina đang giặt quần áo bên chậu xà phòng, và đống vải trắng bên máng gỗ.

Cô đưa tay che mắt khi đám bụi bốc lên sau cú hạ cánh của Saphira ngay cạnh cô.

Roran bước ra khỏi lều, thắt lại dây đai quần. Anh ho sù sụ và liếc nhìn đám bụi: "Cái gì đã mang em tới đây?". Anh hỏi trong khi Eragon nhảy xuống.

Eragon kể nhanh với họ về chuyến đi sắp tới và cắt nghĩa cho họ tầm quan trọng việc giữ bí mật sự vắng mặt của nó với toàn thể dân làng. "Không vấn đề gì với những thứ họ cảm thấy bởi vì em đã từ chối gặp họ, anh chị đừng nói ra sự thật kể cả với chú Host và thím Elain. Cứ để họ nghĩ em đã trở nên lạnh lùng vô cảm, và thô lỗ trước khi tiết lộ về kế hoạch của Nasuada. Đây là lời đề nghị của em, vì lợi ích của mọi người đang chống lại đế quốc. Anh chị sẽ làm thế chứ?"

"Chúng tôi sẽ không bao giờ phụ lòng chú, Eragon." Katrina nói: "Vì thế đừng lo lắng gì cả."

Rồi Roran nói rằng anh cũng sắp phải ra đi.

"Đi đâu?" Eragon la toáng lên.

"Anh vừa mới nhận nhiệm vụ cách đây vài phút. Bọn anh sẽ đột kích đoàn viện binh của đế quốc – đâu đó phía bắc chúng ta, sau phòng tuyến của chúng."

Eragon nhìn chằm chằm vào sự thay đổi của cả ba. Đầu tiên là Roran, rắn rỏi quyết tâm, vốn đã căng thẳng trước trận chiến, rồi Katrina, lo lắng và cố che giấu điều đó, và Saphira- lỗ mũi bập bùng những tia lửa nhá lên mỗi khi ả thở. "Vậy chúng ta đều sẽ đi những ngả đường riêng"

Dù không ai nói gì nhưng tất cả đều thấy sợ hãi, như thể sẽ không gặp lại nhau lần nữa.

Giữ lấy Eragon trước mặt, Roran kéo nó lại gần, ôm chặt trong một lúc. Anh buông Eragon ra và nhìn thẳng vào sâu đôi mắt nó: "Hãy tự bảo vệ, em trai. Galbatorix không phải kẻ duy nhất muốn đâm sau gáy em khi em sơ suất."

"Anh cũng vậy. Và nếu anh đương đầu với một pháp sư, hãy chạy xa khỏi tầm kiểm soát của hắn. Sự bảo trợ của em đặt cạnh anh sẽ không tồn tại mãi mãi."

Katrina ôm Eragon và thì thầm: "Hãy sớm trở về."

"Chắc chắn rồi"

Cùng nhau, Roran và Katrina tiến lại gần Saphira và chạm trán vào giữa đầu mũi ả rồng. Thân thể ả rung động khi một giọng trầm sâu phát ra từ cuống họng: "Hãy nhớ ,Roran!" Ả nói: "Đừng phạm sai lầm khi tha cho kẻ thù của anh. Và Katrina. Đừng làm quá sức để thay đổi điều gì. Nó sẽ làm nỗi buồn của cô tồi tệ hơn" . Với tiếng kêu xào xạc của da và vảy, Saphira giang cánh ôm lấy Roran, Katrina và Eragon trong tình cảm ấm áp của nó, tách họ rời khỏi thế giới này.

Khi Saphira nâng đôi cánh lên, Roran và Katrina lùi lại trong khi Eragon leo lên chỗ ngồi. Nó vẫy tay chào đôi vợ chồng trẻ, tiếng nói tắc nghẹn trong cổ họng và vẫn tiếp tục vẫy tay ngay cả khi Saphira đã phóng lên bầu trời. Chớp mắt để có tầm nhìn tốt hơn, Eragon bỏ lại đằng sau nỗi đau chia cách, nhìn thẳng lên bầu trời trước mắt.

"Tới khu lương thực ?" Saphira hỏi.

"Ừ"

Saphira lượn trên cao vài trăm mét trước khi ả rồng hạ cánh xuống góc tây nam của doanh trại nơi cột khói bốc lên cao từ những chiếc lò lửa. Một cơn gió nhẹ thoảng qua Saphira và Eragon khi ả rồng lướt xuống bãi đất trống giữa hai ngôi lều, cao chừng 50 mét. Bữa sáng đã sẵn sàng vì thế quanh lều trống trơn không có ai khi Saphira hạ cánh với một tiếng động lớn.

Eragon nhanh chóng tiến lại chiếc bếp bên kia bàn. Saphira ngay sau nó. Hàng trăm người đang bận rộn giữ lửa, cắt thịt, bóc trứng , nhào bột, khuấy đều gia vị, cọ rửa núi bát đĩa khổng lồ và những người khác cũng bận rộn không kém trong việc duy trì nguồn lương thực tới cho cả Varden, họ không hề dừng lại ngó Eragon và Saphira. Điều gì quan trọng làm một con rồng và một kị sĩ thu hút họ, ai mà chẳng cần thực phẩm để duy trì sự sống.

Một người đàn ông rắn rỏi với bộ râu dài màu trắng và đen, và đặc biệt lùn tới nỗi có thể so sánh với người lùn. Ông ta chạy lại cúi chào Eragon và Saphira: "Tôi là Quoth Merrinsson. Tôi có thể giúp gì ngài? Nếu ngài muốn, Khắc-tinh-của-tà-thần, chúng tôi có một ít bánh nướng". Ông ta chỉ về một hàng bánh mì nằm trên đĩa gần bàn.

"Tôi muốn nửa chiếc, nếu ông có thể cắt nó ra" Eragon nói: "Dù sao cơn đói của tôi cũng không phải lí do chúng tôi tới đây. Saphira muốn một chút gì đó để ăn và chúng tôi không có thời gian để có thể đi săn như mọi khi."

Quoth quay lại đằng sau và nhìn cơ thể Saphira, mặt ông ta tái nhợt "Nó cần khoảng bao nhiêu. À , tôi quên, ngươi thường ăn khoảng bao nhiêu Saphira? Ta có khoảng sáu miếng thịt sườn bò ngay lập tức và sáu miếng khác sẽ sẵn sàng sau 15 phút. Như vậy đã đủ chưa , hay ...?" Ông ta nuốt nước miếng. Saphira phát ra một tiếng gầm nhẹ làm Quoth rên lên và nhảy lùi lại. "Nó muốn thịt tươi, nếu vậy tiện hơn." Eragon nói.

Với giọng cao khác thường, Quoth nói: "Tiện hơn ? Vâng quả thật là tiện". Ông ta lắc đầu, chùi lên tạp dề với bàn tay dính đầy dầu mỡ. "Quả là tiện Khắc-tinh-của-tà-thần, rồng Saphira. Bàn của vua Orrin sẽ vắng trong trưa nay, nên, ồ không ..."

"Và một thùng rượu mật ong". Saphira nói với Eragon.

Quoth trợn mắt khi nghe Eragon lặp lại lời của Saphira: "Tôi, tôi e là người lùn đã mua lại hầu hết số rượu của chúng tôi. Chúng tôi chỉ còn vài thùng và chúng chỉ dành cho Vua". Quoth e ngại khi một ngọn lửa từ mũi Saphira bùng ra, thiêu rụi cỏ dưới chân ông ta. Một đường khói dài giận dữ bốc lên đen kịt. "Tôi – tôi – tôi sẽ có một thùng mang tới ngay. Nếu ngài đi theo tôi, tôi sẽ đưa ngài tới kho, nơi có mọi thứ ngài muốn."

Đi vòng qua những đống lửa, những cái bàn và những đám người khó chịu, ông đầu bếp dẫn họ đến một khu gồm nhiều bãi rào lớn bên trong nhốt lợn, gia súc, ngỗng, dê, cừu, thỏ, và vài con hươu mà những người đi kiếm thức ăn cho Varden đã bắt được khi khai phá vùng hoang dã xung quanh. Gần mấy bãi rào là những cái chuồng đầy gà, vịt, bồ câu, chim cút, gà gô, và nhiều loại chim khác. Những tiếng quang quác, chiêm chiếp, những tiếng gù tiếng gáy lập nên một bản hợp xướng chói tai khiến Eragon phải nghiến răng vì khó chịu. Để tránh bị áp đảo bởi những suy nghĩ và cảm xúc của quá nhiều sinh vật, nó cẩn thận khép kín tâm trí lại với tất cả, chỉ trừ Saphira.

Họ dừng lại cách mấy bãi rào hơn ba chục thước để sự hiện diện của Saphira không làm bọn thú hoảng sợ. “Có con nào ở đây hấp dẫn mi không?” Quoth hỏi, ngẩng nhìn Saphira và xoa xoa tay với một vẻ khéo léo bồn chồn.

Quan sát khu rào, Saphira đánh hơi và nói với Eragon, Những con mồi đáng thương…. Em không thật sự đói đến thế, anh biết mà. Em mới đi săn hôm kia, và em vẫn đang tiêu hóa mớ xương của con hươu em đã chén.

Em vẫn đang lớn nhanh lắm. Thức ăn sẽ tốt cho em.

Sẽ không nếu em không tiêu hóa được.

Thì chọn con nào nhỏ thôi. Một con lợn chẳng hạn.

Thế gần như chả có ích gì cho anh. Không… em chọn con kia. Từ Saphira, Eragon nhận hình ảnh một con bò cỡ trung bình với những vệt trắng lốm đốm bên sườn trái.

Sau khi Eragon chỉ con bò, Quoth hét gọi mấy người đang rảnh rỗi bên cạnh khu rào. Hai người trong số họ tách con bò ra khỏi đàn thú còn lại, tròng một dây thừng qua đầu nó, rồi kéo con vật vùng vằng tới chỗ Saphira. Còn cách Saphira khoảng mười thước, con bò chùn lại rồi rống lên khiếp sợ, cố gắng vùng thoát khỏi cái dây thừng để chạy trốn. Trước khi con vật có thể chạy thoát, Saphira xông tới, vọt qua khoảng trống giữa họ. Hai người đang kéo cái dây nằm bẹp xuống đất khi Saphira lao vào họ, hai hàm ngoác rộng.

Saphira ập vào mạn sườn con bò khi nó vừa quay đầu chạy, quật ngã con thú và kìm chặt nó một chỗ bằng hai bàn chân xòe rộng. Con vật bật ra một tiếng be kinh hãi trước khi hàm răng của Saphira đớp vào cổ nó. Với một cú lắc đầu tàn khốc, nó bẻ gãy xương sống con thú. Rồi nó dừng lại, hạ thấp con mồi xuống và nhìn Eragon trông đợi.

Nhắm mắt, Eragon mở rộng tâm trí của mình về phía con bò. Ý thức của con vật đã mờ nhạt vào bóng tối, nhưng cơ thể nó vẫn còn sống, cơ thịt nó vẫn còn khẽ giật vì động năng từ sự sợ hãi cực độ vừa chạy suốt cơ thể nó trước đó. Lòng ngập tràn ghê sợ vì những gì mình sắp làm, nhưng Eragon phớt lờ và đặt một bàn tay lên chiếc đai lưng Beloth Khôn ngoan, nó chuyển năng lượng từ cơ thể con bò vào mười hai viên kim cương xung quanh hông. Quá trình chỉ kéo dài vài giây.

Nó gật đầu với Saphira. Xong rồi.

Eragon cảm ơn sự giúp đỡ của hai người kia, rồi họ để Eragon với Saphira ở lại.

Trong lúc Saphira đánh chén, Eragon ngồi tựa vào thùng rượu mật ong và nhìn đám đầu bếp làm việc. Mỗi lần họ hoặc một người giúp việc chặt đầu một con gà hoặc cắt họng một con lợn hay một con dê hay bất cứ con vật nào khác, nó lại chuyển nguồn năng lượng của con vật sắp tàn đời vào đai lưng Beloth Khôn ngoan. Một việc làm tàn nhẫn, vì hầu hết những con vật vẫn nhận thức được sự tiếp xúc của nó và cơn bão táp của sợ hãi và rối loạn và đau đớn quật đập vào nó cho đến khi tim nó nện thình thịch và mồ hôi lấm tấm trên trán và nó chỉ ước sao được chữa trị cho những con vật đau đớn đó. Nhưng nó biết số kiếp của chúng là phải chết, hoặc là Varden phải chết đói. Nó đã rút cạn năng lượng dự trữ của mình trong mấy trận chiến gần đây, và Eragon muốn bổ sung lại trước khi lại lao vào một chuyến đi dài và ẩn tàng hiểm nguy. Nếu Nasuada cho nó ở lại với Varden thêm một tuần nữa, nó có thể nạp vào những viên kim cương năng lượng từ chính cơ thể nó và vẫn có thời gian hồi phục lại trước khi chạy đến Farthen Dûr, nhưng nó không thể làm được thế chỉ với vài giờ. Và kể cả nếu nó không làm gì hết mà chỉ nằm trên giường và rót sinh lực từ tứ chi mình vào những viên ngọc, nó cũng không thể thu được nhiều công lực như nó vừa làm với một đám đông thú vật.

Những viên kim cương trong đai lưng của Beloth Khôn ngoan dường như có khả năng hấp thụ một khối năng lượng gần như vô tận, nên nó ngừng lại khi nó không thể chịu đựng được cảnh nhấn chìm mình vào nỗi đau đớn khi giãy chết của một con vật nào khác. Run rẩy và đẫm mồ hôi từ đầu đến chân, nó cúi về trước, tay chống lên gối, nhìn chằm chằm mặt đất giữa hai chân và cố không phát bệnh. Những ký ức không phải của nó xâm nhập vào tâm tưởng, ký ức về Saphira bay trên Hồ Leona với nó trên lưng, về cảnh hai đứa lao xuống mặt nước trong mát, một đám bong bóng trắng tung lên quanh chúng, rồi về niêm hân hoan mà hai đứa san sẻ khi bay và bơi và chơi đùa cùng nhau.

Hơi thở điều hòa lại, nó nhìn Saphira đang ngồi giữa mớ tàn dư của con mồi, nhai nhai cái sọ con bò. Nó mỉm cười và gửi cho ả rồng sự biết ơn vì đã giúp đỡ.

Đi được rồi đấy, nó nói.

Nuốt xuống, ả rồng đáp, Lấy cả sức mạnh của em này. Anh cần đấy.

Không.

Anh không thắng vụ tranh cãi này đâu. Em nhất quyết.

Còn anh nhất quyết ngược lại. Anh sẽ không để em suy yếu và thiếu sức chiến đấu đâu. Nhỡ Murtagh và Thorn tấn công ngay hôm nay thì sao? Cả hai ta đều cần sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Em sẽ bị nguy hiểm hơn anh bởi vì Galbatorix và toàn thể Đế quốc vẫn tin anh ở cùng em.

Đúng, nhưng anh sẽ đơn độc với một tên Kull giữa chốn hoang vu.

Anh quen với chốn hoang vu cũng như em vậy. Bị tách khỏi nơi văn minh không làm anh sợ đâu. Còn về tên Kull, ừ thì, anh không biết liệu anh có thể ăn được một tên trong một trận đấu vật không, nhưng vòng phép của anh sẽ bảo vệ anh khỏi sự bội phản…. Anh có đủ sức mạnh mà Saphira. Em không phải cho anh thêm đâu.

Ả rồng quan sát nó, cân nhắc từng lời của nó, rồi nhấc một chân lên và bắt đầu liếm sạch máu. Được rồi, thế em giữ thân… cho em nhé? Góc miệng nó hình như nhấc lên vì thích thú. Hạ chân xuống, nó nói, Liệu anh có tử tế đến mức lăn cái thùng kia ra cho em không? Càu nhàu, Eragon đứng thẳng dậy và làm theo lời ả rồng. Nó đưa một vuốt ra và đục hai lỗ trên nắp thùng, làm tỏa ra một mùi thơm ngọt ngào của rượu mật ong táo. Uốn cong cái cổ để đầu mình thẳng phía trên cái thùng, ả rồng ngoạm lấy cái thùng bằng cặp hàm đồ sộ rồi nhấc thẳng nó lên và rót ồng ộc xuống cổ họng. Cái thùng gỗ rơi xuống đất vỡ tan khi nó nhả ra, và một cái vành sắt lăn ra xa vài thước. Môi trên cong lại, Saphira lúc lắc đầu, rồi hơi thở nó kéo lên và nó hắt hơi mạnh đến nỗi mũi nó nện xuống đất và một bụm lửa phun ra từ cả miệng lẫn hai lỗ mũi.

Eragon ré lên ăng ẳng vì bất ngờ và nhảy sang một bên, đập đập cái vành áo bốc khói. Bên má phải nó khô rát vì sức nóng của ngọn lửa. Saphira, cẩn thận chứ! nó kêu lên.

Ui tiếc. Nó cúi đầu và giụi cái mũi bám bụi vào cạnh một chân trước, gãi gãi lỗ mũi. Rượu làm em nhột.

Thiệt tình, giờ cô biết rõ hơn rồi đấy, nó cằn nhằn khi trèo lên lưng ả rồng.

Giụi mũi vào chân trước một lần nữa, Saphira vọt lên không và lướt qua khu cắm trại của Varden, đưa Eragon về lại lều. Nó trượt xuống, rồi đứng nhìn Saphira. Trong một lát cả hai không nói gì, để cho những xúc cảm chung của hai đứa nói thay cho mình.

Saphira nháy mắt, và Eragon nghĩ mắt ả rồng long lanh hơn bình thường. Đây là một thử thách, nó nói. Nếu chúng ta vượt qua, chúng ta sẽ mạnh hơn, với tư cách rồng và Kỵ sĩ.

Chúng ta phải có khả năng hoạt động đơn lẻ khi cần thiết, nếu không chúng ta sẽ mãi mãi bị bất lợi so với những kẻ khác.

Vâng. Ả rồng đục khoét mặt đất bằng những cái móng siết lại. Nhưng biết vậy cũng chẳng làm dịu được nỗi đau. Một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể uốn khúc của nó. Nó ngọ nguậy đôi cánh. Cầu mong gió nâng đỡ đôi cánh của anh và mặt trời luôn luôn soi chiếu cho anh. Đi an lành và đi nhanh, anh nhóc.

Tạm biệt, Eragon nói.

Eragon cảm thấy nếu nó còn tiếp tục ở đây, nó sẽ không bao giờ rời đi được, vì thế nó quay người và, không hề nhìn lại, bước vào khoảng tối trong lều của mình. Nó ngắt hoàn toàn mối liên hệ giữa hai đứa – mối liên hệ đã trở nên thiết yếu với nó như chính xương thịt nó vậy. Đằng nào thì chúng cũng sẽ nhanh chóng cách xa nhau đến mức không thể cảm nhận được tâm trí của nhau nữa, và nó không hề ham muốn kéo dài nỗi đau chia cắt. Nó đứng tại chỗ một lát, nắm chặt chuôi thanh kiếm cong và lắc lư như bị chóng mặt. Nỗi đau ảm đạm vì cô độc đã tràn ngập trong nó, giờ đây nó cảm thấy thật nhỏ bé và đơn côi vì không có sự hiện hữu an ủi từ ý thức của Saphira. Mình đã làm việc này rồi, và mình có thể làm lại, nó nghĩ, và tự bắt mình giữ thẳng vai, ngẩng cao đầu.

Từ bên dưới cái giường, nó lấy ra cái túi nó đã làm trong chuyến đi từ Helgrind. Nó đặt vào đó cái ống gỗ chạm khắc bọc vải chứa cuộn giấy có bài thơ nó đã viết trong hội Agaetí Blödhren, Oromis đã sao ra cho nó bằng thuật thư pháp tuyệt mỹ của ông; chai đựng faelnirv được làm phép và một hộp nhỏ bằng hoạt thạch đựng nalgask – cũng là quà của sư phụ Oromis; cuốn sách dày, Domia abr Wyrda, tặng vật của Jeod; viên đá mài và cái dây da mài dao cạo của nó; và, sau một lát lưỡng lự, nó cho vào luôn những mảnh giáp của nó, vì nó lập luận, Nhỡ mà có dịp mình cần đến, mình sẽ mừng vì có nó hơn là khốn khổ vì mang theo nó suốt chặng đường đến Farthen Dûr. Hoặc là thế, nó hy vọng. Nó mang theo cuốn sách và cuộn giấy là vì – sau bao nhiêu chuyến đi – nó đã kết luận rằng cách hay nhất để tránh làm mất những vật nó quý là giữ chúng ở bên mình dù đi bất cứ đâu.

Trang phục mà nó mang theo chỉ là một đôi găng – nó nhét vào trong mũ sắt, và cái áo choàng len nặng nề của nó, trong trường hợp trời trở lạnh khi nó ngừng lại ban đêm. Tất cả mớ còn lại, nó bọc hết vào trong túi yên của Saphira. Nếu mình thật sự là một tộc viên của Dûrgrimst Ingeitum, nó nghĩ, họ sẽ cho mình ăn mặc tử tế khi mình đến Hang Bregan.

Thắt chặt cái túi, nó đặt cái cung đã tháo dây và ống tên lên trên và buộc chúng vào cái túi. Nó định làm thế với thanh kiếm cong nhưng nó nhận ra nếu nó nghiêng sang bên, thanh kiếm có thể trôi ra khỏi bao. Vì thế nó buộc thanh kiếm áp vào sau túi, nghiêng nó đi để cho chuôi kiếm nằm giữa cổ và vai phải nó, do đó nó vẫn có thể rút ra khi cần.

Eragon khoác cái túi lên và rồi đâm xuyên qua rào chắn trong tâm trí mình, cảm nhận năng lượng dâng tràn trong cơ thể và trong mười hai viên kim cương gắn ở đai lưng của Beloth Khôn ngoan. Nhấn vào dòng chảy sức mạnh đó, nó lẩm nhẩm câu thần chú nó chỉ mới niệm một lần trước đây: câu thần chú bẻ cong tia sáng xung quanh nó và làm cho nó vô hình. Một thoáng mệt mỏi làm chân tay nó yếu đi khi nó phóng thích thần chú.

Nó liếc xuống và cảm thấy bối rối khi nhìn xuyên qua chỗ mà nó biết là thân mình và chân của nó và thấy dấu giày của nó hằn trên nền đất bên dưới. Giờ đến đoạn khó đây, nó nghĩ.

Đi đến cuối lều, nó rạch lớp vải căng bằng con dao săn và lách qua khe hở. Béo tốt như một con mèo no đủ, Blödhgarm đang đợi nó bên ngoài. Ông ta cúi đầu về hướng có vẻ là Eragon và lẩm bẩm, “Khắc-tinh-của-Tà-thần,” rồi tập trung vá lại lỗ thủng bằng vài từ cổ ngữ ngắn ngủn.

Eragon đi xuống con đường giữa hai dãy lều, sử dụng kiến thức đi rừng để gây ít tiếng ồn nhất có thể. Bất cứ khi nào có ai đến gần, Eragon nhảy ra khỏi lối đi và đứng bất động, hy vọng họ không nhận thấy những dấu chân của bóng tối trên đất hay trên cỏ. Nó nguyền rủa vì đất quá khô; giày của nó cứ làm cuộn lên những đám bụi nhỏ bất kể nó có đặt chân nhẹ nhàng đến thế nào. Nó ngạc nhiên nhận thấy vô hình làm giảm sút cảm giác thăng bằng của nó; không thể thấy được tay hay chân mình chỗ nào, nó liên tục tính nhầm khoảng cách và va đụng vào các thứ, cứ y như tại nó đã nốc quá nhiều bia.

Dù tiến trình có trục trặc, nó vẫn đến được rìa khu trại khá nhanh chóng và không làm nảy sinh ngờ vực gì. Nó dừng lại sau một thùng chứa nước mưa, dùng bóng tối dày đặc che giấu vết giày của nó, và quan sát thành lũy đắp đất cùng những đường hào đầy cọc vót nhọn bảo vệ sườn đông của Varden. Nếu nó cố xâm nhập khu trại, sẽ vô cùng khó khăn để không bị phát hiện bởi một trong rất nhiều lính gác tuần tra quanh lũy, kể cả khi vô hình. Nhưng vì những con hào và lũy được thiết kế để đẩy lùi phe tấn công mà không cầm tù phe phòng thủ, do đó vượt qua chúng theo hướng ngược lại là một công tác dễ hơn nhiều.

Eragon đợi cho đến khi hai lính gác gần nhất đã quay lưng lại nó, rồi nó phi như bay về phía trước, vung tay thật lực. Trong vài giây, nó đã vượt qua quãng chục thước ngăn cách cái thùng nước mưa với đoạn dốc lũy rồi lao lên đường đê, nhanh đến mức nó cảm thấy mình như một viên đá nhảy trên mặt nước. Tới mặt đường đê, nó đạp chân xuống đất, tay vùng vẫy, tung mình qua các tuyến phòng thủ của Varden. Trong ba nhịp tim, nó bay, rồi tiếp đất với một pha chấn động đến nhức xương.

Ngay khi lấy lại được thăng bằng, Eragon dán mình xuống đất nín thở. Một lính gác dừng lại, nhưng anh ta hình như không nhận thấy có gì bất thường , và sau một lát anh ta lại tiếp tục bước đi. Eragon thở ra và thầm thì, “Du deloi lunaea,” và cảm giác câu thần chú san phẳng những dấu giày nó để lại trên đường đê.

Vẫn vô hình, nó đứng dậy và từ từ chạy ra khỏi khu trại, cẩn thận chỉ giẫm lên những đám cỏ để không làm tung bụi lên. Càng đi xa khỏi đám lính gác, nó chạy càng nhanh, cho đến khi nó lao còn nhanh hơn cả một con ngựa đang phi nước đại.

Gần một giờ sau, nó nhảy xuống bờ dốc của một con lạch hẹp mà gió và mưa đã ăn xuống bề mặt bãi cỏ. Dưới đáy là một dòng nước nhỏ với đầy những cây cói và cỏ nến. Nó tiếp tục xuôi dòng chảy, tránh thật xa phần đất mềm bên cạnh dòng nước – cố không để lại dấu vết nó đã đi qua – cho đến khi con lạch mở rộng thành một cái hồ nhỏ, và ở đó bên cạnh bờ, nó thấy vóc dáng một gã Kull ngực trần ngồi trên một tảng đá.

Khi Eragon chen lấn qua một hàng cây cỏ nến, tiếng lá và thân cây sột soạt cảnh báo cho gã Kull về sự xuất hiện của nó. Hắn quay cái đầu sừng đồ sộ về phía Eragon, đánh hơi không khí. Chính là Nar Garzhvog, lãnh đạo của nhóm Urgals đồng minh với Varden.

“Ngươi!” Eragon kêu lên, hiện hình trở lại.

“Chào mừng, Hỏa Kiếm,” Garzhvog gầm gừ trong họng. Nâng chân tay to đùng và thân hình khổng lồ lên, gã Urgal vươn thẳng người đến chiều cao hai thước rưỡi của gã, cơ bắp bọc da xám của gã cuộn lên trong ánh mặt trời ban trưa.

“Chào mừng, Nar Garzhvog,” Eragon nói. Bối rối, nó hỏi, “Thế bầy đàn của ngươi thì sao? Ai sẽ lãnh đạo chúng nếu ngươi đi với ta?”

“Em ruột của tôi, Skgahgrezh, sẽ lãnh đạo. Hắn không phải Kull, nhưng hắn có sừng dài và cổ to. Hắn là một chiến tướng giỏi.”

“Ta hiểu…. Nhưng tại sao ngươi muốn đi với ta?”

Gã Urgal ngẩng cái cằm vuông, để lộ cổ họng. “Cậu là Hỏa Kiếm. Cậu không thể chết, nếu không chủng tộc Urgralgra – hay Urgals, như các người gọi – sẽ không trả thù được Galbatorix, và chủng tộc chúng tôi sẽ chết trên mảnh đất này. Vì thế tôi sẽ chạy với cậu. Tôi là người mạnh nhất trong các chiến binh phe tôi. Tôi đã đánh bại bốn mươi hai con đực trong đấu tay đôi.”

Eragon gật đầu, không thấy khó chịu vì sự việc xoay ra thế này. Trong tất cả đám Urgals, nó tin tưởng Garzhvog nhất, vì nó đã thăm dò ý thức của gã Kull trước Trận chiến Cánh Đồng Cháy và đã khám phá ra rằng, dựa trên tiêu chuẩn về chủng tộc của gã, Garzhvog trung thực và đáng tin. Miễn là hắn đừng quyết định rằng danh dự của hắn yêu cầu hắn phải thách đấu với mình, ta và hắn không có lý do gì để xung đột cả.

“Rất tốt, Nar Garzhvog,” nó nói, thắt chặt lại dây túi quanh hông, “ Chúng ta cùng chạy, ngươi và ta, việc chưa từng có trong toàn bộ lịch sử được ghi chép.”

Garzhvog khẽ cười sâu trong lồng ngực. “Chúng ta cùng chạy, Hỏa Kiếm.”

Họ cùng nhau hướng về phía đông, và cùng nhau lên đường đến rặng núi Beor, Eragon chạy nhẹ và nhanh, còn Garzhvog nhảy đằng sau nó, cứ hai bước của Eragon thì một sải chân của Garzhvog, mặt đất rung lên dưới sức nặng của gã. Bên trên họ, những đám mây dông nở lớn dồn tụ dọc theo đường chân trời, báo hiệu một cơn bão dữ dội, và những con diều hâu lượn vòng phát ra những tiếng kêu cô độc trong lúc săn tìm con mồi của mình.
Bình Luận (0)
Comment