"Fan Vợ" - Bạn Đã Biết Chưa?

Chương 128

Edit và beta: meomeoemlameo.

Lương Tiểu Đường có thể phát hiện nốt muỗi cắn trên cổ Hoắc Hi, thì Hi Quang còn lại đương nhiên cũng có thể phát hiện. Sau khi ảnh hiện trường được up lên Super Topic, rất nhanh đã có không ít topic thảo luận về “Nốt dâu tây”.

—— Má của con ơi cục cưng đang có tín hiệu yêu đương đấy à!

—— a a a a a tui cũng muốn trồng dâu tây lên người anh tui!

—— chuyên viên trang điểm bị làm sao thế, sao lại không che đi, cứ để thế lúc công khai như vậy có ảnh hưởng lắm đấy?

—— rời nhà trốn đi nửa năm, mang về một cô bạn gái, tan nát cõi lòng.

Lời đồn yêu đương một khi truyền ra, không ít fan vợ fan bạn gái đều hô to tan nát cõi lòng, có mấy fan cực đoan thậm chí còn đào bới mấy post Weibo của Hoắc Hi lúc ở nước ngoài, ý đồ tìm được dấu vết để lại của nhà gái.

Vốn dĩ là một màn biểu diễn vui vui vẻ vẻ, lại bị cái “dấu dâu tây” này làm cho chướng khí mù mịt. Về sau lại có fan học ngành y nhảy ra giận dữ gào: “Mấy thím bị dẩm à? Nốt muỗi cắn và dấu hôn cũng không phân biệt được hả?”

Phá án, bạn gái là một con muỗi!

Fan vừa rồi còn khóc chít chít lúc này mới chuyển khóc thành cười, nhưng lúc trước toàn Super Topic đều là mấy câu “Ghen ghét”, “Chua lòm”, “Xanh cả mắt”, hướng gió thế này không thể để lan tràn trong giới được, có mấy fan lão thành 7 năm quyền cao chức trọng đều up topic giận dỗi.

—— có mấy cô fan bạn gái quá đáng quá rồi đấy? Anh tôi 30 tuổi rồi, các cô muốn anh tôi cưới các cô đúng không? Có bản lĩnh thì cô khiến anh ấy cưới cô đi, tôi tuyệt đối sẽ không tiếc lời vỗ tay hoan hô. Không có bản lĩnh thì tắt hết mic lại, còn dám nói mấy câu thối hoắc gì mà ghen ghét với chả thoát fan? Muốn thoát fan thì lăn đi cho sớm chợ, không ham hố gì cái loại fan t*ng trùng lên não như các cô nhé.

—— chúng ta yêu anh ấy, đương nhiên cũng hy vọng anh có thể có được mọi điều tốt đẹp nhất trên thế gian này, trong đó bao gồm cả tình yêu ngọt ngào, gia đình mỹ mãn, con cái thành đôi, đây mới là tình yêu chân chính. Chứ không phải trói buộc anh ấy bằng dục vọng cá nhân của các cậu, chẳng lẽ thật sự để anh ấy cô độc sống quãng đời còn lại ư? Xin nhớ kỹ một câu, “Em thì yêu anh, anh thì tự do”.

—— Con trai tôi từ khi debut đến giờ, ngoại trừ mấy cái tai tiếng ở ngoài, lịch sử tình ái cực kì thanh bạch, không khiến mấy thím fan bạn gái fan vợ thất vọng chứ ạ? Ra nước ngoài học tập là tín hiệu gì các thím còn không hiểu ư? Thay đổi hình tượng có biết không ạ? Các thím còn trông cậy con tôi thủ thân như ngọc vì thím à? Ai dám chỉ trích con trai tôi yêu đương, bà mẹ đẻ này bóp chết ả đầu tiên.

Lời của các fan lão làng đều nhận được sự cộng hưởng của rất nhiều fan, mọi người đều nói, trước năm 30 tuổi anh đã giữ được hình tượng hoàn mỹ mà fan muốn. Tới cái mốc 30 này, sau 30 tuổi, bất kể là chuyện yêu đương hay thay đổi hình tượng, thì kẻ làm fan đều nên thử tiếp thu.

Yêu một người một cách chân chính, thì nhất định phải hy vọng anh ấy được tốt đẹp mọi bề. Cho dù người ở cạnh anh ấy không phải là mình, nhưng chỉ cần anh ấy vui vẻ, chỉ cần anh ấy thích, mình cũng sẽ chảy nước mắt chúc phúc.

Phúc Sở Ỷ yên lặng nhìn tất cả những cái này, không dám nói lời nào, thành thành thật thật đăng ảnh lên.

Đã gần đến cuối năm, hoạt động vote ở các cổng web lớn đều đi vào cao trào, ngoại trừ các bảng xếp hạng danh tiếng cá nhân, còn có bảng vote cho gameshow hot nhất năm, phim truyền hình nổi tiếng nhất năm. Đáng nhắc tới chính là, “Chạy để giữ mạng” và “Không Sợ” đều đang mở đường máu trong lĩnh vực của từng show, danh tiếng và số vote đều dẫn đầu rất xa.

Đương nhiên là bởi vì Hoắc Hi và Thẩm Tuyển Ý mỗi người đứng một đầu, Thịnh Kiều quả thực nhặt được của hời to.

Lúc đầu tháng Thịnh Kiều nhận được lời mời đi tiệc tối giao thừa của mấy đài truyền hình, bởi vì “Không Sợ” chiếu trên đài Quả Xoài, cho nên cuối cùng cô vẫn lựa chọn đài Quả Xoài. Vốn dĩ bên kia kiến nghị cô và Hoắc Hi biểu diễn chung, kiểu song ca tình ca gì gì đó, nhưng bị Thịnh Kiều nghiêm túc từ chối.

Về sau bên kia lại thiết kế cho cô một tiết mục biểu diễn ca hát riêng, chọn một bài hát ngọt ngào đơn giản. Về mặt âm nhạc cô quả thật không có thiên phú gì, tập hát bao lâu, nhưng vừa lên sân khấu là quả thực y như hiện trường tai nạn xe cộ. Cuối cùng cô chỉ có thể tới phòng thu âm ghi lại trước, đến lúc đó mở mic một nửa, nhép mồm theo.

Giao thừa năm nay Hoắc Hi cũng đi đài Xoài. Đã phải hai ba năm nay anh không tham gia tiệc giao thừa đài Xoài. Năm nay cũng là vì có phim chiếu, đài liên hệ thường xuyên với studio, quan hệ cũng không tệ lắm, lúc đưa thư mời anh bèn nhận lời.

Tiệc tối giao thừa hàng năm, quả thực chính là chiến trường tiếp ứng của fan.

Về cơ bản, lưu lượng hot nhất năm và các newbie ngoi đầu siêu nhanh sẽ đứng chung một sân khấu. Mọi người đều mặc định, màu tiếp ứng của ai nhiều nhất, tiếng tiếp ứng nhà ai lớn nhất, thì người đó là hot nhất.

Mấu chốt là, tiệc tối giao thừa còn không bán vé công khai. Đây không giống như quay gameshow, vé vào cửa không bán, mà chia một bộ phận rất nhỏ cho fanclub của các nhà, để trong giới fan tự phát tặng căn cứ theo lịch sử cày rank. Còn dư thì một phần đưa cho các nhà truyền thông lớn, rút thăm trúng thưởng để lấy nhiệt độ, một phần đưa cho đám đầu cơ kiếm lời.

Trận chiến tranh vé vào cửa năm nào cũng rất kịch liệt. Mật ít ruồi nhiều, ai cũng hy vọng người trong nhà có thể đi nhiều thêm một người, thêm một chiếc lightboard là hơn một phần danh tiếng đấy.

Thịnh Kiều phải luyện tập diễn tập nên dạo này cũng chưa lên Weibo được miếng nào, mãi về sau Lương Tiểu Đường gọi điện cho cô, nói fan club căn cứ vào lịch sử cày rank, trong năm tấm vé vào cửa thì có một tấm tặng cho Phúc Sở Ỷ.

Lúc này cô mới vội đăng nhập Weibo, phát hiện official weibo tag “Phúc Sở Ỷ”. Hi Quang còn kích động hơn cả cô, đều đang khẩn thiết dặn dò: A Phúc câụ nhất định phải chụp nhiều ảnh quay nhiều video, video của cậu xịn xò nhất, chúng tớ xin sống nhờ vào cậu.

Phúc Sở Ỷ:………… Tớ xin lỗi, phải phụ lòng mọi người rồi, hôm giao thừa tớ có công việc không thể có mặt được, phải để bạn Hi Quang nào đi được đi thay tớ vậy.

Cô liên hệ fanclub, để họ thu lại vé vào cửa rồi gửi đi chỗ khác. Hi Quang khóc chít chít nói, chắc chỉ có chờ đến concert mới có thể nhìn thấy ảnh của A Phúc lần nữa.

Buổi tổng duyệt chính thức trước hôm giao thừa một ngày, nghệ sĩ sẽ lần lượt có mặt để diễn tập. Thời gian của Thịnh Kiều được sắp xếp lúc sẩm tối. Cô ăn bữa chiều trước, Phương Bạch liền lái xe tới đón cô, Bối Minh Phàm và Đinh Giản cũng ở đó, cùng đi sang với cô.

Lúc tới trung tâm biểu diễn, vừa mới vào thang máy, đoàn người ở đằng sau đã kêu chờ một chút, Thịnh Kiều duỗi tay đè cánh cửa thang máy sắp đóng. Đối thủ của cô —— Phó Vũ Mặc, đi đằng sau người đại diện và trợ lý của cô ta tới.

Tiểu hoa Phó Vũ Mặc cùng thời cùng hình tượng với cô, bộ phim tình cảm đô thị lớn và bộ phim cung đấu cô ta đóng chính nửa năm trước đều hot hòn họt, đã lên thẳng hàng hoa đán nổi tiếng, Thịnh Kiều không có tác phẩm vốn kém hơn cô ta, nhưng gameshow của Thịnh Kiều nổi như cồn, hot search lên không ngừng, thật ra có độ đề tài còn cao hơn Phó Vũ Mặc.

Vấn đề nảy sinh khi cùng thời cùng hình tượng chính là các tài nguyên về đại diện thương hiệu tạp chí kịch bản đều phải tranh nhau. Fan của Phó Vũ Mặc chướng mắt Thịnh Kiều, nói tác phẩm tiêu biểu của cô là “Chạy để giữ mạng”. Fan của Thịnh Kiều cũng chướng mắt Phó Vũ Mặc, nói cô ta suốt ngày ra vẻ này kia, phim có hot cũng chẳng quyên lan gì kỹ thuật diễn của cô ta, có gì hay ho mà đắc ý.

Kiểu gì cũng phải choảng nhau đến mức trời đất u ám.

Người đại diện của Phó Vũ Mặc là chị họ của cô ta, tên là Phó Hồng, tính cách rất ngang ngạnh, ngày nào cũng bảo vệ Phó Vũ Mặc ở đằng sau như bảo vệ gà con. Thỉnh thoảng Bối Minh Phàm nhắc tới, nói phiền nhất là đi xé tài nguyên với người đại diện của Phó Vũ Mặc, cái bà kia há mồm là có thể khiến người ta phiền chết.

Nhìn thấy bên trong là Thịnh Kiều, họ cũng hơi bất ngờ. Phó Vũ Mặc mỉm cười gật gật đầu, Thịnh Kiều cũng chào hỏi lại cô ta.

Phó Hồng cười nói: “Anh Bối, nghe nói Tiểu Kiều nhà các anh đã thu âm xong bài hát từ trước rồi à?”

Ý ở ngoài lời, đồ hát nhép.

Bối Minh Phàm cười cười: “Tiểu Kiều không có thiên phú gì với âm nhạc, thời gian bình thường tiêu tốn hết vào diễn xuất rồi, chỉ có thể dùng hạ sách này thôi, khiến các chị chê cười rồi.”

Phó Hồng hiểu rõ gật đầu: “Cũng đúng, diễn viên mà, hát hay hay không cũng không sao hết. May mà Vũ Mặc nhà chúng tôi từ nhỏ đã học khiêu vũ, cũng gọi là có cái tài để hỗ trợ mấy dịp.”

Bối Minh Phàm: “Đúng nhỉ, thấy Vũ Mặc khiêu vũ bao nhiêu lần, quả là nhảy hay thật. Chẳng bù cho Kiều Kiều nhà chúng tôi, đánh trống Jazz hai lần là không muốn đánh lại nữa, một hai đòi biểu diễn kiểu mới, nói không thể để người ta xem mãi thành nhàm được.”

Phó Hồng: “…………”

Phương Bạch ở phía sau suýt thì không nín cười được. Gừng càng già càng cay, công phu móc mỉa người khác thật lợi hại, mình còn phải học hỏi nhiều.

Cũng may thang máy chẳng mấy đã tới nơi, Phó Hồng ngậm phải bồ hòn, đưa Phó Vũ Mặc ra ngoài trước. Chờ đám họ đi xa Bối Minh Phàm mới trợn trắng mắt nói: “Ăn với chả ở.”

Diễn tập chỉ để xem hiệu quả sân khấu và vị trí đứng, không cần làm tạo hình. Thịnh Kiều mới nghỉ ngơi được mười phút trong hậu trường, nhân viên công tác đã gọi cô chuẩn bị lên đài. Ca khúc mà cô hát có phong cách ngọt ngào, sân khấu cũng dùng phong cách chủ đạo kiểu hường phấn, có sương trắng có hoa anh đào có vũ công phụ họa.

Tổng duyệt chính thức không giống những lần diễn tập trước đây của cô, sân khấu đã thành hình, ngoại trừ người xem, thì những mặt khác không khác gì live stream tối mai. Đây là lần đầu tiên cô tham gia tiệc tối giao thừa, lại là sân khấu solo, lúc lên đài thấy đạo diễn mặt mày nghiêm túc dưới đài, lòng bàn tay cô đều đang đổ mồ hôi.

Phó Vũ Mặc ở vị trí ngay sau cô, cũng đang đợi lên sân khấu, lúc cô lên đài, cô ta mỉm cười nói: “Cố lên nhé.”

Áp lực lớn hơn nữa.

Kết quả cô vừa đi lên, mới hát hai câu, đạo diễn đã kêu ngừng: “Vị trí sai rồi, cô quay đầu lại mà xem vũ công phía sau cô đi, cô phải đứng ở giữa bọn họ, không được đứng lệch. Vị trí phải linh hoạt một chút, đừng đứng đờ ra đấy.”

Thịnh Kiều gật gật đầu, lại đứng vào vị trí, chờ giai điệu vang lên lần nữa. Vì cô lúc nào cũng phải để ý vị trí của vũ công, lại lo lắng, lại mắc sai lầm.

Đạo diễn lại kêu dừng.

Mấy nghệ sĩ ở phía dưới đứng nhìn, đều là những người chờ diễn tập sau đó, cúi đầu nói nói cười cười. Thật ra cũng không phải cười nhạo, mà chỉ thảo luận mấy câu. Phó Hồng đứng bên cạnh Phó Vũ Mặc, cười khẩy: “Đúng là bình hoa không sai đâu được.”

Bàn tay để sau người của Thịnh Kiều siết lại, cô hít sâu, tận lực không để ánh mắt và những tiếng thì thào khe khẽ dưới đài làm ảnh hưởng đến mình. Cô thở phào một hơi, đang định nói tập thêm lần nữa, trước sân khấu đột nhiên có một người cất bước nhảy lên.

Sân khấu cao chừng hơn một mét, đôi chân dài của anh sải một cái là nhảy lên ngay. Anh đội mũ lưỡi trai màu đen, ngũ quan dưới vành mũ thờ ơ, lộ ra vẻ lạnh lùng người sống chớ lại gần.

Anh làm dấu tay tạm dừng với đạo diễn, sau đó đi đến bên cạnh Thịnh Kiều.

Dưới dài đều kinh ngạc kêu lên.

Thịnh Kiều ngơ ngác nhìn anh, chờ anh sải bước đến gần, cô mới luống cuống tay chân tắt microphone đi, nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Hi, sao anh lại tới đây?”

Anh cười cười: “Lát nữa anh cũng phải diễn tập.”

Cô hơi ngại ngùng: “Em thử lại lần nữa, lần sau chắc chắn sẽ không gây lỗi nữa, anh mau đi xuống đi, mọi người đều đang nhìn đấy.”

Anh duỗi tay lấy microphone của cô sang, nắm trong tay bằng tư thế khác cô: “Cầm microphone thế này sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, cũng sẽ đẹp mắt và tự nhiên hơn, ngón tay để như này, em thấy không? Tuy rằng sân khấu này rất lớn, nhưng em chỉ cần di động trong một vòng này thôi. Đây là điểm trung tâm, em không phải là nghệ sĩ hát nhảy, không cần đi tới phạm vi hoạt động khác. Máy quay ở vị trí này, nhìn thấy anh chỉ không? Nhìn vào chỗ này là được.”

Anh chỉ từng chút một cho cô xem, dạy từng bước cho cô biết phải đi lại linh hoạt theo yêu cầu của đạo diễn thế nào.

Anh rất lão luyện trong việc khống chế sân khấu, chỉ cần dạy một ít kỹ xảo nhỏ cho cô, cũng đủ để cô hoàn thành màn biểu diễn này.

Qua mười phút, Hoắc Hi xoay người làm dấu tay OK với đạo diễn, dùng tay đè vành mũ xuống, lại nhảy xuống từ trên sân khấu.

Tất cả mọi người đều nhìn anh, mà mắt anh nhìn thẳng, chỉ nhìn cô gái trên đài. Tiếng nhạc vang lên, biểu hiện của cô quả nhiên tốt hơn rất nhiều, hoàn mỹ hoàn thành tổng duyệt.

Anh cười cười, lúc này mới xoay người bỏ đi.
Bình Luận (0)
Comment