Exorcist

Chương 28

Tình hình của ông nội Tùng không được khả quan cho lắm, dập nội tạng, gãy sương sườn số 3, 5, 6, nứt hộp sọ, nhưng từng ấy vết thương chưa là gì với tổn thương nghiêm trọng nhất, mất hồn. Con người có ba hồn bảy vía, ba hồn là Sảng Linh, Thai Quang, U Tinh và bảy vía gồm Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước Âm, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế, Xú Phế. Hiện tại ông nội Tùng đã bị đánh bay mất tới hai phần hồn, phần hồn còn lại không đủ để duy trì hoạt động cho cơ thể. Hiện tại các pháp sư của gia tộc đang tỏa đi khắp nơi để truy tìm tung tích của hai phần hồn kia. Những lúc như này mới thấy tuy gia tộc Tùng mạnh về thuật âm binh nhưng không hề giỏi về khoản bói toán như tộc Lê.

Cậu biết chắc chắn rằng là lũ của gã Dạ Quỷ đó làm, nhưng hiện tại cậu không thể làm gì hơn được, gã mà Stoica tóm cũng bị cô ta chiếm mất rồi, cậu không có bất kỳ manh mối nào để tìm ra chúng. Stoica biết nhiều hơn cậu nhưng liệu cô ta có hợp tác không thì khồn biết, tính cô ta vốn rất kiêu ngạo mà, nhất là với những ai không cùng đẳng cấp. Nhưng giờ cậu không có thời gian lo chuyện đó…

Sau khi đến bệnh viện để chăm sóc ông nhưng Thanh Nhi đã ở đó, còn các trưởng chi khác thì lên tiếng giục cậu trở về biệt thự để tiến hành bàn bạc các vấn đề nội bộ, còn Stoica thì tạm thời cũng ở lại nhà của cậu, Tùng cũng không quan tâm lắm. Trở về căn phòng họp của gia tộc, các trưởng chi và Tùng liên tục tranh cãi về vấn đề tài sản và quyền thừa kế đề phòng trường hợp tộc trưởng không qua khỏi. Tùng ngán ngẩm cái tình hình này, cậu biết rằng nếu tộc trưởng gặp chuyện bất trắc thì ngay lập tức phải có tộc trưởng mới hoặc tạm thời bổ nhiệm để đề phòng sự “xung đột” từ các gia tộc khác. Nhưng dù vậy cậu vẫn không chịu nổi cái không khi này khi ông cậu còn chưa lạnh mà trong nội bộ đã muốn phân chia, muốn lên nắm quyền rồi.

Rốt cục mọi chuyện chỉ chấm dứt khi tất cả yêu cầu bỏ phiếu, quyết định được đưa ra là tạm thời bổ nhiệm Phan Thanh Chiến – em họ ông nội Tùng làm tộc trưởng, với cậu thì đây là một quyết định chấp nhận được. Ra khỏi phòng “Tra Hấp”, Thanh Chiến gọi cậu ra một chỗ nói nhỏ.

- Ông biết cháu khá là sốc với những gì vừa thấy, nhưng tất cả cũng chỉ vì lợi ích của gia tộc, ta mong cháu hiểu. Còn chuyện của anh Hải ta thực sự rất tiếc, các pháp sư trong gia tộc đang bố trí nhân lực tìm kiếm phần hồn cho anh ấy rồi.

Nghe những lời như vậy khiến Tùng cũng cảm thấy nhẹ lòng đi một chút, được một lúc cậu nói.

- Dạ cháu hiểu, nhưng có lẽ nếu anh cháu ở đây thì có…

- Nghe này, cháu đừng tự trách mình, còn anh trai cháu đã chọn con đường đó, nó phải tự chịu tránh nhiệm cho việc mình làm.

Dứt lời, ông Chiếc cũng vỗ vai cậu vài cái rồi quay lưng đi. Tùng chỉ còn biết dựa lưng vào tường mà suy nghĩ về những việc vừa qua.

- Có lẽ cũng lâu rồi mình chưa thắp hương cho bố mẹ…

Tùng rời khỏi tầng hầm mà tiến về tầng hai căn biệt thự. Sâu trong hành lang cánh trái, căn phòng đó vẫn đóng lặng suốt mấy năm này, tuy ngày nào cũng có người vào quét dọn nhưng nơi đó vẫn phả ra làn hơi lạnh do thiếu hơi người. Trước khi anh trai cậu bỏ đi, không, có lẽ là trước cả khi cậu có đủ nhận thức về thế giới này, đó đã từng là căn phòng của bố mẹ cậu, nơi mà ngày bé cậu và anh trai cậu vẫn hay tranh nhau để xem ai nằm giữa hai bố mẹ. Những ký ức về căn phòng đó lại hiện ra trong đầu cậu, kể cả những bi kịch trong đời cậu cũng xuất phát từ đó. Cậu không nhớ rõ về nó, cậu chỉ nhớ rằng bố mẹ cậu đã cố gắng làm gì đó và đẩy hai anh em cậu ra ngoài, đó là lần cuối cùng cậu được gặp hai người, không ai kể cho cậu về chuyện gì đã xảy ra, có lẽ anh trai cậu cũng biết nhưng anh ấy chưa bao giờ kể gì cho cậu cho đến khi anh bỏ đi.

Suy nghĩ miên man, cậu đã đứng trước căn phòng đó từ lúc nào, hiếm khi cậu lên đây, có lẽ lần cuối cậu mở cửa là ba năm trước. Cái tay nắm cửa vẫn nguyên màu đồng như trước, nó là cái duy nhất chưa bị thay thế, có lẽ ông nội cậu không muốn thay đổi những gì thuộc về căn phòng đó. Tùng mở cửa, không giống như những lần mở cửa nhà xác hay những căn nhà ma ám, căn phòng tỏa ra làn hơi lạnh rất khác biệt, nó vừa lạnh nhưng cũng rất ấm, như thể có ai đó đang chờ cậu vậy. Căn phòng vẫn đầy đủ chiếc giường, cái tủ và bộ bàn trang điểm của mẹ cậu, nhưng giờ đây hiện hữu thêm trong góc phòng là ban thờ của họ, hai bức ảnh một nam một nữ, hai người trong ảnh đều toát lên khí chất hơn người, nhưng cũng rất bình dị với nụ cười. Giữa bàn thờ là bát hương cùng bộ chén. Cậu lấy ba nén hương đặt trong góc lên, đốt lửa và thắp nhang cho họ, cậu không niệm khấn gì cả, chỉ đứng đó, đứng đó và nhìn vào hai tấm ảnh lồng trong khung.

Cậu ngồi xuống chiếc giường chờ hương tắt. Tùng lâu lắm mới vào đây nên cậu không biết trước đây căn phòng này có gì thay đổi không, nhưng thứ duy nhất làm cậu chú ý là chiếc hộp đặt phía sau bát hương. Cậu đứng dậy và ngó vào xem thử, chiếc hộp bằng gỗ nhưng điêu khắc bên ngoài là rất nhiều văn tự bằng tiếng hán, bên dưới và bên trên là hai lá bùa bằng vải vàng, đặc biệt là lá bùa ở trên lại chỉ có hình vẽ một sợi xích vàng bao xung quanh chữ vạn, biểu tượng của Phật. Tò mò, cậu lấy xuống xem thử thì thấy hai lá bùa dường như dính chặt vào chiếc hộp mà không hề dùng bất kỳ thứ gì dính vào. Với vốn kiến thức của mình thì cậu biết chỉ cần một chiếc hộp gỗ cùng lá bùa khóa hồn đơn giản là có thể nhốt được một vong linh rồi, thậm chí là cả ác linh, với chiếc hộp gỗ khắc cả kinh Phật, dùng bùa khóa hồn cấp cao lẫn vải thêu hình chữ Vạn để phong ấn, thứ duy nhất cậu không hiểu đó là hình sợi xích vàng bao quanh chữ Vạn. Chợt cậu lạnh sống lưng khi nghĩ đến thứ bên trong chiếc hộp, chữ Vạn là phù hiệu của Phật, bắt nguồn từ thần Vishnu của Hindu – vị thần bảo hộ.

- Thứ gì phải dùng đến những biểu tượng của vị thần này để phong ấn? Đến một vị phong thần cũng chỉ cần nửa chỗ này là đủ.

Tùng chảy mồ hôi hột. Chợt có tiếng mở cửa, cậu vội nhép chiếc hộp vào túi, ra là người giúp việc, cô ấy hàng ngày vẫn qua đây để quét dọn. Cậu chào vội cô giúp việc rồi bước nhanh ra cửa về phòng mình.

Đóng vội cánh cửa phòng, cậu ngã ngửa lên giường, cậu ta lại nghĩ về chiếc hộp, thò tay vào túi lôi nó ra, giờ cậu mới nhận ra là dưới hai lớp bùa là thứ gì đó giống như một sợi xích quấn xung quanh chiếc hộp vậy, và cậu cũng nhận ra, cậu không biết cánh mở.
Bình Luận (0)
Comment