"Fan Vợ" - Bạn Đã Biết Chưa?

Chương 108

Edit và beta: meomeoemlameo.

Giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không vang lên: “Thưa quý ông và quý bà, máy bay của chúng ta sắp cất cánh, mời quý khách tắt di động và các thiết bị điện tử, hoặc chuyển sang chế độ máy bay, gấp bàn nhỏ lại, chỉnh thẳng lưng ghế dựa, và cột kỹ đai an toàn.”

Hoắc Hi ở đầu bên kia cũng nghe thấy tiếng thông báo, dịu giọng nói: “Tới nơi thì nhắn tin cho anh nhé.”

Tuy rằng cô lưu luyến không rời, nhưng cũng chỉ có thể cúp điện thoại. Cô buồn bã ngồi thẳng dậy thì thấy Kỳ Liên ngồi ở vị trí bên cạnh cô, cầm trên tay một quyển tạp chí, làm mặt quỷ nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Kiều, yêu đương à?”

Thịnh Kiều liên tục phủ nhận: “Không có ạ!”

Kỳ Liên: “Thế cháu nghe điện thoại lén lút vậy làm gì.”

Thịnh Kiều: “Sợ làm phiền đến các thầy thôi ạ.”

Tiếp viên hàng không rất nhanh đã đi tới tiến hành kiểm tra an toàn, lúc tới gần có một tiếp viên hàng không nhịn được kích động nói với Thịnh Kiều: “Kiều Kiều, có yêu cầu gì chị cứ gọi em nhé, em là fan của chị ạ.”

Kỳ Liên thở dài: “Hâm mộ các cháu quá, ngồi cái máy bay cũng có thể gặp được fan, đời này chú chẳng có được cái phúc phận ấy.”

Thịnh Kiều: “Thầy Kỳ, cháu là fan của chú, tí nữa chú kí tên cho cháu nhé.”

Kỳ Liên: “Khà, cái con bé này khéo miệng nhỉ, chú sẵn sàng phục vụ ngay.”

Máy rất nhanh đã cất cánh, sau khi bay vững, tổ đạo diễn muốn quay lại cảnh trên chuyến bay. Camera không thuận tiện, họ quay bằng DV.

(DV: digital video recorder: máy quay phim kĩ thuật số.)

Sư Huyên và Lương Khâu Ngọc ngồi cùng nhau, đang xem phim điện ảnh. Lê Nghiêu và Hồ Duệ Văn ngồi cùng nhau, mỗi người thủ một cái máy chơi game của từng người. Lúc quay đến đoạn Thịnh Kiều, cô đang làm đề trong sách 53.

Kỳ Liên ngồi cạnh chống người xem, mặt mũi nhăn như bị rách, “Ấy chà đề này cháu lại làm không đúng rồi, sao cháu lại sai nữa thế, cháu nhìn đáp án chính xác này đi, các bước giải bài này là…… Ấy chà, chú cũng không hiểu, tự cháu xem đi.”

Thịnh Kiều: “…………”

Đạo diễn nghẹn cười hỏi: “Tiểu Kiều, có khó không?”

Thịnh Kiều nhìn về phía máy quay, “Ôi chao chao, nguy thay cao thay! Vật lý khó khăn, khó như lên trời!”

Kỳ Liên: “Ngữ văn không tồi.”

……

Trải qua chuyến bay đường dài mười mấy tiếng đồng hồ, tổ chương trình cuối cùng mới tới điểm dừng đầu tiên trong chuyến hành trình lần này, Barcelona. Khi xuống máy bay đã là hơn 7 giờ tối theo giờ địa phương, nhiệt độ không khí thấp hơn một chút so với trong nước, đặc biệt là vào buổi tối, có sự chênh lệch nhiệt độ lớn so với ban ngày. Mấy vị khách mời đều mặc áo ngắn tay, vừa đi ra đã run lập cập.

Tổng cộng có 9 cái vali hành lý, túi lớn túi nhỏ, mấy người tụ tập đứng chung một chỗ. Đâu đâu cũng là những chữ viết của ngôn ngữ xa lạ, vừa mệt vừa lạnh, đúng là mặt mày hoang mang.

Máy quay của tổ chương trình đã lắp đặt xong, bắt đầu đứng xung quanh ghi hình. Tổ đạo diễn vẻ mặt lạnh nhạt, trên trán ghi bốn chữ to: Đừng tìm chúng tôi.

Khách mời mấy mặt nhìn nhau, Kỳ Liên hỏi: “Bây giờ phải làm sao đây? Chú một chữ tiếng Anh bẻ đôi cũng không biết.”

Lê Nghiêu nói: “Tìm xe trước đi ạ, một đống lớn hành lý như thế này, lúc ra ngoài không có đến cả xe đẩy, phiền toái lắm.”

Sư Huyên cười như không cười nhìn về phía Thịnh Kiều vẫn xem bản đồ từ nãy: “Đội trưởng, nói một câu xem nào.”

Lúc này Thịnh Kiều mới ngẩng đầu, cất bản đồ đi, nhét vào trong túi: “Mọi người lấy vali đựng quần áo ra, mặc hết áo khoác vào đi ạ, đừng để bị cảm. Mọi người cứ mặc trước, cháu ra ngoài thuê xe.”

Cô duỗi tay với Sư Huyên: “Cho tôi một trăm Euro trước đi.”

Sư Huyên: “Nhiều vậy à?”

Thịnh Kiều: “Hành lý quá nhiều, mọi người lại mệt, cứ về khách sạn trước đã rồi nói sau, tiền đi lại này không thể ki bo được.”

Sư Huyên chầm chậm lấy tiền ra, lại hỏi: “Cô biết thuê xe ở đâu không?”

Thịnh Kiều chỉ chỉ biển báo giao thông bên cạnh: “Không phải trên này viết à?”

Trên biển báo giao thông bằng tiếng Anh là các phương thức đi xe buýt, tàu điện ngầm, thuê xe ra ngoài. Cô ta còn tưởng rằng Thịnh Kiều xem không hiểu, muốn khiến cô xấu hổ.

Thịnh Kiều lấy tiền xong thì bước đi rất nhanh.

Mấy người ở lại lấy áo khoác ra khỏi vali mặc vào, cuối cùng cũng ấm áp hơn một chút. Mọi người chơi di động nói chuyện phiếm tại chỗ, không bao lâu sao Thịnh Kiều đã trở lại, “Tìm được xe rồi, đi thôi.”

Vì thế mọi người đẩy hành lý xuất phát, đi được một lát Lương Khâu Ngọc mới nhớ ra: “Tiểu Kiều, cháu cũng mặc áo khoác vào đi.”

Cô còn để tay trần, quay đầu lại cười cười: “Không cần ạ, lên xe ngay thôi mà.”

Kỳ Liên phát vào trán một cái: “Ấy chà, quên mất lấy quần áo cho Tiểu Kiều rồi. Mọi người cũng không nhắc nhở chút nào, cái nhóm này không có…… không có…… cái từ kia nói thế nào nhỉ?”

Hồ Duệ Văn: “Tinh thần đồng đội ạ?”

Kỳ Liên: “Đúng! Tinh thần đồng đội! Không thể không có tinh thần đồng đội được, đang ở nơi đất khách quê người thế này, về sau mọi người phải giúp đỡ lẫn nhau, nhớ thương lẫn nhau, nhé.”

Cả quãng đường nói nói cười cười, chẳng mấy đã tới điểm đón xe. Ba chiếc xe Thịnh Kiều tìm sẵn đã chờ ở đó, bởi vì còn để hành lý, nên hai người một xe. Chờ mọi người lên xe cả rồi, cô đưa địa chỉ cho từng tài xế: “Please take them to the address.”

Lương Khâu Ngọc ngồi ở trong xe xem xét, gật đầu cười nói: “Tiểu Kiều làm đội trưởng còn rất đáng tin cậy.”

Sư Huyên ở bên cạnh cười phối hợp một cái, khi rũ mắt, đáy mắt cô ta lại gợn sóng.

Xe cả đưa họ đi thẳng tới khách sạn mà tổ chương trình đã đặt từ trước. Trước khi tới đây họ còn tưởng là điểm dừng chân chắc sẽ không kém, ít nhất mỗi người một gian phòng. Ai dè ông chủ khách sạn đưa họ lên lầu thì mới biết chỉ có bốn phòng, hai phòng đơn hai phòng đôi.

Như vậy nhất định phải có hai người ở cùng nhau, lại không thể để nam nữ ở lẫn với nhau được. Tư lịch và thân phận của Lương Khâu Ngọc còn đó, phòng đơn nhường cho chị, Thịnh Kiều và Sư Huyên bị bắt ở cùng phòng.

Phía đám con trai, Kỳ Liên vừa thoái thác vừa chuyển vào phòng đơn, còn nói: “Cứ luân phiên đi, không phải ở ba ngày sao, mỗi người ngủ một đêm.”

Từng người đi sửa soạn rửa mặt.

Bay lâu như vậy, còn bị lệch múi giờ, ai cũng rất mệt. Sư Huyên cũng không nói năng gì với Thịnh Kiều, đi thẳng vào buồng vệ sinh trước. Sau khi khóa trái cửa, cô ta ở rịt trong đó mãi một tiếng không chịu ra.

Thịnh Kiều cầm sổ và bút nằm ở trên giường, vừa xem bản đồ vừa tra tư liệu. Trong chuyến du lịch Barcelona ba ngày này, tổ chương trình yêu cầu phải hoàn thành ba nhiệm vụ check in ở ba địa điểm. Cô cũng chưa từng tới đây, nên phải lên kế hoạch trước, kiểm tra vé và ngày mở cửa. Tự dưng bị tổ đạo diễn bắt phải làm đội trưởng, đúng là tan nát con tim.

Tới tận khi cô làm xong kế hoạch ngày mai, Sư Huyên vẫn còn đang ở trong phòng vệ sinh. Cô đứng dậy đi về phía cửa, gõ gõ cửa, thong thả ung dung hỏi: “Sư Huyên, cô bị táo bón à?”

Sư Huyên ở bên trong: “???”

Giọng nói của Thịnh Kiều khẩn thiết: “Không quen khí hậu rất dễ bị táo bón, cô có cần thuốc xổ không?”

Sư Huyên: “Ra liền đây!!!”

Khách mời còn lại hầu hết đều đã nghỉ ngơi từ lâu, bấy giờ Thịnh Kiều mới tắm rửa. Lúc cô tắm xong đi ra, mái tóc ngắn ướt đẫm nhỏ nước tong tong, bốn phía yên tĩnh. Sư Huyên đã sớm nằm lên giường trùm chăn quay mặt ra ngoài.

Cô nhìn một vòng, cầm máy sấy rón rén xuống lầu, sấy khô tóc ở chỗ check in dưới lầu rồi mới xoay người đi lên.

Đã gần nửa đêm, sau khi nằm lên giường, cảm giác mệt nhọc bỗng ập tới toàn thân. Cô tính toán chênh lệch múi giờ, ở bên Hoắc Hi chắc vừa mới tối, tuy rằng đã buồn ngủ lắm rồi, cô vẫn híp mắt gửi tin báo bình an: Em đến khách sạn rồi.

Mấy phút sau Hoắc Hi mới reply: Có tiện nghe điện thoại không?

Cô gắng tỉnh táo: Không được ạ, mọi người ngủ hết rồi, em ở chung một phòng với Sư Huyên nữa.

Hoắc Hi ở đầu bên kia nhíu nhíu mày, cũng không nói gì: Vậy em cũng ngủ đi, ngoan một chút, đắp chăn đàng hoàng nhé.

Cô không nhắn lại nữa, chắc là đã ngủ rồi. Anh nhìn giao diện chat, tưởng tượng hình ảnh cô siết di động nghiêng đầu ngủ, im lặng mỉm cười.

Sáng sớm hôm sau, tổ chương trình liền gọi khách mời dậy, nói họ phải đi hoàn thành nhiệm vụ check in của ngày đầu tiên. Mấy người cùng ngơ cả ra.

Nhiệm vụ gì cơ? Còn phải check in?

Đạo diễn nói: “Địa điểm check in đầu tiên, Sagrada Familia.”

Lê Nghiêu cắn bánh mì hỏi: “Đi thế nào ạ? Có xa không ạ?”

Kỳ Liên còn đang đánh răng, mang đầy miệng kem đánh răng chạy ra: “Địa điểm này phải mua vé vào đúng không? Chúng ta có đủ tiền không?”

Lương Khâu Ngọc: “Đội trưởng Tiểu Kiều đâu?”

Sư Huyên cười nhạt: “Còn đang trên giường.”

Lương Khâu Ngọc nói: “Mau, mau gọi con bé dậy, chúng ta thương lượng lịch trình hôm nay một chút.”

Sư Huyên nói: “Cháu cũng không dám gọi ạ, tổ chương trình gọi mãi cô ấy cũng không dậy.”

Lương Khâu Ngọc vội đi qua, Thịnh Kiều quả nhiên đang trùm chăn che đầu ăn vạ trên giường. Chị vỗ vỗ lên chăn, gọi cô: “Tiểu Kiều, mau dậy nào, chúng ta phải thương lượng hành trình kế tiếp, bây giờ còn chưa có kế hoạch gì cả đâu.”

Thịnh Kiều vươn một bàn tay ra khỏi chăn, duỗi đến dưới gối mình, sờ rồi lại sờ, sờ soạng hồi lâu, cô rút ra một quyển sổ, “Ở trong này hết rồi ạ, để cháu ngủ tiếp nửa giờ nữa đi.”

Lương Khâu Ngọc cầm lấy mở ra thì thấy, trên quyển sổ ghi lại chỉnh tề những tư liệu liên quan đến “Sagrada Familia”, ở đâu, đi phương tiện gì từ đây là tiện nhất, phải ngồi bao lâu, vé xe bao nhiêu tiền, giá cả tiệm ăn gần Sagrada Familia, thời gian tham quan, giá vé vào cửa, toàn bộ đều được trình bày rất rõ ràng.

Mỗi người chi bao nhiêu tiền một ngày cũng được tính toán cả, khoanh ở dưới bằng một vòng tròn rất bắt mắt.

Đôi mắt Lương Khâu Ngọc trợn tròn, cầm sổ chạy ra, như thể phát hiện được của báu: “Trời ơi, đội trưởng Tiểu Kiều lợi hại quá này, sắp xếp xong hết rồi nhé.”

Mấy người thay phiên nhau nhìn quyển sổ, Kỳ Liên nói: “Đứa nhỏ này, thật sự khiến người ta bớt lo. Tôi về phòng ngủ thêm một lát đây!”

Hồ Duệ Văn nhìn di động: “Giờ mới 7 rưỡi mà, tối qua chị Tiểu Kiều tra tư liệu chắc chắn phải ngủ muộn lắm, cứ để chị ấy ngủ tiếp một lát đi ạ.”

Lương Khâu Ngọc nói: “Sư Huyên, cháu sang phòng cô đi, để Tiểu Kiều nghỉ ngơi thoải mái.”

Sư Huyên: “…………”

Vì thế Thịnh Kiều thành công ngủ đến 9 giờ mới bò dậy, cuối cùng cũng có thêm một chút năng lượng. Chờ cô sửa soạn xong, đoàn người ngồi xe điện ngầm theo con đường mà cô đã lên kế hoạch, lên đường tới Sagrada Familia.

Trong mấy người, ngoại trừ Lương Khâu Ngọc lớn lên ở Hongkong, tiếng Anh rất tốt ra, thì những người khác đều là gà mờ. Kỳ Liên thì lại càng mù chữ hơn, ngoại trừ giới từ, chú ta chẳng biết từ nào cả.

Ban đầu họ đều cho rằng tiếng Anh của Thịnh Kiều cũng chỉ đủ để giao tiếp hằng ngày, chủ yếu vẫn phải dựa vào Lương Khâu Ngọc. Kết quả Thịnh Kiều chẳng những biết xem bản đồ mà còn biết đọc biển báo giao thông. Đưa họ đi cả quãng đường không hề bị lòng vòng, rất nhanh đã tới được ga tàu điện ngầm.

Chỉ dẫn trên biển báo giao thông thật ra còn khó hơn giao tiếp thường ngày, bởi vì hầu hết các địa danh họ không biết, lại còn viết hoa tất cả, vừa nhìn đã thấy đau đầu. Nhưng Thịnh Kiều có vẻ không hề áp lực, sau khi mua vé cô lại chỉ đường xuống cho họ.

Trước khi tới đây mấy người cũng đã có chuẩn bị, nhưng không ngờ có Thịnh Kiều gank team, dường như hoàn toàn không cần động não, họ đến được Sagrada Familia rất nhẹ nhàng.

Sư Huyên tuy rằng từng du học ở đại học Columbia, nhưng cũng vẫn là kiểu con nhà giàu lắm tiền ham ăn nhậu chơi bời, trong thời gian một học kì cô ta chẳng hề nghiêm túc chút nào. Về sau người nhà kêu cô ta đi thi để học thạc sĩ kinh tế, cô ta khăng khăng không chịu thi, đòi vào showbiz. Một phần là vì Hoắc Hi, một phần cũng bởi chuyên môn không ra gì, không muốn đi học nữa.

Bảo cô ta giao tiếp bình thường thì không thành vấn đề, nhưng để giải quyết lộ tuyến hành trình nhẹ nhàng như Thịnh Kiều, không cần phần mềm phiên dịch thì cô ta tuyệt đối không làm được.

Tổ đạo diễn mới đầu sắp xếp cho Thịnh Kiều làm đội trưởng vì muốn tăng độ khó của chuyến du lịch này lên. Đội trưởng không hiểu tiếng Anh thì sắp xếp gì cũng không tốt, trong nhóm chắc chắn sẽ xảy ra xung đột, những xung đột này là những phần đáng xem nhất của chương trình.

Kết quả???

Sao cái gì cô cũng biết thế???

Các người thuận lợi như thế, chúng tôi xấu hổ lắm đấy.

Tới Sagrada Familia xong, họ xếp hàng mua vé trước, rồi mới đi vào tham quan địa điểm này. Nhân viên công tác hỏi mọi người có muốn thuê hướng dẫn viên du lịch giảng giải không, họ hỏi giá cả, phải mất mười lăm Euro.

Kỳ Liên lập tức nói: “Thôi thôi, con người tôi cũng không sâu sắc gì, có nói tôi cũng không hiểu, cứ xem cho vui là được rồi.”

Lương Khâu Ngọc thật ra lại rất muốn có hướng dẫn viên: “Những kiến trúc ở nước ngoài này có giá trị và mục đích tồn tại riêng của nó, nếu không hiểu biết bối cảnh và văn hóa của nó, thì tới với không tới có khác gì nhau đâu.”

Ý kiến của mấy người không giống nhau, giằng co mãi một lúc, Thịnh Kiều đã đi mua nước về, nghe vậy, cô vung bàn tay nhỏ lên: “Không cần thuê người giảng giải đâu ạ, để cháu giảng cho mọi người.”

Sư Huyên phì cười: “Cô biết à?”

Thịnh Kiều nhướng mắt nhìn cô ta: “Cô có thể nghe thử một chút.”

Chỉ có Sư Huyên và Lương Khâu Ngọc muốn thuê người hướng dẫn, ba người đàn ông đều cảm thấy không sao cả, nghe Thịnh Kiều nói như vậy, họ lập tức đồng ý ngay. Số ít phục tùng số nhiều, hai người kia cũng chỉ có thể nghe theo.

Thịnh Kiều chia nước cho mọi người, sau đó từng người cầm vé đi vào cửa kiểm soát an ninh, sau khi qua cửa kiểm soát an ninh, Sư Huyên nói: “Cô nói đi.”

Thịnh Kiều nhìn cô ta một cái, mỉm cười, thong thả ung dung mở miệng: “Sagrada Familia còn được gọi là Nhà thờ Chuộc tội, được thiết kế bởi kiến ​​trúc sư người Tây Ban Nha Gaudi. Mọi người có biết Gaudi không ạ? Ông là một kiến ​​trúc sư rất nổi tiếng trên thế giới, là nhân vật tiêu biểu cho phong cách Tân nghệ thuật. 17 tác phẩm của ông được liệt kê là di tích văn hóa quốc gia ở Tây Ban Nha và 7 tác phẩm được Liên Hợp Quốc liệt vào danh sách di sản văn hóa thế giới. Sagrada Familia là tác phẩm cuối cùng của ông, nhưng đáng tiếc Gaudi đã chết mà chưa hoàn thành nó. Đây là tòa nhà duy nhất trên thế giới được liệt kê là Di sản Thế giới trước khi được hoàn thành. Gaudi là một trong những kiến ​​trúc sư vĩ đại nhất của Barcelona và có ảnh hưởng chưa từng có đối với lịch sử kiến ​​trúc thế giới. Ông được chôn cất dưới nhà thờ này.”

Kỳ Liên kêu má ơi một tiếng, “Vậy giờ không phải chúng ta đang giẫm trên mộ phần của người ta sao?”

Mấy người cười như nắc nẻ, Thịnh Kiều nói: “Sau khi ông ấy chết có thể nhìn thấy nhiều người như vậy tới quan sát tác phẩm của mình, chắc là cũng rất vui vẻ.”

Lê Nghiêu hỏi: “Ông ta chết như thế nào?”

Thịnh Kiều vừa đi vừa thở dài: “Tai nạn xe cộ. Barcelona tổ chức lễ thông xe khai trương xe điện, Gaudi bị xe điện đâm chết.”

Mọi người: “…………”

Thịnh Kiều: “Nào, nhìn về phía này, bên này đang khắc các cảnh tượng trong Kinh thánh, toàn bộ thiết kế của nó không có đường thẳng và mặt phẳng. Bởi vì khái niệm thiết kế của Gaudi là những đường thẳng thuộc về con người, và những đường cong thuộc về Chúa trời nên về cơ bản Sagrada Familia bao gồm các đường cong không đều như xoắn ốc, hình nón, đường hyperbol và hình parabol, rất nhịp nhàng.”

Kiến trúc trước mắt thần thánh trang nghiêm, lại tràn ngập cảm giác vặn vẹo và phá cách, mấy người đều vừa đi vừa chụp. Thịnh Kiều dẫn họ, tiếp tục giảng giải: “Những bức tranh ở hai bên mô tả sự ra đời và chết đi của Chúa Jesus, vì vậy mọi người có thể thấy đấy, phong cách kiến ​​trúc được trình bày ở cả hai bên cũng khác nhau. Bên này nhìn rất vui sướng, mà bên này thì mang theo nét buồn thương.”

Cô không nói họ còn không cảm thấy, cô vừa nói, mấy người quả thật cảm nhận được những tâm trạng khác nhau từ kiến trúc phức tạp dày đặc này. Tòa kiến trúc này quả thật là điều diệu kỳ trên thế gian, vốn dĩ họ chỉ ôm tâm thái tùy tiện tới xem, nay lại đắm chìm vào trong đó. Nhìn những hình điêu khắc thần thánh trang nghiêm bên trong, nghe những bối cảnh văn hóa có liên quan đến nó, trong lòng họ không hiểu sao cũng dâng lên cảm giác kính sợ.

Mấy người lại đi tới điện chính giữa, cầu nguyện trên băng ghế dài trong điện. Dưới giáo đường còn có một bảo tàng giới thiệu lịch sử của kiến trúc và từng nguyên tố thiết kế. Có rất nhiều bản thảo và mô hình kiến ​​trúc được trình bày trong tủ kính.

Mấy người thích cửa kính rực rỡ sắc màu và những đường cong mơ màng của nhà thờ hơn, Gaudi rất lão luyện trong việc sử dụng sự khúc xạ ánh sáng tự nhiên, quả thực đúng là một thú vui thị giác. Họ thật ra không có hứng thú với viện bảo tàng, chỉ mình Thịnh Kiều cảm thấy hứng thú nhất với nơi này, mọi yếu tố bản thảo và thiết kế cô đều đọc rất cẩn thận.

Thúc giục cô mấy lần, cô mới lưu luyến nói: “Những bản thảo này thực sự hữu ích cho các sinh viên ngành kiến ​​trúc, thực sự có thể học được rất nhiều.”

Sư Huyên cười nhạo: “Cô có phải là sinh viên ngành kiến ​​trúc đâu.”

Thịnh Kiều rất ghét cái kiểu chuyên chêm mấy câu cà khịa vào của cô ta, tức giận nói: “Tôi thích kiến trúc đấy đã được chưa? Sang năm tôi tham gia thi đại học rồi, đến lúc đó tôi đi thi khoa kiến trúc đã được chưa?”

Sư Huyên: “…………”

Kỳ Liên phát hiện giữa hai người có mâu thuẫn, vội nhảy ra làm người hòa giải: “Ok ok ok, chúng ta cứ ở đây xem lát nữa, ở đây xem lúc nữa nhé. Ơ, đây là cái gì thế?”

Thịnh Kiều lười so đo với cô ta, mượn cớ đổi chuyện, quay đầu sang xem, lại giải thích: “Những bản nháp này đều là bản nháp ban đầu và ý tưởng thiết kế của Gaudi. Chú thấy đấy, ông ấy thực sự rất thông minh, biết cách sử dụng các vật nặng tự nhiên sau đó dùng gương trên mặt đất để phản chiếu ngược lại.”

Sau khi mọi người thăm viện bảo tàng xong, Thịnh Kiều lại đưa họ lên tháp. Thật ra cả tòa giáo đường này chính là một tòa tháp cao 170m, từ trên nhìn xuống, có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố, cực kỳ hùng vĩ.

Đứng trên cao nhìn ra xa, thấy đám đông nhỏ bé, ngoài sự rung động tâm hồn, họ còn cảm thấy sự tôn trọng với kiến trúc sư đã thiết kế tòa nhà này nữa.

Từ rất lâu rồi, cô đã muốn được tới đây.

Muốn nói với vị kiến trúc sư đã nằm lại đây mãi mãi một câu, cảm ơn ngài đã để lại một món quà cho đời sau, để hậu bối chúng con có thể may mắn chiêm ngưỡng một điều kỳ diệu như vậy.

Dạo xong toàn bộ Sagrada Familia thì đã là buổi chiều, mấy người đi nhiều vừa mệt vừa đói, cũng may Thịnh Kiều đã tra trước địa điểm ăn uống, vừa xem bản đồ cô vừa dẫn mọi người qua.

Mức chi tiêu bình quân ở nhà hàng này là khoảng 15 Euro gì đấy, mấy người tính toán tiền một lúc, từ lúc xuống sân bay lúc tối qua tới giờ, họ đã tiêu hơn 200 Euro. Vẫn còn hai ngày nữa, bữa này kiểu gì cũng không thể ăn quá 70 Euro được. Vì thế mọi người gọi chung, ăn giống như nhau, một bữa cơm mà còn thoảng như có tình hữu nghị cách mạng đồng cam cộng khổ.

Ăn món ngon uống chút đồ, nghe gió thổi tắm ánh nắng mặt trời, nhìn tòa nhà cao lớn xa xa, nhàn nhã đến độ họ gần như quên mất mình tới để quay chương trình chứ không phải đi du lịch.

Kỳ Liên cảm thán liên tục: “Tiểu Kiều, có cháu ở đây, suốt 14 ngày này chú có thể tắt máy não được rồi ha.”

Lê Nghiêu đã quậy quen với chú ta rồi, bèn cười nói: “Chú có khởi động máy cũng vô dụng thôi ạ.”

Kỳ Liên làm bộ muốn đánh anh ta: “Sao lại nói thế? Sao lại dám nói thế với tiền bối chứ? Còn muốn lăn lộn trong showbiz nữa không?”

Mấy người cùng cười vui vẻ, Hồ Duệ Văn gặm pizza nói: “Chị Tiểu Kiều thật sự rất xịn đó, cái gì cũng biết, tiếng Anh cũng giỏi, em hâm mộ chị quá.”

Lương Khâu Ngọc cũng tò mò: “Tiểu Kiều sao cháu biết nhiều thế?”

Thịnh Kiều: “Dù gì cháu cũng là học sinh lớp 12 mà.”

Lớp 12, đang là đỉnh cao tri thức cuộc đời. Trên nghiên cứu góc hoàng xích, dưới cân bằng phương trình hóa học, trái chính trị, phải kinh tế, mặc đồng phục cầm bút bi, đề thi nhiều như lá mùa thu tôi là mạnh nhất.
Bình Luận (0)
Comment