Halo, gặp lại mọi người rồi. Cùng đọc tập này và cho ý kiến giúp t/g nhé!
--------------------------------------
Sau khi nghe nó kể, Hoành cúi mặt hối hận và xin lỗi nó:
- Em...xin lỗi vì đã trách nhầm anh! - Hoành
- Hmm...không sao! - nó nói trong tiếng thở dài
- Hóa ra anh, à quên tỷ tỷ là girl chính hãng...vì vậy mới từ chối một cô gái tốt như Tiểu Kỳ... - Hoành
Nguyên Nguyên chen ngang và cốc đầu Hoành một cái rồi nói:
- Thằng nhóc này, mở miệng ra là Tiểu Kỳ......bây giờ cậu tính thế nào? Không định tha thứ cho thầy ấy sao? - Nguyên
Lúc này đầu óc nó như sáo rỗng, một chút kiến thức hay một cái quyết định mà nó cũng không có. Mỗi khi nhắc đến ông là trong lòng nó chỉ hiện lên hai chữ "hận thù". Nước mắt của nó cũng chẳng chảy ra ngoài được mà chỉ có thể chảy ngược vào tim, nơi nỗi buồn, sự căm thù và đan xen một chút tình yêu thương. Những lúc thế này nó chỉ ước ao được trở lại tuổi thơ, thời trẻ con vui thì cười, buồn thì khóc, vô lo vô nghĩ chứ đâu phải như bây giờ.
Cả căn phòng cứ im lặng, nỗi buồn càng tăng cao. Cho đến khi cô đến bên cạnh nó để phá vỡ bầu không khí chẳng mấy tốt lành này:
- Cuộc sống này ngắn lắm, đừng chôn chặt bản thân tại những "thành trì đổ nát" của quá khứ mà quên đi việc phải bước tới tương lai! - cô
- Cậu ấy nói đúng đấy. Dù xảy ra gì thì quá khứ vẫn chỉ là quá khứ, thực sự không cần thiết phải lãng phí thời gian và tâm trạng một cách vô ích như vậy. Tương lai tươi sáng dựa trên quá khứ quên lãng, cậu không thể sống thanh thản nếu cậu không chịu vứt bỏ mọi nỗi buồn đã qua! - cậu
Phải rồi, cuộc sống này không dài như ta tưởng, hận thù chỉ tàn phá những giây phút hạnh phúc, tuyệt vời mà nó đang có. Nhưng mẹ con nó có làm gì sai mà khiến ông phải đối xử như vậy? Từ khi ông bỏ nó ra đi, những chuyện thị phi luôn vây quanh và bám lấy nó. Nó lớn lên không được như những đứa trẻ khác, sống trong sự buồn tủi, mất mát tình yêu của cha và sự khổ cực. Mọi người khuyên nó như vậy cũng không sai...nhưng người ngoài cuộc liệu có thể thấu hiểu hết được tâm can, nỗi đau mà nó đã phải trải qua không? Khi ông bỏ nó, nó chỉ đơn thuần là một đứa trẻ ngây thơ vô tội, mới còn nhỏ mà phải đi làm thêm, miếng ăn còn chẳng có huống chi là được học hành như những đứa trẻ khác...trong lúc nó đang đần người nghĩ về những chuyện đã qua thì một thân ảnh cao lớn từ phía cửa sổ tiến lại gần nó. Nở nụ cười ôn nhu để lộ hai chiếc răng khểnh đáng yêu rồi khẽ cất giọng trầm ấm lên:
- Cuộc sống này thật ngắn ngủi biết bao, có mấy ai biết được rằng sau giấc ngủ đêm nay chính là ngày cuối cùng của cuộc đời mình...vì vậy, đừng nghĩ mãi về quá khứ nữa, nó chỉ mang lại những giọt nước mắt nơi đáy của trái tim em thôi. Hãy sống một cuộc sống vui vẻ trước khi quá muộn đi cô bé ạ! - anh
"Cô bé sao? Cái gì vậy chứ?!Đây là lần đầu tiên mình thấy Đại Ca nói những lời ngọt ngào như vậy với một cô gái..." - nội tâm của cậu và trong lòng đang có một chút không vui, cái cảm giác vì một người con gái mà khó chịu với người anh em của mình - cảm giác đầu tiên xuất hiện trong cậu. Vì vậy không nhanh không chậm mà cậu ngồi bên cạnh nó, nở nụ cười với đôi đồng điếu ấm áp và nói:
- Sự tha thứ không thể thay đổi quá khứ nhưng nó có thể mở rộng tương lai! - cậu
Vừa nói đôi bàn tay của cậu ấp lấy đôi bàn tay thon dài như búp măng mặc dù đã phải làm rất nhiều công việc của nó. Lúc này, anh bắt đầu có sự chuyển biến về sắc mặt. Nhưng rồi những bàn tay của cô, Nguyên và Hoành đều đặt lên bàn tay của nó đang được cậu cầm lấy. Anh cũng không ngần ngại mà đặt tay mình lên. Sau đó:
- Làm sạch và đóng gói quá khứ để chuẩn bị cho một tương lai tươi sáng nào! - Nguyên
- Quá khứ rẻ tiền thì đừng làm phiền tương lai đắt giá! CHAIYO! - chúng nó không hẹn mà đồng thanh
Nó cảm thấy mình thật may mắn khi có những người bạn tốt như vậy. Nó cảm động và chẳng thể nói gì hơn ngoài hai chữ "Cảm ơn":
- Cảm ơn mọi người...vì đã cho tớ hiểu và biết nhiều điều quan trọng trong cuộc sống! - nó
- Bọn tớ sẽ luôn đi cùng cậu dù con đường có gập ghềnh thế nào! - cậu
- Và cũng cảm ơn mọi người...đã chấp nhận con người tớ! - nó nhỏ giọng
- Mọi người cũng cảm ơn em/cậu vì tất cả những điều nhỏ em/cậu làm cho mọi người để tạo ra một sự khác biệt lớn! - anh và Nguyên đồng thanh (đúng là Song Vương có khác )
Nó thật phải cảm ơn ông trời và chính cái cuộc sống đầy bon chen này đã ban cho nó một tình bạn chân thành như thế này. Rồi nó nở nụ cười để lộ một chiếc răng khểnh và đồng điếu ở một bên má trông rất dễ thương. Nụ cười ấy đã bao nhiêu năm rồi mới hiện lên khuông mặt rạng rỡ và chính nụ cười đó cũng đủ để làm cho con tim của hai người nào đó xao xuyến rồi. Trong không gian tĩnh lặng, mọi cặp mắt đều đổ dồn vào nó, Nguyên bỗng thốt lên:
- Cậu...cậu cũng biết cười sao?! - Nguyên
- Yo, tớ cũng là người mà. Người thì cũng cần phải có cảm xúc chứ! - nó
- Vậy cậu cười thêm cái nữa đi! - Nguyên
Cô ngồi cạnh nó cũng gật đầu lia lịa tỏ ý đồng tình với Nguyên. Nghe hai bạn trẻ nó lại nở một nụ cười nữa, thật thuần khiết:
- Có cả đồng điếu và răng khểnh nữa này!...aiyo, hội tụ hai yếu tố đẹp chết người của Đại Ca và Tiểu Thiên Thiên kìa! - Nguyên Nguyên và Hoành Hoành đồng thanh
Lúc này trái tim anh bắt đầu đập ngày càng nhanh và mạnh, nhịp thở cũng tăng dần đều. Còn cậu thì cũng giống anh nhưng thấy nó ngồi trước mặt mình mỉm cười thế này cậu như đứng hình mà dùng cặp mắt hổ phách dán chặt lên người nó. Trong trí óc cậu bây giờ đang phảng phất một nỗi nhớ, một hình ảnh của một cô bé ngây thơ, trong sáng và nụ cười tựa như ánh ban mai, ngày ấy cậu cũng vì vậy mà tim đã đập lệch một nhịp, và hiện tại cũng vậy, cảm xúc chưa bao giờ thay đổi. "Sao lại giống nhau đến vậy chứ?...Không, không lẽ Tiểu Vũ chính...chính là...không thể nào...Thiên Tỉ, bình tĩnh, khi nào sẽ lựa lời hỏi cậu ấy xem sao! Cùng lắm chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi!" - nội tâm cậu
Suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu cậu thì bỗng nhiên đôi tay cậu thả lỏng khiến tay nó và mọi người rơi xuống trong vô thức. Nó thấy mặt cậu bỗng nhiên đổ mồ hôi hột, khuôn mặt chợt biến sắc. Nó lo lắng quay ra hỏi cậu:
- Tiểu Thiên Thiên, cậu sao vậy?! - nó
- À...tớ không sao...phải rồi, sao cậu lại bị thương nặng như vậy? - cậu
Cậu nhanh trí đánh trống lảng đổi chủ đề. Nó cũng chẳng còn chuyện gì để giấu nên cũng kể nốt chuyện Tiểu Kỳ tỏ tình và cả chuyện trong Bar nữa.
Khi mọi chuyện từ bí mật chuyển sang bật mí thì ai cũng hoảng hốt khi nhìn thấy đồng hồ đã điểm 1 giờ sáng. Phải rồi, tiệc tùng ở trường về cũng đã quá muộn, lại còn chuyện của ông sau đó lại là chuyện của Tiểu Kỳ bảo sao không muộn. Cả lũ tức tốc về phòng đắp chăn lên giường ngủ. Nó cũng muốn cho bản thân nghỉ ngơi một chút nên cũng đặt lưng xuống.Một tiếng sau, nó bỗng nhiên tỉnh giấc, và chằn trọc không ngủ lại được nữa rồi nó onl weibo một chút, sao đó nó bèn gượng người ngồi dậy lục hai chiếc hộp nhạc ra và phát nhạc. Bản nhạc "Chidlhood Memory" cất lên thật hợp với khung cảnh này. Nó cầm hộp nhạc vũ công lên và sơ ý làm rơi nó xuống đất. Một điều vô cùng nhạc nhiên chính là có một sợi dây ở bên cạnh hộp, nơi có thanh để lên cót bỗng rơi ra. Nó nhặt lên thì thấy sợi dây truyền trông khá mỏng được làm bằng bạc. Điều tuyệt vời nhất và điểm nhấn trên sợi dây truyền chính là mặt dây được tạo hình thành một chiếc chìa khóa trái tim nhỏ nhỏ xinh xinh có đính cỏ bốn lá màu xanh ngọc bích đẹp vô cùng. Nó cảm thấy khá thích thú và cũng khá tò mò:
- Cái này là của mình sao? Có chìa khóa rồi...còn ổ khóa đâu? - nó
Bỗng có tiếng gõ cửa. Nó dẹp cái suy nghĩ và hai hộp nhạc cùng với chiếc tủ gỗ sang một bên và đứng dậy mở cửa. Nó không nhanh không chậm mà cầm tay nắm cửa rồi xoay:
- Thiên Thiên?! - nó
- Ừm, là tớ! Cậu chưa ngủ sao? - cậu
- Ngủ rồi sao mở cửa cho cậu được! - nó
Nói rồi nó mời cậu vào trong. Nó thắc mắc hỏi:
- Khuya rồi cậu sang có việc gì không? - nó
- À thì tớ thấy cậu vẫn onl weibo, nên đoán cậu chưa ngủ! - cậu
- Ừ, cậu vào thẳng vấn đề mà trả lời câu trên của tớ được không? - nó
Cậu đứng dậy rồi kéo tay nó ra ban công. Nhìn thẳng vào mắt nó:
- Tớ...xin lỗi vì lần trước có trêu cậu với Tiểu Kỳ hơi quá! - cậu
Nó phát buồn cười với anh bạn này. Bèn bẹo má cậu rồi cười và nói:
- Nếu còn giận cậu thì khi kể chuyện tớ đã không cho cậu nghe rồi! Ngốc quá! - nó
- Tức là cậu không giận tớ?! - cậu
Nó cười rồi khẽ gật đầu. Má cậu đỏ ửng khi thấy nụ cười ấy và bẽn lẽn:
- Đã ai bảo cậu...là khi cười rất dễ thương chưa? - cậu
- Đừng trêu tớ! - nó cũng bắt đầu đỏ mặt
- Tớ nói thật...à mà, cậu có má lúm đồng tiền này, hồi nhỏ cậu có chơi với cậu bạn nào có má lúm không? - cậu
- Hmm...hình như là không! Bởi nếu có thì tớ đã nhớ rồi bởi vì má lúm rất ấn tượng mà! - nó
- À mà này...hôm nay bọn tớ tư vấn thế, cậu đã nghĩ tới đâu rồi! - cậu
- Thực sự là tớ cũng chưa biết được...đến bây giờ ông ấy vấn không cần sự tha thứ từ tớ, ông ấy không hề nói một câu nào cả. Có phải tớ chỉ là đồ thừa không? - nó
- Ai nói vậy nào? Cậu...còn có coi ông ấy là ba không? - cậu
- Ừm...có chứ! Mặc dù ông ấy không tốt nhưng tớ vẫn là con ông ấy, về mặt pháp lí thì vẫn vậy vì mẹ tớ chưa chính thức li hôn với ông ấy!...Chắc mẹ vẫn còn hận ông ấy, tớ cũng vậy, mỗi khi nhắc tới là tớ như không làm chủ được bản thân nữa, chỉ một từ thôi...hận! - nó
- Cậu hãy vứt bỏ tất cả những gì cần vứt đi...bình minh đang lên và cậu cũng nên dần quên đi tất cả! - cậu
Bàn tay cậu đã đặt lên tay nó từ lúc nào không hay. Đôi mắt hổ phách vẫn nhìn về phía trước, nơi phía mặt trời mọc, ánh mắt xa xăm biết nhường nào. Nó quay sang nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên. Cảm giác của nó bỗng nhiên thân quen lạ thường.
Những hình ảnh này được thu vào mắt của anh. Một thân ảnh đứng nép đằng sau cánh cửa gỗ. Đôi mắt thấm đượm một nỗi buồn. Anh thực sự đã đến sau rồi. Từ từ tiến vào trong phòng và đặt cốc sữa nóng lên bàn và nhanh tay viết vài dòng vào tờ note cạnh đó. Anh vào phòng từ lúc nào nó và cậu cũng chẳng hay biết. Xong xuôi, anh xoay người bước ra khỏi phòng. Người mình yêu đứng ngay trước mắt nhưng trong lòng anh vẫn nhen nhóm một nỗi nhớ da diết.
- Ei, tớ có ý định này không biết có được không?...Chiều mai được nghỉ, nhóm mình đi đâu đó đổi gió đi! - cậu
- Cũng được, tớ sẽ theo ý kiến của số đông! - nó
- Vậy nhé, thôi giờ cậu vào ngủ đi cho lại sức. Sáng mai cậu cứ ở nhà dưỡng sức đi, tớ về phòng trước! - cậu
[...]