Đáy lòng Lục Già rơi lộp bộp, trên mặt lập tức hiện lên vẻ ngoan ngoãn nghe lời, đi đến bên giường ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, gò má đã bị hai ngón tay kẹp lấy véo xuống.
Lục Già: QAQ
Tắm rửa xong vào phòng, việc đầu tiên Chu Nhiêu làm là tắt camera, cô sẽ không lo bị quay trúng.
Chu Nhiêu khẽ vặn hai ngón tay, phần thịt ở giữa hai ngón tay lập tức ửng hồng. Cô nhướng mày nói: "Hôm nay không có xương à? Cả ngày dựa vào vai tôi."
Lục Già rầm rì nhìn Chu Nhiêu, thấy đôi mắt cô rũ xuống, sắc mặt lạnh nhạt như thường, trong lòng vừa động, đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, mạnh mẽ vùi đầu chôn trong lồng ngực cô, cuối cùng còn không cam lòng cọ cọ.
Ấn đường Chu Nhiêu nhảy dựng, hai tay nhéo lấy lỗ tai Lục Già kéo ra khỏi ngực mình, người kia cũng không nghe lời mà rời đi, ngược lại được một tấc lại tiến một thước mạnh mẽ cọ vào.
"Lục Già ---"
Ngữ điệu Chu Nhiêu trầm thấp, ý tứ cảnh cáo trong đó không cần nói cũng biết.
Giọng nói rầu rĩ của Lục Già truyền đến: "Cậu nói đi, mình nghe mà."
Chu Nhiêu đau đầu một hồi, thế này bảo cô làm sao nói đây?
Vừa cho cậu ta ăn đậu hũ* chỗ ngực mình, vừa bảo cậu ta đừng như không có xương mà dính vào người mình.
*Ăn đậu hũ: chiếm tiện nghi, sờ mó, động chạm vào cơ thể người khác.Chu Nhiêu không nói lời nào, Lục Già cũng không hé răng, lặng im nghiêng đầu đặt ở nơi mềm mại trước ngực, yên lặng nghe nhịp tim của cô đập.
Hay tay dùng sức, giọng nói Chu Nhiêu càng thêm lạnh lùng, "Cậu đi xuống cho tôi."
"Đừng mà!" Giọng Lục Già kiên quyết cự tuyệt cô, tay ôm bên hông cô càng thêm chặt, "Cho dù cậu kéo rớt tai mình mình cũng không xuống đâu!"
Chu Nhiêu nghe nói thế tức giận suýt nữa véo mạnh hơn, cô càng thêm dùng sức véo lấy, lực ôm của Lục Già lại càng thêm chặt, nắm chặt đến khiến cô nghĩ thắt lưng mình cũng sắp đứt ra.
Bị Lục Già siết chặt đến phát đau, Chu Nhiêu không thể không ngừng tay, giọng nói cũng mang theo mấy phần tức giận: "Lục Già!"
Lục Già như làm nũng nói: "Mình đang nghe mà, lỗ tai cũng bị cậu dựng thẳng rồi, mình nghe rất rõ ràng!"
Còn nói tai bị dựng thẳng, nghĩ mình là thỏ à?
Tôi còn chưa nói thắt lưng tôi sắp bị cậu siết đứt này!
Chu Nhiêu tức giận nghiến răng, "Cậu buông tay cho tôi!"
"Không buông!"
"Buông tay!"
"Không buông!"
"Cậu không buông?!"
Bị giọng điệu lạnh lùng nghiêm khắc làm sợ tới sững sờ, Lục Già phồng má mím môi, tay ôm lấy thắt lưng Chu Nhiêu hơi buông lỏng một chút, buồn bực hờn dỗi: "Mình buông rồi."
Chu Nhiêu:......
Thật sự là bị chọc tức đến hồ đồ, Chu Nhiêu cảm thấy vừa rồi bản thân cùng tranh cao thấp với Lục Già thật sự là rất ngu ngốc, rõ ràng có thể nắm tóc, tại sao lại phải đi nhéo lỗ tai?
Chu Nhiêu không chút do dự nắm lấy mấy sợi tóc đen mềm trên đầu vai Lục Già, thong thả ung dung quấn quanh đầu ngón tay, giọng nói bỗng ôn hòa lại, "Tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, cậu buông tay hay không?"
Nhận thấy tóc bị kéo, lưng Lục Già chợt lạnh, nghĩ đến cảm giác đau đớn khi bị kéo tóc, Lục Già cắn răng ôm chặt, "Dù cậu kéo trọc mình cũng không buông!"
Cô chỉ có thể cầu mong Nhiêu Nhiêu sẽ không tàn nhẫn như vậy, nếu cô bị trọc đầu, chắc Nhiêu Nhiêu sẽ không ghét bỏ... nhỉ?
Đau đớn trong dự đoán không truyền đến, cô lại nghe một tiếng cười khẽ khàn khàn gợi cảm, nghe đến cơ thể cũng mềm đi một nửa.
Chu Nhiêu khẽ cúi đầu, ghé vào bên tai Lục Già thì thầm: "Nếu cậu buông tay, tôi cho cậu hôn một cái."
"!!!"
Lục Già lòng vui vẻ, "Mình buông mình buông!", cô nhanh chóng thu tay, vểnh môi đến hôn lấy đôi môi đỏ mọng mềm mại của Chu Nhiêu.
Giây tiếp theo, trước mắt cô tối sầm, miệng chạm tới một vật mềm mại ấm áp mang theo mùi hương hoa hồng ---
Đó là lòng bàn tay của Chu Nhiêu.
Chu Nhiêu mỉm cười siết chặt năm ngón tay, bóp má Lục Già.
Lục Già bị bóp má bĩu môi nói năng không rõ lên án: "Cậu đã đồng ý cho mình hôn!"
"Không phải cậu vừa hôn tay tôi sao?" Chu Nhiêu cười lạnh, "Tôi có thể cho cậu hôn lại lần nữa", nói xong lại để sát lòng bàn tay lên miệng cô.
Lục Già không cam lòng nhìn Chu Nhiêu, trong lòng vừa động đang định hành động, đôi mắt Chu Nhiêu đang nhìn chằm chằm bỗng lạnh lùng, "Nếu cậu dám liếm, ba ngày nữa đừng hòng nghe tôi nói với cậu một câu."
Lục Già:!!!
Đôi mắt Lục Già buồn bã, vai cũng rũ xuống.
Chu Nhiêu đã lãng phí không ít thời gian với cô không để ý nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Lúc ghi hình không được quá phận, nếu không, tôi không ngại cãi nhau chiến tranh lạnh cùng cậu."
Người này chính là ăn mềm không ăn cứng, đừng tưởng rằng mượn việc quay hình có thể được đằng chân lân đằng đầu. Cho dù cô thích Lục Già, cô cũng sẽ không vui khi Lục Già lấy cách thức này chiếm tiện nghi.
"Ồ, mình biết rồi." Lục Già cúi đầu lên tiếng đáp lời.
Chu Nhiêu hài lòng gật đầu, xê dịch vào bên trong, vỗ vỗ chăn, "Đi tắt đèn đi, nghỉ sớm một chút."
Lục Già không nhúc nhích mà ngồi bên giường nhìn cô, chờ mong hỏi: "Vậy cậu cảm thấy tay nghề của mình thế nào?"
"Rất tốt." Chu Nhiêu chỉnh lại góc chăn.
Nơi này không có hệ thống sưởi, đêm nay hoàn toàn dựa vào ổ chăn ấm áp để duy trì.
Lục Già trông mong nhìn cô, "Vậy có thể... hôn mình một cái không?"
Chu Nhiêu lườm cô, "Vì sao tôi phải hôn cậu?"
"Bởi vì..." Lục Già nắm lấy ngón tay, đầu óc nhanh chóng chuyển động, "Nếu có sự cổ vũ của cậu, mình có thể làm tốt hơn!"
Nhìn Lục Già thật sâu, thấy vẻ mặt cô vừa căng thẳng lại mong chờ, Chu Nhiêu như cười như không cong khóe môi.
Lục Già ủ rũ mím môi, đứng dậy chuẩn bị đi tắt đèn, mới vừa đứng dậy, tay bỗng nhiên bị nắm lấy.
"Được rồi, cổ vũ cậu một chút."
Thanh âm lười biếng của Chu Nhiêu vang lên.
Lục Già còn chưa kịp phản ứng, má bỗng bị một vật ấm áp mềm mại dán lên, đến khi cô ý thức được là Nhiêu Nhiêu hôn mình, Chu Nhiêu đã buông tay cô ra, đẩy vai cô, thúc giục nói: "Ngẩn người làm gì, tắt đèn."
"Mình tắt đèn đây!" Lục Già hưng phấn nhảy xuống giường, ánh mắt sáng còn hơn đèn trong phòng.
Trong phòng tối sầm lại, Chu Nhiêu dứt khoát nằm vào trong chăn, lúc sau cảm giác được bên cạnh có một thân hình ấm áp tiến vào.
"Nhiêu Nhiêu ngủ ngon!"
Lục Già cố gắng kìm nén xúc động muốn quấn lấy, cùng cô sóng vai nằm bên nhau.
Hơi ấm bên cạnh xua tan ý định muốn đẩy người ra của Chu Nhiêu, cô tùy ý đáp lời, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
______________________
Ngày hôm sau bốn cặp đôi đều rời giường từ sớm, sáng sớm thu dọn đồ đạc chuẩn bị làm một chuyến du ngoạn trong cổ trấn.
Cổ trấn vừa mới mưa không khí xanh tươi trong lành, vô cùng thích hợp để dạo chơi.
Chu Nhiêu ghé vào trên cầu đá nhìn chiếc thuyền bên dưới chạy đến, nói với Lục Già: "Cảnh này làm tôi nhớ tới lần quay "Mối tình đầu của tôi" lúc trước, có một cảnh mình ngồi trên thuyền, "Hồ Việt" ở trên bờ gọi tôi, tôi đứng lên chào anh ta."
Lục Già nghe, nói: "Không phải cậu rơi xuống nước chứ?"
Chu Nhiêu kinh ngạc nhìn cô, "Sao cậu biết tôi rơi xuống nước?"
Chuyện này vốn chỉ có người trong đoàn phim biết, cũng không truyền ra ngoài, sao cậu ta lại biết mình rơi xuống nước?
"Mình xem "Mối tình đầu của tôi" rồi, loại thuyền này đứng lên rất dễ mất thăng bằng, hơn nữa cậu còn đứng ở cạnh thuyền." Lục Già giải thích, "Mình xem một màn đó đều toát cả mồ hôi."
Chu Nhiêu chỉ xua tay, "Chỉ vì một cảnh đó, tôi bị uống đến ba bát canh gừng, uống đến khiến tôi sinh ra bóng ma tâm lý."
Cô vừa nói xong liền thoáng thấy một cô bé mặc áo khoác màu hồng ôm lấy chân Lục Già, cô bé hét lên bằng giọng trẻ con: "Mẹ ơi!"
Đột nhiên bị ôm chân gọi "mẹ", Lục Già theo bản năng rút chân lại, thoáng thấy là một em bé cao không tới bắp chân mình, cô vội vàng nói: "Bạn nhỏ nhận lầm rồi, chị không phải mẹ em."
Chu Nhiêu nhịn không được cười thành tiếng, lời này nghe mới buồn cười làm sao.
Cô bé tròn mắt nhìn Lục Già, cái miệng nhỏ xinh lại phát ra một tiếng "mẹ" trong trẻo.
Chu Nhiêu cười đến không thở được, Lục Già ai oán nhìn cô, cô đưa tay che miệng cười trộm.
Lục Già ngồi xổm xuống, em bé hưng phấn nhào vào lòng cô, ôm lấy cổ cô, hoạt bát gọi "mẹ ơi".
Bất đắc dĩ ôm lấy đứa bé, Lục Già nhìn về phía Chu Nhiêu nhờ giúp đỡ.
Chu Nhiêu thu lại ý cười, "Khụ khụ, chắc đứa bé này đi cùng người nhà, nói không chừng là ở bên kia, chúng ta có thể đi xem xem."
"Mẹ ơi! Mẹ ơi!" Em bé nhỏ hưng phấn nằm trong lòng Lục Già vỗ tay.
Lục Già vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, thấy đứa bé này trắng trẻo đáng yêu, xoa mặt bé, cô bị cảm giác dễ chịu này kinh động. Lục Già ôm đứa bé đến trước Chu Nhiêu như hiến vật quý, "Mặt của con bé chọc rất mềm!"
"Vậy à?"
Chu Nhiêu hứng thú chọc khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của cô bé, quả nhiên là mềm mại mịn màng.
Bị chọc khuôn mặt, em bé không khóc không ồn ào, ánh mắt của bé chuyển đến trên người Chu Nhiêu, bỗng trở nên hoang mang, "Mẹ?"
"???"
Chu Nhiêu ngượng ngùng thu tay lại, "Chúng ta vẫn nên nhanh chóng tìm người nhà của đứa bé này đi."
Hình như cô bé chỉ biết nói câu này, thoạt trông cũng được một hai tuổi, sao lại ôm Lục Già gọi mẹ?
Hai người mới vừa đi vài bước đến đầu kia cầu đá, đã thấy một người phụ nữ trung niên đi tới phía bên này, tầm mắt người phụ nữ trung niên dừng trên người cô bé áo hồng, vội chạy đến trước mặt các cô, đưa tay ôm lấy đứa nhỏ trong lòng Lục Già.
Em bé lo lắng, vội đưa tay về phía Lục Già, cố chấp hét lên: "Mẹ! Mẹ!"
Ánh mắt Chu Nhiêu nhìn về người phụ nữ bỗng trở nên sắc bén, sắc mặt Lục Già lạnh lùng nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ vội giải thích: "Con bé là cháu gái của tôi!"
Chắc là nghe được giọng nói quen thuộc, cô bé ngây ngẩn quay đầu nhìn người phụ nữ, cười toe toét: "Bà nội!"
Nghe thấy đứa bé gọi người nọ là bà nội, Lục Già và Chu Nhiêu mới thu hồi sự nghi ngờ.
"Thật làm phiền các cô." Người phụ nữ trung niên vỗ lưng em bé, "Từ nhỏ nó chưa từng gặp mẹ, thấy mấy cô gái xinh đẹp liền ôm chân người ta gọi mẹ, các cô đừng để ý."
Lục Già lễ phép mỉm cười nói: "Không sao ạ, giúp cô bé tìm được người nhà là tốt rồi."
"Cảm ơn cảm ơn!" Người phụ nữ cảm kích gật đầu cảm ơn, "Chắc các cô đến du ngoạn, chúng tôi không làm chậm trễ các cô nữa."
Thấy bà ấy ôm em bé trở về, còn nghe bà nói với em bé: "Sao cháu lại gọi người khác là mẹ, đã nói người ta không phải mẹ cháu, trên ảnh chụp mới là mẹ cháu."
"Mẹ!" Em bé hét chói tai như đáp lại.
Đến khi hai người biến mất ở góc phố, Lục Già mới quay đầu nhìn Chu Nhiêu, người kia lại có chút đăm chiêu nhìn cô, nói: "Tôi cảm thấy đứa bé đó trông khá giống cậu."
"Nếu là con của mình, chắc chắn cũng sẽ giống cậu."
Lục Già nghiêm túc nói.
Chu Nhiêu mỉm cười, đưa tay véo má cô, "Vừa rồi cậu nói gì, tôi nghe không rõ."
Lục Già: QAQ đau!