[Fanfic][Savokiku] Nữ Hoàng Chúa Tể Bóng Đêm, Em Là Của Chị

Chương 12

-Tiểu Mẫn đã đi đâu rồi không biết…Điện thoại cũng không bắt máy, rốt cuộc đã đi đâu rồi chứ?

Lạc Lạc lo lắng nói, cả đám cũng thấp thỏm lo lắng không kém. Triệu Gia Mẫn nói buồn chán muốn ra ngoài đi vài vòng quanh trường mà từ lúc đó đến bây giờ cũng không thấy trở lại.

-Mấy trường học chung với Tiểu Mẫn mà không biết em ấy đi đâu sao?...Mấy người làm cái khỉ gì mà không biết em ấy đã đi đâu.

Thang Mẫn sốt ruột bực bội nói. Mạc Hàn ánh mắt trầm xuống, phút chốc cô nghĩ ra cái gì đó ánh mắt chợt lóe lên. Mạc Hàn vút chạy đi bỏ lại một câu.

-Chúng ta tìm lại quanh trường lần nữa!!.

Bên A Hoàng và Nana cũng chả khá hơn. Bọn họ cũng đi kiếm Cúc Tịnh Y mất tích từ lúc nghỉ giải lao đến hết tiết tan học. Ba người thường xuyên về nhà cùng nhau vậy mà lại không thấy Cúc Tịnh Y đâu nên đi tìm quanh trường nhưng vẫn không thấy người. Cả hai người đều rất lo lắng cho Cúc Tịnh Y.

-Mấy người có biết Cúc Tịnh Y ở đâu không?

Mạc Hàn đứng trước mặt A Hoàng và Nana hỏi, với vẻ mặt thản nhiên. A Hoàng với Nana có chút bất ngờ nhìn nhau, khi Mạc Hàn hỏi về Tiểu Cúc. A Hoàng lắc đầu trả lời.

-Tụi tôi cũng không biết Tiểu Cúc đi đâu nữa, tụi này cũng đang tìm cậu ấy đây. Không biết cậu ấy đi đâu từ lúc nghỉ giải lao đến giờ chứ. Mà cô hỏi cậu ấy có chuyện gì vậy?

-Không có chuyện gì to tát tôi muốn tìm cô ấy để hỏi Tiểu Mẫn ở đâu thôi. Nhưng xem ra không cần tìm nữa hai người đó đang ở chung với nhau, với tình hình này là hẹn hò quên đường về luôn rồi.

Mạc Hàn trả lời A Hoàng với vẻ mặt như đã biết trước được như thế. Mạc Hàn cô đã đoán là Tiểu Mẫn và cô gái nói yêu đi hẹn hò mà, giờ thì hay rồi cả hai người đứa đều mất tích cùng một thời điểm, cùng một thời gian và đến giờ vẫn chưa thấy trở về. Kiểu này có cần bao cảnh sát đi kiếm hai đứa trẻ đi hẹn hò mà lạc đường về không đây. Đùng là hết nói nổi.

-Gì??...Cô nói hai người Tiểu Cúc và Triệu Gia Mẫn đang ở với nhau?

A Hoàng với Nana đồng thanh hỏi. Mạc Hàn theo phản xạ bịt tai né qua một bên nói.

-Mấy người hét cái gì?...Tiểu Mẫn với người bạn của hai cô cùng mất tích cùng lúc tại một thời điềm liền rõ ràng hai người ở cùng nhau rồi còn gì?... Làm gì có sự trùng hợp hai người đó mất tích cùng một lúc tại một thời điểm như vậy, không phải ở cùng nhau thì là cái gì?.... Chả giấu gì hai người tụi tôi cũng đang tim Tiểu Mẫn cũng mất tích từ lúc nghỉ giải lao đến giờ, giờ thì chắc không cần rồi.

A Hoàng với Nana nghe Mạc Hàn nói như vậy thì cũng câm nín. Mạc Hàn lôi điện thoại ra nhắn một cái tin trên nhóm chat của cả bọn

“Không tìm Tiểu Mẫn nữa, về nhà ăn tối đi mọi người”

“Tìm được Tiểu Mẫn rồi hả?” – Thang Mẫn nhắn lại

“Savo – chan đang ở đâu vậy chị Momo?” – Tako nhắn

“Em ấy đang hẹn hò với bạn gái” – Mạc Hàn nhắn lại một dòng siêu nhỏ.

Cả bọn đọc tin nhắn trong nhóm chat liền biết Tiểu Mẫn đi “hẹn hò với bạn gái” nên cũng không tìm nữa mà kéo nhau lên xe Thang Mẫn về nhà.

--------------------------------------------------------------------------------------

Trong lúc đó.

Triệu Gia Mẫn sau cơn mê tình tỉnh lại, thấy trong người có chút mệt mỏi. Cúc Tịnh Y bên cạnh gối đầu lên tay cô ngủ, miệng vẫn còn nở nụ cười, trông thật là đáng ghét. Cái con người này ăn sạch sẽ cô xong liền cảm thấy rất thỏa mán có đúng không hả?.... Nhưng cũng không thể phủ nhận Triệu Gia Mẫn cô cũng cảm thấy hạnh phục khi được Cúc Tịnh Y yêu thương. Đây là lần thứ hai hai người gần gũi nhau sau từng đấy thời gian.

Triệu Gia Mẫn nhẹ nhàng rút tay của mình khỏi bị Cúc Tịnh Y gối lên, nhặt lại bộ quần áo của mình mặc lại. Nhưng lại nhận ra trên người mình có nhiều vết bầm tím, đã thế có chế còn tím đen, ánh mắt của Triệu Gia Mẫn lập tức trầm xuống. Chắc là do vừa mới vận động mạnh nên mới như vậy đi, tuy mấy vết bầm tím đó khóng có chút đau nhưng mà nếu mặc kệ thì cũng không được. Triệu Gia Mẫn lấy trong túi áo khóa ra một lọ thuốc không có dán nhãn đỏ ra một viên thuốc mầu trắng hất vào miệng nuốt xuống. Rồi nhanh chóng cất lọ thuốc vào túi áo.

Việc Triệu Gia Mẫn cô bị bệnh không thể để ai biết, nhất là người con gái này.Triệu Gia Mẫn ánh mắt đầy nhu tình nhìn Cúc Tịnh Y, thầm nghĩ nếu Cúc Tịnh Y biết cô bị bệnh sẽ rất đau lòng nên cô trăm ngàn lần không thể để Cúc Tịnh Y biết được. Mà ngoài mẹ Nishihori Reika ra thì chỉ có cô là biết mình bị bệnh nặng có thể sẽ chết. Mọi người tuy biết rằng Triệu Gia Mẫn cô bị bệnh nhưng không ai biết căn bệnh cô là gì, mọi người chỉ biết rằng cô sẽ phát bệnh nếu tinh thần không ổn định mà thôi. Mẹ Reika đã nói là bệnh của cô đã tìm ra được hướng điều chế thuốc, cô nhất định phải cầm cự đến lúc thuốc được điều chế xong. Cô không thể buông tay ngay lúc này.

Triệu Gia Mẫn tự nhiên cảm thấy trong người rất nóng, trước mắt xuất hiện ảo giác hình ảnh cứ liên tục thay đổi khiến cô không nhìn rõ là gì nữa. Có lẽ là Zocozu đã bắt đầu có tác dụng, tác dụng của nó rất mạnh nên Triệu Gia Mẫn mới dùng nó với mục đích là giảm đau. Zocozu là một loại thuốc cấm có tác dụng kích thích thần kinh rất mạnh, là một dạng của ma túy heloin nhưng lại không gây nghiện. Triệu Gia Mẫn dùng nó với công dụng ổn định tinh thần, giảm ức chế thần kinh và căng thẳng não bộ cùng với việc là giảm đau. Chỉ là khi dùng thuốc sẽ có tác dụng phụ chính là bản thân người dùng sẽ gặp ảo giác. Vì Zocozu kích thích thần kinh rất mạnh nên chỉ những người có hệ thần kinh trung ương cực tốt mới sử dụng được, còn người bình thường nếu sử dụng sẽ bị rời vào tình trạng hoảng loạn dẫn đến phát điên, nặng hơn là chết. Loại thuốc này chưa được phép sản xuất vì tính nguy hiểm của nó, gần hết thế giới này chưa biết đến loại thuốc này, những người biết được loại thuốc này chưa đến 100 người vì loại thuốc này được thành viên ưu tú của bang Black Night điều chế dưới sự yêu câu của Nishihori Reika. Loại thuốc này ngoài cô dùng ra thì có rất nhiều sát thủ của Black Night dùng vì công dụng ổn định tinh thần, giảm ức chế thần kình và căng thẳng não bộ.

Triệu Gia Mẫn nhắm mắt điểu chỉnh hơi thở của mình khắc phục tác dụng phụ của thuốc. Vì hệ thần kinh trung ương của Triệu Gia Mẫn cực tốt nên có thể khắc phục tác dụng phụ của thuốc. Một lúc sau, Triệu Gia Mẫn mở mắt ra sau khi tác dụng phụ của thuốc hết. Bản thân Triệu Gia Mẫn liền cảm thấy rất tốt, đầu óc rất tỉnh táo, trong người cũng hết mệt mỏi.

-Mẫn Mẫn em tỉnh từ lúc nào vậy, sao không gọi chị?

Cúc Tịnh Y mơ màng tỉnh dậy nói với giọng ngái ngủ. Triệu Gia Mẫn nở nụ cười nhìn Cúc Tịnh Y đáp.

-Em cũng mới tỉnh dạy thôi!!

Cúc Tịnh Y rụi rụi mắt nhìn Triệu Gia Mẫn thì thấy khắp người Gia Mẫn có nhiều vết bầm thì khẩn trương.

-Mẫn Mẫn!!...Sao người em lại nhiều vệt bầm như vậy?

-Mấy vết bầm tím này một phần là hồi sáng đánh nhau phần còn lại là do chị chứ ai?...Người đâu là thô bạo thấy sợ a~~

Triệu Gia Mẫn vừa nói vừa một bộ ủy khuất. Cúc Tịnh Y nhìn bộ dạng “tất cả đều là tại chị” của Triệu Gia Mẫn thì mặt mũi của cô cũng đỏ lên, Cúc Tịnh Y cắn cắn môi nghẹn họng nói.

-Chị xin lỗi!!...Em có đau lắm không?....Em ngồi đây đợi, chị đi lấy thuốc bôi cho em.

Cúc Tịnh Y đứng lên đi rời đi thì Triệu Gia Mẫn đã cầm lấy tay cô nói.

-Thôi khỏi!!....Chị giúp em mặc lại quần áo đi, giờ này mọi người chắc đang lo lắng cho em và chị lắm đấy.

Cúc Tịnh Y nghe Triệu Gia Mẫn nói thì ngẩn người vài giây rồi nhanh chóng móc trong tui áo ra cái điện thoại. Nhìn mạc hình điện thoại hiện lên 5:42pm, Cúc Tịnh Y cảm thán lần này thì cô chết chắc.

-Chị ngẩn người như vậy làm gì?...Còn không mau giúp em mặc lại quần áo!!

Triệu Gia Mẫn nhìn Cúc Tịnh Y ngẩn người nhìn điện thoại như vậy thì nhíu mày nói. Cúc Tịnh Y hoản hồn nhanh chóng giúp Triệu Gia Mẫn mặc lại quần áo, vì Cúc Tịnh Y chuyên trú mặc lại quần áo cho Triệu Gia Mẫn nên cô không thấy nụ cười đắc ý của Gia Mẫn. Triệu Gia Mẫn nhìn Cúc Tịnh Y lúng túng mặc lại quần áo của mình thì rất là cao hứng, miệng khoái chí cười không ngập lại được.

Vốn chuyện này Cúc Tịnh Y cũng không phải đứa hậu đậu nhưng nhìn thấy thân thể trắng mịm mềm mại của Triệu Gia Mẫn có nhiều vết bầm tím thì cô không kìm lòng được. Trái tím như có lưỡi dao cứa vào rất đau. Cúc Tịnh Y có thể cảm thấy ngón tay mình run run khi cô mặc lại quần áo cho Mẫn Mẫn của cô. Cúc Tịnh Y cô sợ mình làm không tốt động vào vết bầm mà làm Mẫn Mẫn đau.

Phải mất một lúc lâu Cúc Tịnh Y mới mặc xong cho Triệu Gia Mẫn quần áo. Hai người cầm tay nhau đi ra cổng trường đã vắng từ lâu. Triệu Gia Mẫn gọi xe taxi cho Cúc Tịnh Y trở về. Trước khi lên xe, Cúc Tịnh Y hôn lên môi Triệu Gia Mẫn, thì thầm

-Chị yêu em, Mẫn Mẫn!!...Mai gặp lại!!

Triệu Gia Mẫn mỉm cười nhìn chiếc xe trở Cúc Tịnh Y đi khuất. Triệu Gia Mẫn mới gọi xe taxi để trở về biệt thự TG.

-Triệu tiểu thư đã về!!...

Bà quản gia của biệt thự ra đón Triệu Gia Mẫn ở cửa. Triệu Gia Mẫn giọng thường thường hỏi bà quản gia

-Các chị ấy đang ở trong phòng ăn ạ?

-Vâng!!...Các cô ấy đang ăn ạ.

Triệu Gia Mẫn bình thản bước vào phòng ăn, cả đám đang ăn nghe thấy tiếng bước chân thì nhìn ra phía cửa phòng thấy Triệu Gia Mẫn đứng ở đấy thì đồng loạt tỉnh bơ tiếp túc ăn đồ ăn tiếp. Triệu Gia Mẫn cảm thấy có lỗi nói

-Em…Xin lỗi!!...Vì đã khiến cho mọi người lo lắng…Em…

-Mình ăn xong rồi!!...

Thang Mẫn cầm khăn giấy lau miệng đứng dạy khỏi bàn ăn nói rồi bỏ lên phòng. Và ngay lấp tực hiệu ứng domino xảy ra, cả đám kéo nhau bỏ lên phòng với lí do “ăn xong rồi” để Triệu Gia Mẫn ăn một mình một mâm. Tako đi qua Triệu Gia Mẫn nói với ánh mắt trách cứ

-Savoki – Chan vô tâm lắm có biết không?

Triệu Gia Mẫn ánh mắt bượm buồn ngôi vào bàn ăn. Bà quản gia lớn tuổi nhìn Triệu Gia Mẫn lắc đầu rồi im lặng lấy cơm cho Gia Mẫn.

Đổng Chỉ Y đi làm ở tòa án về với bộ dạng cao hứng vì cô lại thắng một vụ truy tố lớn nữa nên được lĩnh tiền thưởng. Đổng Chỉ Y tính đi mua thịt bò về làm lẩu thịt bò vì cả đám đều thích ăn, nhất là Tiểu Mẫn lại đặc biệt thích ăn.

-Ây!!..Hôm nay mình mua thịt bò về nè cùng làm một bứa lẩu đê!!..

Đổng Chỉ Y vui vẻ nói lớn, nhưng cô vừa mới bước chân vào phòng thì nụ cười tắt ngẩm, khi thấy một mình Triệu Gia Mẫn ngồi ăn cơm.

-Đã có chuyện gì xảy ra?...Tiểu Mẫn, mọi người đâu hết rồi, tại sao chỉ có một mình em ăn cơm vậy?

Đổng Chỉ Y mặt nghiêm túc nhìn Triệu Gia Mẫn hỏi, ánh mắt lạnh đi vài phần. Triệu Gia Mẫn cắn cắn môi, khó khăn nói.

-Là tại em không tốt đã làm các chị ấy giận!!...

-Giận?

Đổng Chỉ Y mặt không biểu cảm nhắc lại, ánh mặt nhìn Triệu Gia Mẫn sâu hơn. Triệu Gia Mẫn không nhìn Đổng Chỉ Y, mím môi lí nhí nói.

-Là em bỏ đi lâu không nói cho các chị ấy biết khiến các chị lo lắng đi tìm em.

-Haizz!!...Kệ bọn họ đi!!...Em với bà quản gia làm cái này đi, chị tắm rửa thay đồ rồi chúng ta cùng ăn.

Đổng Chỉ Y đưa cho Triệu Gia Mẫn một túi lớn mua ở trung tâm thương mai toàn rau cỏ với thịt bò rồi bỏ lên phòng tắm rửa thay đồ. Đổng Chỉ Y lên phòng mình nhưng cũng ngó qua phòng của mọi người thì ai cũng đóng của im ỉm khiến Đổng Chỉ Y không biết nói gì.

Đổng Chỉ Y ưa sạch sẽ nên tắm rửa có hơi lâu, tắm rửa xong mặc đồ ở nhà rỗng rãi thoải mái xuống nhà thì nồi lẩu cũng đã được chuẩn bị xong chỉ cần ngồi vào bàn chén thôi.

-Có cần lên gọi các chị ấy xuống ăn không, Đổng tỷ?

Triệu Gia Mẫn nhìn Đổng Chỉ Y ngây nghốc hỏi. Đổng Chỉ Y không trả lời, tay bỏ rau với thịt bò vào nồi lẩu. Triệu Gia Mẫn thấy Đổng Chỉ Y không trả lời thì cũng im lặng ăn.

-Ưm!!....Thiệt là ngon a~~

Đổng Chỉ Y nhấp một mụm ngỏ rượu vang nói. Không để Triệu Gia Mẫn phản ứng, Đổng Chỉ Y tiếp tục nói.

-Tiểu Mẫn!!....Em ăn nhiều vào một chút, thịt bò chị mua loại hảo hạng nên rất ngon.

-Vâng!!...Thịt bò chị mua thiệt là ngon a~~

Triệu Gia Mẫn thích thú ăn hoàn toàn quên đi việc mình bị mọi người giận dỗi. Đổng Chỉ Y nhìn bộ dạng tiểu hài tử ham ăn của Triệu Gia Mẫn thì mỉm cười nghĩ thầm. Tiểu Mẫn vẫn là trẻ con dù bản thân Tiểu Mẫn có che giấu như thế nào đi chăng nữa. Bất quá mình lại thích.

Đổng Chỉ Y điện thoại ra định nhắn một cái tin và thấy đoạn tin nhắn trong nhóm chat hồi nãy nên nghĩ ăn xong rồi nhắn vậy (tg: m.n biết chị định nhắn cái gì không? ^^). Đọc đoạn tin nhắn xong Đổng Chỉ Y liền hiểu mấy người kia giận dỗi Triệu Gia Mẫn chuyện gì. Tưởng chuyện gì to tát lắm ai dè là chuyện bé như hạt nho.

Đổng Chỉ Y đối với việc Triệu Gia Mẫn đi hẹn hò hay yêu ai cũng không có suy nghĩ hay ý kiến gì. Vì tính Đổng Chỉ Y cô xưa nay vốn rất thoải mái, mọi người cứ làm những việc mình muốn miến sao sống vui vẻ hòa thuận với nhau là được. Tỉnh cảm chị em có được như hiện giờ đâu có dễ gì xây dựng được, bao nhiêu khó khăn cùng nhau trải qua ở Black Night bồi đắp từng chút một tình cảm chị em này. Nên một vài thay đổi nhó liền ai cũng cảm thấy bất an, Đổng Chỉ Y cô có thể nhận thấy điều đó, mọi người cần thời gian để thích nghi.

Đổng Chỉ Y và Triệu Gia Mẫn ăn rất ngon miệng. Thức ăn Đổng Chỉ Y mua về chỉ còn một nửa, sức ăn của hai người cũng quá kinh người đi. Triệu Gia Mẫn ăn lo nê hướng Đổng Chỉ Y nói.

-Em ăn lo rồi ~~

Đổng Chỉ Y nhìn bộ dạng “ ăn no” của Triệu Gia Mẫn thì bật cười cưng chiều nói

-Nếu em ăn nói rồi thì lên nhà nghỉ ngơi đi!!

-Được! em lên nhà nghỉ ngơi đây.

Triệu Gia Mẫn lên phòng. Đổng Chỉ Y nhìn Triệu Gia Mẫn đi khỏi mới lôi điện thoại ra nhắn trên nhóm chat

“Dười này có thịt bò hảo hạng thực sự không muốn ăn sao?”

Chỉ chưa đầy 1 phút sau cả đám lại kéo nhau xuống. Đổng Chỉ Y nhìn mọi người mỉm cười cao hứng nói.

-Tôi tưởng mấy người đồng loạt rủ nhau giảm cân chứ hóa ra không phải hả?

-Ai nói với cậu là tụi này rủ nhau giảm cân?...Tiểu Mẫn nói như vậy sao?

Đới Manh trừng mắt nhìn Đổng Chỉ Y nói. Đổng Chỉ Y đứng dựa tường trên môi vẵn là nụ cười thích thú nói.

-Tiểu Mẫn không nói là mình nghĩ như vậy thôi, tại nghe bà quản gia nói mọi người ăn rất ít rồi bỏ lên nhà để Tiểu Mẫn ăn một mình nên mình nghĩ thế hóa ra không phải. Thôi mình lên phòng đây, mọi người ăn ngon miệng.

Đổng Chỉ Y bỏ lên phòng. Vâng!!...Sau khi Đổng Chỉ Y bỏ lên phòng thì đã có một cuộc đấu “ai nhanh đũa hơn” diễn ra. Đổng Chỉ Y lên tầng thượng của biệt thự ngắm sao đêm, đây là thói quen mỗi ngày của cô. Đã rất lâu không thay đổi, đây cũng là cách cô tự an ủi mình khi trong lòng có chuyện buồn.(tg: chị mua đồ ăn về thì chị cùng Mẫn thong thả ăn trước rồi để cả đám kia tranh nhau ăn. Chị rất tỉnh và xinh gái ^^)

Phong gia đang muốn sát nhập D.M vào Phong thị vì Phong thị hiện giờ đang gặp bất ổn về tài chính. D.M hiện giờ như con gà đẻ trứng vàng, nếu sát nhập vào Phong thị thì toàn bộ mọi vấn để của Phong thị tự nhiên bị xóa bỏ. Điều này tuyệt đối không thể để nó xảy ra, lão gia phong gia đó ngầm buôn bán ma túy và nhập lậu trái phép. Vì chính quyền bắt quả tang nên đã nhanh chóng phủi tay tẩy sạch dấu vết, lão già Phong gia đó rất sảo quyệt đã dùng mưu kễ thoát được tội nhưng lại bị thiệt hại rất nhiều buộc ông ta phải biển thủ công quỷ của Phong thị giải quyết khó khắn trước mắt. Hiện giờ nếu Đổng Chỉ Y cô dùng danh nghĩa là đội trưởng đội điều tra tòa án tối cao truy tố ông ta tội biển thủ công quỹ thì ông ta nhất định không có cách trở tay. Chỉ là, lão gia đó quá sảo quyệt rất biết lấp liếm tội trạng của mình nên cô chưa tìm ra bằng chứng buộc tội ông ta. Đổng Chỉ Y cô thực sự nhìn không thuận mắt với những người như lão già đó, nếu Phong thị được D.M sát nhập thì vị thế D.M trong thương trường sẽ rất vững chắc, cô sẽ giúp Thang Mẫn và Tiểu Mẫn vụ này.

Đêm xuống, sự lặng yên được trả về đúng chỗ của nó.

------------------------------------------------------------------------------------------

Giữa một bãi cỏ xanh rộng lớn có một cô gái đang đứng. Cô gái có gương mặt thanh tú, mái tóc đen dài ngang lưng để xõa buôn thả, mắc chiếc váy trắng tung bay trong gió. Cô gái đó mỉm cười đứa tay hướng về phía một cô gái khác mặc âu phục dành riêng cho đội trưởng đội điều trai tòa án tối cao.

-YY à!!

-Tiểu Thiên!!...Là cậu!!

Đổng Chỉ Y mỉm cười vui mừng chạy lại.

Bỗng, từ đâu gió lớn nổi lên khiến Đổng Chỉ Y không thể tiến lại gần cô gái kia. Cô gái kia cả người tỏa ra ánh sáng thiên thần thuần khiết, nhìn Đổng Chỉ Y ánh mắt bi thương.

-YY!!...Cậu phải sống thật tốt, mình luôn rõ theo cậu và Tiểu Vũ. Cậu là người bạn thân duy nhất của mình, là người mình tin tưởng nhất. Trên đời này mình chỉ tin tuyệt đối một mình cậu, ngoài ra mình không tin ai hết. YY à!!...Minh xin lỗi vì đã đã thật hứa nhưng…mình thích cậu.

Đổng Chỉ Y cố gắng tiến lại gần nhưng không được, cơn gió lớn dường như không muốn để cô đến gần Tưởng Vũ Thiên.

-Tiểu Thiên!!

Đổng Chỉ Y bị gió lớn thổi ngã sõng soại nhưng cô vẫn cố tiến về phía Tưởng Vũ Thiên, miệng không ngừng gọi tên cô, cái tên thân mật Đổng Chỉ Y thường gọi Tưởng Vũ Thiên.

-YY!!..Dù có chuyện gì xảy ra mình đều chỉ tin tưởng cậu, chỉ tin mình cậu mà thôi. YY!!...Mình phải đi rồi cậu hãy bảo trọng, có như vậy chúng ta mới có cơ hội gặp lại.

Tưởng Vũ Thiên đứng ở đó, thân thể cô tỏa ra ánh sáng nhưng ánh sáng cứ thế mờ dần đi và cô cũng theo ánh sáng từ từ biến mất trước mặt Đổng Chỉ Y.

-Tiểu Thiên, đừng mà!!....Tường Vũ Thiên cậu đừng đi, cậu không được bỏ mình đi như vậy. Tiểu Thiên!!...Đừng đi!!...Đừng đi mà!!...Tiểu thiên!!...

Mây đen từ đâu kéo tới, một đạo thiên lôi lới đánh xuống, mặt đất rạn nứt, Đổng Chỉ Y rơi vào bóng tối vô hạn

Aaaaah!!!..

Đổng Chỉ Y mở choang mắt, ngồi dậy, nhìn xung quanh.

Đổng Chỉ Y cô vẫn ở trong phòng của mình. Thì ra đó chỉ là giấc mơ, chỉ là giấc mơ thôi. Nhưng tại sao nó lại chân thực như vậy? …. Tiểu Thiên!!....Từng đấy năm câu chưa hề xuất hiện trong giấc mơ của mình, tại sao đên nay câu lại xuất hiện trong giấc mơ của mình. Tại sao….trong mơ cậu ấy lại nói thích mình, cả chuyện mình phải bảo trọng mới có thể gặp lại cậu ấy nữa?....Rột cuộc chuyện này là sao chứ?...Tại sao mình lại mơ giấc mơ kì lạ về cậu ấy?...Chẳng lẽ đến tận bây giờ mình vẫn còn thương tâm cái chết của cấu ấy?

-Đổng Chỉ Y bình tĩnh lại.Chỉ là mơ mà thôi!!

Đổng Chỉ Y thì thầm, tay phải đặt lên ngực mình như để an ủi trái tim yếu đuối của mình. Trán Đổng Chỉ Y lấm tấm mô hôi sau khi trải qua giấc mơ đó nhưng cô không để ý đến. Nhìn đồng hồ đặt trên chiếc tủ đầu giường, mới 4:43AM.

Đổng Chỉ Y liền đi xuống giường vào phòng tắm và cứ thể để vòi nước xả nước lên người. Nước lạnh khiến đầu óc của cô tỉnh táo hơn.

Tiểu Thiên!!...Thì ra, từng đấy năm trôi qua mình vẫn còn thương tâm cái chết của cậu. Suy cho cùng mình đang mong chờ điều gì chứ. Đổng Chỉ Y cô thiệt là ngu ngốc mà, tại sao cứ thương tâm một người đã chết chứ.

Lau khô người, mặc lại áo, nằm trên giường Đổng Chỉ Y nhờ lại quá khứ trước kia……..

------------------------------------------------------------------------------------------

Chap 13 sau là ngoại truyện Đỏng tỷ Đổng Chỉ Y nha

m.n nên đọc truyện này bên tự truyện hoặc wattpad vì bên đó mình chèn ảnh của các nhận vật cho các bạn xem được còn bên sàn truyện bỏ chức năng chèn ảnh rồi:(
Bình Luận (0)
Comment