[Fanfic Tfboys] Có Lẽ Anh Không Giỏi Yêu

Chương 45

- Hạ Nhược Tâm, nhanh lên con. Không còn nhiều thời gian nữa đâu. Thần Thần chờ con từ nãy rồi.

Trần Khánh An giục người con gái đang khoác trên mình bộ lễ phục trắng tinh, đứng trước gương mà ngắm nghía kia. Đúng, đó chính là Hạ Nhược Tâm, cô gái ở tuổi 24 đẹp đẽ. Một đóa hoa mẫu đơn nở rộ. Không còn nét đẹp thơ ngây ngày trước, nay thay vào một nét đẹp mặn mà, ở khoảng thời gian nở rộ tươi thắm nhất. Cô mặc chiếc váy cưới trắng tinh. Phồng ra y như một cô công chúa. Chiếc váy để lộ xương quai xanh và sống lưng gợi cảm của người thiếu nữ. Những họa tiết hoa ren được trang trí tỉ mỉ, tôn lên làn da trắng tinh khôi của cô dâu hạnh phúc nhất ngày hôm nay.

Phải, hôm nay chính là lê thành hôn của chú rể Đường Duệ Thần và cô dâu Hạ Nhược Tâm. Một cặp trai tài gái sắc được biết bao nhiêu người ủng hộ. Hạ Nhược Tâm ngắm nhìn lại bản thân mình một lượt, cô mỉm cười với thành quả hiện nay. Khé vươn đôi tay ngọc ngà lấy bó hoa hồng quý phái kiêu sa. Đi theo mẹ tiến vào lễ đường, trong đầu của Hạ Nhược Tâm hồi tưởng biết bao nhiêu là chuyện ngày xưa cũ.

Nhớ cái lúc cô mới đến Mĩ, mắt cô vẫn chưa được chữa khỏi, mọi thứ dối với cô đều mới lạ. Sau đó, cuộc phẫu thuật mắt bắt đầu, cảm giác của cô lúc ấy như có một cái gì đó chọc thủng vào mắt cô rồi lại lấy ra. Một cảm giác đau đớn kể cả khi cô đã được tiêm thuốc ngủ. Tạm biệt đôi mắt đại dương sâu thẳm kia, Hạ Nhược Tâm có lại được ánh sáng. Nhưng đôi đồng tử của cô tớ lại là một màu hổ phách mê hoặc. Màu mắt này khiến cô nhớ đến một người bạn nào đó của mình. Đã rất lâu rồi cô chưa gặp…

Sau đó, Hạ Nhược Tâm thi truyển vào một trường đại học có tiếng, điểm của cô đủ để vào ngôi trường đó. Nhờ 3 năm miệt mài rèn rũa bản thân, nay Hạ Nhược Tâm không phải là cô bé nhút nhát, chỉ biết đỏ mặt ngày trước nữa. Cô trưởng thành hơn, những truyện không cần biết rồi cũng phải biết. Sau khi ra trường, cô trở thành một nhà văn chuyên viết về lí tưởng của cuộc sống. Và không ngờ, những cuốn sách của cô bán chạy khiến cô nhận được gải thưởng “Cây bút triển vọng”.

Đường Duệ Thần mở ra một công ty ảo trên mạng chuyện làm về trò chơi điện tử, nên đối với anh, dù có đi đâu thì máy tính cũng là một người bạn đồng hành thân thiết. Tất nhiên là sau Hạ Nhược Tâm. Anh thường đưa cô đi du lịch, họ có những chuyến đi lãng mạng cùng nhau. Và vào ngày 16 tháng trước, tại chân tháp Eiffel lãng mạng, anh cầu hôn cô. Trước sự chứng kiến của bao nhiêu người đi đường.

Chẳng cần bắt mắt hay cầu kì, chỉ cần cô biết rằng, chiếc nhẫn ấy là cả một tấm lòng của anh. Anh mong cô hiểu rằng, anh đã sẵn sàng để lo cho cuộc sống tương lai của cô và anh.

Hạ Nhược Tâm lại thể hiện sự mềm yếu của mình trong lúc đó, cô mừng ra nước mắt. Vui vẻ gật đầu:

-Em đồng ý.

Rồi họ ôm nhau dưới cây cầu là biểu tượng của nước Pháp, là sự lãng mạng trào dâng, là nhiều tình yêu vĩnh cửu đan xen vào. Hòa quyện lại thân thể của họ.

Trở lại thực tại, Hạ Nhược Tâm đã theo mẹ đến cổng của thánh đường, chiếc cổng ấy vẫn đóng, và ba cô là Hạ Hạo Vân đang đứng chờ bóng dáng con gái mình. Nhìn con gái từ nhỏ đến lớn chưa một lần khiến ông phải nhọc lòng. Đứa nhỏ ngày nào còn pi pô gọi “ba, ba” nay đã xa lìa ông trong hôm nay. Để tiến tới với người nó yêu.

Con gái à, chỉ cần con bước qua cánh cổng này cùng cha, là khi ấy cuộc đời con sẽ hoàn toàn khác. Chỉ cần cha dắt con đi thêm một đoạn đường ngắn nữa thôi, con sẽ đi tìm hạnh phúc của đời mình. Giờ đây nhìn thấy con hạnh phúc, cha mẹ cũng mãn nguyện rồi. Nhưng cha chỉ cần con đi, mà trong lòng vẫn còn nhớ đến 2 tấm thân này đã lo cho con từng bữa ăn giấc ngủ. Thế là cha đã vui. Ôi con gái, cuộc đời người thoáng chốc đưa đi…

Cánh cổng lễ đường bật mở, tiếng đồng ca của những cô bé, cậu bé vang lên thật thánh thót. Ánh nắng chiếu xung quanh lễ đường, cây cối mọc um tùm. Thật giống một câu chuyện cổ tích nhỏ. Như Alice đi lạc vào khu rừng thần tiên. Hàng chục người quay mặt lại nhìn cô dâu. Như một mỹ nữ bức ra từ một bức họa, cô đẹp đến mê người.

Hạ Nhược Tâm nhìn lên phía trước, khoác tay ba. Đường Duệ Thần đang đứng cùng cha lớn. Anh mặc bộ vest bảnh bao, mái tóc không còn rủ xuống ngây thơ như ngày trước, thay vào đó lại vuốt theo kiểu thịnh hành. Người anh toát ra khí chất tiêu soái khó ai mà có được. Anh mỉm cười nhìn cười con gái ấy, cô gái cũng mỉm cười lại nhìn anh. Phải, hôm nay hai người họ là những hạnh phúc nhất thế gian.

Cha đưa cô đi hết đoạn đường ngắn ngủi ấy, giao tay cô cho người thanh niên mình tin tưởng, nhưng ánh mắt của cha vẫn ngậm ngùi. Hạ Nhược Tâm thấy vậy, liền nắm nhẹ lấy bàn tay đã nhăn nheo theo năm tháng, cô nhẹ nhàng nói:

-Không sao đâu ba, con ổn mà. Con sẽ tự mình chăm sóc bản thân minh thật tốt.

Đường Duệ Thần cũng nói thêm:

-Bác yên tâm, giờ cháu sẽ là người thay bác bảo vệ cô ấy…

Hạ Hạo Vân thấy vậy, ánh mắt ngậm ngùi mặc dù vẫn chưa hết. Nhưng ông nói gì, rồi đi ra ghế ngồi cùng vợ mình. Để 2 đôi bạn trẻ tiếp tục cử hành lễ cưới, nơi chính họ thuộc về. Sau bài diễn văn dài dằng dẵng của cha lớn. Người nỏi:

-Athony, con có đồng ý lấy Anna? Người mà con hứa sẽ bảo vệ suốt cả cuộc đời này?

-Con đồng ý.

Đường Duệ Thần nói vậy. Cha lớn lại quay sang hỏi Hạ Nhược Tâm:

-Anna nay, con có đồng ý lấy Athony, người mà con sẽ chăm sóc suốt cuộc đời nay?

Hạ Nhược Tâm bình tĩnh nói:

-Con đồng ý.

Cha lớn hài lòng mìm cười tươi rói, cha đóng quyển kinh thánh dày cộp, rồi nói bằng giọng điểu khỏe khoắn:

-Vậy ta tuyện bố, hai con từ nay chính thức trở thành vợ chồng, mãi mãi không thể chia lìa được nhau…

Đường Duệ Thần khẽ nói: “Anh yêu em.”

Rồi anh luồn tay vào vùng eo bé nhỏ của Hạ Nhược Tâm, làm cô nghiêng người rồi đặt nụ hôn sâu thẳm nơi ấy.

Từ bây giờ, họ chính thức là vợ chồng.

Không chỉ có thể chia lìa được họ.

Kể cả mối tình đầu.

Giữ kín trong tim.

Không để cho ai biết…

Mãi mãi…

Là vậy!
Bình Luận (0)
Comment