Fan Não Tàn Cái Gì, Chán Ghét Nhất! (Chán Ghét Nhất Thể Loại Fan Não Tàn!)

Chương 6

Kỳ Thiên cẩn thận đọc qua bình luận của Nhất Nhật Nhất Thiên.

Sau khi xem xong, phản ứng đầu tiên là cúc hoa căng thẳng, tiếp theo là đản đản tê tê, cuối cùng là choáng đầu choáng não.

Mở đầu, Nhất Nhật Nhất Thiên thao thao bất tuyệt biểu đạt tình cảm sùng bái của mình, giới thiệu mình là fan não tàn của Kỳ Thiên, đi theo Kỳ Thiên qua mỗi truyện mới. Tuy rằng Kỳ Thiên lần nào cũng bỏ hố nhưng mà cậu ta vẫn chờ đợi hố mới được đào để đi cổ vũ, cho dù biết rằng tiểu thuyết này có khi cũng sẽ tiếp tục bị hố.

Cúc hoa của Kỳ Thiên trở nên căng thẳng.

Tuy rằng giữa những hàng chữ của Nhất Nhật Nhất Thiên đều lồ lộ ra tình cảm sùng bái của fan hâm mộ, nhưng mà tại sao anh lại cảm nhận được cả một loại u oán nhàn nhạt nha?

Nhất Nhật Nhất Thiên lại tiếp tục viết mấy trăm chữ ca ngợi mở đầu của hố mới, nhiệt tình ca ngợi giọng văn thu hút của Kỳ Thiên đã đắp nặn lên được cái hùng vĩ của cả ý lẫn cảnh, tạo cho người đọc cảm giác thâm sâu mà thăm thẳm, quả thật là một tác phẩm xuất sắc thượng thừa. Nhưng mà…tiếp theo, đầu bút của Nhất Nhật Nhất Thiên chuyển hướng, quay sang phía cốt truyện của Kỳ Thiên mà làm một bài phân tích toàn diện 360 độ không góc chết, nói cốt truyện tuy rằng lưu loát hấp dẫn nhưng tình tiết lại cũ kĩ. Sau nữa, cậu ta còn liệt kê một mớ tiểu thuyết có đề tài tương tự với truyện của Kỳ Thiên, hàm súc chỉ ra những chỗ giông giống…

Thân là một người tác giả, điều kiêng kị nhất chính là bị người khác nói tình tiết của mình tương tự truyện khác. Đản đản của Kỳ Thiên giờ đã tê rần.

Sau đó nữa, khi đã phân tích xong cốt truyện ba chương mở đầu, Nhất Nhật Nhất Thiên bắt đầu suy đoán hướng phát triển tình tiết của Kỳ Thiên…

Kỳ Thiên đọc xong thấy đầu óc choáng váng, đản đau đến không thể đau hơn.

…Không vì nguyên nhân gì khác, Nhất Nhật Nhất Thiên dự đoán cốt truyện cùng với dự tính của anh hoàn toàn giống nhau như đúc!!!

Tên Nhất Nhật Nhất Thiên này chắc chắn là xuyên việt đi xuyên việt đi xuyên việt đi?!!

Tên Nhất Nhật Nhất Thiên này chắc chắn là trọng sinh đi trọng sinh đi trọng sinh đi?!!

Nhất định là tên này ở tương lai đã đọc xong tiểu thuyết của anh, sau khi trọng sinh liền chạy lại đây spoil trả thù đời!!!

Nhất định là như vậy!!!

Kỳ Thiên đản đau nhấn vào nhóm chat cúa tác giả ở Trung tâm, bắt đầu bạo phát.

Đông Hán Nhất Chi Hoa: chết tiệt!!!

Đông Hán Nhất Chi Hoa: lão tử bị spoil hết!!!

Vương Bất Lưu Hành: cầu chân tướng!!!

Bá khí trắc lậu: cùng cầu!!!

Tư thâm lão trung y: như trên!!!

Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: đi ngang qua vây xem

Ngực có đại chí: vây xem bát quái

Đông Hán Nhất Chi Hoa: chết tiệt! Bây giờ lão tử đang cực kì đau đản nha, mấy người toàn là lũ sung sướng khi người ta gặp hoạ…

Vương Bất Lưu Hành: đản đau? Tui xoa xoa cho ông

Bá khí trắc lậu: Tui cắt cắt cho ông

Tư thâm lão trung y: đản đau là một loại bệnh, phải trị

Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: nhiệm vụ của tụi tui là thành lập niềm vui ở trên đau khổ của người khác

Ngực có đại chí: thiệt xấu hổ mừ

Đông Hán Nhất Chi Hoa: …

Kỳ Thiên lười đánh chữ nên chỉ đem đường link của tiểu thuyết mới quăng lên nhóm chat, cho mấy người đó tự xem.

Đông Hán Nhất Chi Hoa: lúc vây xem nhớ cho tui một phiếu đề cử đó…

Vương Bất Lưu Hành: vây xem hoàn tất

Đông Hán Nhất Chi Hoa: … Nhanh dữ vậy?

Vương Bất Lưu Hành: ông mới nhanh, anh đây kéo dài lắm

Đông Hán Nhất Chi Hoa: nghe nói kéo dài mới là bệnh…Nhưng mà thân là một tên nằm dưới, ông kéo dài làm cái lông gì?

Vương Bất Lưu Hành: … Chết đi

Bá khí trắc lậu: ha ha ha ha ha ha ha ha ha… Tui muốn thông báo là tui cũng xem xong

Đông Hán Nhất Chi Hoa: … Có cảm tưởng gì?

Bá khí trắc lậu: đây là sự thật? Chắc chắn là fan não tàn không cần kiểm nghiệm! Có fan não tàn như vậy ông còn đòi cái gì?!!!

Đông Hán Nhất Chi Hoa: tên đó spoil hết tui rồi…

Bá khí trắc lậu: đi chết đi! Tui muốn có tên độc giả đàng hoàng vậy còn không được…Tên này, ông chắc chắn là đang khoe khoang khoe khoang phải không?!!!

Đông Hán Nhất Chi Hoa: khoe khoang em gái ông! Tên đó đem cốt truyện của tui nói hết rồi tui còn viết cái bàng quang hả!

Bá khí trắc lậu: ông phải suy nghĩ lại chứ? Đổi cái ý tưởng thì chết à…Cái mớ tình tiết của ông tệ hại vậy, ai mà không đoán được phần tiếp theo chắc là não phẳng rồi?

Đông Hán Nhất Chi Hoa: hừ, nói qua nói lại vẫn là tui sai! Vẫn là tui sai mà!

Bá khí trắc lậu: ông cũng không cần áy náy nhiều đâu, mặc dù toàn bộ chuyện này đều là trách nhiệm của ông…

Đông Hán Nhất Chi Hoa: … Đậu xanh rau má

Tư thâm lão trung y: đọc bình luận kia, tại sao tui cứ cảm nhận có chút u oán nhè nhẹ nha…

Vương Bất Lưu Hành: cứ như giọng điệu của người thiếu phụ bị chồng ruồng bỏ!

Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: làm gì mà nhè nhẹ…Rõ ràng là oán khí xuyên qua màn hình bắn thẳng vào trán luôn đó!

Ngực có đại chí: Hoa Hoa, ông bỏ nhiều hố như vậy, phải tích cóp được bao nhiêu là oán khí nha

Bá khí trắc lậu: oán khí mà mắt thường cũng thấy được…

Đông Hán Nhất Chi Hoa: gì? Sao tui hổng thấy cái gì hết…

Đông Hán Nhất Chi Hoa: một chút cũng nhìn không thấy…

Vương Bất Lưu Hành: người bỏ hố người sẽ bị người bỏ hố! [1]

Bá khí trắc lậu: thường đi bên hố làm sao không lọt hố

Tư thâm lão trung y: cẩn thận đi WC không có gói gia vị

Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: ăn mì ăn liền chỉ có cao trị trĩ…

Ngực có đại chí: nghe người khác nói đào hố không lấp sẽ bị bạo cúc!

Đông Hán Nhất Chi Hoa: trí tuệ phàm nhân!

Vương Bất Lưu Hành: vậy ông là trí tuệ vượn người phải không

Bá khí trắc lậu: rõ ràng là trí tuệ của trùng đế giày [2]

Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: đào hố không lấp bị bạo cúc một trăm lần nha một trăm lần

Ngực có đại chí: đáng sợ!

Vương Bất Lưu Hành: hay là tụi mình đi diễn đàn thu một trăm đồng bán địa chỉ Hoa Hoa?

Bá khí trắc lậu: tui không đành lòng nhìn kết cục của ổng…

Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: cúc hoa tàn, thương đầy mình, cái mông tròn tròn giờ đã phiếm hồng…

Ngực có đại chí: rất đáng sợ!

Đông Hán Nhất Chi Hoa: hừ! Không đùa với mấy ông…Tui đi sửa cốt truyện! Sửa cốt truyện!

Đông Hán Nhất Chi Hoa: chắc chắn sẽ đem cốt truyện sửa khác hoàn toàn với cái đống spoil của Nhất Nhật Nhất Thiên!

Đông Hán Nhất Chi Hoa: chắc chắn hay hơn bây giờ một trăm lần một trăm lần

Kỳ Thiên đánh chữ xong liền quyết đoán thoát chat, mở ra file sửa chữa những phần tiểu thuyết chưa đăng.

Lần này sửa, anh liền mất cả một buổi chiều.

Anh không chỉ đem bỏ tất cả những tình tiết tương tự như suy đoán của Nhất Nhật Nhất Thiên, mà còn đem diễn biến sửa hết không chừa một chữ. Đến cuối cùng, ngay cả anh cũng không biết tình tiết của truyện sẽ đi về đâu…

Nhưng mà anh rất hài lòng, hừ! Bây giờ ngay cả anh cũng không biết hướng phát triển của truyện, để xem tên Nhất Nhật Nhất Thiên đó đoán ra sao! Hừ! Cứ đoán đi cứ đoán đi

Cuối cùng, anh vung tay lên, đem thiết lập tính cách của nhân vật trong truyện bỏ hết, đem nhân vật phụ xách lên thành nhân vật chính, đem nhân vật sắp trở thành nam chính cho thành pháo hôi… Mà toàn bộ nhân vật này đều đã bị Nhất Nhật Nhất Thiên đoán trúng hết…

Rốt cuộc, Kỳ Thiên nhìn tiểu thuyết mình vừa sửa xong, cười sung sướng.

Sau đó, anh lại lợi dụng lúc ý tưởng đang dâng lên để gõ tiếp mấy giờ nữa. Chắc là do tâm tình tốt, anh viết lưu loát không ngừng nghỉ được cả hai vạn chữ.

Ngay tại lúc nhân vật chính của mình sắp đi ra Tân thủ thôn, Kỳ Thiên nhìn đồng hồ phía góc phải mới phát hiện mình nãy giờ gõ chữ quên thời gian. Bây giờ đã hoàn toàn qua giờ cơm… Kỳ Thiên thả lỏng người, cảm giác bụng kêu réo ầm ầm, đói đến mức bao tử muốn trộn chung một chỗ.

Vì thế, Kỳ Thiên đưa tay xoa xoa mớ thịt mềm trên bụng, lưu file, sẵn tiện đăng thêm ba chương. Kỳ Thiên lâu lâu mới siêng năng được một lần nhìn số chữ của hố mới mà mang theo chút ác ý chờ mong phản ứng của Nhất Nhật Nhất Thiên. Anh mỉm cười đứng dậy chuẩn bị đi nấu…mì tôm.

Được rồi, người nghèo không yêu được tiệm cơm, giống như tiệm cơm cũng không hề thương người nghèo.

Vì thế, Kỳ Thiên vừa ngâm nga hát vừa pha một gói mì Khang sư muội vị dưa chuột, sau đó lại ngồi trên sô pha ngâm nga chờ đủ năm phút.

Kỳ Thiên nhìn mì tôm trước mặt, lại nhịn không được mà nghĩ Sở Hạo giờ này đang làm gì?

Bây giờ đã mười giờ, cậu ấy chắc đã ăn cơm xong rồi…

Có lẽ giờ này đang nấu cháo điện thoại với bạn gái? Hoặc là đi hẹn hò với bạn gái luôn nha? Gần đây không phải đang có một bộ phim mới dành cho mấy đôi đang yêu nhau cuồng nhiệt à? Nói không chừng Sở Hạo đang cùng bạn gái cậu ta ở trong một rạp chiếu phim gần đây mà xem bộ phim đó nhỉ? Xem xong phim còn có thể đi đến nhà hàng Tây cao cấp bên cạnh ăn bò beefsteak nữa, nếu không khí tốt có khi còn tặng kèm một nụ hôn nồng nhiệt đúng tiêu chuẩn luôn…

Nghĩ đến đây, lòng Kỳ Thiên lại đau xót.

Lúc anh ở một mình, cứ nghĩ tới Sở Hạo lại cảm thấy chua xót.

Giống như nhiều năm trôi qua trong quá khứ, cứ mỗi lần nhớ tới cậu thiếu niên đã từng dùng những năm tươi đẹp nhất của mình để thích anh, trong lòng anh đều sẽ có chút chua xót. Vừa nghĩ đến cậu ấy, anh lại không thể không ngừng suy đoán tình trạng hiện giờ của cậu, nhưng dù cho kết quả suy đoán của anh là tốt hay xấu, trong lòng anh vẫn luôn cứ khó chịu.

Nếu cuộc sống Sở Hạo không tốt, anh khó chịu, nếu Sở Hạo đang sống thật tốt, anh vẫn sẽ khó chịu.

Kỳ Thiên ngốc ngốc nhìn mì tôm, hoàn toàn không phát hiện thời gian đã trôi qua hơn năm phút.

Chờ anh hồi thần lại, theo bản năng lại nhìn sang hướng cửa sổ — —

Phòng khách của anh hiện nay có cửa sổ đối diện với cửa sổ phòng khách nhà đối diện, hai gian của sổ không hề có chút ngăn cách.

Anh ngẩng đầu muốn nhìn xem thử đèn nhà Sở Hạo có đang sáng không, lại trong nháy mắt đó nhìn thấy Sở Hạo.

Lúc này, Sở Hạo cũng đứng sau của sổ như anh, cũng như anh, ngẩng đầu nhìn lên.

Trong nháy mắt khi hai người đối diện, Kỳ Thiên sửng sốt. Dường như trong mắt Sở Hạo, anh nhìn đến chút gì đó quen thuộc, chút tuyệt vọng mà anh đã nhìn thấy rất nhiều lần trong mắt một người. Loại tâm tình đậm đặc này làm người khác phải choáng váng, cứ như một địa ngục không đáy, làm người ta vạn kiếp bất phục.

Trong lúc hoảng hốt, Kỳ Thiên như nhìn thấy lại cậu thiếu niên ngày xưa.

Cậu thiếu niên luôn mang cái mỉm cười có chút sợ hãi mà hướng về phía anh, cậu thiếu niên thanh tú mà nội liễm.

Cậu thiếu niên vĩnh viễn yên lặng đứng sau anh, nhìn bóng dáng anh, muốn nói rồi lại thôi.

Cậu thiếu niên vĩnh viễn không đứng cách xa anh, nhẹ giọng gọi anh là học trưởng.

Cậu thiếu niên, vĩnh viễn bị mai một trong thời gian và trí nhớ của anh.

Nhưng mà trong nháy mắt này, ngay trong lúc ánh mắt hai người đối diện nhau, Kỳ Thiên giật mình cảm giác như quá khứ và hiện tại đang xếp chồng cùng một chỗ.

Cậu thiếu niên non nớt ngây ngô trong kí ức, dường như đã men theo dòng thời gian mờ nhạt xưa cũ, đi theo đường hầm thời gian thật dài để đến trước mặt anh.

————-

[1] bỏ hố: hình như còn có nghĩa là lừa gạt

[2]: trùng đế giày: con này chắc ai cũng biết rồi, cơ mà hồi mình tra ra mình còn hông nhớ mặt mũi nó ra sao nữa =)))
Bình Luận (0)
Comment