"Phía trước năng lượng cao" quả không hổ danh "vua chương trình truyền hình", Chu Nhiêu và Lục Già mới vừa xuống máy bay đã bị tám người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest mang kính đen cưỡng chế tách ra hai hướng.
Nếu không phải ở phía sau còn có người quay phim đi theo, Chu Nhiêu thật sự sẽ nghĩ các cô đang bị bắt cóc.
Cô còn chưa hiểu đầu đuôi đã bị nhét vào chiếc MPV* do ekip chương trình chuẩn bị, cô đang định hỏi thì phát hiện tài xế lại là người quen.
*MPV (multi-purpose vehicle): dòng xe đa dụng, có thể chuyển đổi giữa chở người và chở hàng hóa bằng cách gập hàng ghế sau lên xuống."Đàn anh?" Chu Nhiêu kinh ngạc tháo kính râm xuống.
Đó là đàn anh của cô, đồng thời là nghệ sĩ dưới trướng Nguyệt Tinh, tên là Đổng Dịch Thanh.
Không như cô thuận buồm xuôi gió, tuổi còn trẻ đã an vị ở ngai vàng chị cả Nguyệt Tinh, Đổng Dịch Thanh ra mắt bảy năm sau mới nhận được tài nguyên nam chính thật sự, nhờ khả năng diễn xuất đặc sắc trong bộ phim đó, anh ta mới có được cơ hội từ diễn viên tuyến mười tám* nhảy vọt lên trở thành diễn viên tuyến một**, là một diễn viên phái thực lực rất thu hút người xem.
*Diễn viên tuyến mười tám: chỉ diễn viên không có tiếng tăm, thường chỉ đóng vai phụ.**Diễn viên tuyến một: tương đương sao hạng A ở Việt Nam.Sau khi đóng cửa xe, Đổng Dịch Thanh vừa nổ máy, vừa đắc ý cười nói: "Phương thức nghênh đón này có phải rất bất ngờ không?"
Chu Nhiêu mang kính râm lên, để tránh bị quay phải ánh mắt đang trợn trắng của mình, cười nói: "Vậy lần sau em cũng cho đàn anh một bất ngờ như vậy."
Người ở ghế phó lái không nhịn được nói: "Em gái Chu Nhiêu có thể chú ý đến tôi một chút hay không, đàn anh của em lại không đẹp bằng anh, sao em có thể chỉ nhìn anh ta mà không thấy tôi?"
Người ngồi ghế phó lái là Trì Lãng, Trì Lãng là ca sĩ mà mẹ cô từng vô cùng yêu thích, sau lại vì kết hôn mà dần dần ít xuất hiện, đây là chương trình đầu tiên của anh ta sau khi trở lại.
Chu Nhiêu vội tháo kính, lễ phép gật đầu chào hỏi: "Thầy Trì, thật ngại quá, em còn có chút choáng váng."
Ekip chương trình đang muốn làm gì vậy?
Vừa dứt lời, người đàn ông mặc vest đeo kính đen mới vừa nhét cô vào xe cũng lên xe, tháo kính râm xuống, khuôn mặt rất đẹp trai, anh ta vuốt vuốt tóc, "Choáng váng là được rồi, bây giờ em đã bị chúng tôi bắt cóc."
Lúc này Chu Nhiêu mới phát hiện tất cả người trên xe đều là khách mời cố định của chương trình, đây là Nghệ Kiệt, từng là nam diễn viên phim thần tượng chấn động một thời, tuy rằng các vai diễn nghìn vai như một, nhưng vẫn liên tục thể hiện phong cách diễn xuất độc đáo của bản thân, được rất nhiều người yêu thích.
"Đây là ekip chương trình sắp xếp hay là nhóm các anh tự quyết định thế?" Chu Nhiêu suýt chút cười thành tiếng, cũng thật có ý tứ nha.
Trì Lãng khoát tay, nghiêm túc phun trào: "Cái ekip keo kiệt này, chúng tôi mặc kệ."
Đổng Dịch Thanh lái xe cũng nhịn không được lên tiếng, Nghệ Kiệt nghe thấy cũng bắt đầu mắng ekip chương trình.
Ngay lúc ba người đàn ông mồm năm miệng mười mắng chửi, rốt cuộc Chu Nhiêu cũng hiểu rõ đầu đuôi của câu chuyện "bắt cóc" này.
"Đoàn năng lượng cao" hôm qua nhận được nhiệm vụ đi đến hải đảo trước, thật vất vả hoàn thành nhiệm vụ trước khi máy bay cất cánh đến được hải đảo, không để bọn họ kịp thở hưởng thụ phong cảnh hải đảo, đã bị ekip nhét cho một trăm đồng làm vốn, nói ngày mai khách mời đặc biệt sẽ tới, khách mời đặc biệt lần này là một cặp tình nhân, bảo bọn họ dùng một trăm đồng chuẩn bị cho cặp đôi ấy một cuộc hẹn hò đặc biệt.
Mấy người đàn ông bị nhiệm vụ này làm cho sứt đầu mẻ trán, nhìn tấm vé mời mỏng manh kia, hơn nữa thẩm mỹ của trai thẳng thật sự không thể hiểu nổi làm thế nào để chuẩn bị một "cuộc hẹn hò đặc biệt". Đổng Dịch Thanh xưa nay làm việc đơn giản thô bạo liền xù lông, tiện mồm hét lên: "Đạo diễn đây là đang làm khó dễ chúng ta, sao không làm khó dễ khách mời ấy?"
Lời vừa thốt ra Đường Anh bỗng nảy ra linh cảm, vì thế mới có câu chuyện "bắt cóc" này.
Sau khi rõ ràng mọi chuyện, Chu Nhiêu có chút dở khóc dở cười, không khỏi hỏi: "Các anh trói em đi đâu?"
Đổng Dịch Thanh cố ý tạo ra dáng vẻ hung ác, hung hăng nói: "Em nên có tự giác của con tin, không cần hỏi nhiều như thế."
Chu Nhiêu suýt nữa cười thành tiếng, vội mím miệng nén cười, giơ tay lên như đầu hàng, trong nháy mắt nhập vai nói: "Anh trai bắt cóc, các anh muốn gì đều có thể thương lượng được."
Nghệ Kiệt lập tức tiếp lời, "Chúng tôi không muốn gì cả, chỉ định làm khó dễ Lục Già, nếu cô ấy vượt qua thử thách thì có thể cứu em ra, còn nếu không......", anh ta lộ ra biểu cảm xấu xa, trao đổi ánh mắt với Đổng Dịch Thanh cũng đang có ý xấu.
"--- chúng tôi liền thủ tiêu!" Đổng Dịch Thanh hung ác nói.
Trì Lãng trừng mắt nhìn Đổng Dịch Thanh, "Hai người thật sự là ngôi sao diễn xuất!", anh ta quay lại nói với Chu Nhiêu: "Chúng tôi thật sự có ý tốt, nhưng ekip lại không tốt đẹp như vậy, nếu cô ấy không vượt qua được thử thách, vậy xem như nhiệm vụ thất bại, hai người các em đều phải nhận hình phạt."
"Hình phạt là gì?" Chu Nhiêu tò mò hỏi.
Nghệ Kiệt bên cạnh vừa thay đổi dáng vẻ bất hảo, lại lộ ra nụ cười thân thiện, hiền lành nói: "Đẩy các em từ đỉnh Thiên Nhai xuống."
"!"
Chu Nhiêu kinh ngạc tròn mắt, ekip chương trình chơi lớn vậy sao?"
Đương nhiên bọn họ sẽ không thật sự đẩy các cô xuống, đỉnh Thiên Nhai là địa điểm nhảy bungee* nổi tiếng thế giới, vấn đề là chỉ cần nghĩ đến cảm giác rơi xuống cực nhanh kia, Chu Nhiêu đã cảm thấy da đầu ngứa ngáy.
*Nhảy bungee: một trò chơi mạo hiểm, người chơi sẽ đứng ở nơi có địa thế cao, buộc dây an toàn rồi nhảy xuống dưới mặt đất hoặc mặt nước."Phía trước năng lượng cao" thật đúng là danh xứng với thực, đối với khách mời mà nói đúng thật là phía trước năng lượng cao.
Trì Lãng thân thiết an ủi: "Em yên tâm, nếu Lục Già thành công nghĩ ra cách cứu viện, chúng tôi sẽ tặng cho em phần thưởng đã chuẩn bị sẵn."
Chu Nhiêu chẳng có chút mong chờ gì với phần thưởng này, bây giờ cô chỉ cầu nguyện Lục Già có thể thành công vượt qua thử thách, như vậy các cô sẽ không cần nhảy từ đỉnh Thiên Nhai xuống.
Bọn họ mới vừa nói xong, điện thoại không hẹn mà cùng vang lên, là thông báo từ chương trình ---
"Xin mời Trì Lãng, Đổng Dịch Thanh, Nghệ Kiệt và Chu Nhiêu đến quảng trường trước mười hai giờ, bắt đầu nhiệm vụ mới."
Bốn người nhanh chóng đến quảng trường ven biển, mời vừa xuống xe liền mang thiết bị dưới sự trợ giúp của những người mặc đồ đen.
Ngay lúc Chu Nhiêu còn chưa rõ tình hình, đạo diễn cầm loa tuyên bố: "Trì Lãng, Đổng Dịch Thanh và Nghệ Kiệt bắt cóc Chu Nhiêu thành công, Phạm Trí Viễn, Đường Anh và Trương Viên là đội cảnh sát phải trợ giúp Lục Già cứu được Chu Nhiêu đồng thời truy bắt các bạn, trước năm giờ các bạn phải tránh thoát cuộc truy bắt, Chu Nhiêu phải theo sát một kẻ bắt cóc, nếu không đi theo, hoặc cách nhau hơn một trăm mét, xem như con tin đã bị giết, nhiệm vụ cả hai bên đều thất bại, sẽ chịu trừng phạt."
"Trang phục trên người các bạn đều có thiết bị định vị, mở điện thoại của các bạn ra, trong đó sẽ có thông tin định vị của mọi người trừ Lục Già và Chu Nhiêu, các bạn có thể dựa vào những định vị này để tránh thoát truy bắt của đối phương."
"Cuối cùng, chỉ cần trước năm giờ Chu Nhiêu không bị đối phương tìm thấy, xem như các bạn đào thoát thành công."
Đổng Dịch Thanh nghe xong quy tắc trò chơi suýt nữa xù lông, anh ta xông lên muốn bắt đạo diễn, "Không phải nói là do chúng tôi thiết kế sao? Mấy người gây rối cái gì vậy!"
Đạo diễn nói xong cười đắc ý đứng sau nhóm quay phim, không cho Đổng Dịch Thanh có cơ hội tới gần.
Trì Lãng nhanh tay lẹ mắt ngăn anh ta lại, "Dịch Thanh Dịch Thanh, cậu tham gia tiết mục cũng không phải một hai mùa, đã là mùa ba rồi cậu còn chưa rõ ekip chương trình là dạng gì sao? Nếu bọn họ không gây khó dễ chúng ta, chắc mặt trời phải mọc đằng tây mất!"
"Tôi thấy chúng ta vẫn nên chia ra chạy." Nghệ Kiệt rất nhanh chóng tiếp nhận quy tắc trò chơi.
Giọng nói vui sướng khi thấy người gặp họa của đạo diễn lại vang lên, "Ngoài ra cho các bạn một thông tin, là kẻ bắt cóc, các bạn không thể sử dụng phương tiện giao thông, nhưng đội cảnh sát thì có thể."
Vừa nghe đến lời này, Trì Lãng cũng không ngăn Đổng Dịch Thanh nữa, Đổng Dịch Thanh vội vàng nhìn xung quanh xem trên mặt đất có vật gì có thể đập được hay không.
Lúc này Chu Nhiêu đã không nhịn được cười xoay người, "Ai bảo mấy anh nghĩ ra cái phương pháp thối như vậy chứ, bị hố rồi!"
Đổng Dịch Thanh nghe thấy kêu lên, "Cái tên Đường Anh này, bảo bọn tôi phụ trách trói người, rõ ràng là hắn nghĩ ra biện pháp này, kết quả lại hãm hại bọn tôi?"
"Cậu ngẫm lại xem, quyền chủ động ở trong tay chúng ta này, chúng ta biết vị trí động thái của bọn họ, chẳng lẽ còn trốn không thoát sao?" Trì Lãng vừa dứt lời, đạo diễn lại cầm loa thông báo: "Lục Già vượt qua thử thách, thu thập được thẻ định thân cho đội cảnh sát, thời gian đóng băng là mười phút, xin mời nhóm bắt cóc mau chóng mang con tin chạy trốn."
"Thẻ định thân?!"
Nghệ Kiệt kháng nghị với ekip: "Chúng tôi cũng có thể tham gia thử thách mà!"
Đạo diễn khua tay, "Thử thách là các anh chuẩn bị cho Lục Già, các anh tham gia thử thách gì chứ, mau chạy đi."
Đổng Dịch Thanh hung hăng nhìn chằm chằm đạo diễn, "Tôi quyết định bây giờ sẽ giết con tin, chúng ta cùng chết!"
Trì Lãng lại giữ lấy Đổng Dịch Thanh, hô lên với Nghệ Kiệt: "Cậu mau đưa em gái Chu đi đi, lát nữa liên lạc qua điện thoại!"
Nghệ Kiệt gật đầu, mang Chu Nhiêu chạy ra ngoài.
Chu Nhiêu lần đầu tham gia loại chương trình này, may mắn không đi giày cao gót, nếu không cô sẽ chọn "tự sát" mất.
Cả quá trình ghi hình chương trình diễn ra hồi hộp gay cấn, mấy lần Chu Nhiêu suýt nữa đã được cứu, nhưng lại được "nhóm bắt cóc" an toàn chuyển đi.
Cho đến lần chuyển con tin cuối cùng, Đổng Dịch Thanh mang Chu Nhiêu đi đến một góc công viên ven biển chuyển con tin cho Nghệ Kiệt, không ngờ Đường Anh cũng đứng ở nơi đó.
Nhất thời Chu Nhiêu quên mất mình là con tin, bị cuốn theo suýt nữa xoay người bỏ chạy.
Đổng Dịch Thanh nhìn định vị trong điện thoại, thật cẩn thận lùi về sau, "Sao cậu lại là màu xanh! Không phải cậu làm phản chứ."
Chấm xanh trên bản đồ thể hiện đồng đội, chấm đỏ là kẻ địch, mà trên bản đồ rõ ràng là chấm xanh, gay go hơn nữa là ở sau bọn họ có chấm đỏ cũng đang đến gần.
Đường Anh cười mắng anh ta, "Cậu mới làm phản ấy, tôi đây là đạo cụ ngụy trang."
Vừa nghe đến hai chữ đạo cụ Đổng Dịch Thanh liền tức giận, anh ta nhìn thời gian trước mắt, còn năm phút nữa là đến năm giờ. Liếc mắt nhìn sang Chu Nhiêu bên người một cái, Đổng Dịch Thanh bỗng xoay người bỏ chạy!
Chu Nhiêu thậm chí còn chưa kịp phản ứng, cô vội vàng nhấc chân chạy theo Đổng Dịch Thanh, nhưng tốc độ Đổng Dịch Thanh quá nhanh, cô mới vừa chạy hơn mười mét, chợt nghe thiết bị trên người phát ra tiếng chuông chói tai:
"Ding ---"
"Đổng Dịch Thanh giết con tin, mọi người nhiệm vụ thất bại!"
Mọi người nhiệm vụ thất bại, nghĩa là tất cả mọi người phải chịu trừng phạt ---
Thời điểm Chu Nhiêu đứng trên đài nhảy bungee chân đều đang phát run, Đổng Dịch Thanh ở một bên bị mấy người vây đánh, anh ta lại cười đắc ý: "Hoạt động kích thích như vậy sao tôi có thể hưởng một mình được! Nhất định phải chia sẻ với mọi người!"
Lục Già đã mang xong phương tiện bảo hộ lặng lẽ nắm tay cô.
Lúc này Chu Nhiêu cũng mặc kệ rối rắm, chỉ nắm chặt tay muốn hấp thu chút sức mạnh.
Cảm giác tay bị nắm chặt phát đau, Lục Gia nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, lát nữa chúng ta cùng nhảy."
Chu Nhiêu đã sắp duy trì không được thiết lập hình tượng của mình, nhịn không được trừng mắt với mấy gã đàn ông kia, "Đây rốt cuộc là nhiệm vụ trừng phạt do ai nghĩ ra vậy?"
Mọi người lặng im dời tầm mắt sang Đổng Dịch Thanh, Đổng Dịch Thanh đang muốn lùi về sau, bỗng phát hiện những người khác đều đang nhìn chằm chằm bản thân, sờ sờ mũi, cười gượng nói: "Tôi cũng thấy người này thật xấu xa, em nói xem phạt cái gì chẳng được, lại phạt nhảy bungee!", lại như lấy lòng mà cười với Chu Nhiêu, "Đàn em, em thấy đúng không?"
Chu Nhiêu cắn chặt răng, ngoài cười nhưng trong không cười, "Đúng vậy, đàn anh."
Bởi vì hành vi tự sát của Đổng Dịch Thanh, anh ta là người đầu tiên nhảy xuống. Nghe thấy tiếng gào thét ngày càng xa của Đổng Dịch Thanh, Chu Nhiêu sợ tới mức nắm chặt tay Lục Già.
Đây là chuyện gì vậy, sau này cô không bao giờ tham gia loại chương trình này nữa!
Đoàn năng lượng cao rất nhanh đều đã nhảy xuống, trên đài bungee chỉ còn hai người Lục Già và Chu Nhiêu.
Thân thể Chu Nhiêu không ngừng run rẩy, cô liên tục hít thở sâu để cho mình thả lỏng một chút.
"Nhiêu Nhiêu." Lục Già bỗng mở miệng gọi cô.
"Ừ?" Chu Nhiêu ngẩng mặt nhìn Lục Già, sắc mặt còn có chút tái nhợt.
Trong mắt Lục Già chứa đầy ý cười ôn hòa, cô hỏi: "Cậu có biết hiệu ứng cầu treo không?"
Hiệu ứng cầu treo?
Chu Nhiêu còn chưa kịp nghĩ xem đó là thứ gì, bỗng bị Lục Già kéo nhảy xuống ---
"Aaaaa!!!!!!"
Lục Già cậu là tên đại lừa đảo!!!