Phương pháp của Emerson rất trực tiếp, đồng thời cũng tương đối bạo lực, hắn bị trói y như một con heo chờ mổ rồi bị đưa đến trước mặt lão già.
Lão già nhìn cái kẻ sống chết nhắm chặt mắt trước mặt, hắn đang ngoan cố trốn tránh và cự tuyệt hiện thực, giống như một con đà điểu chôn đầu vào đất (), ngoại trừ có chút xoa dịu tâm lý, không có gì có thể cải thiện tình trạng sắp tới.
“Mở mắt ra!” Lão già mềm giọng nói như đang dỗ trẻ. “Nếu cậu không kéo mí mắt mình lên, ta sẽ cắt rụng nó đi —— hãy tin ta, ta có thể làm được điều này! Cho nên, kéo lớp da che đậy tròng mắt cậu ra, bây giờ, ngay lập tức!”
Tròng mắt hắn run rẩy kịch liệt, lão già ác ý vươn tay, chậm rãi chỉ ngón tay về phía ấn đường hắn, ấn đường con người có một loại từ trường, bởi vậy lúc có vật thể tiếp cận, dù không chạm tới cũng sẽ có một cảm giác rất mãnh liệt. Dưới áp lực đang từ từ tới gần, một khắc trước khi đầu ngón tay Emerson chạm tới, hắn kêu sợ hãi mở mắt ra.
Bốn phía là một mảnh tối đen như mực, chỗ chỉ có lão già và hắn đứng là một vòng cung ánh sáng. Thấy hắn mở mắt, điên cuồng quay đầu nhìn bốn phía như con thỏ bị hoảng sợ, lão già cười thỏa mãn.
“Đến nào!” Emerson nhẹ nhàng tuyên bố, như nói với hắn, lại như nói riêng với mảnh bóng tối kia, lão già vỗ vỗ tay. “Đến nhìn đi, đây là một nửa của cậu!”
Trong nháy mắt lão già vỗ tay, bốn phía toàn bộ sáng lên, chỗ họ đứng chính là một căn phòng cực đại, chiều cao của phòng ước chừng hơn năm mét, kích thước cỡ một sân bóng rổ, màu trắng bạc là màu chủ đạo của căn phòng này, vô cùng lạnh lẽo. Hắn hoàn toàn không để ý đến những thứ đó, hắn lúc này tựa như một con búp bê bị kẹt dây cót, tư thế buồn cười trợn mắt nhìn bồn thủy tinh cực đại chính giữa căn phòng.
Chỗ đó có một khối bao gồm xương và máu thịt ——
Không sai, ai nhìn thấy cũng chỉ có thể hình dung như vậy. Một thứ chỉ vẻn vẹn được cấu thành từ thịt và khung xương, ngay cả hộp sọ cũng bị mở ra, lộ ra phần não xám trắng, một cái tròng mắt thoát khỏi hốc mắt nổi trong dịch dinh dưỡng, có thể thấy rõ búi tơ thịt và mạch máu nối phía sau tròng mắt, mỏng manh đến mức phảng phất như kéo một cái là đứt. Xuống chút nữa, hắn thậm chí có thể đếm đủ mạch máu và nhịp đập của trái tim. Ruột như một sợi dây thừng quái dị, quấn lấy khối máu thịt xương kia. Đây —— đây —— chính là ——
“Là con cậu!” Tiếng Emerson như cách một thế kỷ truyền tới, lộ ra niềm vui sướng.
Trên thực tế, nghiên cứu đối với Đệ nhất thật ra cũng không cần làm đến “máu me” như vậy, nhưng đây là “bất ngờ” mà Emerson chuẩn bị riêng cho hắn. Thật sự quá chướng mắt, lúc lão đang hao tâm tổn trí vì kế hoạch phụ thể, hắn lại mang thái độ thảnh thơi thoải mái thế kia. Thật sự nhịn không được, muốn thô bạo đánh sụp cái thái độ đà điểu lạc quan mù quáng kia. Cho nên Emerson ra lệnh nghiên cứu cấp bậc không hạn chế —— không hạn chế, chính là căn bản không cần để ý đến sự sống chết của đối tượng nghiên cứu, muốn làm gì cũng được. Dù sao đối với Đệ nhất mà nói, chỉ cần có năng lượng, sẽ tương đương với trạng thái bất tử. Dù biến thành bộ dạng thế này, chỉ cần chưa tới một ngày, Đệ nhất sẽ hoàn toàn khôi phục nguyên trạng. Nếu hắn chịu xem xét kỹ lưỡng, sẽ phát hiện khối máu thịt kia đang không ngừng tái tổ hợp và khôi phục.
Nhưng hắn không phát hiện, cũng không biết Đệ nhất là một kỳ tích bất tử —— cho nên hắn chỉ có thể trợn mắt nhìn khối máu thịt kia, như một con gà bị bóp cổ.
—— Nào, đã chuẩn bị chưa? ——
Đó là con của hắn?
—— Đi gánh vác một sinh mệnh ——
Đó là con của hắn…
—— Đã không thể trốn tránh nữa rồi ——
Đó là, con của hắn.
Ở ngay trước mặt hắn.
Cổ họng hắn rỉ ra vài tiếng rên vỡ vụn, những tiếng rên này cuối cùng nối lại thành một chuỗi kêu gào không chút ý nghĩa. Hắn không biết mình đang kêu gì, hắn chỉ đang chảy nước mắt, gào thét không chút ý nghĩa.
Tiếng gào thét của hắn dường như chấn động khối xương thịt kia, Emerson mừng như điên phát hiện, Đệ nhất lần đầu tiên có động tĩnh kể từ sau ngày đó. Tròng mắt nổi trong chất lỏng hơi xoay —— vì không có mí mắt, cho nên chỉ có thể thông qua hoạt động của tròng mắt, phán đoán Đệ nhất có “tỉnh dậy” hay chưa. Tròng mắt đó cuối cùng đối diện hắn, trong con ngươi đỏ tươi kia dường như có ánh sáng.
Trong phòng nghiên cứu lộn xộn một đống, tất cả mọi người vô cùng phấn khởi.
“Lên! Lên rồi!”
“Mau mở hệ thống giả định ra, phân tích khu vực não! Chết tiệt, bút quang não của tôi đâu!”
“Mau nhìn, mau nhìn kìa! Nó đang tái tổ hợp! Nhanh quá! Ước chừng gấp hai mươi lần so với bình thường!”
“Mở ống dinh dưỡng, bảo trì vận chuyển dịch dinh dưỡng, đảm bảo cung cấp, duy trì cân bằng!”
Hắn không biết tới đống hỗn loạn chỉ cách đó một bức tường, cũng không biết đây là một kỳ tích như thế nào đối với những người khác, lại càng không muốn biết! Hắn chỉ biết hắn có con, mà con hắn lúc này đã bị mổ xẻ thành một khối chỉ còn khung xương và thịt, ngâm mình trong chất lỏng xanh lục giống như một tiêu bản. Hắn chỉ có thể chảy nước mắt, phát ra âm thanh vỡ vụn không chút ý nghĩa, sau đó nhìn đống máu thịt kia di chuyển về hướng này, một bước, lại một bước —— cho đến khi đụng phải vách bồn thủy tinh.
Hệ cơ trên khung xương đang tái tổ hợp, thoạt nhìn có vẻ càng thêm máu me thê thảm, hộp sọ máu thịt mở cái miệng lồi lõm ra.
[.]
Ánh mắt mơ hồ, hắn chỉ có thể nhìn thấy màu đỏ tươi chồng chéo với xám trắng, trong đầu —— không phải tai, dường như nghe thấy gì đó.
[,.]
Đó là một cảm giác như thế nào, rõ ràng cũng không nghe thấy gì, rõ ràng đây là lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa là gặp mặt thảm thiết đến độ không thể thảm thiết hơn, nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy.
Nó đang gọi hắn phụ thân.
Đó là con của hắn.
Con của hắn! Con của hắn lúc này đang bị coi là vật thí nghiệm, bị nghiên cứu đến độ đầm đìa máu tươi, mà hắn, hoàn toàn không có khả năng làm gì.
[.]
Hắn suy sụp, xoay người chạy ra phía ngoài, không có ai ngăn cản hắn, lúc này tất cả mọi người đang điên cuồng vì kỳ tích trong bồn thủy tinh, dù sao hắn cũng không thể chạy ra khỏi viện nghiên cứu. Chỉ có một đôi đồng tử đỏ tươi đang nhìn chăm chăm bóng lưng hắn.
Máu thịt đã tái tổ hợp xong, còn lại chính là phần da, đến khi lớp da bên ngoài cũng tổ hợp xong, hắn đã chạy khỏi phòng. Thiếu niên khôi phục nguyên trạng lẳng lặng lơ lửng trong dịch dinh dưỡng, trầm lặng không nói gì nhìn hướng hắn biến mất, lông mi thật dài khép hờ, làm thiếu niên thoạt nhìn có cảm giác hơi biếng nhác và uể oải.
Thiếu niên hình như suy nghĩ một chút, làm ra một quyết định, sau đó các nhân viên ở phía bên kia phòng nghiên cứu liền trợn mắt há hốc mồm nhìn số liệu đang điên cuồng tăng lên. Lúc hồi hồn về, thiếu niên trong bồn thủy tinh —— không không không, đó đã không thể tính là “thiếu niên” nữa, một thanh niên tóc đen mắt đỏ lẳng lặng nổi trong chất lỏng. Bộ dạng thanh niên thật sự rất đẹp, cao quý như đế vương bóng tối, con ngươi huyết sắc như viên hồng ngọc đẹp nhất, mang ánh quang sắc nhọn tối màu, đó là một cảm giác xa hoa ở phía trên cao, lông mi dày che đi phân nửa đồng tử máu đỏ sậm, như voan đen tăng thêm một phần thần bí ám sắc trên hồng ngọc.
Thanh niên được gọi là kỳ tích nâng mắt nhìn hướng hắn rời đi, môi mỏng động đậy.
[,.]
() Đà điểu khi gặp kẻ thù sẽ chui đầu xuống đất. Người ta dùng hình tượng này để nói về những người ngốc nghếch lẩn trốn sự thật một cách vô ích.