Father (Phụ)

Chương 43

Đám người hầu bận rộn xuyên qua xuyên lại trong trật tự, Nei Bog đứng chính giữa dòng người, người chung quanh dường như hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của Nei Bog, mà tự động lách qua hắn. Nei Bog sớm đã quen, ở khu số một này, nếu không phải hắn chủ động tìm tới một ai đó, mọi người —— ngoại trừ họ —— đều sẽ bất giác bỏ qua sự tồn tại của hắn, nói đúng ra là tiềm thức tránh tiếp xúc với hắn. Hắn càng giống như một con ma ở khu số một, Nei Bog có chút bi ai nghĩ, dù đầu óc trì độn thế nào thì cũng đã tự động hiện rõ đáp án.

Các con hắn không thích hắn tiếp xúc cùng những người khác. Nei Bog kéo ra một nụ cười nhụt chí. Ha ha, thật mẹ nó ham muốn độc chiếm của trẻ nhỏ.

Người mặc áo choàng đen nhìn người hầu bận rộn qua lại xung quanh, tùy tiện kéo một người lại hỏi nguyên nhân. Người hầu áo gi-lê đen trắng dường như mới vừa phát giác sự tồn tại của Nei Bog, luống cuống hành lễ với hắn.

“Thưa ngài Nei, hôm nay là ngày cậu Behemoth đến Học viện Hoàng gia!”

Ngay lúc nghe được cái tên đó, Nei Bog cứng ngắc, người hầu cung kính cúi đầu cũng không chú ý thấy gương mặt không có huyết sắc của người nam kia, mà tiếp tục nói.

“Hiện giờ cậu Behemoth sắp sửa lên đường, quản gia Lucifer và ngài Asmodeus đang ra ngoài tiễn… Thưa ngài, họ đến kìa!”

Nei Bog suýt giật bắn lên như con thỏ bị thất kinh, hắn luống cuống ngẩng đầu, vừa lúc đối diện đám người đi tới.

Đó quả thật là một đám vật sáng di động. Thanh niên tóc bạc xinh đẹp vẫn lạnh lùng mà cấm dục, đồng tử băng màu lam lại quan tâm nhìn thiếu niên bên cạnh. Quản gia tóc vàng anh tuấn trước sau như một theo sát phía sau thiếu niên, hình như chú ý thấy cổ áo thiếu niên có chút vấn đề, gọi thiếu niên lại cẩn thận sửa giúp. Thiếu niên con ngươi màu xám, gương mặt thanh tú lộ ra màu hồng phấn, cằm ngước cao cao để thuận lợi sửa lại cổ áo, dường như ngay cả hô hấp cũng rất dè dặt. Một hình ảnh hoàn mỹ hài hòa như thế, Nei Bog cúi thấp đầu xuống như muốn giấu mình lại.Lust nhìn thấy Nei Bog cúi đầu đầu tiên, cả con ngươi màu lam băng đều tỏa sáng, gương mặt diễm lệ lên làm những người công khai hoặc lén lút chú ý y ở xung quanh đều ngừng thở, chỉ có thể si ngốc chằm chằm nhìn con thú diễm lệ quyến rũ kia. Dùng lời châm biếm của Pride để miêu tả chính là, cả người Lust đều tỏa ra hoóc-môn vui vẻ, y như một con công trống vì con mái mà dốc sức xòe cái đuôi xinh đẹp của mình ra.

“Father ——”

Nghe Lust gọi, Nei Bog run lên, hai người đang chỉnh sửa cổ áo cũng bị thu hút sự chú ý. Behemoth đầu tiên là bất giác sửng sốt vì biến hóa của Lust, lúc hồi hồn lại, một phần mặt trở nên có chút vặn vẹo.

“Chào buổi trưa, phụ thân đại nhân!” Pride dường như không chú ý thấy không khí đã bắt đầu trở nên quỷ dị, y vẫn híp mắt tươi cười vạn năm không đổi, sau đó tựa như không hề hay biết mả… đổ dầu vô lửa. “Xin hỏi ngài đã dùng bữa chưa?”

Sắc mặt Nei Bog và Behemoth lập tức biến đổi, lần dùng bữa trước đó quả thật có thể dùng câu khắc cốt ghi tâm để hình dung.

“Nấm tươi nấu rượu lê, đây là món chính của father hôm nay, tay nghề của Beelzebub luôn khiến người ta kinh ngạc!” Lust lạnh lùng liếc Pride, lặng lẽ nói sang chuyện khác, người mặc áo choàng đen trước mặt phảng phất như sắp run thành mảnh vụn. “Father là đến tiễn Behemoth sao?”

Vì đề tài đã chuyển, không khí gần như đông lại có xu hướng thả lỏng. Behemoth hít sâu một hơi, bất ngờ kéo ra một nụ cười có thể gọi là rực rỡ.

“Papa.”

Thấy người nam kia kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua, Behemoth dốc sức áp chế oán hận và ghê tởm trong lòng, cố gắng cười lên. “Cám ơn đã tới tiễn con!”

Nei Bog quả thật không thể tin vào tai mình, hắn lần đầu tiên nghe thấy Behemoth chủ động thừa nhận hắn là “phụ thân”. Sau… lần đó, thiếu niên mắt xám bộ dạng giống mình nhất, cũng hết sức bình thường này, lại có thể bằng lòng gọi hắn là ba? Hắn thậm chí cảm thấy đây là một giấc mộng không thực tế, hoàn mỹ đến mức không muốn tỉnh dậy, Nei Bog chỉ có thể mang vẻ mặt ngẩn ngơ nghe thiếu niên mắt xám nói tiếp.

“Nếu không có papa, con căn bản không có cơ hội đi đến Học viện Hoàng gia khu thứ tư.” Behemoth ngại ngùng gãi gãi tóc ngắn vểnh lên, nói đùa. “Lucifer bọn họ cũng từng đến Học viện Hoàng gia sao? Nói như vậy, con phải gọi các em trai mình là đàn anh.”

“Không có, họ không có đến đó!” Nei Bog trả lời theo phản xạ, đối mặt với sự thân thiện của Behemoth, Nei Bog căng thẳng đến mức ngón tay cũng tê rần.

Behemoth mở to mắt, dường như cảm thấy rất kinh ngạc.

“Tại sao?”

“Vì…” Không cần thiết, đám tân nhân loại được gọi là kiệt tác tối cao của nhân loại kia căn bản không dùng cách của người thường để có được tri thức và kỹ năng.

Đối mặt với sự chần chừ của Nei Bog, Behemoth dường như có chút sốt ruột, cậu gãi gãi tóc, sau đó dè dặt đề nghị. “Nếu Lucifer, Asmodeus và Beelzebub đều chưa từng học ở khu thứ tư, vậy lần này không bằng cứ sắp xếp chúng con cùng vào Học viện Hoàng gia đi? Có thể quan tâm lẫn nhau!”

Nei Bog thật sự động tâm, không chỉ là vì sự thân thiện của Behemoth, càng bởi vì như vậy cũng là một cách rất tốt để rời xa các nguyên tội của mình, mặc dù có chút thất lạc và sợ hãi bất minh —— nếu cứ như vậy, phảng phất như chỉ còn lại một mình hắn, tựa như một con ma cô đơn du đãng ở khu số một.

Nei Bog thiếu chút nữa đáp ứng tức thì, nguyên nhân làm hắn ngậm miệng ngay thời khắc mấu chốt chính là, ánh nhìn của hai nguyên tội ở đây. Lust lấy tay chải tóc bạc ra sau, mắt xếch lộ ra từ kẽ tay, đang lóe lên tia sáng u lạnh quyến rũ, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành quái vật cắn nuốt hồn người. Pride gỡ mắt kính xuống, từ trong ngực lấy khăn ra lau bụi không hề tồn tại trên tròng kính, trên tròng kính sáng ngời phản chiếu cặp mắt ngập tràn tàn bạo cùng khát máu, còn thêm khóe miệng kéo ra độ cong lạnh lẽo kia của quản gia tóc vàng.

Chân suýt nhũn xuống đất, Nei Bog biết con mồi đối phương muốn xé xác cũng không phải là mình, nhưng vẫn sợ đến phát run. Hắn sao có thể quên, kẻ thật sự thống trị nơi này rốt cuộc là ai, hắn căn bản không có năng lực làm ra những chuyện vượt quá giới hạn của họ. Behemoth quay lưng về phía Lust và Pride, nghiêng đầu nhìn Nei Bog đang run rẩy không ngừng, mang nghi hoặc lại thúc giục hỏi lại một lần nữa. “Có thể được hay không?”

Nei Bog liều mạng lắc đầu, biên độ và tần suất quả thật muốn lắc đứt cả đầu. Nhìn hành vi cự tuyệt có thể nói là dữ dội của Nei Bog, Behemoth dù đang cười, ánh mắt lại càng lúc càng lạnh lẽo. Cậu vốn định đưa mấy người Lucifer đến Học viện Hoàng gia, tránh khỏi vuốt quỷ của kẻ này, người nam kia không thể tiến vào Học viện Hoàng gia, đương nhiên sẽ không ép buộc bọn Lucifer chơi cái trò biến thái kia nữa.

Không chịu buông tay sao? Lão già háo sắc chết tiệt này!

Ai cũng có thể thấy được thái độ kiên quyết của người mặc áo choàng đen kia, Behemoth đương nhiên sẽ không tiếp tục hỏi tại sao nữa, như vậy không chút ý nghĩa, hơn nữa sẽ khiến đối phương có cảm giác bài xích. Behemoth rốt cuộc không cần phải bắt mình kéo lên độ cong khóe miệng, cậu ép khóe miệng phẳng xuống, dường như bị lời cự tuyệt dữ dội của Nei Bog đả kích.

“À…” Thiếu niên mắt xám có vẻ có chút ủ rũ, cậu lén nhìn sắc mặt Nei Bog, lại cẩn thận mở miệng. “Vậy… Con liệu có thể dẫn Lucifer theo không? Ngài biết đấy, con bây giờ còn chưa quen với cuộc sống nơi này cho lắm!” Ít nhất, ít nhất, cậu muốn mang quản gia tóc vàng thoát khỏi nơi này.

Nei Bog lần này ngay cả lắc đầu cũng lượt bớt, hắn im lặng biểu đạt sự cự tuyệt. Sau đó, hắn cảm thấy hai con thú đối diện hài lòng thỏa mãn thu hồi móng vuốt.

Thiếu niên mắt xám thất vọng, ai cũng đều nhìn ra. “Vậy phải rất lâu sau mới có thể gặp lại người nhà…”

“Con, con có thể trở về!” Lúc nghe thấy người nhà, cả lòng Nei Bog đều run lên, hắn xúc động, bất chấp tất cả làm ra một lời hứa hẹn. “Nơi này là nhà con, con lúc nào cũng có thể trở về, ta sẽ, sẽ…”

“Như vậy sẽ làm chậm trễ việc học của Behemoth!” Lust lạnh lùng cắt ngang âm thanh run rẩy của Nei Bog, con ngươi lam băng vừa trong vừa lạnh phản chiếu bóng Nei Bog cùng Behemoth. “… Nhưng mỗi ngày chung kết (cuối một tinh chuyển) là ngày nghỉ của Học viện Hoàng gia, cậu có thể trở về khi đó!”

Behemoth đối diện ánh mắt màu lam âm u kia, cảm thấy hồn phách cũng sắp bị hút hết, cậu nghĩ, Asmodeus vẫn ngoài lạnh trong nóng trước sau như một. Dù rất không cam lòng, nhưng hiện tại chính là cục diện tốt nhất cậu có khả năng tranh thủ được.

“Xin đừng lo lắng, kẻ hèn này đã phái người chuẩn bị chu toàn cho cậu ở đó, tuyệt đối sẽ không để cậu cảm thấy khó chịu!” Lần này là Pride khuyên bảo Behemoth. “Mỗi ngày chung kết của tinh chuyển, xin cho phép kẻ hèn này đến Học viện Hoàng gia nghênh đón cậu, có thể được không?”

Behemoth chỉ có thể gật đầu lung tung, quản gia tóc vàng lấy đồng hồ quả quýt từ trong ngực ra xem, tỏ vẻ hơi giật mình. “Ây chà chà, đã giờ này rồi sao, chúng ta phải xuất phát. Phụ thân đại nhân, xin hỏi ngài có đi cùng không?”

Nei Bog nhanh chóng lắc đầu, gương mặt trắng bóc của hắn quay về phía Behemoth, lộ ra một nụ cười hơi cứng ngắc nhưng cũng rất chân thành, hắn cẩn thận lại mềm dịu gọi tên thiếu niên mắt xám tựa như mèo kêu.

“Ta… Không đi… Be… Behemoth, đi đường cẩn thận!”

Thiếu niên phức tạp nhìn phụ thân mình, cuối cùng kéo ra một nụ cười có chút méo mó. “Vâng… Papa, cầu xin ngài, đối xử với mama thật tốt, bà ấy đã đợi ngài suốt nửa cuộc đời.”

Nei Bog ngơ ngác nhìn bóng Behemoth đi về phía cửa, lúc bóng lưng thiếu niên sắp bị quầng sáng ngoài cửa nuốt hết, Nei Bog run rẩy ở lại trong bóng râm, thấp giọng hô to tên thiếu niên.

“Behemoth!”

Thiếu niên nghi hoặc quay đầu lại một chút.

Người nam trong bóng râm khoác trên mình bóng tối, trên khuôn mặt bị bóng tối tôn lên càng thêm trắng bóc, là một nụ cười kỳ dị mang chút méo mó. “Chờ… Chờ con trở về, ta, ta sẽ cho con một lời hứa hẹn mà con muốn ——“

Thiếu niên đứng trong quầng sáng dường như lộ ra một biểu tình, lại bị quầng sáng nhuộm nhòa nhìn không sắc nét.

“Vâng!”

[Alice’s Land]

Xe bay chở Behemoth đã biến thành một điểm sáng phía xa, Lust và Pride vẫn còn duy trì tư thế nhìn theo.

“Thật sự là…” Thật lâu sau, thanh niên tóc bạc lộ ra một tiếng thở dài, gương mặt quyến rũ lúc này có vẻ càng thêm xinh đẹp, hơn nữa lại còn nguy hiểm. “Một kẻ vô cùng hạnh phúc mà…”

“Father, father, father…” Lust tự ôm lấy mình ngồi xổm xuống, thân thể thon dài mỹ lệ run rẩy, lo sợ bất an như một đứa trẻ bị vứt bỏ đang khóc lóc. “Father cười với hắn, father lấy lòng hắn, father lại bằng lòng cho hắn một lời hứa hẹn…? Lời hứa hẹn mà chúng ta đều không thể mơ tưởng tới, lại có thể dễ dàng bị hắn lấy được như vậy…?”

Pride bên cạnh không nói năng gì, hai người ở đây đều biết, Lust cũng không phải run rẩy vì sợ hãi, mà là tự trói buộc bản thân để đề phòng mình làm ra chuyện gì đó không tốt, chẳng hạn như, làm kẻ được Cha quyến luyến kia không thể xuất hiện trước mặt họ nữa.

Lust ngẩng đầu nhìn lên Pride phía trên, cười si dại, vài sợi tóc bạc dính trên môi đỏ, càng hiện rõ một loại quyến rũ chết người mà tuyệt vọng.

“Bạo chúa thân ái, ngươi không xé xác hắn ngay lập tức, thật sự là ngoài dự kiến của ta… À, đúng rồi, ta quên ngươi đã bị father buộc xích, nhân danh Cha, hê hê, đây là điều mà chúng ta hoàn toàn không thể vi phạm. Ngài Lucifer, cảm giác chăm sóc hắn thế nào, thằng quỷ đó khá đắm say ngươi đấy!”

Pride mở mắt ra, lạnh lùng nhìn thanh niên tóc bạc ngồi xổm dưới đất, thời khắc này, trong ngoài của hai người hoàn toàn đảo ngược.

“Xin chuyển con mắt cười trên nỗi đau người khác kia của ngươi ra hướng khác được không?” Pride nở nụ cười máu me tàn bạo. “Nếu không, ta sẽ nhịn không được khiến nó trở thành vật trang trí trên vương miện của ta, hãy tin ta, nó chính là viên xinh đẹp và chói mắt nhất!”

Pride và Lust đều biết đối phương đang xả giận, cho nên đều lui một bước, nới giới hạn lý trí ra.

“Sloth sao còn chưa chịu dậy nữa chứ?” Vì vừa mới xả giận một trận, Lust ngừng run rẩy, nhưng vẫn ngồi xổm dưới đất. “Ta sắp nhịn không được nữa rồi, vừa nghĩ tới hình ảnh hôm nay, à há, ta gần như sắp phát điên lên rồi ”

“Sloth có tỉnh dậy một lần!” Pride lại có vẻ vui lên, nhưng nụ cười kéo trên khóe miệng vẫn là bạo ngược.

“Hãy tin ta, hắn không thể không thấy một vài hình ảnh, chứng huyết áp thấp lúc thức dậy thật là quá nặng…”
Bình Luận (0)
Comment