F*Ckboi Tầng Trên

Chương 30

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Dành tặng thaocm1344, cám ơn sự ủng hộ của bạn :D

Tôi và Ibrahim ngồi ở cửa tiệm Tully's lớn nhất trung tâm Kỳ Lân. Chuỗi cà phê này cũng thuộc sở hữu của Starbucks nhưng concept ấm áp thân thiện, giá mềm hơn và có soy latte rất ngon. 

Vì nằm trong tầng sảnh của một tòa nhà thương mại lớn nên toàn bộ mặt tiền của nơi này đều ốp kính như phần còn lại của ngoại thất tòa nhà. Ánh sáng tự nhiên tràn vào khắp mọi nơi trong quán. Tôi không phải là người yêu thích các chuỗi cà phê công nghiệp, nhưng tôi cũng muốn khen ngợi người thiết kế nội thất của nơi này. Có vẻ như ban ngày họ chẳng cần bật bóng điện nào để thắp sáng, ngoại trừ quầy pha chế cả.

Tôi và Ibrahim chọn được một chỗ ngồi ngay sát bức tường ốp kính của quán và đã bắt đầu chơi tới trò lồng tiếng cho những người qua đường mà chúng tôi nhìn thấy. 

"Ok, thử ông anh đang đeo kính đen kia xem." Ibrahim giơ một ngón tay ra chỉ phía sau tôi. 

Tôi quay lại, nhìn thấy một ông chú râu ria trong chiếc áo gió màu đen và mái đầu hói giữa đang đi về hướng chúng tôi. Ông chú đeo chiếc kính mát kiểu wayfarer tráng gương, gọng đen hầm hố, không ăn nhập cho lắm với bộ dạng hiện tại của mình cả. Nhìn thoáng qua thì có vẻ ông chú có vẻ đang hơi bực tức gì đó.

"Hừm,.." tôi đưa một tay lên chống cằm, nghĩ ngợi tới lúc ông chú gần đi qua tầm nhìn của cả hai chúng tôi mới cố lấy tông giọng trầm thấp nhất có thể "Motherf***ker, Vladimir không nói gì về việc đường phố hôm nay sẽ đông thế này và trời lại nắng như thế kia. Mình ghét loài người."

"Chà, ngôn ngữ của em cũng mạnh bạo quá nhỉ?" Ibrahim cười cười, hỏi. 

"Em chỉ cố nhập tâm vào nhân vật thôi." tôi nhún vai, cười đáp trả. Nếu không dám nói tục thì làm sao có thể viết được mấy cảnh máu me hay bạo lực trong truyện đây?

Anh gật đầu, tóc xoăn rung nhẹ, tỏa ra thứ ánh sáng kì lạ gì đó khiến tôi cảm thấy hơi lóa mắt. 

"Ok, đến lượt em, thử bà chị đang choàng khăn đỏ bên kia đường xem nào." tôi chớp mắt, hi vọng hành động lơ ngơ kia của mình không bị bắt được, chỉ tay sang phía bên trái. 

Bà chị tôi nhắc tới quàng một chiếc khăn lụa quanh vai, không đeo kính mát mà đội chiếc mũ rộng vành đan bằng cói rất điệu, tay liên tục bấm điện thoại, miệng liên tục mấp máy như đang nói vào không khí, chắc chị gái đang cắm tai nghe không dây. 

Ibrahim quay sang nhìn theo hướng tôi chỉ, đưa một tay lên vuột ngược mái tóc của mình ra sau."À, xem nào..."

Mất vài tíc tắc, Ibrahim phát ra thứ âm thanh cao éo éo như bị tiêm hormone nữ quá đà đầy tức cười. 

"Richard, chúng ta có một vấn đề. Tôi đã bảo cậu là phải đặt xe cho tôi từ trước rồi cơ mà, tại sao đến giờ này vẫn không thấy xe cộ đâu? Tôi sắp trễ lịch tanning và họ chỉ giữ chỗ cho tôi 15 phút, cậu biết không? MƯỜI.LĂM.PHÚT!"

"Hahaha, sao anh có thể lấy được cái giọng như thế vậy?" tôi gần như bò ra bàn những người có thể giả giọng luôn khiến cho tôi cảm thấy hứng thú. 

Tôi cảm thấy mình cần thật sự xem xét chơi trò chơi này nhiều hơn để cải thiện khả năng viết hội thoại của bản thân. 

"Gần 5 giờ rồi, em đói chứ, Ash?" ngồi tán dóc được thêm một lúc nữa thì mặt trời ở Kỳ Lân cũng đã đứng bóng, và Ibrahim ngỏ lời. 

Tôi gật đầu. "OK, anh muốn ăn gì."

Round 2 luôn là một dấu hiệu tốt cho tất cả các cuộc hẹn.

Không mất quá nhiều thời gian tìm kiếm, chúng tôi chọn tạm một nhà hàng kiểu Ý ở ngay gần đấy vì trên ảnh giới thiệu trông có vẻ rất ngon; và vì chúng tôi đến ngay đầu giờ mở ăn tối nên không phải chờ đợi quá lâu.

Ibrahim ngồi xuống, bắt đầu cởi cúc cổ tay áo sơ mi để xắn lên vài gấu. Hành động của anh khiến đầu tôi lập tức nhớ lại lại hình ảnh tạo vật quỷ dữ ở tầng trên nhà mình cũng làm vậy ở mỗi lần tôi đi ăn cùng gã. Quái lạ, đàn ông đều thích xắn tay áo lên để ăn à? Tôi biết là làm thế thì thoải mái hơn nhưng ông trời có thể đừng khiến tôi phải nghĩ đến Jack Harte vào lúc này không?

Cũng chẳng hiểu người rừng đã đi công tác về chưa, điều bí ẩn ở sự biến mất của gã vẫn quanh quẩn trong đầu tôi mấy ngày hôm nay. 

"Bình thường anh hay tìm cảm hứng như thế nào? Cho nhân vật truyện ấy, trừ trò chơi lồng tiếng ban nãy ra." 

Tôi nhìn Ibrahim, cố gắng đẩy mấy ý nghĩ về người rừng ra khỏi đầu, mỉm cười. Ngày hôm nay mọi thứ phải xoay quanh mình, và không ai khác cả. 

Ibrahim nghẹo đầu sang một bên, liếc sang trái như đang cố gắng nhớ lại cái gì đó "Hừm, ngoài việc gán tính cách cho người qua đường ra thì anh còn ngắm họ nữa."

"Sao cơ?" 

"Nhìn ngắm con người, em biết đấy. Kiểu như đi đến một nơi công cộng, chọn một chỗ ngồi xuống và ngắm dòng người đi lại trước mặt hoặc quan sát các hoạt động của họ."

Tôi cảm thấy lông mày của mình hơi nhíu lại."Okay.."

"Hahaha, nghe có vẻ hơi giống mấy thằng tội phạm hay theo dõi bắt cóc trẻ con, nhưng nếu em suy ngẫm kỹ càng lại thì việc này chỉ giống như thói quen để ý theo dõi bạn bè, người quen và chính mình trong cuộc sống thôi." Ibrahim phì cười, nhìn cái mặt đang thộn ra của tôi. 

"Chuyện đó cũng cũng khiến anh nhìn ra được nhiều thói quen khá lạ đời của nhiều người, có thể dùng để miêu tả các chi tiết nho nhỏ, giúp nhân vật trở nên ấn tượng và có chất hơn."

"Ồ, em hiểu rồi. Đúng là thi thoảng em cũng hay có vấn đề khi cố gắng tạo thêm các điểm khác biệt cho nhân vật của mình." 

Tôi à một tiếng to, gật đầu lia lịa. Đúng là anh cả trong ngành có khác, tôi chẳng nhận ra được mấy chi tiết linh tinh vụn vặt cũng có thể có tác dụng lớn thế với việc viết. 

Phần còn lại của bữa tối vẫn đầy các câu chuyện về việc viết lách và kinh nghiệm cho những lần xuất bản cùng thi thố từ Ibrahim. Tôi không muốn tỏ ra quá tự tin, nhưng tôi cảm thấy tôi và Ibrahim khá hợp nhau trong cách nhìn về việc viết lách cũng như phong cách sống. Tôi cảm thấy mình có thể làm chuyện này với Ibrahim hàng ngày mà không thấy chán.

Tôi luôn muốn có bạn trai có chung bối cảnh với mình, đấy là một trong những điều ước nhen nhóm từ tận thời đại học. Tất nhiên, như thế không có nghĩa là tôi sẽ hoàn toàn từ chối tất cả những người khác cũng muốn tìm hiểu mình, như với Daniel chẳng hạn. Thêm một lí do nữa mà tôi và Daniel ở cùng nhau hẳn phải là vì đã khá thân quen, nên việc hẹn hò trở nên vô cùng dễ dàng, không drama. 

Còn nếu được cho lựa chọn, tôi vẫn sẽ muốn một người giống với mình, có thể hiểu được những thứ khó khăn lạ đời của nghề viết. Mà nếu tốt hơn nữa thì có thể là một người nhiều kinh nghiệm, có thể dạy tôi bước qua được những vấn đề mà tôi đang gặp phải ở cái tuổi này. 

Nghe thì có vẻ to tát như thể tôi cần sugar daddy xuất bản 15 cuốn tiểu thuyết, mấy trăm bài tiểu luận và hàng chục nghìn bài báo, chứ thật ra thì tôi chỉ mong có thể ở bên một người lớn tuổi hơn mình một chút, nếu là người cũng trong ngành văn học thì càng tốt. 

.

"Khách sạn của anh có ở xa không?" trong lúc chờ xe taxi của Ibrahim đến, tôi dợm hỏi. 

Sau bữa tối, chúng tôi lại tiếp tục đi dạo và tán chuyện linh tinh thêm một lúc nữa. Tới gần 10h thì Ibrahim cần phải về để sáng mai có thể đón chuyến tàu sớm quay lại nhà vì vẫn còn công việc cần giải quyết ở nhà.

Anh ngẩng lên khỏi điện thoại. "Anh ở gần bến tàu thôi, hình như là khu phía Tây. Cũng khá đông đúc nhỉ."

"Anh đùa đấy à? Khu ấy chính là khu dành cho đám nhà giàu cao cấp ở Kỳ Lân đấy!" tôi cười cười.

"Em ở khu nào?" Ibrahim mỉm cười, hỏi lại.

"Em ở phía Bắc, khu ấy tầm trung thôi, cũng nhiều văn nghệ sĩ đang cố trở nên nổi tiếng." tôi cười cười, đầu vất vưởng cái ý nghĩ không hiểu một nụ hôn tạm biệt thì có gọi là hơi dễ dãi quá không. 

Chẹp, ít ra thì mình cũng đâu có ý định mời Ibrahim về nhà qua đêm luôn đâu.

"Xe của anh còn lâu nữa không?" tôi cảm thấy mùa thu đến hơi đột ngột, và quyết định không mang thêm áo khoác ngoài của mình là sai lầm. 

"Chắc khoảng 5-10 phút, tài xế bảo đang chờ đổ xăng." 

Sau đó thì chúng tôi im lặng, chỉ có tiếng xe cộ đi lại và tiếng còi vang vọng từ phía xa. Tôi nhận ra ban đêm ở Kỳ Lân cũng có nét nào đó khá giống Thủ Đô, chỉ ít người qua lại và giao thông dễ thở hơn một chút. 

"Ashley, cám ơn em đã dành thời gian dẫn anh đi loanh quanh hôm nay." Ibrahim quay sang nhìn tôi, nói bằng vẻ khá nghiêm túc. 

"Không có gì đâu, em rảnh mà." tôi cười xuề xòa. 

"Anh cảm thấy thích Kỳ Lân, có gì đó rất đặc biệt ở nơi này." 

Ngực tôi lập tức đập thình thịch, Kỳ Lân của anh có bao gồm cả em không thế, anh ơi? Tôi biết là tôi hay suy diễn quá xa nhưng với bối cảnh như ngày hôm nay thì tôi không thấy vấn đề ở đâu.

"Vậy à? Thế thì em cũng sẽ phải dành thời gian tới thăm thành phố của anh xem bản thân có thể thích nó không." tôi không hiểu sao mình lại có đủ can đảm để tuôn ra một câu mạnh bạo như vậy. 

Nhưng tôi cảm thấy nếu trong thời gian tiếp theo mà có ý định tiến tới với nhau, thì tôi cũng chẳng ngại đi tới thăm Ibrahim thường xuyên cả. 

Ibrahim gật đầu, nụ cười tươi tỏa sáng lấp lánh. "Ừ tất nhiên rồi. Anh cá là Christian cũng sẽ muốn gặp em. Lâu lắm rồi anh mới tìm được người nói chuyện viết lách hợp thế này, anh đoán là anh ta cũng sẽ muốn nói chuyện với em."

"Ồ, Christian là ai thế? Bạn cùng viết của anh hả?" Hay con labrador, hay con mèo lông ngắn của anh? Bố anh? Anh trai anh? Hay bạn thân anh? 

Nụ cười trên miệng Ibrahim tràn đầy hạnh phúc. 

"Christian là bạn trai anh, nhưng anh ấy không thích nói chuyện viết lách lắm. Anh ấy cứ than phiền liên tục về việc anh cần tìm một soul mate viết lách để khỏi làm phiền anh ấy thêm nữa." 

Cuộc 'hẹn hò' ngày hôm nay giống như một bài nhạc trap EDM mà tôi lỡ đặt quá nhiều hi vọng vào đoạn nhạc dạo đầu vô cùng bắt tai, chỉ để đến khi beat drop thì liên khúc là một chuỗi tiếng động kin kít rùng mình như đang miết tay không lên mặt một tấm kính.

.

Đen thôi đỏ quên đi chị ơi =)))) Xin quý vị cùng dành 1 phút mặc niệm cho chiếc tình yêu gà con bé bỏng chưa kịp thai nghén đã bị đập bỏ. 

Hẹn gặp lại các bạn vào Chủ nhật, đừng quên thả lại vote và comment về con đèo vừa qua xD!

Bình Luận (0)
Comment