Father (Phụ)

Chương 75

Khắp nơi trên thảm đều là máu, nếu không phải tận mắt chứng kiến, căn bản không thể tưởng tượng được một người lại có thể chảy ra nhiều máu như vậy. Nhưng Nei Bog biết, hắn từ rất lâu trước kia đã biết máu người có thể mãi mãi chảy liên tục, chảy tới khi cả thế giới đều nhuộm đầy huyết sắc. Hôm nay hắn lại một lần nữa chứng kiến cái chết của một người phụ nữ, và một sinh mệnh mới.

Gu… Là anh… Giết em…

Ngươi giết ta… Ngươi lại có thể giết ta ah ah ah…

Người nam tóc đen đứng yên tại chỗ, vẻ mặt quỷ dị nói không nên lời.

Trên xác chết người phụ nữ, trong vũng máu có cái gì đang động đậy, đó là một đứa trẻ sơ sinh ướt sũng, nhỏ bé mềm mại mà vô lực, nằm trên người “mẫu thân” đã chết đi, nhỏ giọng yếu ớt gọi —— Không có răng nhọn, không có làn da màu đỏ, nó thoạt nhìn yếu ớt và mềm mại như vậy, phảng phất như vỗ nhẹ một cái sẽ bể thành cục thịt nát. Nhưng mọi người cũng đồng thời trông thấy, chất lỏng trên người đứa trẻ dần dần khô đi, làn da nhăn nhúm tựa như được bơm vào không khí, trở nên trơn bóng và trắng nõn, lông tơ thưa thớt dần dần rớt đi, lại mọc ra một lớp tóc trắng dày và mềm mại, cùng lúc đó, thân thể Lanna lõm vào rồi sụp xuống như bị đào rỗng từ bên trong, đến cuối cùng, cuống rốn giữa Lanna và đứa trẻ hóa đen bóc ra như cạn hết năng lượng, một đứa trẻ cả đầu tóc trắng in vào trong mắt mọi người. Nó rất trắng, tóc trắng, lông mày trắng, da trắng, cả người giống như một cục bánh trôi trắng bóc.

Đứa trẻ mở mắt ra, mắt to đen bóng như quả nho được khảm trên khuôn mặt trắng nõn, nhìn về phía Nei Bog —— nó vươn cánh tay trắng nõn, hướng về phụ thân mình.

[.]

Nei Bog nhìn đứa trẻ như bị trúng tà, hắn ngẩn ngơ tiến lên một bước, lại bị cản đường, thiếu nữ tóc ngắn chắn trước mặt Nei Bog, vô số người máy lạnh lẽo giơ vũ khí lên.

Trap bế đứa trẻ từ trong vũng máu lên, dường như hoàn toàn không quen ôm con nít, có vẻ hơi luống cuống tay chân.

“… Đưa đứa bé lại cho tôi!” Nei Bog khàn giọng nói, hắn lúc này mới phát hiện giọng mình khàn tắt đến bất thường. “Đó là con của tôi!”

Thiếu nữ tóc ngắn kiên quyết lắc đầu, dùng vũ khí bảo Nei Bog an phận một chút.

“Dù gì thì tôi cũng không thể chạy khỏi tay các người!” Người nam tóc đen lộ ra vẻ mặt đau thương. “Tôi chỉ muốn ôm con tôi một chút!”

Trong mắt thiếu nữ tóc ngắn dường như hiện lên một chút dao động, trap cầm đứa trẻ đứng phía sau thiếu nữ. “Không được, ngài Selim nói… Buer! Buer!” Trap kêu lên sợ hãi. “Nó khóc!”

Đứa trẻ không chờ được vòng tay phụ thân, nó bị trap cầm trong tay, không quấy phá, không kêu la, cũng không vùng vẫy, khuôn mặt nhỏ bé không có chút biểu tình, chỉ bắt đầu lặng lẽ rơi lệ, tròng mắt đen nhìn hướng phụ thân không chớp mắt.

Thiếu nữ tóc ngắn quay đầu lại kinh ngạc nhìn cảnh này, ba người ở đây đều không chú ý thấy, ánh lam lấp lóe trong mắt những người máy vây quanh bọn họ.

“Làm sao đây? Buer, hay chúng ta đánh nó bất tỉnh?”

Lúc lời nói vang lên, đứa trẻ vẫn im lặng chảy nước mắt, trầm mặc nhìn Nei Bog.

Buer cũng thấy khó xử, cuối cùng gật đầu. “Paimon, cẩn thận một…”

Tiếng nói trầm đục của thiếu nữ bỗng dưng gián đoạn, hai ma thần mắt mở trừng trừng nhìn đứa trẻ trong tay bọn họ biến hóa, tóc trắng của nó bắt đầu từ từ đổi màu, trắng, vàng nhạt, vàng, cam, đỏ cam, đỏ, đỏ chói! Màu đỏ sáng rực vô cùng lóa mắt kia như ngọn lửa bắt đầu bùng cháy, Paimon theo bản năng lấy tay vỗ về, sau đó thét chói tai.

“Nóng quá ——!!!”

Đứa trẻ bị Paimon ném xuống theo phản xạ, Buer còn chưa phản ứng kịp, đứa trẻ sắp rơi xuống đất đã được phụ thân chật vật đỡ lấy. Trước mắt Nei Bog phát đen một trận, lúc hắn đỡ được đứa trẻ kia, liền mất thăng bằng ngã mạnh xuống đất, sau đó rắc một tiếng trật chân. Cảm giác bỏng cháy trong dự đoán cũng không truyền đến, Nei Bog cúi đầu nhìn đứa trẻ trong ngực, đứa trẻ tóc đỏ chói im lặng nằm trước ngực hắn, ngước đầu nhìn lên hắn, chất lỏng trong suốt vẫn liên tục chảy xuống không ngừng từ con mắt rất to.

Xung quanh là một mảnh hỗn loạn, Nei Bog ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn mọi thứ đã rối loạn. Tình cảnh của Paimon và Buer lúc này có chút không ổn, vì máy móc vây quanh bọn họ đã phát điên.

Ánh lam bình thường đã triệt để chuyển thành ánh đỏ trục trặc kỹ thuật, tất cả máy móc đều phát điên, chúng tấn công lẫn nhau không phân biệt địch ta, một người máy trong đó cắt một người máy khác ra thành hai nửa, ngay sau đó lại bị một người máy khác bắn thành tổ ong vò vẽ, Paimon và Buer bị vây trong đó còn chịu hơn tám phần tấn công từ máy móc, Nei Bog cũng bị vây bọc lại không bị máy móc phát cuồng tấn công.

“Đây là… Ngươi làm sao…?”

Đứa trẻ chỉ lẳng lặng rơi lệ, tóc đỏ tươi có vẻ vô cùng chói mắt trong căn phòng u ám.

Nei Bog không biết Lanna bố trí bao nhiêu máy móc ở đây, hắn chỉ có thể trông thấy người máy ào ào xông vào phòng không dứt, sau đó biến thành xác máy. Tình huống trở nên càng lúc càng mất kiểm soát, Nei Bog đã hoàn toàn không thấy được bóng dáng Paimon và Buer, hắn chỉ có thể kéo cái chân bị thương chật vật né tránh đòn tấn công mà các máy móc vô tình phóng qua. Căn phòng đang run lên, Nei Bog trơ mắt nhìn đống xác máy rõ ràng đã vỡ thành linh kiện lại chậm rãi tụ hợp lại với nhau, lại sắp sửa tạo thành một quái vật khổng lồ méo mó vặn vẹo, hơn nữa còn điên cuồng —— Nei Bog không chút hoài nghi, chúng chắc chắn sẽ phá hủy căn phòng này.

“Đừng khóc, bé cưng, đừng khóc!”

Nei Bog luống cuống dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt bên khóe mắt đứa trẻ, đứa trẻ chớp chớp mắt, vươn bàn tay bé nhỏ ra, bắt được ngón tay phụ thân mình —— tay nó thật sự quá nhỏ, khó khăn lắm mới bọc lấy ngón tay Nei Bog.

“Bé cưng, ta ở đây, đừng khóc!”

Tay Nei Bog vỗ lưng đứa trẻ, động tác suôn sẻ không chút trúc trắc, tự nhiên làm ra hành động trấn an.

Đứa trẻ cầm ngón tay Nei Bog, run rẩy đưa vào trong miệng mình, nhẹ mút vào, rốt cuộc không rơi lệ nữa, tóc đỏ tươi cũng từng chút phai màu, cho đến khi biến về màu trắng thuần nguyên bản. Nei Bog thở phào một hơi, hắn ngẩng đầu, lúc này trong phòng là một mảnh bóng tối —— hệ thống chiếu sáng không biết đã bị phá hủy hồi nào —— chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hàng đống xác máy màu bạc, đó là “thi thể” của máy móc. Paimon và Buer không thấy tung tích, chắc là lành ít dữ nhiều.

Căng thẳng qua đi, Nei Bog bắt đầu mờ mịt. Không có hạn chế và giam cầm, nơi này chỉ còn một mảnh bóng tối, còn có con hắn nữa.

Đầu ngón tay truyền đến một cơn ngứa ấm nhẹ, người nam mờ mịt cúi đầu nhìn đứa trẻ trong tay, đứa bé im lặng mút lấy ngón tay hắn, vẫn nhỏ yếu và vô lực như thế, còn mong manh thuần khiết mà vô hại, căn bản không thể làm người ta liên tưởng nó với một nửa căn phòng đã bị hủy hoại.

Đây là con của hắn, hùng mạnh như ma quỷ, hoàn mỹ như thần thánh, vặn vẹo như con người.

Nei Bog không biết tại sao ngay lúc này lại nhớ tới, trong giáo đường ái muội u ám kia, đứa con thứ ba của hắn mỉm cười tuyên bố với hắn như vậy.

—— Bảy! Father, ngươi sẽ có được thất nguyên tội, thất nguyên tội cũng sẽ có được ngươi ——

Một cảm giác bi thương sâu sắc trào lên từ cổ họng, Nei Bog nhìn đứa trẻ trắng như tuyết kia, dùng sức ôm sinh mệnh trẻ con bắt đầu nức nở.

“ Wrath… Ngươi sau này chính là Wrath…”

Đây chính là, nguyên tội cuối cùng của hắn!

Cặp song sinh Greed cùng đỡ một nửa của mình, dây cột tóc của Lust sớm đã mất tích khi chiến đấu, Envy biến trở về hình dạng thật của mình, lấy tay lau máu trên mặt. Họ cực kỳ ăn ý ngừng tấn công ở một khắc nào đó.

“Không đánh?” Envy cắm hai tay trong túi, cười hì hì.

“Không có lý do khai chiến!” Turtle kiểm tra vết thương trên cánh tay Dove, Dove phủi đám tóc cháy của Turtle xuống. “Mẫu thượng mất!”

““Hắn” ra rồi!” Lust tùy tiện xé một mảnh vải ở vạt áo, gom tóc bạc tán loạn lại buộc lên.

Các nguyên tội đồng loạt ngẩng đầu nhìn một hướng, lộ ra nụ cười quỷ quyệt.

“Father/papa/phụ thượng, chúng ta tới đón ngài!”

[PhụByĐồi]

Thanh niên tóc đỏ ôm thi thể bi phẫn rống giận, ngăn cản gã bùng nổ chính là một bóng dáng to cao.

Baal đứng đối diện Sloth, ngăn Agares lại, thế chỗ thanh niên tóc đỏ đối diện với Sloth. Các ma thần im lặng nhường đường, chỉ vì sự cường thế của ma thần đệ nhất.

“Tôi là Baal!” Tiếng nói như sấm sét truyền ra rất xa trên hành tinh hoang vắng, người đàn ông vạm vỡ cao to mặc y phục linh mục màu đen, nghênh đón ánh mắt của Sloth. “Ma thần đệ nhất!”

“Tôi đến thỉnh cầu các vị!”

Trong tiếng la ó kinh ngạc của các ma thần, Baal cúi người, chậm rãi mà nặng nề quỳ một gối xuống, làm ra tư thế phục tùng. Các ma thần khác bắt đầu hỗn loạn, thân thể quá mức cao lớn của Baal giống như một ngọn núi nhỏ, sự hùng mạnh và cường thế của ma thần đệ nhất trước giờ gắt gao ép xuống đầu tất cả các ma thần, một khi gã quỳ xuống, ngọn núi kia nháy mắt đổ sụp. Baal không nhìn đến ánh mắt kinh ngạc chất vấn của các ma thần khác, dù quỳ xuống, gã vẫn ngửa đầu cao cao đối diện con ngươi đỏ tươi của Sloth.

“Tôi nguyện phục tùng các vị, thỉnh cầu các vị giải phóng chúng tôi!” Baal nói. “Tôi tôn sùng các vị làm chúa tể, san bằng tất cả mọi chướng ngại cho các vị, quản lý tất cả mọi thứ cho các vị.”

Sloth không đáp lời, Pride khẩy khẩy mắt kính, cười tao nhã.

“Có thể nói với kẻ hèn này lý do mà ngài Baal làm vậy được không?”

“Các vị rất mạnh, mạnh hơn Selim!”

“Nếu chúng tôi rất mạnh…” Quản gia tóc vàng cười híp mắt, dùng giọng điệu hời hợt lên tiếng. “… Thì chúng tôi cũng không cần tới ngài!”

Không khí nhất thời căng thẳng lên, Baal trầm giọng nói. “Các vị không có hứng thú. Các vị không có hứng thú đối với quản lý thế giới, mà chúng tôi có thể sắp xếp và trông nom mọi thứ cho các vị.”

Dưới bề ngoài thô lỗ của Baal là một tâm tư cực kỳ tinh tế, gã sớm đã nhìn ra lối thoát duy nhất của bọn họ. Dưới hành động điên cuồng của Selim, cả thế giới sẽ bị xáo trộn, toàn bộ loài người chia thành hai loại: Nhân loại nguyên bản không bị lây nhiễm, người tiến hóa bị lây nhiễm đang biến dị. Người tiến hóa là kẻ mạnh nhất sao? Không, không hề, ba “người” đứng đối diện mình lúc này mới là đỉnh cao của thế giới. Mà bọn họ cũng không có quá nhiều dục vọng đối với nhân loại, cũng là thứ duy nhất có thể giúp Baal thoát khỏi sự khống chế của Selim, khi đó các ma thần mới có thể được coi là “tự do” thật sự.

“Sau đó, giá trị của các vị chỉ có thế thôi sao?”

“Baal!” Agares kêu to. “Đừng nói thêm nữa! Chúng và Selim không có gì khác nhau, ở trước mặt Selim, chúng ta là công cụ, ở trước mặt chúng, chúng ta là con kiến!”

Baal không để ý đến Agares la hét phía sau, râu quai nón dày rậm vướng víu với nhau, hiện rõ hai hốc mắt sâu thẳm, nồng nặc cảm giác tang thương. “Quá mức tự phụ, các vị sẽ mất đi thứ quan trọng nhất của mình!” Lúc nói ra lời này, Baal cũng không nhìn Pride, mà chằm chằm nhìn Sloth.

Sloth đột ngột ngẩng đầu, y ngước nhìn sao trời xa xăm, mắt hơi mở to, con ngươi đỏ tươi hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người.

Ngôi sao xa xăm lấp lánh lóe sáng, phảng phất như đang truyền đến một tin tức thần bí. Ma vương vui vẻ kéo môi lên.

“Chúng ta đi đón phụ thân!”

Hai nguyên tội phía sau, mắt đồng thời sáng lên!
Bình Luận (0)
Comment