Edit và beta: meomeoemlameo.
Sau khi kết thúc concert là tiệc mừng công, Hoắc Hi uống xong mấy tuần
rượu, lúc về phòng đã là rạng sáng. Anh cầm di động post bài kêu fan đi
đường về nhà nhớ chú ý an toàn lên Weibo xong bèn tiện tay lướt lướt mấy cái, nhìn thấy hot search về thảm đỏ ngày hôm qua.
Thịnh Kiều trong ảnh chụp khác xa với cô gái tự ti nhút nhát trong trí nhớ của anh.
Anh ngẫm nghĩ, bấm số gọi sang.
Sau khi kết nối được, giọng nói ống nghe vẫn hàm chứa ý cười vui sướng
trước sau như một, “Hoắc Hi, tiệc mừng công của anh kết thúc rồi ạ?”
Hóa ra cô ta hiểu mình rõ thật, anh ừ một tiếng, lại hỏi: “Tối nay cô có tới không?”
“Tất nhiên ạ, em còn chụp nhiều ảnh lắm!”
Mấy ngày nay vụ hủy hợp đồng gây ra rất nhiều rắc rối, anh còn tưởng kiểu
gì cô cũng sa sút tinh thần một khoảng thời gian, chẳng ngờ cô ta lại
còn có tâm trạng tới xem concert của mình.
Hoắc Hi dừng một chút mới nói, “Lúc trước chuẩn bị concert bận quá, tôi không có thời gian.”
Thật ra anh định hỏi han một chút về vụ bản ghi âm, cái bí mật mới này bị
đưa ra ánh sáng, ai ai trong giới cũng thổn thức không thôi.
Tinh Diệu nắm chính xác được việc cô không dám để lộ ảnh nude, mới tùy ý bôi đen hắt nước bẩn vào người cô, không thể tưởng tượng nổi là cô lại chọn cách thoát ra công khai như vậy. Tuy rằng cô thắng được sự đồng cảm của cả cộng đồng mạng, nhưng với mắt nhìn của người trong giới, thì cái
chuyện tự hủy danh dự này vẫn mất nhiều hơn được.
Về sau người khác nhìn thấy cô, đều sẽ liên tưởng, đây là cái cô minh tinh từng bị chụp ảnh nude đây mà. Kể cả không ai xem những bức ảnh chụp
kia, thì những kẻ săm soi vẫn sẽ luôn kè kè ở đó.
Một khi đã có người làm khó dễ thì đây chính là chỗ chí mạng của cô, chọc một cái là thốn liền.
Cô thực sự đã khác hẳn trước kia, anh nhìn thấy ở cô những thứ trước kia
chưa từng thấy được, đó là dũng khí, tự tin, và cả lạc quan.
Hoắc Hi ngẫm nghĩ, sắp xếp từ ngữ một chút: “Nếu cô cần tôi giúp gì thì có thể nói.”
Thịnh Kiều liên tục lắc đầu: “Không cần không cần không cần, đều là chuyện
nhỏ, em sẽ giải quyết nhanh thôi ạ. Anh share cho em trên Weibo, còn đặc biệt gọi điện thoại qua hỏi han là em đã vui lắm rồi.”
Phải biết hài lòng với chính mình, đạo lý này cô đã hiểu rõ từ lâu.
Cô vui tươi hớn hở: “Hoắc Hi, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ, trong
khoảng thời gian này anh đã vất vả rồi, concert rất hoàn mỹ ạ.”
Đã nói tới nước này, Hoắc Hi cũng không cố nữa, “Được, ngủ ngon nhé.”
“Anh ngủ ngon ạ!”
Nghe được lời chúc ngủ ngon của idol, Thịnh Kiều đúng là ngủ rất say sưa,
cũng không hề mơ luôn. Ngày hôm sau cô tự tỉnh dậy, rửa mặt xong, cô
ngồi xổm trên bồn cầu đăng nhập account official fanclub, đang định viết content chào buổi sáng cho ngày hôm nay. Đột nhiên cô phát hiện ra, fan của official weibo đã tăng lên 200 vạn chỉ sau một đêm!
Những số liệu bình luận tán dương mà cô luôn chăm chỉ duy trì cũng có sự nhảy vọt về chất, lên thành ba chữ số!
Không cần biết lượng follow này tới từ thương cảm, tò mò hay là bị hấp dẫn
bởi ảnh đẹp trên thảm đỏ, chỉ cần sẵn lòng follow official weibo của
fanclub thì có nghĩa là đối phương ít nhất không phải là antifan. Cho dù chỉ là thay đổi từ người qua đường hay đi cà khịa thành người qua đường bình thường thì cũng đủ khiến Thịnh Kiều vui vẻ rồi.
Không cầu hút fan, chỉ cần thế giới này không chửi mình nữa thôi!
Cùng lúc đó, Weibo của Hoắc Hi tuyên bố chấm dứt hợp đồng với Tinh Diệu,
công bố tự mình thành lập studio riêng. Các fan nhớ tới trước đây anh
từng share post chấm dứt hợp đồng của Thịnh Kiều, hóa ra là bởi tự anh
sắp chấm dứt hợp đồng với Tinh Diệu rồi. Họ xua tan hết mọi suy đoán
trước kia, share chúc mừng idol ra riêng.
Sau khi ăn bữa sáng, Thịnh Kiều gọi điện cho Kiều Vũ. Hôm qua anh nhắc nhở
mình hôm nay phải kí một bản tài liệu nên Thịnh Kiều gọi điện xác nhận
với anh. Dù gì thì Tinh Diệu đã dừng hết lịch trình của cô từ lâu, cô
còn định xem chiều rảnh thì ra trung tâm thương mại đi dạo, mua ít đồ về bày trong nhà.
Cô gọi hai lần mới có
người tiếp, giọng nói của Kiều Vũ hoang mang rối loạn: “Ngại quá cô
Thịnh, hôm nay tôi vướng chút việc, tài liệu khởi tố ngày mai lại đưa
cho cô nhé.”
Thịnh Kiều vội hỏi: “Sao vậy ạ? Xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Kiều Vũ nói: “Mẹ tôi đổ bệnh, tôi phải chăm sóc bà ấy, ngày mai lại liên lạc nhé.”
Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Thịnh Kiều ngẩn người ra một lát. Sức khỏe của bà Kiều vẫn luôn không tốt
lắm. Thời trẻ bà có mầm bệnh, càng về già bà càng yếu. Thêm nữa hai chân bà khó di chuyển, vẫn luôn phải đi xe lăn thay đi bộ. Giọng nói của
Kiều Vũ hoảng loạn như vậy, chẳng lẽ mẹ đã xảy ra chuyện gì?
Đầu Thịnh Kiều xoay mòng mòng, trong tai có tiếng ong ong, cô lại gọi điện
thoại cho Kiều Vũ, muốn hỏi rõ ràng họ tới bệnh viện nào. Nhưng cô gọi
mấy lần mà Kiều Vũ đều không bắt máy. Thịnh Kiều lo vô cùng, thật sự hết cách, cô cắn răng một cái, gọi taxi đi tới khu biệt thự của nhà họ
Kiều.
Cửa nhà họ Kiều đóng chặt, cô gõ thật lâu cũng không có người mở cửa.
Thịnh Kiều thật sự không biết phải làm sao bây giờ, dứt khoát ngồi xuống trước cửa.
Cô ngồi mãi tới tận khuya. Đêm tháng 11 buông xuống quá nhanh, gió lạnh
thổi ù ù, làm cho Thịnh Kiều rét run bần bật. Lúc đi cô vội quá, cũng
không mang theo khăn quàng cổ và bao tay, cô cảm thấy tay chân mình sắp
đông cứng rồi.
Cô xoa xoa tay, bưng tới cạnh miệng hà hơi, lại che tai xoa xoa.
Đường chạy rợp bóng cây xanh trước nhà có một chàng trai mặc đồ thể thao đang chạy bộ. Anh chạy đến phía trước, bước chân khựng lại, lại lui về sau.
Sau một lúc lâu, anh tháo tai nghe xuống, gọi sang bên cạnh: “Thịnh
Kiều, cô làm gì ở đây thế?”
Cô ngẩng phắt đầu lên, cho dù trời tối đen như mực, đến diện mạo đối phương cô cũng
không nhìn rõ, nhưng cô chỉ cần nghe giọng nói và nhìn dáng hình là nhận ra rồi.
“Hoắc Hi!”
Cô hơi vui vẻ, đột nhiên đứng lên muốn chạy qua. Nhưng cô ngồi lâu quá,
chân tay tê dại hết, lúc đứng dậy trong nháy mắt cô lảo đảo một cái, ngã ập về phía trước.
Cũng may Hoắc Hi phản
ứng mau, anh vọt lên hai ba bước, đỡ ngay được cô. Ngón tay anh cọ lên
mu bàn tay lạnh giá của cô, anh cau mày lại.
Thịnh Kiều đỡ lấy cánh tay anh, cảm thấy trời đất quay cuồng. Sau khi khôi
phục lại, cô vừa xin lỗi vừa cảm ơn anh. Hoắc Hi dù bận vẫn ung dung
nhìn cô một lúc, hỏi: “Trời lạnh thế này, cô ngồi trước cửa nhà người
khác làm gì?”
“Chờ…… người về ạ.”
“Cô quen nhà này à?”
“Luật sư em mời ở nhà này ạ……” Cô không muốn nói dối idol, chỉ nói nửa vời
lấy lệ, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Hoắc Hi, anh đang chạy bộ buổi tối ạ?”
“Ừ.” Anh đánh giá cô vài lần, thấy hai cánh tay cô đều đang run lên, bèn lạnh giọng nói: “Nếu
nhà họ không về, thì cô định ngồi đông chết ở đây à?”
Thịnh Kiều cũng không nói lời nào, chỉ tươi cười hớn hở nhìn anh.
Ôi gần quá. Ngày hôm qua anh vẫn là ánh sáng trên sân khấu cô không thể
chạm vào, hôm nay anh đã đứng ở trước mặt mình, giơ tay ra là có thể với tới.
Cô rất muốn nhón chân ôm anh một cái, nói với anh cô rất thích anh đó.
Không! Không được! Lập tức dừng ngay cái ý nghĩ nguy hiểm của mày lại! Hoắc Hi không thích động chạm! Không được khiến anh ấy khó chịu! Yêu là phải
kiềm chế! Phải kiềm chế!
Sau đó Hoắc Hi liền phát hiện người trước mặt anh lại trang trọng kiên quyết lùi về sau hai bước.
“…… Cô định chờ ở đây bao lâu?”
“Chắc chờ thêm hai tiếng nữa ạ.”
Anh nhíu nhíu mày, nhìn sắc trời. Sau một lúc lâu, anh lạnh giọng nói: “Qua nhà tôi chờ đi, bên ngoài quá lạnh.”
Huống chi bảo vệ ở khu đô thị sắp bắt đầu đi tuần tra rồi, cô là một nữ nghệ
sĩ nổi tiếng, dạo này lại dính phải kiện tụng, thế mà còn không biết bị
chú ý sẽ có tác động thế nào. Còn tưởng là đã thông minh lên rồi, hóa ra vẫn ngu ngốc như vậy.
Đôi mắt Thịnh Kiều sáng rực lên. Lần trước tới nhà idol cô chỉ lo khóc, hoàn toàn không
quan sát và cảm nhận kĩ lưỡng, lần này rốt cuộc lại có cơ hội rồi!
Cô lập tức nâng bước: “Đi đi đi.” Đi được hai bước, cô lại nghĩ tới cái
gì, quay đầu lại hỏi anh: “Hoắc Hi, khu đô thị này không có paparazzi
chứ ạ? Ngàn vạn lần không thể để bị chụp đâu ạ.”
Anh đi ngang qua cô: “Cô có thể bao mình cho kín vào chút đi.”
Dứt lời, anh liền thấy Thịnh Kiều nhanh chóng cởi áo khoác, quấn mấy lớp quanh đầu mình……
Sau khi vào nhà, chuyện đầu tiên cô làm là kéo rèm.
Trong phòng bật máy sưởi, hơi nóng bốc lên từ lòng bàn chân, cả người cô rốt
cuộc ấm áp trở lại. Cô ngồi trên sofa nhìn bốn phía xung quanh, trong
lòng như có nai con nhảy chồm.
Đây là nhà idol đó. Quả nhiên đây mới là nhà mà người nổi tiếng nên sống chứ, vừa
đẹp vừa đơn giản vừa to, bố cục giống hệt như nhà họ Kiều, chỉ là phong
cách trang trí thiên về tông lạnh, có chút cảm giác cô độc.
Trước kia Kiều Tiều vẫn rất lý trí. Idol đối với fan là vầng thái dương rực
rỡ trên bầu trời. Bạn có thể nhận lấy sức nóng của anh để sưởi ấm và lớn lên, nhưng ngàn vạn lần không thể mơ tưởng tới việc đến gần mặt trời.
Phải duy trì một khoảng cách hợp lý giữa hai bên, anh làm thần tượng sáng
chói nhiệt huyết của anh, bạn làm fan ủng hộ hỗ trợ của bạn. Đừng mong
đợi hão huyền, đó chính là trạng thái tốt nhất và hạnh phúc nhất rồi.
Nhưng bây giờ mặt trời đang ngồi đối diện cô, Thịnh Kiều cảm giác mình sắp tan chảy mất thôi.
Hoắc Hi vẫn mang dáng vẻ thờ ơ, cầm lấy điều khiển từ xa ấn bật TV. Hình như anh không định tán phét gì với cô, mời cô vào nhà nghỉ ngơi chỉ là mời
cho phải phép thôi. Thịnh Kiều lại âm thầm tung hường anh đúng là người
tài đức vẹn toàn, kiềm chế tâm trạng kích động, cô chuyển ánh mắt tới
chương trình trên TV.
TV đang chiếu một
bộ phim phóng sự, có một nhà sư mặc quần áo mộc mạc, bôn ba băng qua
ngàn núi vạn sông, rời khỏi quê hương tới Tây Vực cầu lấy chân kinh.
Phim đang chiếu đến đoạn nhà sư bị tướng sĩ giữ biên giới phát hiện nhập cư trái phép, Thịnh Kiều nhìn một lát, nghiêng đầu nói với Hoắc Hi:
“Ông chủ của đài Phong Hoả là tín đồ của Huyền Trang, chẳng những không
trách tội ngài mà còn tặng ngài thức ăn nước uống. Ông nói cho ngài
đường qua biên giới, nhờ ngài tới đài Phong Hỏa thứ tư. Ai dè Huyền
Trang đi được nửa đường thì lạc đường, sau đó liền gặp Cao Xương Vương,
hai người còn kết bái thành huynh đệ……”
Hoắc Hi quay đầu lườm cô: “Không được spoil!”
Thịnh Kiều (ấm ức): “Dạ.”
Anh xem một lát, cốt truyện quả nhiên giống hệt như lời Thịnh Kiều, Hoắc Hi tức khắc mất hứng, nhìn cô vài lần, hỏi: “Cô xem rồi à?”
“Vâng, em khá thích xem phim phóng sự ạ.”
Cô còn chưa nói hết, cô thích xem 《 Tây Du Ký 》 nhất, bởi vì thích, cho nên cô liền bắt đầu tìm hiểu Huyền Trang thật
sự trong lịch sử. Cô đọc hết tất cả các ghi chép có liên quan đến Huyền
Trang, đến cả sự hưng suy của Phật giáo cô cũng tìm hiểu một lần. Nếu
như bạn thích, cô có thể nói chuyện với bạn cả ngày về Phật pháp Đại
Thừa và Phật pháp Tiểu Thừa.
Hoắc Hi
dường như hơi giật mình, nhướn mày, không nói gì cả. Anh lại chuyển phim phóng sự khác, chủ đề lần này là “Con đường tơ lụa”. Phim vừa mới chiếu được đoạn đầu, Thịnh Kiều đã hứng thú bừng bừng: “Phim này em cũng xem
rồi nè, kể về……”
Hoắc Hi giơ tay tắt TV.
Thịnh Kiều: “……”
Anh làm gì thế huhuhu.
Người ta chỉ muốn tìm đề tài nói chuyện một tí với anh thôi mà huhuhu.
Hoắc Hi móc di động ra, bật game lên, Thịnh Kiều ngồi đối diện nghe thấy
nhạc dạo quen thuộc của King of Glory, tức khắc lại vui vẻ lên: “Lập
team ạ! Em là đạo tặc A Kha cấp 6 ạ!”
Hoắc Hi: “……”
Hai người nhanh chóng lập team vào game.
Thịnh Kiều ngoại trừ làm tank thì các class khác cũng biết chơi, Hoắc Hi thật ra rất cố chấp toàn chơi xạ thủ, nhưng trình độ thì…… Nói thế nào nhỉ,
hên xui, quyết định bởi sự hỗ trợ của đồng đội.
Đồng đội mà ngon thì anh cũng chơi rất ổn, pentakill cũng giật được, đồng
đội mà tồi thì chiến tích của anh cũng thường thường, chỉ gọi là chơi
cho qua thôi.
(Pentakill: một mình giết 5 lần liên tiếp.)
Cũng may kỹ thuật của Thịnh Kiều không phải chém gió, cơ bản kéo hai người
không thành vấn đề. Hoắc Hi hồi xưa vẫn chơi một mình, lần này có trùm
kéo hộ, anh đột nhiên cảm thấy nằm không hưởng thắng cũng là một lựa
chọn không tồi.
Vì thế anh liền bắt đầu chơi cầm chừng……
Dù sao Thịnh Kiều cũng một người gánh hai, anh đánh boss nhỏ rồi đẩy trụ
linh tinh, còn có thể chiêm ngưỡng cỏ cây mây nước và quái thú trong
King of Glory.
Sau đó Hoắc Hi bị đồng đội mắng.
Pháp sư đi mid đã chết một lần nằm trên đất gõ chữ: “Thằng xạ thủ rác rưởi chơi như ***.”
(đi mid: vị trí của người đi giữa trong đội hình 5 người)
Chữ phía sau bị censore nên không biết là cái gì, Hoắc Hi cứ lơ luôn, ai dè Thịnh Kiều đang đại sát bốn phương đột nhiên ngừng lại, đánh chữ hỏi:
“Thằng pháp sư rác rưởi chửi ai đấy?”
—— ai rác rưởi cơ mày chửi ai.
—— ủa sao tự mình mắng mình vậy, cả team mình mày rác nhất đấy.
—— hừ hừ.
—— aduconmoe mày có biết nói tiếng người không? Biết làm việc con người làm không? Đã làm người bao giờ chưa?
—— mày với nó đều là *******
—— học sinh tiểu học chưa biết gõ chữ đã đua đòi chơi game, mày làm xong bài tập về nhà chưa? Muốn bố dạy mày viết chữ không?
Hoắc Hi:……
Cuối cùng ván này thua trắng. Nửa ván sau Thịnh Kiều cứ đứng trong suối
không đi ra nữa, chửi pháp sư xơi xơi hết cả ván, còn không chửi bậy.
Cách màn hình còn có thể cảm nhận được pháp sư tức đến độ gào ầm lên.
Anh ngẩng đầu nhìn Thịnh Kiều ngồi đối diện.
Lông mày cô dựng ngược lên, lúc cà khịa người khác cô sắc bén dữ tợn như
đúng rồi. Dường như cô nhận ra anh đang nhìn cô, trong nháy mắt khi cô
ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt liền dịu dàng đi rất nhiều, hận không thể
cười tươi như hoa nở.
Hoắc Hi nói: “Tập trung chơi game đi, đừng mắng chửi người khác nữa.”
Cô vội gật đầu, lại bướng bỉnh nói: “Nhưng họ mắng anh thì không được ạ.”
Hoắc Hi cúi đầu mở ván mới, anh quyết định không chơi cầm chừng nữa.