"...... Nhiêu Nhiêu?"
Tiếng nói quen thuộc thanh lãnh tựa như ngọc thạch va vào nhau từ tai nghe truyền đến, ngữ điệu ôn hòa bình tĩnh, giọng nói quen thuộc phút chốc kéo Chu Nhiêu trở về hồi ức, thời gian bên nhau như thủy triều dâng lên, bao phủ lấy cô.
Chu Nhiêu cho rằng bản thân sẽ hỗn loạn, nhưng cô không có, thậm chí cô còn ý thức được mình vừa nói sai, bình tĩnh khống chế sự biến đổi trong giọng nói, lập tức giống như đang diễn xuất trước ống kính, trong giọng nói là ý cười vừa đủ, "Chỉ đùa chút thôi, đừng để ý."
Bên kia có tiếng cười khẽ, dáng vẻ quen thuộc thật giống như lỗ hổng chín năm này chưa từng tồn tại, các cô vẫn là bạn tốt gắn bó thân thiết lúc trước.
Chu Nhiêu im lặng, cô không biết bản thân có thể nói gì với Lục Già. Bên kia cũng không nói chuyện, hai người cứ duy trì im lặng như thế.
Bất kỳ ai cũng không thể lừa mình dối người vờ như ngăn cách mấy năm nay chưa từng tồn tại, lại trêu chọc đùa giỡn ôm ấp như trước.
Nhưng cứ như vậy sẽ rất xấu hổ, Chu Nhiêu cũng không muốn ngây ngốc chờ bên kia nói chuyện, thật giống như cô vẫn còn bị vây hãm trong đoạn tình cảm kia trằn trọc do dự không thể thoát ra, cho dù thật sự là như thế, cô cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Chu Nhiêu vươn tay vén tóc xoăn rũ xuống má ra sau tai, bình tĩnh nói: "Tìm tôi có việc gì sao?"
Bên kia cũng không đáp lời ngay, trong tai nghe truyền đến tiếng hít thở của cậu ta, tựa như chính cậu ta đang khẽ khàng hít thở ngay bên tai cô.
Mãi đến khi Chu Nhiêu sắp chịu không nổi, định vờ như điện thoại hết pin mà cúp máy, giọng nói Lục Già mới truyền tới từ tai nghe:
"Không có gì, chỉ là muốn hẹn cậu một ngày gặp mặt."
Cuối cùng cũng nói được một câu, Chu Nhiêu không chút suy nghĩ đã nhanh chóng nói: "Ờ, vậy mai gặp."
"Xì......"
Lục Già tựa như bị phản ứng của cô chọc cho cười.
"Nhiêu Nhiêu, cậu vẫn như thế."
Chu Nhiêu nghe được lời này cũng không hiểu ra sao, không đợi cô cẩn thận suy nghĩ ý tứ trong đó, Lục Già bên kia đã nói: "Vậy mình không làm phiền cậu, ngày mai gặp."
"Ừ, ngày mai gặp."
Chu Nhiêu nói xong câu đó liền nhanh chóng cúp máy, thấy vẻ mặt Trương Uyển kỳ quái.
Làm trợ lý mấy năm của Chu Nhiêu, đây là lần đầu tiên Trương Uyển thấy cô bối rối như thế, lúc nói chuyện điện thoại lại rất trấn định bình tĩnh, đây cũng quá hiếm thấy. Phải biết rằng thói quen khi nghe điện thoại của Chu Nhiêu luôn là lười biếng tùy tiện, lần này ngược lại lại là dáng vẻ trịnh trọng.
Thoáng thấy Trương Uyển như có chuyện muốn nói, Chu Nhiêu bèn nâng tay che mặt Trương Uyển, "Đừng nói gì hết, chị muốn yên tĩnh."
Trương Uyển:......
Trương Uyển: ồ, ngoan ngoãn.jpg
Nhớ lại giọng điệu và tốc độ lời nói khi nãy của mình, uhm, biểu hiện rất khá, không chút dáng vẻ thất thường nào.
Khoan đã ---
Lục Già nói với cô "Ngày mai gặp"?
Chu Nhiêu quay đầu nhìn Trương Uyển, vẻ mặt trầm trọng hỏi: "Vừa rồi chị nói ngày mai gặp?"
Bị sắc mặt bỗng dưng trầm xuống của cô dọa sợ, Trương Uyển ngây ngốc gật đầu, giơ lên hai ngón tay, "Chị còn nói hai lần."
"!"
Ngày mai gặp?
Ngày mai gặp gì chứ?
Sao lại ngày mai gặp?
Không phải nói một năm đều không thấy mặt nhau sao, sao lại ngày mai gặp?
Sao không giống chuyện đã bàn chứ!
Chu Nhiêu cầm điện thoại định gọi cho người đại diện, còn chưa mở khóa đã nghe điện thoại "ting" một tiếng ---
"Lục Già: ID Wechat* của cậu là số điện thoại này phải không?"
*Wechat: ứng dụng nhắn tin phổ biến ở Trung Quốc.Cũng không cần thiết phải thêm Wechat nhỉ, dù sao cũng là người yêu giả, người đại diện nhắc nhở tương tác một chút là được rồi, người ta đều là người bận rộn, làm gì có thời giờ tán gẫu Wechat, đừng cho là ôn lại tình bạn chứ.
Chu Nhiêu nghĩ thế, trả lời tin nhắn cho Lục Già:
"Đúng vậy"
Không phải cô sợ, chẳng qua là trả lời tin nhắn như vậy, sẽ tỏ vẻ như cô vẫn rất để ý, không có chút khí khái nào.
Chu Nhiêu gọi cho Vưu Cầm hồi lâu mới được.
Vừa gọi được, Chu Nhiêu trực tiếp truy vấn: "Lục Già mới nói em hẹn ngày gặp là có ý tứ gì?"
Vưu Cầm bị tốc độ ngữ điệu khác thường của cô dọa sợ run, sau khi nghe rõ lời nói của cô, thản nhiên giải thích: "Đương nhiên là ký hợp đồng, ngoài ra những chuyện cần làm sau đó đều cần phải thảo luận, hai người các em đều phải trình diện."
Trong lòng Chu Nhiêu tràn đầy cự tuyệt, "Không phải nói một năm cũng không thấy mặt sao? Sao giờ mới hôm sau đã gặp rồi?"
Nghe nói thế, Vưu Cầm bất đắc dĩ nói: "Thủ tục vẫn phải thực hiện mà, bây giờ ai còn thỏa thuận bằng miệng đâu, đều phải lấy hợp đồng làm chuẩn."
"Hơn nữa, ngày mai chẳng qua là gặp mặt một chút, Chu Nhiêu em không thể ngay cả chút xíu thời gian này cũng không kiên trì nổi muốn đè người ta chứ?"
Chu Nhiêu:......
Em thật sự kiên trì không được, em sợ em có thể khóc ngay tại chỗ.
"Được rồi, đừng ồn ào nữa. Nếu không có chuyện gì chị cúp đây, em tranh thủ thời gian xem kịch bản đi, tháng sau sẽ vào đoàn phim, em kiềm chế chút, đồ ăn vặt, lẩu, khoai chiên linh tinh gì đó đừng dây vào ---"
Những lời tiếp theo Chu Nhiêu không có tâm trạng nghe, cô dứt khoát cúp máy.
Trương Uyên lại gần, "Nhiêu ca, chị không giống bình thường nha, sao chị..."
Nghe tới đây trong lòng Chu Nhiêu giật mình, cô sững người nhìn Trương Uyển, "Chị thế nào?"
"... chị hình như có chút sợ --" Trương Uyển còn chưa nói xong đã bị Chu Nhiêu cắt lời.
"Nói bừa gì thế, chẳng qua là chị không thích cậu ta, không muốn gặp mặt cậu ta." Thấy vẻ mặt Trương Uyển không tin, Chu Nhiêu ngồi xếp bằng trên sofa, trịnh trọng phân tích: "Em ngẫm lại xem, người bạn chơi rất thân với em đột nhiên cãi nhau rồi quay lưng, cuối cùng làm chung ngành với nhau nhiều năm rồi cũng trốn không gặp."
"Ôi chao, Nhiêu ca chị trốn cô ấy sao?" Trương Uyển hai mắt sáng lên, tràn đầy hứng thú xen vào.
Tim Chu Nhiêu lỡ một nhịp, mặt không biến sắc nói: "... Sao có thể như thế, là cậu ta trốn chị."
"Ồ..."
Thấy dáng vẻ còn có chút hoài nghi của Trương Uyển, Chu Nhiêu dứt khoát không nói nữa, đứng dậy định đi, Trương Uyển vội vã giữ chặt cô, "Đừng đi mà, sau đó thì sao?"
Uyển ngốc này thật sự cho là đang nghe chuyện phiếm sao?
Vì tránh mất thể diện, Chu Nhiêu đành phải ngồi trở lại, "Cậu ta trốn chị, chị sợ cậu ta xấu hổ nên cũng không xuất hiện trước mặt cậu ta."
Trương Uyển vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng suy xét đến mặt mũi của kim chủ ba ba, cô ấy vẫn trái lương tâm mà khích lệ: "Nhiêu ca thật sự chu đáo quá!"
"Đúng vậy." Chu Nhiêu gẩy sợi tóc trên má, nhặt lấy kịch bản đã rách trên bàn định xem tiếp.
Rốt cuộc nhớ ra chỗ không đúng, Trương Uyển ngờ vực hỏi: "Ôi chao, vậy ngày mai gặp mặt chị căng thẳng gì chứ, nếu có thì phải là Lục Già căng thẳng mới đúng."
"......" Chu Nhiêu trừng mắt nhìn, nở một nụ cười chân thành, "Chị không có căng thẳng mà."
"Phải không? Vậy sao..." sao vừa rồi lại kích động gọi cho chị Cầm như vậy?
Câu nói kế tiếp biến mất trong nụ cười dịu dàng của Chu Nhiêu, Trương Uyển nuốt xuống câu nói kia, vội vàng nặn ra một nụ cười, "Không có gì không có gì, Nhiêu ca là tốt nhất!"
Chu Nhiêu hài lòng gật đầu, cầm kịch bản đến ban công làm ổ trên xích đu ấm áp thoải mái, hưởng thụ ánh dương ấm áp hiếm thấy trong mùa đông.
À, có phải cô quên chuyện gì không nhỉ?
Chắc là không đâu.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì, làm việc làm việc! Cố gắng kiếm tiền.
Mười phút sau, Lục Già vẫn nhìn chằm chằm vào giao diện Wechat, chờ Chu Nhiêu đồng ý kết bạn Wechat.
Có phải Nhiêu Nhiêu vẫn còn tức giận không......
Hai công ty giải trí hàng đầu Thiên Đông và Nguyệt Tinh hiếm thấy có dịp hòa bình ở cùng một phòng họp, lần trước xuất hiện cục diện hòa bình như vậy là ở hội nghị ở quốc gia, mà lần này cũng vì chuyện CP do hai công ty lớn nâng đỡ gây ra nên cần phải thảo luận và ký kết hợp đồng.
Nếu không phải do bài đăng trên Weibo hôm qua, ai có thể ngờ tới hai ông trùm vốn chẳng hợp nhau này lại phải hợp tác lăng xê cp.
Bên phía Thiên Đông, Lục Già và người đại diện cùng ekip đều đã sẵn sàng, mà ekip Nguyệt Tinh ngoại trừ chính chủ Chu Nhiêu và trợ lý của cô ra, tất cả cũng đã đến đông đủ.
Nhìn thời gian, đã qua thời gian ước định hai mươi phút, Chu Nhiêu vẫn chưa xuất hiện.
Vưu Cầm kiềm chế cơn tức trong lòng, trên mặt là nụ cười chuyên nghiệp, "Thật có lỗi, Chu Nhiêu của chúng tôi trước nay đều rất đúng giờ, không ngờ lần này đường lại bị kẹt, hay là chúng ta thảo luận trước?"
Người đại diện Tôn Nghiễm Nho của Lục Già nở nụ cười tiêu chuẩn, lịch sự hỏi: "Cô Chu còn chưa đến, sao có thể chứ?"
Vưu Cầm cười nói: "Không sao, Chu Nhiêu của chúng tôi vẫn luôn muốn cùng cô Lục hợp tác một lần, tuy rằng nội dung hợp tác lần này không giống với dự đoán, nhưng chỉ cần có thể hợp tác với cô Lục, em ấy cũng sẽ rất vui vẻ."
Dù sao đối phương xuất huyết nhiều, bên chị chiếm tiện nghi, nói lời hay cũng không mất tiền, nói nhiều thêm hai câu cũng chẳng sao.
Loại lời khách sáo này ai cũng đều rõ ràng độ tin cậy trong đó, hai vị người đại diện ngầm hiểu cười cười không nói ra.
Lục Già từ lúc bắt đầu chỉ lịch sự gật đầu không nói chuyện nhiều bỗng lên tiếng, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhuốm chút ý cười khó nhận ra, "Thật vậy ư?"
Vưu Cầm:......
Tôn Nghiễm Nho:......
Vưu Cầm mặt không biến sắc, mỉm cười nói: "Đương nhiên là thật rồi."
Lo lắng bà cô nhỏ nhà mình cứ quấn lấy đề tài về Chu Nhiêu mãi không ra, Tôn Nghiễm Nho chậm rãi lấy bản kế hoạch ra, đưa cho Vưu Cầm một phần, nói: "Đây là những sắp xếp hợp tác tiếp theo."
Ánh mắt hai người đại diện đều là cay độc thủ đoạn quả quyết, hai bên rất nhanh đã đạt thành hiệp nghị, đề ra những chỉnh sửa cuối cùng với hợp đồng, song phương cùng ký tên đóng dấu, còn lại chỉ chờ Chu Nhiêu đến ký tên, việc này xem như xong.
Mắt thấy thời gian ước định đã qua hơn một tiếng rưỡi, nếu không phải dày công tu dưỡng sự chuyên nghiệp nhiều năm, nụ cười của Vưu Cầm hẳn sẽ không duy trì nổi nữa.
Ngay lúc Vưu Cầm dự định ra ngoài gọi cho Chu Nhiêu, cửa phòng họp rốt cuộc cũng mở ra, hai người một trước một sau bước vào phòng họp, Trương Uyển phía sau nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa phòng họp lại.
Vưu Cầm còn chưa kịp thở phào, thấy cô gái ngồi xuống ở vị trí giữa, suýt nữa muốn nghẹn lại.
Chu Nhiêu vừa đi ăn trộm về sao?
Mũ kính râm khẩu trang khăn quàng cổ cùng xuất trận, thật sự là một miếng da cũng không lộ ra, nếu không nhờ thân hình xinh đẹp quen thuộc kia, cùng với mái tóc xoăn màu đen lộ ra dưới vành nón, chắc Vưu Cầm sẽ không đoán ra được đây là ai.
Chu Nhiêu cởi mũ xuống đưa cho Trương Uyển, lắc lắc mái tóc có chút xẹp xuống, áy náy cười với phía đối diện, "Thật ngại quá, để mọi người đợi lâu."
Trông thấy Chu Nhiêu vũ trang hạng nặng, vẻ mặt Tôn Nghiễm Nho trở nên có chút quái dị, "Cô Chu đây là..."
"Hôm qua làm việc đến khuya, vừa thấy có quầng thâm với mụn, mong thứ lỗi." Chu Nhiêu mỉm cười nói xong, cuối cùng nghiêng đầu nhìn về phía Lục Già, như đùa mà nói: "Không bỏ kính râm và khẩu trang được, tôi cũng không muốn để bạn gái tôi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của tôi như thế."
Chu Nhiêu cũng không dám đảm bảo lúc bản thân nhìn thấy Lục Già sẽ không lộ ra cảm xúc kỳ quái nào, đành phải trang bị thật tốt cho mình.
Lục Già kia khuôn mặt thanh tú tao nhã y như trên poster cũng không nở nụ cười, ngược lại, gương mặt tinh xảo của cô lộ ra chút ngờ vực, "Không phải cậu thức đêm cũng sẽ không nổi mụn sao?"
"......"
Chu Nhiêu suýt nữa không kìm được xúc động nghẹn ngào, may còn có khẩu trang che khuất quá nửa khuôn mặt, Chu Nhiêu hít sâu mấy hơi, vẫn duy trì giọng nói vững vàng, hời hợt nói: "Con người luôn sẽ thay đổi."
Lo lắng người khác sẽ hiểu lầm, Chu Nhiêu như đùa mà bổ sung: "Nếu tôi hai mươi bảy tuổi còn có thể duy trì làn da như tuổi mười lăm, vậy có thể tiết kiệm được không ít tiền rồi."
Lục Già tự biết mình lỡ lời, mày liễu hơi nhíu.
Chu Nhiêu cũng không muốn để ý, cô tiện tay cầm lấy hợp đồng trong tay Vưu Cầm, nói: "Có phải đã bàn bạc xong rồi không?"
Nhìn nhìn, Chu Nhiêu nhịn không được hỏi: "Sao tối quá vậy, không bật đèn sao?"
Vưu Cầm:......
Tôn Nghiễm Nho:......
Trương Uyển xấu hổ xoay người đến bên tai cô nhắc nhở: "Nhiêu ca, chị còn đeo kính râm."
"......"
Chu Nhiêu không chút hoang mang cười nói: "Chị chỉ đùa chút thôi, em cho là thật à?"
Trương Uyển:......
Biết vừa rồi bản thân làm ra chuyện ngu ngốc, Chu Nhiêu hắng giọng không nói nữa, chỉ chăm chú nhìn vào bản hợp đồng, cô lập tức phát hiện chỗ không thích hợp.
"Hở? Sao lại phải chụp quảng cáo tạp chí, nhận phỏng vấn? Tham gia chương trình giải trí? Làm diễn viên khách mời?"
Không phải nói một năm này sẽ không gặp mặt sao? Đây mà gọi là không thấy mặt, ngoại trừ đi toilet ngủ nghỉ, còn lại đều hận không thể cột vào với nhau!