Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 212

Biểu cảm đắc ý của em bé loài người hiện rõ trong mắt Chiêu Nhiên, anh chỉ cười lắc đầu rồi mở bản đồ Hẻm Núi Ảo Ảnh để làm quen trước với lộ trình, dù gì nơi đó anh cũng chưa từng đi qua, anh còn tách một cánh tay thừa cầm đồ uống giúp Úc Ngạn.g chưa từng đến đó. Anh tách một cánh tay thừa ra để cầm đồ uống hộ người kia.

Bản đồ được làm từ chất liệu giống tơ tằm, lộ trình được vẽ tay rất đơn giản nhưng các chướng ngại vật và địa hình núi sông đều được đánh dấu rất rõ ràng, mua một tấm bản đồ ở cửa hàng Bọ biết đường của chủ tiệm Antilai, người mua sẽ được tặng kèm một đứa con của chủ tiệm, con bọ có màu sắc rực rỡ chỉ to bằng móng tay bò trên bản đồ, dùng cơ thể mình để đánh dấu vị trí của du khách trên bản đồ bất cứ lúc nào, khi du khách cầm bản đồ tiến lên, con bọ nhỏ sẽ bò theo lộ trình trên bản đồ, thông qua hướng đi của nó mà có thể xác định mình đang di chuyển về hướng nào, rất tiện lợi.

“Con bọ nhỏ thế này cũng có dị hạch ạ?”

“Có, nhưng không giống nhau, chỉ là một hạch năng lượng nhỏ bao bọc một chút năng lượng yếu ớt của cơ thể mẹ, rất nhỏ. Hầu hết dị thể ở Thế Giới Mới đều bắt nguồn từ sự tự khuếch tán của các dị thể đặc biệt, chẳng hạn như Golija có thể tạo ra sứa nhỏ, Hoa Hồng Thủy Tinh, Mẹ Bọ Cạp Tinh Thể mang trứng, thủ lĩnh Đức Mẹ Tường Vi của Thạch Sừng Tinh Thể… Những con non được sinh ra từ đó chỉ có hạch năng lượng nhỏ trong cơ thể, sau khi lớn lên bị nguồn bức xạ ảnh hưởng, một số ít dị thể sẽ biến đổi thành dị hạch thực sự, đồng thời sản sinh ra các sợi tơ tinh thần, có khả năng suy nghĩ và cảm xúc phong phú.”

“Đom đóm xanh có tính không? Khô là giống đực mà.”

“Khô được sinh ra từ cành hoa hồng thủy tinh đã mục nát, bản thân anh ấy không thể tự sinh ra những con đom đóm xanh mới. Nếu anh ấy kết hợp với con cái khác và đóng góp một dị hạch cho đứa con thì vẫn có thể có con cháu, nhưng dị thể không quan tâm đến việc có hậu duệ theo huyết thống, như em thấy đấy, sự sống cũ biến mất trở thành chất dinh dưỡng cho sự sống mới, đó là quy luật vận hành của Thế Giới Mới.”

“Anh sinh ra từ thứ gì thế? Đúng rồi, người khác thì là hoa cỏ, động vật nhỏ, JS dù là loại dị hóa ít nhất cũng có nguyên mẫu, là virus máy tính, còn anh là thứ gì?”

“Anh không biết, anh tỉnh dậy trong một cỗ quan tài cổ dưới đáy nước, nằm cạnh một bộ xương mặc áo giáp, trên khiên và cờ của anh ta có hoa văn hình mặt trời. Có lẽ anh là một cây nấm mọc trên bộ hài cốt?”

“Nấm thì không thể sống dưới đáy biển băng được.”

“Nấm yếu lắm, anh không muốn là nấm đâu,” Chiêu Nhiên mừng rỡ nói.

Úc Ngạn không để tâm nhún vai: “Thôi kệ, ai quan tâm chứ.”

Y bịn rịn khám phá các quầy thức ăn đường phố mới lạ muôn hình muôn vẻ hai bên đường, dù sao không gian chứa đồ trong túi áo quý ông của y cũng rộng tới 1 mét khối, mua gì cũng bỏ vừa. Đi dạo một lúc rồi lại quay về bên Chiêu Nhiên, hút một ngụm đồ uống từ tay anh rồi lại đi dạo tiếp, tiện tay cầm luôn ví tiền của Chiêu Nhiên.

Thực tế chứng minh chẳng cần mua bản đồ, vì mọi sinh vật trong thành phố đều đang đi về cùng một hướng, theo tính toán của các sứ giả tộc Rồng hoặc pháp sư dị thể, tộc Rồng di cư sẽ lần lượt đi qua Hẻm Núi Ảo Ảnh trong ngày hôm nay.

Úc Ngạn len lỏi giữa đám đông lui tới, trèo lên lưng một con thằn lằn dị thể để đi nhờ, trên lưng con thằn lằn cao lớn bốn chân này là những đồ uống ướp lạnh và bánh ngọt mềm, người khế ước của nó dắt nó phía trước, mang theo đồ ăn tự làm đi bán tại Hẻm Núi Ảo Ảnh.

Úc Ngạn thả vào túi tiền trên lưng thằn lằn mười mấy đồng xu lẻ, rồi tự chọn bánh ngọt để ăn.

Cuối cùng Chiêu Nhiên cũng tìm thấy bóng dáng của Úc Ngạn trong đám đông, nhân lúc y không để ý, anh nhanh chóng túm lấy cả người lẫn bánh ngọt xuống, gõ vào đầu y: “Chỉ không nhìn thấy em một phút mà đã đi gây chuyện rồi.”

Hai người hòa vào dòng người đông đúc rời khỏi thành phố Pha Tắc, men theo dòng suối ngoài thành về phía tây nam, nhìn về phía bên phải ra xa, vùng hoang vu rộng lớn càng về phía bắc càng bị tuyết trắng bao phủ, trên vùng băng nguyên, những bong bóng trôi nổi từ biển Ốc Sóng trôi đến, bướm bay qua các vùng lạnh trong những bong bóng ấm áp.

Ngọn nguồn của dòng suối ở một khu mỏ cao chót vót lên đến vành sao, tinh thể màu trắng sữa hoặc trong suốt mọc trên bề mặt đá, thi thoảng có một bầy bọ cạp tinh thể bận rộn bò qua.

Đây chính là lối vào Hẻm Núi Ảo Ảnh.

Bản đồ sau khi sử dụng xong chỉ cần cuộn lại rồi vứt vào bụi cỏ là được, vì con bọ nhỏ dẫn đường đã trải qua kỳ ấu niên trong quá trình bò khắp lộ trình trên bản đồ, sợi tơ làm bản đồ sẽ bao bọc nó làm lớp vỏ bảo vệ, con bọ nhỏ dẫn đường sẽ nuốt bản đồ, lột xác bước vào kỳ trưởng thành, mọc cánh và bay bay đi khắp nơi trên thế giới để tiếp tục khám phá ngọn núi, sông biển trong Thế Giới Mới.

Ở giữa mạch khoáng Pyroxen vỡ ra một khe hẹp nhỏ nối thẳng đến đỉnh núi, càng đi vào càng rộng mở.

Dù ánh sáng của vòng sao không thể chiếu rọi xuống đáy hẻm núi, nhưng nơi này không hề tối tăm, những Pyroxen mọc trên hai bên vách đá tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, những con bọ cạp tinh thể vận chuyển Pyroxen và những con Thạch Sừng Tinh Thể mang vỏ ốc xoắn trên lưng phản chiếu ánh sáng từ vòng sao khiến hẻm núi rực rỡ sắc màu, phong cảnh kỳ lạ.

Cứ đi năm bước trong hẻm sẽ trông thấy một đống vật cầu nguyện để lại từ những lần quan sát tộc Rồng di cư trước đây —từng chiếc vỏ ốc tinh thể được xếp chồng lên nhau, những bông hoa được bảo quản lâu dài nhờ ngâm trong dược liệu, cùng với di hài và di vật của thân tộc.

Hai người tìm được một khoảng đất yên tĩnh ngồi xuống, Úc Ngạn lấy từng món từng món đồ ăn vặt trong túi áo quý ông ra xếp gọn gàng chồng chất trước mặt, sắp xếp xong, y uống một ngụm quả băng Sannat mát lạnh, mỗi lần uống một ngụm lại thở ra, ngay cả hơi thở cũng mang theo hương hoa.

Úc Ngạn nhắm mắt lắng nghe, ở đây không có tiếng người huyên náo, mà chỉ có tiếng thì thầm và ngâm nga của quái vật vấn vít bên tai y, vang vọng qua hẻm núi, trong trẻo và thánh thiện, khi ngồi trong hẻm núi, y có thể cảm nhận rõ sự bình yên trong tâm hồn.

“Không ngờ, chúng ta vẫn có ngày hôm nay.” Y mở mắt ngả đầu lên lưng Chiêu Nhiên, ngước nhìn lên dải trời giữa hẻm núi, vòng sao xanh vàng vụn vỡ xoay tròn giữa khe hẹp của hai ngọn núi.

“Tất nhiên rồi, qua hôm nay, thời gian sau này sẽ dài lắm. Vật dẫn có tuổi thọ rất dài, ba hạch vàng tượng Phật của anh đủ để nuôi dưỡng tế bào của em thật lâu, ngoại hình và chức năng cơ thể của em trong thời gian ngắn sẽ không bị lão hóa.”

“Đó là điều em xứng đáng nhận được.” Úc Ngạn nâng ly hoa chuông gió lên, cụng ly với ly rượu trái cây đỏ tươi của Chiêu Nhiên.

Bỗng y nghe thấy tiếng pháo hoa vang lên, có thứ gì đó bay vút lên trời, nổ tung trên không trung hẻm núi, những mảnh vụn xanh phát sáng rải ra như những ngôi sao băng, bùng nổ thành một đàn cá đang bơi lội.

“Ai đang bắn pháo hoa thế?”

Mọi người đều háo hức quan sát tìm kiếm, nhưng lần nào trước khi xem Tộc Rồng di cư cũng có người bày trò này, bắn pháo hoa cũng không có gì lạ.

Pháo hoa xanh nổ liên tiếp, đẹp mắt và rực rỡ như vậy có giá không hề rẻ, không biết cậu ấm con nhà giàu nào đang đốt tiền để làm vui lòng người đẹp.

Những pháo hoa màu xanh đắt đỏ sau khi nổ còn để lại trên bầu trời một dòng chữ: “Lễ hội pháo hoa dành tặng cho người đẹp trai nhất biển cả, Bất Tri Nhai.”

“Chuyện gì thế nhỉ.” Nhóm dị thể bàn tán xôn xao, đồn thổi, “Chắc là Bất Tri Nhai đến thế giới loài người làm ngôi sao rồi, người hâm mộ của anh ta đang bắn pháo hoa đó.”

“??” Úc Ngạn lập tức bật dậy, vịn vào vai Chiêu Nhiên nhìn ngó xung quanh, nhưng hẻm núi sâu xa chật kín những sinh vật kỳ lạ của Thế Giới Mới, pháo hoa vừa kết thúc, không còn cách nào tìm ra nguồn gốc.

“Họ cũng ở đây à?” Úc Ngạn ôm cổ Chiêu Nhiên, “Dị thể các anh chọn địa điểm hẹn hò chẳng có gì mới mẻ.”

“Suỵt, đừng ồn ào.” Chiêu Nhiên xách y ngồi vào lòng mình cùng ngước lên bầu trời, “Anh tin anh hai sẽ không lừa mình, anh ấy nói đây là một trong những cảnh quan không thể bỏ lỡ của Thế Giới Mới.”

Vòng sao u ám, tốc độ xoay của nó cũng chậm dần, ánh sáng trong hẻm núi cũng mờ nhạt đi, những Pyroxen phát sáng trên tường và bọ cạp tinh thể đã chui vào khe núi, những viên đá nhỏ trên mặt đất khẽ rung lên.

Từ phía chân trời xa xôi vọng lại tiếng rồng gầm rú, hẻm núi lập tức im phăng phắc, mọi ánh mắt chờ đợi đều đổ dồn lên một dải trời trên đỉnh đầu.

Bóng tối thuần khiết giáng xuống khiến hẻm núi như một vực thẳm, đưa tay không thấy ngón, trên không trung, một con rồng có làn da đen nhánh như mực vỗ cánh mạnh mẽ bay lướt qua, trên thân cô phủ đầy những hoa văn ma thuật phát sáng màu tím.

Đôi mắt rồng nhìn xuống thế gian, đôi cánh khẽ rung, bụi sao màu tím trên cao nhẹ nhàng rơi xuống, những mảnh sáng màu tím lơ lửng trong bóng tối, cũng chiếu ánh tím ấy lên khuôn mặt của Úc Ngạn.

Cả hẻm núi đồng thanh gọi tên của cô: “Nữ thần đêm tối Saisa!”

“Thật đẹp.” Úc Ngạn đưa tay ra đón lấy phước lành mà Nữ thần Đêm tối ban tặng. Khi rồng bay lượn, cơ thể cô như cộng hưởng với vòng sao, trở thành một nguồn năng lượng khiến vòng sao xoay chuyển.

Ngay sau đó, sấm sét vang lên trên bầu trời, một cơn gió lốc nổi lên trong hẻm núi, tóc của Dụ Ngạn bị gió cuốn bay tán loạn, và anh chỉ không bị thổi bay đi vì được Chiêu Nhiên ôm chặt lấy. Vài con rồng da bạc rít lên khi lướt qua bầu trời hẻm núi, và những quái vật trong hẻm cũng hò reo phấn khích, tung hô Rồng Bão tố Daiya.

Ngay sau đó, bầu trời lóe lên tia chớp và sấm sét vang rền, một trận cuồng phong thổi qua hẻm núi, tóc của Úc Ngạn bị thổi tung lên, y được Chiêu Nhiên ôm chặt mới không bị gió cuốn đi, vài con rồng da bạc rít lên lao vút qua hẻm núi, các dị thể trong hẻm núi cũng reo hò, gầm lên để chào mừng Rồng Bão Daya.

Sau cơn cuồng phòng, mưa nhỏ tí tách không một tiếng động rơi xuống thấm vào lòng đất, những hạt giống đang ngủ hoặc chết dưới lòng đất được hạt mưa đánh thức, nảy mầm chui lên mặt đất, cũng nhanh chóng phát triển, hẻm núi khô cằn trong chốc lát đã nở hoa khắp nơi, bướm bướm bay lượn.

Đó chính là Rồng Suối Nước Di Quang.

Bóng tối dần tan biến, ánh sáng chói lóa chiếu vào hẻm núi, rồng Ánh Sáng Candela toàn thân rực rỡ màu vàng bay lượn một vòng trên cao, ánh sáng của anh ta chiếu xuống hẻm núi tạo ra hiệu ứng Tyndall, khiến những mảnh vụn vàng lấp lánh trôi nổi trong chùm sáng.

Hoàng đế Bão Tuyết Norbon, Rồng Cực Quang Lizzie, Rồng Sương Mù Linh Giác, Rồng Mùa Màng Rhea, hướng di cư của họ mỗi rồng mỗi khác nhưng lộ trình lại giao nhau ở đây, vì vậy trong Hẻm Núi Ảo Ảnh, có thể nhìn thấy cảnh sắc của mười mùa trong một ngày.

Bóng tối và ánh sáng thay phiên nhau, hạt giống không thể bị bão tuyết và cuồng phong phá hủy được mưa đánh thức, nở hoa kết trái bội thu chỉ trong chớp mắt, mây mù bao phủ, cực quang chuyển động, những cảnh tượng kỳ vĩ ấy như một tia sét đánh thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng mọi người.

Úc Ngạn nhìn đến ngây người, trái tim dâng trào cảm xúc, nhiệt huyết sôi sục, bị vẻ đẹp và sự bí ẩn của Thế Giới Mới này chinh phục, tất cả những điều kinh ngạc này là phong cảnh mà một con ếch ngồi đáy giếng như y chưa bao giờ tưởng tượng nổi.

“Úc Ngạn, em chọn một món quà đi.”

Chiêu Nhiên khẽ gọi bên tai y, đưa ra thêm tám bàn tay khác, tất cả đều nắm chặt lại, mời y đoán xem tay nào có món đồ tốt.

“Wow.” Úc Ngạn bất ngờ quay người lại, cẩn thận nhìn vào mười bàn tay của quái vật, cuối cùng y do dự chọn một bàn tay bên trái.

Bàn tay mở ra, bên trong là một cặp nhẫn cưới được chạm khắc tinh xảo, một chiếc to và một chiếc nhỏ.

Anh thực sự dám tặng nhẫn, hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Úc Ngạn.

“Sao anh dám tặng nhẫn?” Úc Ngạn vui vẻ không kiềm chế được, nhặt chiếc nhỏ đeo vào ngón áp út của mình.

Chiêu Nhiên thở dài bất đắc dĩ: “Ai bảo em chọn đúng, coi như anh xui.”

“Hả? Nếu chọn sai thì không tặng à?” Úc Ngạn vỗ ngực mừng rỡ, “May thật, vận may của em rõ ràng rất kém, vậy mà chơi trò đoán với anh lại chưa bao giờ thua, lần nào cũng đoán trúng.”

“Đúng nhỉ, vì em ở bên anh nên sẽ gặp may mắn.” Chiêu Nhiên cười cong mắt giải thích, rồi lén lút cất chín cặp nhẫn cưới khác nhau trong chín bàn tay còn lại vào túi áo.

Nhiệt độ trong hẻm núi rất thấp, sau khi cơn bão tuyết và cuồng phong đi qua, các dị thể tụ tập ở đây run rẩy vì lạnh, chen chúc vào nhau để sưởi ấm, một vài con dị thể nhỏ bị hơi ấm trên cơ thể Chiêu Nhiên thu hút, lén lút tiến lại gần, ấm áp dễ chịu.

Trên hẻm núi, vòng sao bỗng như bị lửa đốt cháy, ánh sáng vàng xanh trở nên rực đỏ.

Một con rồng toàn thân bốc cháy vẫy cánh bay lượn trên không, làn da đỏ rực của nó đầy những hoa văn ma thuật vàng đỏ, đôi mắt cam vàng sắc sảo anh tuấn.

Cái lạnh lập tức bị xua tan, lông dị thể và quần áo ướt sũng của con người cũng nhanh chóng được hong khô ấm áp, con rồng ấy mang đến ngọn lửa ấm áp, ngọn lửa cũng là biểu tượng của văn minh.

Nhưng không ai biết tên của nó, một con rồng lạ chưa từng xuất hiện trong cuộc di cư lớn.

“Ares!” Úc Ngạn thốt lên tên của hắn. Mặc dù giọng y không lớn, nhưng ánh mắt của rồng vẫn hướng xuống nhìn theo tiếng gọi yếu ớt ấy.

Hỏa Diễm Long Ares thu cánh lại lao xuống bên trong hẻm núi, thân hình khổng lồ và thiêng liêng của hắn mang theo một cơn lốc nóng bỏng hôn lên mặt đất, hắn lao thẳng về phía Úc Ngạn, nhưng khi đến gần nhất thì đổi hướng.

Các dị thể chưa từng tiếp xúc gần gũi với tộc Rồng thiêng liên và vĩ đại như vậy, họ đều sợ hãi trước ngọn lửa rực cháy, không hẹn mà cùng nhau ôm đầu cúi rạp xuống đất, suýt nữa bị cánh của Hỏa Diễm Long cắt đứt đầu.

Ares anh tuấn lướt qua trước mặt Úc Ngạn, con mắt con người được gắn trên cổ hắn linh hoạt xoay chuyển, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Úc Ngạn.

“Lâm Khuê? Cậu còn sống.” Úc Ngạn đưa ngón tay chạm vào con mắt ấy, đột nhiên, hai sợi tơ màu đỏ máu xuất hiện từ rìa của con mắt, nắm lấy ly nước hoa chuông gió trong tay Úc Ngạn rồi cướp đi.

Hai tay Úc Ngạn trống không: “?”

Hỏa Diễm Long vừa lòng thỏa ý bay vút lên trời.

Úc Ngạn sững người vài giây rồi nhặt lấy chiếc bánh mình mua ném mạnh về phía Ares: “Lâm Khuê! Bắt lấy!”

Con mắt Lâm Khuê bên cổ Hỏa Diễm Long thực sự vươn ra một sợi tơ khác, cuốn lấy chiếc bánh Úc Ngạn ném tới rồi dùng sợi tơ đỏ máu ấy tạo thành hình chữ V: “Yeah!”

Ares bay trở lại bầu trời, mắt của Lâm Khuê trên cổ hắn vẫy vẫy tay chân với ly nước và chiếc bánh vừa cướp được.

“Đừng có làm trò nữa, bên dưới toàn là tín đồ của tộc Rồng đấy.” Ares dè bỉu nói, “Không chịu nổi cậu luôn ấy, hai trăm đồng tiền âm phủ ném xuống rãnh đại dương cũng bắt tôi phải lặn xuống nhặt lại, xấu hổ chết đi được.”

Con rồng ồn ào bay qua hẻm núi, hướng về phía vòng sao đang chỉ lối.

Tro tàn trên cánh rồng Hỏa Diễm Long lơ lửng trong không trung, tàn tro đen nhẹ nhàng rơi xuống, nằm gọn trong lòng bàn tay trống rỗng của Úc Ngạn.

Chiêu Nhiên đặt tay lên vai y, Úc Ngạn ngước mặt lên, đối diện với ánh mắt rực rỡ của Chiêu Nhiên.

“Em không còn gì để nuối tiếc nữa. Thực ra em, chưa từng mất gì cả.”

- [you win]-



–Kết thúc–
Bình Luận (0)
Comment