F*Ckboi Tầng Trên

Chương 10

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hân hạnh giới thiệu với quý vị Trailer chính thức của Người Rừng xD. Bạn nào theo dõi tôi trên FB và IG đều đã rõ và được xem trước các phần preview.

Để trải nghiệm video rõ nhất, chỉnh phân giải lên khoảng 360p hoặc 480p (video tôi dựng 720p)

https://www.youtube.com/watch?v=iLEEeDuPo_8

Trên Youtube video này tên là Người Rừng Tầng Trên - Book Trailer, cho bạn nào mạng quá lag không coi nổi trên watt thì có thể lên thẳng Youtube :D

------------------------------------------------------------------

Tôi muốn bóp cổ Janice.

Tôi thật sự muốn bóp cổ ả.

"Đến rồi hả? Daniel cũng vừa tới nè." ả kéo Armando đứng lên, tươi cười nhìn tôi. Còn tôi thì cố dồn mọi bức xúc qua ánh nhìn trả lại ả của mình.

"Chào em, Ashley." Daniel cũng đứng lên, nhìn tôi chăm chú.

Tình huống này thật lố bịch. Hết sức lố bịch. Tôi vẫn luôn thích Renoir hơn mà, tranh của Claude Monet có một thứ phong thủy ngu ngốc nào đó khiến tôi bực mình, lại còn xui xẻo thế này nữa. Tôi biết là mình đang suy diễn linh tinh, nhưng tôi muốn đổ hết cho Claude Monet.

"Chào Daniel." tôi liếc vèo qua người anh ta, rồi gật đầu với Armando một cái.

Tôi buộc mình nén cảm giác khó ở lại, ngồi xuống chiếc ghế còn lại trên chiếc bàn 4 chỗ, kẹp díp giữa Daniel và Janice, đối diện Armando.

Armando là một chàng trai kiệm lời kinh khủng, tôi nghĩ là Janice đã nói hết cả phần của anh ta rồi. Anh ta im lặng ném cho tôi một ánh nhìn gần như thương hại lẫn áy náy.

Ba đấu một là như nào cơ chứ? Thì ra đây chính là lí do mà Janice chọn cái nhà hàng cao cấp này à? Để tôi không nổi đóa lên đập phá được cái gì chắc?

Mẹ nó, bữa trưa hôm nay sẽ còn có thể ngu ngốc tới mức nào nữa đây.

Sau khi mỗi người chúng tôi gọi đồ ăn, với việc tôi không có đủ tâm trạng để đọc thực đơn và chọc bừa vào một món cho xong, Janice hất hất mái tóc xoăn của nó, cười mở lời.

"Thật ra thì hôm nay gọi 2 người tới là để can thiệp, tất cả bọn tôi đều thấy quyết định chia tay của hai người thật ngu ngốc, đặc biệt là mày Ashley, mày nên.."

"Thật à? Mày thật sự gọi tao đi ăn để làm cái trò này à?" tôi nhìn thẳng vào Janice, cắt lời ả.

"Ashley, tại sao em không trả lời tin nhắn và cuộc gọi của anh?" Daniel ở bên cạnh lại nói chêm vào.

Tôi liếc xéo anh ta một cái, Daniel lập tức ngồi im trở lại ghế. Khi phụ nữ đang cãi nhau thì tốt nhất đừng xen vào.

"Mày không hề suy nghĩ lại một chút nào rằng cuộc cãi nhau của hai người lúc đó là ngớ ngẩn quá à?" Janice nhìn tôi, nói chậm rãi.

"Không." bữa ăn này sắp sửa giống một cuộc thẩm vấn nghi phạm rồi đấy.

"Tao có lí do để cảm thấy quyết định của mình đúng, lí do thế nào thì Daniel đã biết rồi." tôi liếc về phía anh ta một cái.

Tôi không thích lôi cái chuyện anh ta không ủng hộ mình trên wattpad ra để làm cớ cãi. Có những chuyện của hai người thì nên chỉ là của hai người thôi, không cần đem ra mổ xẻ đào bới cho cả thiên hạ xem.

"Kể cả thế, mày có nghĩ một thứ cỏn con như thế có nên làm ảnh hưởng tới mấy năm bên nhau không?"

Thì ra là ả đã biết rồi, thậm chí là biết tường tận.

"Đối với tao nó không phải là chuyện cỏn con đâu, Janice. Kể cả mày có ủng hộ anh ta thì mày cũng biết rõ điều đó mà." nó biết rõ, vì tôi đã kể cho lần trước rồi.

Tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ con bị xâm hại, nhưng khi kể ra thì bố mẹ nó lại cho rằng con mình nói xạo.

Ánh mắt của ả xẹt qua một tia xao động, trước khi ả tiếp tục gạt đi.

"Kể cả thế, tao cũng không cảm thấy nó nên là lí do để mày phải phản ứng quá đà thế này. Nhìn mày xem-"

"Mày có thể ngừng việc cố gắng kiểm soát cuộc đời tao không, Janice? Tao chỉ cần mày làm bạn của tao thôi." tôi lắc đầu, trên đời này có rất nhiều người không thể chịu đựng nổi trong đời có việc làm cho mình bận lòng.

Một trong những người đó chính là Janice, ả không thể chịu nổi cái cảm giác ngay trước khi mình cưới thì bạn thân của ả lại trở thành người độc thân. Nó vừa là thứ cảm giác ám ảnh của người cầu toàn, vừa là thứ cảm giác bị mất vị trí trung tâm trong việc đó.

Đúng, Janice chính là kiểu người yêu thích mọi sự chú ý hướng vào mình. Tất cả mọi thứ với Janice đều phải hoàn hảo, từ đầu tóc, quần áo, dáng móng tay tới màu son môi. Tôi luôn mặc kệ ả vì cơ bản tôi biết ả không phải là người xấu, chỉ là thích chăm chút hơn bình thường thôi. Và nhờ có ả thì đám bạn chúng tôi mới có thể kết nối với nhau được lâu như vậy.

Điểm dở của ả cũng là từ đấy mà ra. Vì ả yêu thích người khác quan tâm mình, nên ả sẽ gợi sự quan tâm đấy bằng việc quan tâm tới người khác trước, rồi chờ được đáp trả.

Sự việc lần này khiến tất cả mọi người trong nhóm đổ hết sự chú ý vào tôi và Daniel khiến cho ả không thể chịu nổi, phải tự xông ra làm người hoà giải để đưa hào quang trở lại đầu mình. Tôi biết việc này hoàn toàn không phải chỉ vì có thế, nó cũng xuất phát từ ý định thật sự muốn hàn gắn chúng tôi từ trong lòng ả vì ả thật lòng ủng hộ tôi lúc ban đầu mới hẹn hò. Nhưng nhiều khi, sự quan tâm thái quá của ả dẫn tới tọc mạch, kiểm soát và vô duyên khiến tôi không thể chịu nổi.

Lúc này thì đồ ăn đã được đưa tới, và tôi nhận thấy cơn điên của mình vừa khiến cho mình có thể sẽ tốn tiền vô ích trong ngày hôm nay. Tại vì thứ được dọn ra cho tôi là một đĩa hàu sống cùng vài miếng chanh vàng.

Mẹ kiếp. Tôi không ăn được hàu sống.

Cả ba người còn lại từ phe địch đều đồng loạt nhìn đĩa đồ ăn của tôi, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Tôi vừa vô tình tạo ra thêm một sự phản kháng tiêu cực nữa với cuộc can thiệp ngớ ngẩn này bằng đĩa hàu kia.

Sau đó, tôi đứng lên để đi vào nhà vệ sinh. Dù sao thì đồ ăn cũng ra rồi, có không muốn thì cũng không thể không hiểu lầm được nữa, nên cứ để cả đám nhìn nhận lại chuyện kia đi.

Tôi cố tình rửa tay trong nhà vệ sinh thật chậm. Nơi này cũng sạch sẽ thơm tho, đúng là không hổ cho mấy ngôi sao Michelin phô bày rực rỡ bên ngoài cửa kia. Sau khi đứng làm trò chán chê, lại lấy điện thoại ra check lượt vote của truyện mình trên wattpad một lúc lâu, tôi mới quyết định nên đi ra. Tôi hi vọng là bên địch đã ăn mà không cần có tôi.

Hành lang dẫn tới sảnh nhà hàng vẫn có mấy người phục vụ đi đi lại lại tất bật. Nhìn ngó qua lại một hồi, tôi mới khép cánh cửa nhà vệ sinh lại, dợm bước ra lối rẽ tới sảnh nhà hàng đang rì rầm tiếng người.

Lách qua một bóng người cao to đứng ở gần ngã rẽ ra, tôi chưa kịp rẽ thì người kia đã túm được tay tôi, lôi giật trở lại, tựa vào bức tường đối diện. Gì đấy?

Tôi vừa định mở miệng ra nói một câu chất vấn thì đã bắt gặp ánh mắt màu xanh xám của người rừng họ Harte đầy thích thú đang nhìn mình.

"Ồi, em sinh đôi quỷ sứ, vận mệnh quái gì đang xảy ra giữa chúng ta thế này?" khóe miệng mèo của gã nhếch lên vô cùng sung sướng.

Một tay gã chống lên mặt tường sau lưng tôi, khuôn mặt đẹp trai của quỷ cúi xuống, nhìn chòng chọc vào mặt tôi.

Cái quái gì nữa đây? Ngày hôm nay chưa đủ mệt à? Làm sao mà con khỉ đột không lông này cũng ở trong nhà hàng này vào buổi trưa cơ chứ?

"Bỏ tay tôi ra." Jack Harte thả tay tôi ra thật, vẫn không hết vẻ khoái chí trên mặt.

Gã đã đóng một bộ quần áo nghiêm chỉnh hơn nhiều cái bộ dạng ất ơ hồi sáng, áo blazer xanh và sơ mi màu kem nhạt rất thời trang.

"Cô bị bao vây hả, 509?"

"Anh theo dõi tôi à?"

"Không, tôi chỉ vô tình ngồi ngay gần đường tới bàn của cô và có thể nhìn thấy mặt cô thôi. Tôi ngạc nhiên là cô còn không nhìn thấy tôi lúc đi vào đấy!" gã nhún vai.

"..Chả lẽ tôi lại mờ nhạt thế trong mắt cô hả?" có mấy người phục vụ đi ngang qua, liên tục liếc nhìn thế đứng lạ lùng của chúng tôi.

"Tôi không có tâm trí để nhìn người khác khi quân địch nhiều gấp 3 lần mình như thế. Nếu như anh đã nhìn thấy mặt tôi như muốn chết thì anh phải hiểu chứ hả?" tôi lườm gã, dựa mình vào tường, tự đi lùi lại, cách xa tầm tay của người rừng.

"Mà tôi phải nói, lựa chọn đồ ăn của cô tuyệt vời thật đấy, Ashley." người rừng nhìn theo động tác của tôi, cười cười nói.

"Vô tình thôi, tôi không ăn được hàu sống."

"Đấy là lí do cô cứ ở lì trong này từ nãy tới giờ à?" trông người rừng như thể sắp sửa lại phá ra cười.

"Không, tôi còn chưa động đến con hàu nào đâu, Jack. Mà sao anh không trở về bàn của mình đi nhỉ?" tôi khoanh hai tay vào nhau, hỏi khỉ đột.

"Thật ra thì tôi tới để đề nghị hợp tác tiếp." Jack Harte nhìn tôi, nói chậm rãi.

"Gì cơ?" thằng cha này định nói gì thế?

"Tôi đang ngồi cùng bàn với vài đồng nghiệp, mấy tay này đang muốn gán tôi với một đứa em gái kế của hắn. Tôi cần đường ra."

Thể loại ngu si nào lại muốn giới thiệu em gái mình với một con ngựa giống như Jack Harte cơ? Thế giới này lộn từ trong ra ngoài từ khi nào mà tôi lại không biết thế?

"Tôi đã bảo với họ là cô đang ngồi ở trong đó cùng bạn bè, bây giờ cô chỉ việc đi về chỗ ngồi rồi tôi sẽ sang giải thoát cho cô. Sau đó chúng ta diễn vài vở tình yêu dẹo dặt.."

"Hả? Đấy có phải là đề nghị đâu cơ chứ, anh đã nói toẹt hết với họ rồi còn gì?" Đề nghị gì nữa, đây là bắt ép, bắt ép mà.

Jack người rừng nhìn tôi, cười xấu xa.

"Thôi nào, Ashley, cô thật sự muốn ăn trưa bằng món hàu sống trước mặt ba người kia à? Tôi biết một người trong đó là bạn trai cũ của cô, như thế tôi cũng tạm đoán được mấy con hàu nhớp nháp đấy sẽ khó nuốt thế nào."

Thật ra gã nói rất có lý, tôi cũng cố tình ở trong nhà vệ sinh lâu để không phải đối mặt với cái hiện thực ngu ngốc đấy.

"Anh không cảm thấy câu chuyện bịa của chúng ta sẽ thật là vô lý à?" Trên đời này có nhiều chuyện hi hữu thật, nhưng chuyện này thì lại làm tôi cảm giác hơi quá lố.

"509, việc cả hai chúng ta lại chạm mặt ở đây thêm một lần nữa này, cô thấy có lý không?" người rừng đứng thẳng lên, nghẹo một bên đầu nhìn trả tôi.

"Thêm nữa, tôi đang gọi món bít tết đặc biệt nhất ở nơi này, với sốt kem mù tạt, cô có chắc là cô không muốn ăn thử không?" ánh mắt xanh xám của gã nhìn thẳng vào tôi, chờ đợi.

-

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

"Xin lỗi, tao hơi lâu."

Tôi gượng ngồi xuống bàn, nhìn thấy đĩa hàu của mình bắt đầu chảy nước ra và cố gắng không oẹ khan một cái. Chìa khóa của sống tốt là không cần tỏ ra hối lỗi với những thứ không liên quan đến mình.

Trong nhà hàng bắt đầu vang lên điệu tango Por Una Cabeza kéo bằng violin réo rắt. Không phù hợp với không khí bữa ăn trưa cho lắm.

"Không sao, ờ, em có muốn ăn thử pasta của anh không?" Daniel nhìn đĩa hàu của tôi, mở lời.

Janice và Armando cùng im lặng, chờ đợi phản ứng của tôi.

"Không cần đâu, chắc là em sẽ gọi món khác." tôi gạt đi, định với tay gọi phục vụ để họ đem menu tới.

Một bàn tay đàn ông lập tức tóm được cánh tay mới giơ lên không khí của tôi.

"Ashley, baby! Anh không biết là em cũng ở đây đấy!" Người rừng đu dây tới còn sớm hơn cả tôi tưởng.

Tôi ngước nhìn lên vẻ mặt tươi cười ấm áp đến khó hiểu của Jack Harte tối cổ.

"Jack.." tôi lẩm bẩm trong khi Jack cúi xuống hôn đánh choét một phát vào bên má trái của tôi. Bờ môi của con khỉ này cũng mềm thật đi.

Cái này không có trong kịch bản.

"Đây là mấy người bạn mà em bảo em sẽ đi gặp hôm nay hả? Xin chào, xin chào, tôi là Jack." người rừng nói vô cùng hào hứng, đưa tay ra bắt tay Armando và Janice rồi chỉ một ngón tay vào mặt Daniel.

"Daniel đúng không? Chúng ta đã gặp nhau rồi nhỉ?"

Không một ai nói được câu nào trên bàn, tất cả đều chăm chăm vào màn trình diễn của người rừng. Janice đeo lên một vẻ mặt ngạc nhiên không thể nào giấu nổi, Daniel thì trông như thế anh ta vừa bị nghẹn một miệng pasta quá lớn. Chỉ có Armando trông có vẻ là ít quan tâm nhất.

"Gặp được nhau thế này thật là tốt, anh có vài người bạn muốn giới thiệu cùng em. Họ đều làm trong ngành xuất bản đấy!" Jack Harte kéo tay lôi tôi đứng dậy, nói bằng cái giọng vô cùng vui vẻ.

Vòng một tay ra sau eo tôi, Jack quay lại phấn khởi nói với ba người trên bàn.

"Xin lỗi, tôi sẽ mượn Ashley một tẹo nhé! Mọi người ăn vui vẻ!"

Rồi gã kéo tôi sát vào người, chúng tôi cùng nhau bước về chiếc bàn ở phía bên kia, ngay gần lối dẫn ra ngoài mà tôi đã không thể nhìn thấy lúc bước vào. Quanh mũi tôi vương một mùi nước hoa đậm mùi gỗ và cỏ hương bài, rất phù hợp với mùa hè.

Tôi ngước lên nhìn Jack Harte, gã cũng đưa đôi mắt xanh xám liếc xuống tôi. Ánh sáng tự nhiên bên ngoài khung cửa sổ lớn mà chúng tôi đang bước dần qua hắt vào, khiến mắt gã xanh hơn thường ngày nhiều. Tôi cảm thấy bước chân mình bỗng nhiên nhẹ bẫng.

Giống như chúng tôi đang cùng nhau nhảy tango.

Một điệu tango rời xa khỏi chiếc bàn toàn những điều đau đầu không đáng có kia.

---------------------------------

Follow instagram tôi để đọc trước preview của những thứ hay ho!

IG: @cafeindigo_

Bình Luận (0)
Comment