F*Ckboi Tầng Trên

Chương 8

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Spotify Playlist của Người Rừng: open.spotify.com/playlist/0AzIFSz2usHVnTvaekpSYh

---

Dành tặng cho ganitroyee, cám ơn sự ủng hộ của em. 

Chapter tôi hay tặng khá random, đúng kiểu nhớ ra ai thì tặng người đó hoặc lội comment để nhớ lại. Tôi rất muốn dành tặng chapter cho các bạn thay lời cám ơn từ những ngày comeback sau 3 năm này, đừng quên bỏ lại một cmt để nhận đc các chapter tiếp theo xD

"Sao cơ?" tôi cố tình làm như mình không hề bị ảnh hưởng bởi điệu cười và câu châm chọc vừa rồi của gã, nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể.

Tôi cầu trời là trong ánh đèn vàng khè ở tiệm sushi này Jack người rừng sẽ không nhìn thấy tôi có thể đang hơi đỏ lên vì bị hố.

"Haha, cô làm tôi cười đến phát khóc này, 509." Khỉ đột họ Harte đưa tay lên quẹt khóe mắt, không cười nữa nhưng hai mép gã thì cong vèo lên không hạ xuống được.

Tôi im lặng nhìn trả lại, không nói gì. 

"Nghe này, hàng xóm. Thời buổi này chỉ có mấy đứa trẻ con không biết gì hết mới phải làm theo ba cái luật lệ ngu ngốc đấy thôi." Gã cầm cốc trà xanh lên, uống một ngụm xuống rồi mới hắng giọng nói.

"Hả?" tôi không hiểu gã đang có ý gì. 

"Bây giờ muốn sống được thì phải mềm dẻo, mà có luật lệ thì vô cùng cứng nhắc. Bây giờ ai cũng cởi mở về sex hơn, đối tượng hook-up thường sẽ nhận ra ý đồ của tôi trước cả khi chúng tôi kịp đề cập đến chuyện ngủ cùng nhau." 

Jack người rừng đặt cốc trà xuống, nhìn tôi. "Vậy thì luật lệ để làm gì nếu cô chỉ muốn vui vẻ?"

"Tôi biết, có những thằng thích cái trò lựa chọn người tiềm năng theo tiêu chuẩn như không được bám người quá, hay thông minh quá và các thứ để dễ bề đi trốn lúc xong việc. Nhưng bày trò tỏ ra cao quý trong khi ý định của mình vẫn thối nát mới thật là ngu xuẩn, cô không thấy thế à?" 

Gã bắt đầu cởi nút cổ tay áo sơ mi đang mặc, xắn lên hai lần, rồi chuyển sang tay còn lại. Vừa làm, gã vừa liếc đôi mắt xám nhìn tôi như thể đang trông chừng tôi sẽ chạy đi mất.

"Anh không phải là người gặp vấn đề với việc đối mặt nhau sau khi xong việc à?" tôi nhìn lại  gã, hỏi.

"À, vì tôi lười là chính. Bây giờ thì cô đang giúp tôi rồi đấy thôi, nên tôi càng không phải động tay vào nữa."

Tôi luôn luôn cảm giác được thằng cha tối cổ này là cái dạng người sẽ không muốn tốn công làm việc gì đó mà người được lợi cuối cùng không phải là gã. Mà bây giờ thì gã thật sự đã thừa nhận điều đó. Người rừng không phải là một thằng đểu vì gã hèn nhát, mà là một thằng đểu vì gã thích như thế. 

"Với ai anh cũng nói chuyện thật thà như thế này hả?" tôi cảm thấy buổi tối nay đột nhiên trở nên u ám hơn rất nhiều.

"Không, chỉ có cô thôi, tôi cũng không có gì để giấu cả. Chẳng qua là không có cô nàng nào đi hẹn hò lại hỏi chuyện như cô."

Jack Harte nhếch mép cười, khoanh hai tay, đặt cùi chỏ trên mặt bàn.

"Tôi phải xem nó như lời khen hay mỉa mai đây?" tôi nhướn một bên mày, hỏi gã.

 "Trước khi vượt qua giới hạn cuối cùng, tôi thường hay nói với các cô ấy một điều."

"..." 

"Nếu như em phải hôn vài con cóc mới tìm được hoàng tử của đời mình, thì anh sẽ làm một trong những con cóc ấy."

Và gã chớp đôi mắt đẹp của mình, nhưng tôi thì có cảm giác như vừa nhìn thấy cánh bướm vẫy một cái.

Đáng lẽ ra tôi phải cảm thấy kinh tởm, hoặc ghê sợ với cái cách mà Jack Harte kiểm soát trò chơi của gã. Nhưng trong đầu tôi lại cảm thấy nể gã. Nể là vì đây chính là cái sự tính toán của kẻ làm kinh doanh mà gã vẫn giấu đi bấy lâu nay. Jack Harte thật sự chạy các cuộc chơi thâu hoan của gã như một cuộc buôn bán, có trao đổi, có thương lượng và thỏa hiệp rõ ràng như bình thường. 

"Câu đấy thật ra không tệ.." tôi tự lẩm bẩm, thấy khóe miệng mình nhướn lên khi nghĩ về sự so sánh mà gã vừa bày ra. Rất dễ hiểu, với tất cả mọi người, kể cả đứa ngớ ngẩn nhất.

 Thay vì dụ dỗ con nhà người ta để vui vẻ trong một cái mộng tưởng vô thực thì Jack Harte chọn cách ngả bài ngay lập tức, tự thừa nhận bản thân là một thằng khốn nạn. Chính vì thế mà tự dưng gã lại không hề khốn nạn như tôi tưởng nữa. Sự rõ ràng làm cho tất cả mọi việc trở nên dễ dàng hơn nhiều, tôi đồng ý với ý kiến đó.

Đồ ăn của chúng tôi đã tới bàn. 

-

Sau bữa ăn, chúng tôi quyết định đi đến một quán bar nhỏ trên cùng một con phố với tiệm sushi, tên là Vanity Vault. Tất cả nhà hàng trên con phố đi bộ này đều không quá lớn, sức chứa chỉ khoảng 20-25 chỗ là kín. 

Đứng quầy bar là một anh chàng cao to giống hệt Jack người rừng. Nhưng tóc anh ta màu vàng bẩn, cắt kiểu faux-hawk, với một hình xăm tiếng gì đó có kí tự hình như những con dao chĩa mũi xuống, chạy dài từ mang tai xuống cổ. Anh chàng này có vẻ như rất quen thuộc với việc con khỉ không lông tối cổ kia hay dẫn các cô gái tới đây, vì giây phút chúng tôi thò đầu và bên trong quán, anh ta đã ném một ánh nhìn và nụ cười đểu giả đầy ẩn ý về phía chúng tôi. 

"JackJack! Tuần này mùa hè đến sớm quá nhỉ?" đôi mắt của anh ta liếc tôi, hai tay cầm khăn bông lau một chiếc ly thủy tinh mỏng.

"Không Harry, đây là Ashley, em sinh đôi của quỷ mới tìm lại được của tôi." 

Jack Harte đã tìm lại được ít sự tử tế, nhưng chỉ đủ để từ phủ nhận việc tôi là một trong những đối tượng qua đêm của gã. 

Miệng Harry nhăn lên thành một nụ cười "Ồ, tôi tưởng cậu là con một? Xin chào, tôi là Harry, quản lý của nơi này."

Anh ta đặt chiếc cốc xuống rồi đưa tay ra cho tôi. 

"Ashley. Nhân tiện, JackJack đây mới thật sự là anh em sinh đôi của quỷ." tôi bắt tay Harry, ném cho người rừng một cái nhìn trêu chọc. Đã muốn đùa thì tôi cũng sẽ chơi tới cùng. 

"Tôi có thể lấy gì cho hai người nhỉ?" Harry đứng thẳng lên, nhìn qua lại tôi và khỉ đột một lượt.

Người rừng đưa một tay ra vuốt mái tóc màu nâu hạt dẻ lật ra sau, tay còn lại cho vào túi áo lục lọi tìm cái gì đó. Chắc là thuốc lá. 

Hành động của gã cứ tỏa ra cái không khí mê hoặc người khác nhìn theo. Hoặc có thể tôi vừa có thêm một ít nể phục nữa cho cách sống của gã nên tôi không cảm thấy gã khó chịu như trước nữa.

"Nào, giờ thì tôi muốn biết, cô là cô nàng Tequila Sunrise hay Mojito đây?" đôi tròng mắt xám nhìn tôi, khóe miệng mèo nhếch lên rất tự mãn.

Tequila Sunrise và Mojito là hai trong số vài loại cocktail rất nổi tiếng với phụ nữ, vì nó đơn giản, đẹp đẽ và dễ uống nhờ có thêm nước quả. Tequila sunrise chỉ có tequila, nước cam và syrup lựu, còn mojito thì chỉ có rum, đường, chanh, bạc hà và nước soda.

"Manhattan, tôi là một cô nàng Manhattan." tôi nhìn gã châm điếu thuốc đầu tiên, nói chậm rãi.

"Shit, đây đúng là em sinh đôi của cậu thật à?" Harry đứng từ quầy bar ngạc nhiên nhìn lại tôi một lần nữa như thể đang tìm ra điểm tương đồng trên mặt của tôi và người rừng.

Mặt Jack thoáng chút ngạc nhiên, nhưng bàn tay đang châm thuốc thì vẫn không dừng lại. Gã phà một làn khói trắng ra, mùi cherry cháy cháy tràn đầy không gian giữa hai chúng tôi, và gã nhếch một bên mép mèo lên vẻ tự hào, đáp lại.

"Ừ, chắc là đúng rồi." 

"Ý anh là tên khỉ đột này cũng thích uống Manhattan à?" tôi quay sang Harry, hỏi. Thật ra thì là cố gắng nghe anh ta khẳng định lại một lần nữa mới đúng. 

"Đúng rồi, JackJack song sinh lạ lùng của cô chỉ bắt đầu buổi tối sau khi gọi một ly Manhattan." anh ta gật đầu, vẫn tỏ ra vô cùng ngạc nhiên lẫn khoái chí. 

Mắt tôi lại bắt gặp ánh mắt xanh xám sâu hoắm của Jack Harte. 

"Harry, song sinh quỷ dữ của tôi đã bao giờ say chưa?" tôi không nhìn gã người rừng nữa, quay sang nhìn Harry bắt đầu lắc bitters vào trong chiếc ly lớn để pha rượu. 

Anh ta ngước lên nhìn tôi, liếc sang bên trái vẻ suy nghĩ.

"Ừm, hình như là chưa thì phải."

"Chán nhỉ, tôi đang mong được nghe vài điều xấu hổ về JackJack." tôi nhe răng cười nhìn anh ta, mặc  kệ người rừng vẫn đang chăm chú hút thuốc bên cạnh. Tôi sẽ không thấy lạ nếu tửu lượng của Jack Harte cao vời vợi, nếu không thì anh ta làm sao chơi được.

Harry đột nhiên bật cười, nhỏ giọng như thể quán bar này đủ đông để ai đó có thể nghe thấy anh ta nói gì vậy.

"À, thế thì cô sẽ muốn nghe bộ sưu tập những thứ ngu ngốc mà con gấu đen này từng làm để lừa các cô nàng chẳng hạn."

"Có chứ! Anh ta có nói là anh ta chưa bao giờ cảm thấy thế này với ai khác không?" tôi lập tức ngồi thẳng lưng dậy, toe toét chờ Harry tóc vàng. 

Người rừng lầm bầm, nhìn chúng tôi "Này-"

Harry dùng thìa dài khuấy chiếc ly lớn đựng Manhattan cùng đá để làm lạnh hỗn hợp, mắt liếc tôi. 

"Không, thường thì JackJack đây sẽ khoe khoang về việc anh ta giỏi làm tình thế nào, hoặc cô nàng đó hot thế nào, chân dài ra làm sao.."

"Cái đấy tầm thường quá, anh không biết nói câu nào hay hơn à?" tôi liếc sang người rừng đang im lặng chịu trận bên cạnh. 

"Tôi đâu cần thay đổi quá nhiều nếu nó vẫn có tác dụng chứ." Khỉ đột lẩm bẩm, dụi điếu thuốc xuống cái gạt tàn thủy tinh.

Tôi nhăn mặt, xua tay quay về phía Harry tóc vàng, lúc này đã bắt đầu rót hỗn hợp màu nâu đỏ ra một chiếc ly coup vừa lấy trong ngăn lạnh lên. Tất cả các ly đựng cocktail đều cần được làm lạnh trước, mục đích là giữ cho ly rượu lạnh càng lâu càng tốt.

"Không, kịch bản tôi thích nhất là cái này.." Harry vớt một quả cherry luxardo ra khỏi một chiếc lọ thủy tinh cao, xiên qua một chiếc que nhỏ như que tăm và đặt hờ lên góc ly rượu, rồi đẩy tới trước mặt tôi.

"..JackJack sẽ đeo một cái kính giả cận, sơ vin đầy đủ, tóc tai vén hết lên vô cùng lịch sự, sau đó hắn sẽ bảo với cô gái đấy như thế này:.." anh ta đưa tay lên giả vờ vén vén mái tóc ngắn của mình, chớp chớp đôi mặt giả bộ tội nghiệp. 

Một bàn tay anh ta đưa ra, ngửa lên, cong cong mấy ngón tay như đang cầm quả táo tẩm độc đã tàng hình của mụ phù thủy trong Bạch Tuyết.

''..Anh vẫn còn nguyên, liệu một cô gái xinh đẹp như em có thể hạ mình làm lần đầu tiên của anh hay không?" anh chàng bartender dùng một cái giọng lèo nhèo như Golum để kết thúc câu nói của mình. 

"Eww, hahahaha" tôi bò ra quầy bar cười ha hả, nhìn sang phía người rừng bên cạnh. 

''Anh thật là tởm, JackJack. Câu đấy mà anh cũng nói được." đâu là giới hạn cho sự dối trá của đàn ông đây? 

Tôi chịu thôi, tôi chỉ biết là tôi cũng không hiểu tại sao có những cô gái có thể tin được lời con ngựa giống không biết kiềm chế này thốt ra được.

"Vấn đề là nó có tác dụng, em song sinh của quỷ ạ, nó có tác dụng." 

Jack Harte cuối cùng cũng chịu lên tiếng giải thích, di di ngón trỏ tay phải của hắn trên bàn, bôi một ít tàn thuốc bị rớt ra ngoài thành vệt trắng trên mặt bàn gỗ. 

Tôi đưa ly Manhattan của mình lên miệng. 

"Chuyện gì xảy ra với việc không nói dối về ý đồ của anh rồi thế?"

"Tôi đâu có nói dối, tôi vẫn thừa nhận là tôi muốn ngủ cùng cô ấy mà." gã người rừng cũng nâng ly rượu của hắn lên, nhìn tôi bằng đôi mắt xám sâu hun hút.

-------------------

Follow instagram tôi để đọc trước preview của những chapter tiếp theo!

IG: @cafeindigo_

Bình Luận (0)
Comment