[Fanfic Tfboys] Có Lẽ Anh Không Giỏi Yêu

Chương 12

“Cô nương đáng tin như thế, tiểu nhân cũng không dám nhiều lời, đó là… Thiên Tỉ… Dịch Dương Thiên Tỉ.”- Lạc Đình giả bộ e thẹn đáp.

*************************

“Nà ní (Cái gì)”- Hạ Nhược Tâm trợn tròn mắt rồi phun ra một câu tiếng nhật.-“Cậu thích Thiên Tỉ?”

“Này, cậu bị sao thế? Tớ thích cậu ấy có cần làm quá lên không.”-Lạc Đình tụt hứng đáp.

“Sao cậu lại thích cậu ấy?”- Hạ Nhược Tâm băn khoăn hỏi.

“Vậy cậu có biết rằng không chỉ có tớ thích mà hàng triệu tỷ tỷ cô gái khác cũng thích Thiên Tỉ như tớ không? Mà tớ ít nhất còn được là bạn với cậu ấy thông qua cậu cũng đã vui lắm rồi. Tớ hâm mộ cậu ấy từ hồi cấp 2 rồi cơ. Dần dần mọi chuyện cũng trở thành thích cậu ấy. Chính vì vậy…”-Giọng Lạc Đình đanh thép nói, ra vẻ uất ức lắm.

“Cậu phải giúp đỡ tớ trong công cuộc lấy lòng Thiên Tỉ yêu tớ. Tớ van xin cậu đấy, xong việc cậu thích gì tớ cũng làm. Liệu cậu có biết đôi lúc tớ còn ghen với cậu không. Người đâu mà may mắn dễ sợ, cậu được chơi chung thân thiết với Thiên Tỉ, được Thiên Tỉ tận tình chăm sóc chu đáo vậy cơ mà. Đôi lúc chính ra nhìn những lần đó cậu có biết không, tớ hơi bị ghen trong lòng đấy.”

Nghe một tràng dài của Lạc Đình, phải mất nửa phút Hạ Nhược Tâm mới lấy lại tinh thần được. Hiện tại ngay trước mắt cô, con nhỏ hay cười Lạc Đình kia không phải là một con nhóc hay cười nữa rồi. Giờ đây cuối cùng nó dã biết yêu, đã có người để ý. Đã thế người nó thích lại không ai khác chính là người bạn hàng xóm thân thiết của cô- Thiên Tỉ.

Bỗng trong lòng Hạ Nhược Tâm có một cái cảm giác nào đó khó chịu lắm.như là bị ai đó lấy một thứ gì đó quan trọng của mình vậy. Mà thứ quan trọng đó Hạ Nhược Tâm quyết không để mất! Cơ mà nó là gì, sao mấy thứ suy nghĩ này lại xuất hiện trong đầu của cô? Hạ Nhược Tâm đang suy nghĩ gì đây? Sao lúc này cô không làm chủ được con người của mình?

**Thành phố Bắc Kinh**

Bầu trời Bắc Kinh lúc này đã chợp chợp tối, Hạ Nhược Tâm đang nhẹ nhàng rảo bước về phía tòa chung cư mình ở với bọc đồ ăn vừa mua ở siêu thị. Bỗng chốc Hạ Nhược Tâm không muốn về nhà, đầu óc cô hiện tại thơ thẫn ở đâu ra. Hạ Nhược Tâm đành phải tạt về phía sân chơi gần tòa chung cư cô sống. Mang tiếng là sân chơi nhưng hiện tại lúc này trong cả sân chơi chỉ có đúng hình bóng Hạ Nhược Tâm đang ngồi bên chiếc xích đu đưa đẩy mình lên xuống. Nhưng cơn gió buổi xế chiều ở nơi đây cứ phả vào mặt cô.

Khiến Hạ Nhược Tâm như tỉnh táo phần nào. Nhớ lại chuyện ban chiều cô đến chơi nhà Lạc Đình, nghe Lạc Đình nói rằng nhỏ thích Thiên Tỷ rồi bảo cô giúp mình cưa Thiên Tỉ. Lúc ấy trong vô thức, Hạ Nhược Tâm thốt trong miệng ra 2 chữ “Đồng ý”.

Giờ nghĩ lại, Lạc Đình thích Thiên Tỉ thì có sao đâu chứ. Đây đâu phải chuyện can hệ gì tới cô. Nhưng Lạc Đình có nhờ cô giúp rồi thì cô đành phải thức hiện thôi. Chiều nay trước khi về nhà thì Lạc Đình có đưa cho cô một quyển sổ nhỏ và bảo với cô rằng: “Trong này có một số câu hỏi tớ giành cho Thiên Tỉ để tớ muốn hiểu thêm về cậu đấy hơn. Nhưng do xấu hổ quá tớ không dám làm. Giờ đây tớ muốn nhờ cậu hỏi hộ tớ. Nhé?”. Chính vì thế nên tối nay cô định sang nhà Thiên Tỉ để làm chuyện mà Lạc Đình nhờ.

“Nhược Nhược, cậu làm gì ở đây?”-Giọng nói trầm ấm của Thiên Tỉ từ xa xa cất lên. Hôm nay anh vừa đi show về từ buổi chiều, Thiên Tỉ muốn sang nhà Hạ Nhược Tâm chơi nhưng lại thấy cửa nhà đóng. Thiên Tỉ đoán cô đang đi đâu đó. Cho tới lúc nãy anh vì đi mua kem cho Nam Nam mà đi qua sân chơi rồi thấy cô. Hiện tại Hạ Nhược Tâm vẫn đang ngồi trên chiếc xích đu với vẻ mặt lẩn thẩn. Dù nhìn thấy Thiên Tỉ nhưng cô vẫn im miệng không đáp một câu nào khiến Thiên Tỉ ngạc nhiên.

“Cậu sao vậy?”-Thiên Tỉ trố mắt dò hỏi, rồi anh chạy đến kế bên chiếc xích đu còn trống ở chỗ Hạ Nhược Tâm. Quay sang nhìn cô.

“Không có gì”- Hạ Nhược Tâm lúc này mới lắc đầu một cái rồi quay sang hỏi Thiên Tỉ.-“ Thiên Tỉ này, cậu sẽ làm gì khi có ai đó nói thích mình?”

“Sao cậu lại hỏi vậy? Để xem nào, tớ có rất nhiều fan và ai cũng sẽ nói yêu tớ thôi, nhưng quan trọng là tớ có thích họ hay không chứ. Với lại tớ cũng có đối tượng rồi nên nếu có ai yêu tớ thì tớ sẽ từ chối họ hết. Tớ vốn là một con người thủy chung mà”

Thiên Tỉ nói xong một chàng, chỉ riêng câu:

“Tớ có đối tượng rồi" là anh nói nhỏ đến nỗi Hạ Nhược Tâm ngồi ngay bên cũng không nghe thấy.Rồi anh cầm lấy túi xách của Hạ Nhược Tâm và kéo tay cô dắt đi về phía tòa chung cư.-“Thôi đi về cùng tớ đi, ngoài này gió lạnh cậu cũng phải để ý cho bản thân chứ!”

“Tí nữa khoảng 8 giờ tối cậu sang nhà tớ nhé, tớ có việc muốn hỏi cậu, nói ở đây không tiện.”- Hạ Nhược Tâm vừa cầm tay Thiên Tỉ dắt đi vừa nói.

“Được rồi.”-Thiên Tỉ đáp.

**Thành phố Bắc Kinh**

Giờ cũng đã 8 giờ, Hạ Nhược Tâm vừa rửa xong bắt đĩa mình ăn, còn ba cô thì tối nay có tệc ở công ty nên không về. “Kính koong”-Tiếng chuông cửa reo lên, chắc Thiên Tỉ đến rồi, công nhận anh đến đúng lúc đồng hồ điểm 8 giờ luôn.

Hạ Nhược Tâm nhanh tay ra phía cửa để mở cho Thiên Tỉ vào. Để Thiên Tỉ ngồi ở phòng khách cùng cốc nước chanh do cô tự pha, Hạ Nhược Tâm lấy nhanh một quyển sổ và cây bút-trong quyển sổ đó ghi hết tất cả những câu hỏi mà Lạc Đình đưa ra để hỏi Thiên Tỉ.

“Rồi bây giờ cậu nghe tớ hỏi những câu sau đây, cậu phải trả lời rõ ràng vào đấy. Câu đầu tiên,câu thích màu gì?”- Hạ Nhược Tâm dõng dạc nói.

“Màu cam đỏ”-Thiên Tỉ không cần suy nghĩ quá lâu để nói câu trả lời của mình.

“Cậu thích ăn gì?”- Hạ Nhược Tâm lại bắt dầu hỏi câu thứ 2.

“Kẹo.”’Thiên Tỉ cười ngây ngô nói.

“Địa điểm mà cậu ưa thích hay đến hoặc muốn đến là nơi nào?”

“Hồ Nam”

“Rồi, câu tiếp theo…”

“…”



Cứ thế, 45 câu hỏi mà Lạc Đình đưa ra đã kết thúc. Haiz, công nhận là Lạc Đình muốn hỏi nhiều thứ thật, mất nguyên cả tiếng rưỡi của cô. Giữa chừng Hạ Nhược Tâm còn bị Thiên Tỉ hỏi:

“Tại sao cậu lại hỏi mấy câu này?”

Đầy nghi ngờ làm cô giật mình chọn đại một lí do là:

“Em họ tớ yêu quý cậu và nhờ tớ hỏi hộ.”

Chứ đâu Hạ Nhược Tâm mà nói rằng Lạc Đình nhờ tớ hỏi hộ thì máu nghi ngờ của Thiên Tỉ sẽ tăng cao mất.

“Dù sao tớ đã làm việc mà cậu yêu cầu rồi thì giờ cũng là lúc mà cậu trả ơn lại cho tớ.”

Thiên Tỉ nhấm nháp cốc nước chanh thứ 2 mà Hạ Nhược Tâm phan cho bình tĩnh nói.

“Trả ơn? Cậu lại muốn tớ nấu cho ăn như mọi lần à?”- Hạ Nhược Tâm trả lời

“Lần này là chuyện khác, không như mọi lần nữa.”

“Chuyên gì đây?”- Hạ Nhược Tâm ngơ ngơ hỏi lại.

Nói đến đây Thiên Tỉ đưa một tập giấy về phía Hạ Nhược Tâm. Nhìn thấy thế, Hạ Nhược Tâm nhận lấy tờ giấy đầy chữ kia rồi đọc qua một lượt. Ơ, khoan đã, sao Thiên Tỉ lại đưa cho cô cái thứ này? Hạ Nhược Tâm dùng ánh mắt khó hiểu về phía Thiên Tỉ. Thiên Tỉ thấy thế liền từ tốn nói:

“Chuyện là này, bộ phim tớ tham gia đang thiếu diễn viên. Nhân vật ấy mặt dù là phụ nhưng khá là quan trọng đối với cả bộ phim này nên tớ rất cần cậu tham gia. Tớ biết khả năng diễn xuất của cậu tớ rèn cho 1 năm nay khá lên bao nhiêu rồi còn gì!”

Hạ Nhược Tâm nghe xong nhưng lời nói của Thiên Tỉ mà giật mình thay. Đúng, cô rất thích diễn xuất, nhưng mỗi lần, làm chuyện này cô đều giấu ba mẹ, Hàn Phong lần Lạc Đình. Chỉ riêng Thiên Tỉ là biết chuyện này nên đã có ý giúp cô thực hiện việc này tốt hơn thôi. Hạ Nhược Tâm còn nhớ đến lời ba cô từng nói nữa, rằng ông không cho phép Hạ Nhược Tâm tham gia vào ngành giải trí khốc liệt kia đâu. Thế nên vì điều này mà Hạ Nhược Tâm cực kì sợ hãi bởi bản thân lúc này.

“Cậu yên tâm, vai diễn này là phụ, mặc dù quan trọng nhưng tần xuất diễn rất ít ỏi. Nhưng cần những người có cảm xúc cao siêu mới có thể đóng thôi. Tớ vì thấy cậu phù hợp nên mới chọn”-Thiên Tỉ thấy vẻ mặt trắng bệch của Hạ Nhược Tâm nên đã cố gắng ngụy biện 1 lí do nào đó để cô bớt sợ hãi. Anh cũng từng nghe qua Hạ Nhược Tâm nói rằng ba cô cấm cô làm gì trong giới giải trí.

Nhưng mà tài năng của Hạ Nhược Tâm trong vòng 1 năm nay anh đều thấy rõ. Sự dạy bảo tận tình cảu anh cũng khiến khả năng này của cô có khi còn tốt hơn anh nữa chứ. Thiên Tỉ làm sao có thể dễ dàng để lỡ 1 tài năng mà chẳng ai biết đến, rôi anh sẽ cho bông hoa ấp ủ bao ngày nở rộ khiến mọi người phải quy lại chiêm ngưỡng ngắm nhìn. Tối hôm đó, bằng những lời lẽ mời gọi, Thiên Tỉ cuối cùng cũng đã nghe thấy câu nói đồng ý bé nhỏ của Hạ Nhược Tâm về tư cách làm diễn viên tham gia bộ phim này.
Bình Luận (0)
Comment