[Fanfic Tfboys] Có Lẽ Anh Không Giỏi Yêu

Chương 36

Khoảng 10 giờ chưa, TFBOYS đi chụp ảnh cho 1 tạp chí. Và tất nhiên sẽ có sự tham gia của Thiên Tỉ rồi, cùng 2 người anh em thân thiết trong nhóm. Điện thoại anh vang lên hồi chuông báo hiệu tin nhắn. Vì vội quá lên anh chỉ đọc lướt qua, đó là tin nhắn của cô. Nó có tiêu đề là:

“Thiên Tỉ, trường mình sẽ tổ chức một hội chợ quy mô lớn vào ngày 28 tháng 11, lớp mình chia làm 2 ban phụ trách đó là nấu ăn và diên kịch. Cậu nhớ đến trường thật sớm để chuẩn bị nhé!”

Vì thời gian quá vội, lại bị anh quản lí gọi ra chụp ảnh. Nên Thiên Tỉ chỉ có thể đọc chứ không thể nhắn lại tin. Cứ thế, tin đi những lại không có một lời hồi đáp. Mãi khi đến tối, về nhà rồi, anh mới biết rằng mình quên mất chuyện này.

Nhưng nhắn tin giờ phút này còn gì nữa đâu, thay vì tỏ ra xin lỗi qua cái thiết bị điện tử lạnh lẽo này. Thì anh nghĩ, mai mình nên lên lớp để nói chuyện với cô, xem như hành động thất lễ của bản thân đã giảm đi 1 phần.

**Có Lẽ Anh Không Giỏi Yêu**

Sáng hôm sau, Thiên Tỉ không có lịch trình gì nên anh tới trường để học. Cảnh vật của trường vẫn như ngày nào, vẫn là fan của anh bám anh mãi không buông. Khiến vệ sĩ của anh hôm nào cũng phải đau đầu vì việc này. Đến lớp, sự thực làm anh bất ngờ. Toàn thể lớp hôm nay chẳng có ai chạy ra ngoài vui đùa cả. Nay chỉ toàn ở trên lớp. Cả trai lần gái, họ chăm chăm làm a những bộ quần áo, lên kế hoặc cho cuộc hội chợ quy mô lớn này rất nghiêm túc.

Trong đó cũng không thể thiếu Hạ Nhược Tâm, anh nhìn cô ngày từ bước chân đầu tiên vào lớp. Cô đang cùng các ban nữ thiết kế trang trí lớp học để chuẩn bị cuộc hội chợ này. Cả lớp, người người cùng làm 1 việc, đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau. Anh đi đến bên Hạ Nhược Tâm, cô thấy anh, 2 mắt giao nhau. Hạ Nhược Tâm cười, là người mở lời đầu tiên:

-Chào Thiên Tỉ, cậu mới đến hả. Chắc hôm qua cậu đã đọc tin nhắn của tớ về buổi hội chợ này. Nếu cậu chưa rõ, thì cậu đến chỗ Lạc Đình nghe cậu ấy tư vấn cho nhé! Vì cậu ấy là phụ trách chính của lớp. 

Thiên Tỉ chẳng nói chẳng rành, không chào cô và vào vấn đề mà anh cho rằng là chính:

-Xin lỗi cậu vì đã không trả lời tin nhắn của cậu.

Hạ Nhược Tâm nghe vậy thì cũng không lấy làm lạ, vì biết rằng cả ngày hôm qua chắc anh bận lắm nên mới không trả lời tin nhắn của cô. Cô chỉ mỉm cười hòa nhã nói:

-Không sao đâu, chắc hôm qua cậu bận quá nên mới không thể trả lời tin nhắn được nhỉ. Tớ đâu có giận đâu.

Thiên Tỉ gật đầu, rồi đi về hướng Lạc Đình để nghe cô tư vấn cho buổi hội chợ này. Đi qua Đường Duệ Thần, không hiểu sao anh có một sự ác cảm nhẹ đối với cậu. Cậu càng mỉm cười hòa nhã, thì anh càng ghét. Chẳng lẽ, vì cậu được Hạ Nhược Tâm ngượng ngùng để ý ư?

Nhưng bản năng của anh đâu cho phép anh vô duyên vô cớ nghĩ đến những điều này, Thiên Tỉ liền lặc đầu nhẹ. 

Lạc Đình thấy Thiên Tỉ đến chỗ mình nói là cần tư vấn về buổi hội chợ, liền nhanh chóng đuổi hết người ở cạnh mình đi. Để mình được cạnh bên người con trai thầm thương mên này. 

Tháng 11, bầu trời thành phố Bắc Kinh vẫn còn đấy không khí của mùa thu, nên học sinh chẳng ai cảm thấy lạnh cả, cùng lắm thì có thêm một lớp áo mỏng nhẹ. Không gian trơ trịu cành lá, những cơn gió mát mẻ thổi tới, để cho Lạc Đình và Thiên Tỉ hưởng thụ đúng chỗ đó. Lạc Đình một miệng thì nói cho Thiên Tỉ về cách bố trí của hội chợ. Một mặt trong lòng lại vui như tết, như đóa đăng liên nở rộ, cô chọt nghĩ phải chăng đây chính là cảnh tượng nữ chính cùng người mình yêu trong những bộ truyện ngôn tình mà cô hay đọc đây ư?

Mặt cô thoáng chốc đỏ bừng, đang nói được một nửa thì từ đâu, Ái Na xen vào. Cô cười tươi nói:

-Lạc Đình, cậu nói cho Thiên Thiên của tớ về buổi hội chợ ấy hả? Nói tớ nghe nào, hôm qua tớ nghỉ nên cũng không biết.

Bầu không khí lãng mạn như trong truyện mà Lạc Đình đọc được bỗng chốc bị Hạ Nhược Tâm đóng sập vào. Trong câu nói của cô còn phát ra từ: “Thiên Thiên của tớ” đã thế còn nhấn mạnh giọng, Lạc Đình nghe xong mà tức không chịu được.

Thiên Tỉ ngồi bên cạnh cũng chả khác là bao, anh tức giận đạp nhẹ bàn một cái, nhưng cũng đủ để cả lớp nghe thấy. Ai cũng quay sang nhìn về hướng bọn họ. Thiên Tỉ cố gắng dùng âm lượng nhỏ nhất của mình, gằn ra từng hữ:

-Cậu-nói-ai-là-Thiên-Thiên-của-tớ?

Ái Na chơi với Thiên Tỉ từ nhỏ, sao không thể biết được khi nào cậu giận cô chứ? Cô nghĩ bản thân mình nói đúng mà, sao cậu lai nổi giận với cô? Nhưng nếu bây giờ cô không xin lỗi cậu, chắc sẽ chẳng bao giờ giữ được hình tượng ủa mình trong mắt những người xung quanh, kể trong mắt của cậu mất. Vậy là, Ái Na liền mang bộ mặt ăn năn, cúi gập người xuống, bộ vẻ cung kinh lắm:

-A,a tớ xin lỗi. Tớ lỡ lời thôi mà. Thiên Tỉ a, cậu đừng để ý. 

Lạc Đình chứng kiến được một cảnh. Ai ngờ nhất hậu minh tinh tương lai của giới giải trí lại có những câu nói lố bịch, khiến những người khác nghe xong tức giận. Cơn tức trong cô như đã phôi phoa đôi phần, cả lớp thấy vậy cũng chẳng quan tâm lắm, lại xoay vào làm việc của mình. Trong đó có cả Hạ Nhược Tâm. Thiên Tỉ như cảm thấy chán nản, liền nghe được một nửa, có sự xuất hiện của Ái Na, anh liền vác cặp của mình về chỗ rồi ngủ. Vì cả tối hôm qua, anh mất ngủ ghê gớm.
Bình Luận (0)
Comment