Đêm mùa đông gió lạnh thấu xương, ánh đèn thành thị rực rỡ hơn ngàn vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, Chu Nhiêu đứng trước cửa sổ sát đất lặng im thu vào tầm mắt cảnh đêm thành thị, hút một hơi thuốc cuối, cô ấn tàn thuốc vào gạt tàn.
Nhìn sương khói màu trắng bay ra, Chu Nhiêu đang định mở cửa sổ để tăng thông gió, nghe thấy bên ngoài là tiếng gió lạnh rít gào, rụt vai từ bỏ suy nghĩ này.
Cô không biết Lục Già xuất phát từ tâm tư gì lại mời mình đi gặp ông nội cậu ta, nhưng cô biết hiện tại cô không muốn dây dưa nhiều với những người chung quanh Lục Già, nhất là dưới loại tình huống dễ dàng khiến người ta nảy sinh hiểu lầm thế này.
Cô cần bình tĩnh, Lục Già cũng cần bình tĩnh.
Chu Nhiêu xoay người ngồi lại trên giường, lấy sữa dưỡng thể bắt đầu dưỡng da hàng ngày, vén áo choàng tắm, thoa sữa dưỡng thể hương hoa hồng lên đùi, đang mát xa, cửa phòng đột nhiên mở ra, một cái đầu từ ngoài cửa thò vào:
"Nhiêu Nhiêu, mình ---"
Không ngờ sẽ gặp được cảnh tượng kiều diễm như vậy, thoáng chốc đại não Lục Già trống rỗng, ngay cả lời định nói cũng đã quên không còn một mẩu, ngây ngốc duy trì tư thế thò đầu vào.
Dáng vẻ mười phần ngớ ngẩn của Lục Già thành công làm Chu Nhiêu vui vẻ, cô không chút bối rối tiếp tục động tác trên tay, ngữ điệu vi diệu nói: "Cậu mở cửa phòng tôi ra là để xem tôi thoa sữa dưỡng thể?"
"A." Lục Già lên tiếng đáp lại theo bản năng, mãi đến khi nghe được một tiếng cười khẽ gợi cảm đến cực điểm, cô mới ý thức được lời Chu Nhiêu vừa nói, dứt khoát đi vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
"Có việc?" Chu Nhiêu lườm Lục Già.
Lục Già vừa mới tắm rửa, khuôn mặt trắng trẻo như ngọc hơi ửng hồng vì hơi nước, mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai trái, ba màu sắc tóc đen da trắng môi đỏ làm tôn lên vẻ đẹp không gì sánh bằng.
Chu Nhiêu rũ mi khống chế bản thân để không bị sắc đẹp hấp dẫn, lại thoáng nhìn áo choàng tắm trên người Lục Già.
Đó là áo choàng tắm của cô.
Lục Già, đang mặc áo choàng tắm của cô.
Nghe như khai mở một mộng cảnh triền miên ướt át nào đó.
Lục Già ngồi bên giường cô, đôi con ngươi như huyền ngọc sáng rỡ cực kỳ, "Cần mình giúp không?"
Chu Nhiêu mát xa tay một chút, hàm ý sâu xa quan sát Lục Già, đến khi Lục Già bị nhìn chằm chằm đang nghĩ xem câu nói kia của mình có chỗ nào vượt quá giới hạn không, Chu Nhiêu mới cúi đầu tiếp tục thoa sữa dưỡng thể, "Không cần, vừa rồi cậu định nói gì?"
"Mình định nói ---" Cánh môi Lục Già khẽ động, tròn mắt mờ mịt, cô định nói gì nhỉ?
Chu Nhiêu thoa xong chân trái, đang chuẩn bị thoa tiếp chân phải, nhận thấy một ánh mắt nóng rực dừng trên sườn mặt mình. Cô giương mắt nhìn Lục Già, không chút ngạc nhiên đối diện ánh mắt nóng bỏng của Lục Già, khẽ nhướng đôi mày thanh tú, "Sao vậy?"
"Mình nhớ ra rồi." Ngữ điệu Lục Già vui mừng, ngọn đèn đầu giường chiếu lên mặt cô những bóng mờ, cô chớp chớp mắt, khóe môi cong lên, đôi mắt chứa ý cười lại lộ ra mấy phần nghiêm túc, "Mình đến chúc cậu ngủ ngon."
Chu Nhiêu híp mắt, "Nói xong rồi, về phòng ngủ đi."
Không được Chu Nhiêu chúc ngủ ngon khiến Lục Già có chút ủ rũ, cô thấy Chu Nhiêu lại cúi đầu thoa sữa dưỡng thể, im lặng một lát, ngay lúc Chu Nhiêu ngẩng đầu định giục cô đi ra ngoài, Lục Già bỗng nghiêng người đến bên sườn mặt Chu Nhiêu "chụt" một tiếng.
Âm thanh vang dội khiến Chu Nhiêu ngẩn ra, Chu Nhiêu còn chưa kịp phản ứng, Lục Già đã nhanh chóng co cẳng rời phòng, chỉ để lại mình Chu Nhiêu sững sờ nhìn cánh cửa.
Nâng tay khẽ chạm vào nơi bị hôn lên, vẻ mặt Chu Nhiêu phức tạp, không nhịn được phát ra một tiếng cười khẽ.
"Phía trước năng lượng cao" là chương trình truyền hình ăn khách nhất hai năm gần đây, chương trình có sáu thành viên cố định, ngoài ra mỗi số sẽ có hai khách mời đặc biệt. Đội ngũ chương trình đưa ra nhiều nhiệm vụ khác nhau cho người chơi thực hiện, vì những nhiệm vụ này rất kỳ dị oái oăm, nên mỗi lần phát sóng đều có độ nổi tiếng cực cao.
Chương trình này đã phát sóng đến ba mùa, độ nổi tiếng càng lúc càng cao, thế cho nên được đông đảo tiểu hoa tiểu sinh* trong giới xem như thần khí hút fans, chỉ cần lên chương trình một lần là có thể thuận lợi thu được một lượt fans, hơn nữa cho dù không hút fans cũng có thể nhận được không ít sự quan tâm từ người qua đường**.
*Tiểu sinh, tiểu hoa: từ dùng để gọi các nam nữ diễn viên trẻ, có ngoại hình xinh đẹp và nổi tiếng.**Người qua đường: những người không theo đuổi ngôi sao, giữ thái độ trung lập.Muốn tham gia chương trình này cũng không dễ dàng, không chỉ ekip chương trình yêu cầu những người có tên tuổi, mà đạo diễn còn yêu cầu những khách mời đặc biệt khi tham gia chương trình nhất định không có bệnh ngôi sao, không quá yếu ớt, càng đừng nói đến những hành vi tỏ thái độ, kiêu ngạo, coi thường nhau linh tinh.
Ekip chương trình không cung cấp kịch bản, toàn bộ đều do người chơi tự mình phát huy.
Chương trình hot như vậy, hai vị đại diện đương nhiên sẽ không bỏ qua, lập tức cướp được cơ hội ghi hình số mới nhất của "Phía trước năng lượng cao".
Sáng sớm hôm sau nhà Chu Nhiêu liền tiếp đón đoàn phim của "Phía trước năng lượng cao".
Mặc dù Vưu Cầm đã có nhắc tới sáng nay sẽ gặp mặt tổ quay phim, nhưng Chu Nhiêu không nghĩ sẽ đến sớm như thế.
Lúc chuông cửa vang lên, Chu Nhiêu còn nằm trên giường lớn mềm mại đắm chìm trong giấc mộng đẹp.
Sự ngứa ngáy trên mũi kéo cô ra khỏi cảnh trong mơ, Chu Nhiêu nhíu mày, nghiêng đầu muốn né tránh cảm giác khó chịu đáng ghét kia. Bất kể cô di chuyển kiểu gì, cái thứ đáng ghét đó đều có thể chuẩn xác mà quét qua quét lại trên chóp mũi của cô.
Chu Nhiêu miễn cưỡng mở mắt, vừa mở mắt đã thấy Lục Già tươi cười ấm áp nhìn mình.
Chu Nhiêu chưa tỉnh ngủ kinh ngạc nhìn dung nhan thanh lệ vốn không nên xuất hiện trong phòng ngủ của mình, còn tưởng rằng bản thân đang nằm mơ, thì thầm: "...... Lục bảo?"
Sắc mặt Lục Già vui vẻ, đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian khi hai người ở cùng Chu Nhiêu gọi biệt danh này, cô kìm nén xúc động muốn xốc chăn trên giường chui vào, thấp giọng nói: "Mau rời giường nào, Nhiêu Nhiêu."
Lục Già bảo cô rời giường?
Chu Nhiêu lấy lại ý thức, nhắm mắt thật sâu, nâng tay che mắt lại ---
Đúng rồi, hôm qua Lục Già chuyển đến nhà mình, mình lại làm chuyện ngu ngốc gì vậy.
Nhìn thấy đôi môi xinh đẹp mọng nước kia, Lục Già mím môi dời mắt, nói: "Tổ quay phim tới rồi, mau dậy đi."
"Cái gì?"
Chút buồn ngủ của Chu Nhiêu hoàn toàn bị dọa chạy mất, hôm qua cô đã cố tình cài báo thức lúc năm giờ, đảm bảo bản thân có thể rời giường trước khi đoàn phim đến, vậy mà đoàn phim đã đến rồi?
Chu Nhiêu giương mắt nhìn đồng hồ điện tử trên vách tường - 4:16 AM
"Mới bốn giờ!" Chu Nhiêu đau khổ vò tóc xoăn, dáng vẻ ma quỷ hiện giờ của cô sao có thể xuất hiện trước màn ảnh, thật sự đòi mạng mà!
Thấy cô nhíu mày, Lục Già an ủi nói: "Không sao, bây giờ còn chưa khởi động máy, chờ khi cậu chuẩn bị xong mới bắt đầu."
Nghe thế Chu Nhiêu mới yên tâm, xốc chăn chuẩn bị xuống giường.
Làn gió thơm ấm áp phả vào mặt, Lục Già khẽ ngửi, đôi mắt phát sáng, "Nhiêu Nhiêu, cậu dùng sữa dưỡng thể gì thế? Thật thơm."
Động tác mang dép bông của Chu Nhiêu ngừng một chút, nâng mắt nhìn cô, mỉm cười, "Mùi hương của cơ thể."
Nhìn thấy nụ cười quyến rũ của cô, ánh mắt Lục Già bất giác dừng trên đôi môi đỏ thắm mềm mại kia.
Cô mới vừa nếm thử tư vị trên đó, còn lay động lòng người hơn so với tưởng tượng, mềm mại ấm áp lại còn phảng phất hương vị ngọt ngào.
Nếu không phải sợ đánh thức Chu Nhiêu, cô còn muốn cẩn thận nhấm nháp một phen, đáng tiếc.
Chu Nhiêu buộc tóc vào phòng tắm, bật đèn chuẩn bị rửa mặt, vô tình nhìn gương bỗng giật mình ---
Môi của cô...... sao lại sưng lên rồi?
Nhìn góc áo thấp thoáng bên cửa, Chu Nhiêu nheo mắt nguy hiểm.