Chuyển ngữ: TrầnĐã tìm ra người lái cần cẩu, là con trai của thợ lái cần cẩu ở công trường gần đó. Bởi vì từ nhỏ đã đi làm cùng ba nên tuy mới mười lăm tuổi đã có thể tự mình điều khiển cần cẩu.
Đứa trẻ đó bị người ta mua chuộc, chỉ nhớ rằng người đó đeo kính râm, cao hơn mình. Nó quan sát bức hình của Trần Tiểu Hổ hồi lâu rồi mới gật đầu vẻ không chắc chắn lắm.
Hội trường triển lãm đã tanh bành hết cả, phần lớn khách tham quan đều đã chạy ra ngoài trong lúc hỗn loạn, còn có rất nhiều người tử vong trong đợt xả súng. Cửa bị đóng lại, dùng xác chặn cứng, trong ngoài hội trường đều là một khung cảnh hết sức hoang đường: Tay cơ giới của cần cẩu bị mắc kẹt ở cửa sổ sát đất, đang được mọi người chật vật ì ạch đẩy ra ngoài; Nhìn vào cửa sổ, bên trong máu me khắp sàn, xác chặn cửa, giặc cướp tự do càn quét.
Hai người vơ vét vàng trên mặt quầy, rồi trước khi cảnh sát phá cửa sổ xông vào, bèn đào tẩu vào nhà vệ sinh nam. Điều tra địa hình lúc trước cho thấy, cửa sổ ngày thường đóng kín trong vệ sinh nam có thể mở ra. Chuồn từ cửa sổ ra ngoài, men theo bồn hoa, có thể trực tiếp lẻn vào sảnh triển lãm số 2 hôm nay không có sự kiện.
Cả trung tâm triển lãm tổng cộng có ba sảnh. Triển lãm vàng bạc dùng sảnh 1, sảnh 2 và 3 hôm nay đều phong tỏa, trống không. Nhưng thực ra cái gọi là phong tỏa cũng chỉ có một sợi xích sắt khóa cửa lại mà thôi.
Vàng rất nặng, nhưng chỉ cần thảy hết xuống đường ống nước, kế hoạch gần như đã thành công. Sảnh 2 thông thẳng tới hệ thống đường ống, mà hệ thống đường ống về cơ bản là tách biệt với thế giới bên ngoài, nên theo lý thường, muốn bao vây chặn bắt thì sẽ không bố trí nhân lực quý báu vào cái chốn ngõ cụt này.
Sở Giá Quân và Trần Tiểu Hổ lao qua sảnh triển lãm vắng tanh. Từ cửa sổ kính tầng hai, có thể nhìn thấy cảnh sát đang cấp tốc điều động nhân lực dưới lầu. Trần Tiểu Hổ bị thế trận này dọa đơ người, lòng bàn chân vấp một phát. Sở Giá Quân kéo hắn dậy, mặt không đổi sắc ném một quả lựu đạn từ kẽ cửa sổ xuống. Quả lựu đạn này hắn nhét vào trong bình nước màu đen mang vào, mỗi người chỉ có thể đem theo một quả.
Ngoài cửa sổ, lửa lớn thét gào, hắt sắc máu lên nửa bên người Sở Giá Quân. Trần Tiểu Hổ chợt nhận ra, bọn họ là hai kẻ hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Người này là thứ sinh vật du đãng trên con đường ấy từ lâu, là con quái vật mới vài tuổi đầu đã cầm súng, theo cha nuôi xông vào xưởng thuốc lắc, nghênh đón màn xả súng giữa mưa bom bão đạn.
Năm phút sau, Sở Giá Quân đẩy cánh cửa hông phía nam sảnh 2 thông tới hệ thống ống nước. Vậy nhưng chính trong khoảnh khắc ấy, hắn buông tiếng chửi tục sập cửa lại.
Súng của bọn họ là cướp của bảo vệ, không dư băng đạn, lúc này sót lại chẳng được vài viên nữa rồi; Mà ngoài cánh cửa kia, cách không xa chính là lối vào miệng giếng thông với đường ống nước ngầm. Nhưng cái nơi đáng lẽ không có người canh gác, lúc này đây thế mà lại có cảnh sát phòng thủ.
Bản đồ đường ống nước ngầm của Sở Giá Quân được mua lại từ "Phim Nhựa", còn của Kỷ Dũng Đào lại là nhờ đơn vị điều động từ phòng hồ sơ. Song phương đều cảm thấy đó sẽ chỉ là việc xác suất rất nhỏ, ấy thế mà lúc này lại là mấu chốt quyết định thắng bại.
Trần Tiểu Hổ: Còn một miệng giếng nữa...
Sở Giá Quân không muốn nói chuyện với hắn. Miệng giếng này đã bị chặn, chứng tỏ cái kia chắc chắn cũng đã bị chặn nốt. Đường chạy của bọn họ đã bị lấp kín, chẳng ai ngờ được sẽ có một tên quái thai nhắm đến đường ống nước ngầm giống mình.
Cách cuối cùng chính là xử hết mấy tay trông coi miệng giếng kia... Bọn họ không còn dư đạn nữa, còn một quả lựu đạn của Trần Tiểu Hổ, nếu dùng nó để xử lý lực lượng bảo vệ, cưỡng chế đào tẩu từ miệng giếng, chắc chắn sẽ kéo đội quân truy bắt đến, hơn nữa còn phải bỏ vàng lại.
Không, còn có một con đường khác.
Sở Giá Quân nhìn thang máy bên cạnh. Thang máy sảnh trống có thể xuống thẳng hầm gửi xe. Ở đó chắc chắn cũng có bảo vệ, hơn nữa, chỉ cần người ở bãi đỗ xe nhìn thấy đèn vận chuyển thang máy sáng lên, nhất định sẽ tập trung chú ý vào thang máy, dồn lực lượng vào tầng mà thang máy dừng lại.
Trong đầu Sở Giá Quân cấp tốc vạch ra một kế hoạch, kéo Trần Tiểu Hổ chạy lên lầu.
Một kế hoạch thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc, rủi ro cực thấp, lại còn giữ được vàng.
Lúc này phải tranh thủ từng giây từng phút, đám Kỷ Dũng Đào đã xác định bọn họ ở sảnh 2, chẳng mấy mà lực lượng cảnh sát sẽ bao vây chỗ này.
-
Trong hầm để xe, đội phụ trách canh gác ở đây phát hiện đèn vận chuyển thang máy sáng lên.
Đây là thang máy hai, ứng với sảnh triển lãm số 2. Mà sảnh triển lãm số 2 hôm nay không có sự kiện, giờ là thời điểm nhạy cảm, càng không có nhân viên công tác ra vào.
Toàn đội cảnh giác, lực lượng tuần tra các tầng khác cũng được điều động xuống hầm gửi xe. Bên phía Kỷ Dũng Đào và Lưu Vĩ Đức đồng thời nhận được báo cáo từ bộ đàm, nhưng lại đưa ra phán đoán khác nhau.
Phán đoán của Kỷ Dũng Đào là bất động, lực lượng bảo vệ ở hầm gửi xe đã đủ rồi. Cho dù hai tên đó thật sự súng đạn lên nòng lao ra khỏi thang máy thì cũng không thể đối đầu trực diện với mười mấy cảnh sát vũ trang.
Kỷ Dũng Đào: Những lối ra khác đề cao cảnh giác, rất có thể bọn chúng vẫn còn đang ở sảnh triển lãm số 2, chuẩn bị nhân cơ hội tẩu thoát từ những điểm gác lơ là.
Kỷ Dũng Đào: Không loại trừ khả năng bọn chúng quay trở lại. Đội hai không được phân tán, nhắc lại lần nữa, không được phân tán!
Lưu Vĩ Đức: Bọn chúng sẽ không trở lại đâu! Tất cả lối ra sảnh 2 đều đã bị phong tỏa rồi!
Lực lượng đội hai bị điều tới chi viện cho hầm gửi xe, Lưu Vĩ Đức nán lại sảnh thang máy tầng một tiếp tục bám theo, không ngừng đổi tay cầm bộ đàm.
Bên cạnh ông ta là lối ra cửa hông, cách mấy trăm mét có xe điều động đỗ bên vệ đường khu triển lãm.
Thình lình, một tiếng động kỳ dị vọng đến từ sau lưng ông ta. Nơi phát ra tiếng động, là cửa thang máy.
Thang máy rõ ràng đã đi xuống hầm gửi xe, vậy mà cửa tầng một lại mở ra.
Có kẻ cưỡng chế cậy mở cửa.
Cửa thang máy hầm tầng một vẫn mở ra như thường, nhưng bên trong lại không một bóng người.
Cửa thang máy bị cưỡng chế cậy ra. Có lẽ hai kẻ kia sau khi vào thang máy đã ấn nút xuống hầm gửi xe, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa sổ trần trong khoang thang máy ra, bò lên trên nóc thang, ngồi lên nóc thang máy để đi xuống.
Vậy nên sau khi thang máy xuống hầm mở cửa, bên trong không một bóng người. Bọn chúng đứng trên nóc thang máy, cậy mở cửa tầng trên, cũng chính là cửa thang máy tầng một.
Lưu Vĩ Đức còn chưa nhìn rõ bóng người, kẻ đó đã lao ra ngoài, đạp ngã ông ta xuống đất. Bộ đàm trượt ra ngoài, bị một kẻ khác giẫm lên.
Trong bộ đàm truyền đến tin báo từ dưới hầm: Thang máy không có người, các điểm canh phòng khác có phát hiện bất thường không?
Các điểm canh phòng khác lục tục báo lại: Hướng hai giờ phía nam, không có bất thường...
Lưu Vĩ Đức bị súng dí vào đầu. Vào khoảnh khắc này, máu toàn thân ông ta như đông cứng lại. Người giẫm lên bộ đàm của ông ta hơi nghiêng đầu qua. Có lẽ cũng bối rối trước tình huống hiện tại.
Giết Lưu Vĩ Đức chỉ là chuyện mấy giây, nhưng trạm điều động không nhận được hồi đáp, nhất định sẽ phát giác bên Lưu Vĩ Đức đã xảy ra chuyện.
Trong bộ đàm đã vang tiếng người hỏi: Đội hai? Đội hai? Lưu Vĩ Đức?
Người đạp lên Lưu Vĩ Đức uy hiếp: Đáp không sao.
Lưu Vĩ Đức run cầm cập lắc đầu: Không, không được... không thể để các người chạy...
Người còn lại khom lưng nhặt bộ đàm dưới đất lên. Vậy nhưng ngay lúc hắn cúi người, dây đeo mặt nạ đứt phựt.
Diện mạo của người đó lộ ra trước mặt Lưu Vĩ Đức.
Tất thảy phảng phất đều ngưng đọng.
Hai người nhìn nhau, kỳ thực chỉ trong khoảnh khắc, vậy nhưng Lưu Vĩ Đức như thể đã dán mắt nhìn vào khuôn mặt ấy lâu lắm. Ông ta trợn mắt á khẩu, thậm chí còn không cách nào hét ra cái tên ấy.
Mất đi mặt nạ, ban đầu người đó ngẩn ra, rồi bất lực cười khổ, buông tiếng thở dài. Hắn tiến lên một bước, ung dung ngồi xổm xuống bên cạnh Lưu Vĩ Đức.
Sở Giá Quân: Chào chú Lưu.
Lưu Vĩ Đức:...
Sở Giá Quân: Ngại quá nhỉ, ha ha ha...
Thật giống như một đứa trẻ phạm lỗi, ngại ngùng gãi đầu.
Trần Tiểu Hổ: Giết quách đi! Còn mấy trăm mét thôi, chúng ta xông ra ngoài!
Sở Giá Quân ngước mắt. Chỉ một ánh mắt ấy, đủ khiến Trần Tiểu Hổ nín bặt. Quả thực chỉ còn vài trăm mét, nhưng giả sử trước khi giết Lưu Vĩ Đức gây ra động tĩnh gì, tất cả mọi người đều sẽ đổ dồn về đây, mấy trăm mét này quả thực hung hiểm chẳng khác chi chạy qua bãi mìn.
Sở Giá Quân: Chú Lưu này, chúng ta thương lượng đi.
Hắn ra hiệu cho Trần Tiểu Hổ buông Lưu Vĩ Đức ra, vỗ vai người đàn ông.
Sở Giá Quân: Đi thẳng vào vấn đề nhé, chú không nhất thiết phải chết. Chú có thể nhận được tiền, nhận được rất nhiều tiền.
Sở Giá Quân: Chú mở miệng nói một câu, báo với bọn họ, ở đây không sao. Một câu thôi, hai trăm vạn tệ.
Sở Giá Quân: Tôi nói được làm được, hai trăm vạn không thiếu một xu. Tuần sau chú chọn thời gian, tới chỗ tôi bảo, hai trăm vạn đó sẽ là của chú. Chú cứ việc yên tâm. Nếu chút tín nhiệm này mà tôi còn không có thì trong giới làm gì có người chịu theo tôi.
Lưu Vĩ Đức: Cậu là... Sở Giá Quân?
Sở Giá Quân: Phải, nhưng mà, chú nhớ phải gọi tôi là Hứa Phi đấy.
Phía bên kia bộ đàm vẫn đang thúc giục.
Sở Giá Quân: Nói với bọn họ, không sao, bên này không cần điều người.
Lưu Vĩ Đức:...
Sở Giá Quân: Chú Lưu, nghĩ gì thế? Không phải chú vẫn luôn muốn đưa Mộng Mộng ra nước ngoài chữa bệnh sao? Muốn cho Mộng Mộng đi du học nữa? Chú nhìn Mộng Mộng bây giờ xem, mỗi tuần đều phải tới bệnh viện, còn phải uống loại sữa bột đặc biệt, còi cọc như vậy...
Lưu Vĩ Đức cúi đầu, cắn chặt răng, nhưng khóe mắt vẫn không kìm được mà hoe đỏ.
Sở Giá Quân: Một câu nói của chú có thể cứu Mộng Mộng. Lương mỗi tháng của chú chưa tới ba trăm đồng, sao có thể nuôi nổi con bé? Chú à, tôi làm việc của tôi, chú làm việc của chú, cầm tiền rồi thì chú chính là người của tôi. Sau này có khó khăn gì, Sở Giá Quân tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra giúp chú.
Đầu Lưu Vĩ Đức càng cúi gằm xuống, ông ta lí nhí hỏi: Hai trăm vạn... Thật sao? Hai trăm vạn?
Sở Giá Quân: Hai trăm vạn, chú cầm đi kinh doanh cũng được, gửi tiết kiệm cũng được. Từ rày con gái chú có thể sống an nhàn rồi.
Lưu Vĩ Đức chầm chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt lảng tránh: Cậu cho tôi... thật sao?
Sở Giá Quân chỉ tay lên trời: Nếu tôi không đưa, trời đánh thánh đâm.
Lưu Vĩ Đức: Cậu đã giết bao người như vậy, còn sợ trời đánh thánh đâm sao?
Sở Giá Quân: Trời mưa tôi đều không dám đi dưới gốc cây. Chú Lưu, bọn họ đang giục rồi đấy, ý chú thế nào?
Môi dưới Lưu Vĩ Đức đã sắp cắn bật máu. Mấy giây sau, ông ta gật đầu.
Lưu Vĩ Đức: Hai trăm vạn, hứa rồi đấy!
Lưu Vĩ Đức: Cậu... đưa bộ đàm đây cho tôi...
Sở Giá Quân giao bộ đàm ra, đưa tới cho đôi bàn tay không ngừng run rẩy. Lần đầu tiên người đàn ông còn đánh rơi bộ đàm xuống đất, luống cuống tay chân mãi mới giữ chặt được.
Cuối cùng ông ta ngẩng đầu nhìn hai người: Tôi là vì con gái...
Lưu Vĩ Đức ấn nút trò chuyện trên bộ đàm.
Sau đó, tất cả điểm canh phòng đều có thể nghe thấy giọng ông ta.
Bình thường lúc Lưu Vĩ Đức nói chuyện, giọng rất hàm hậu từ tốn.
Nhưng vào lúc này, gần như không nghe ra được là giọng ông ta nữa. Hơi đứt giọng khản, tựa như đường điện tâm đồ ra sức bị kéo căng, như dây đàn vào khoảnh khắc đứt đoạn...
"Tầng một, là Hứa Phi..."
Là Hứa Phi.
Kỷ Dũng Đào đang chạy về phía cửa hông hướng nam chợt khựng bước.
Sau đó, cuộc gọi của Lưu Vĩ Đức bị ngắt ngang, kèm theo một tiếng súng vang, rồi chỉ còn dư lại tạp âm.
Những tạp âm tĩnh lặng.
-
Chiếc bộ đàm bị giật mất ấy, bị một phát súng đánh bật ra ngoài, rơi xuống một góc bốc khói.
Sở Giá Quân mặt không biến sắc nhìn Lưu Vĩ Đức ngồi trên mặt đất. Cậu ta dí súng vào đầu Lưu Vĩ Đức, chẳng nói chẳng rằng.
Lưu Vĩ Đức mở to mắt, đôi mắt chằng chịt tơ máu. Nhưng người đàn ông ngày thường nhát gan đến vậy, hiện giờ lại trợn trừng mắt nhìn thẳng vào họng súng đen ngòm.
Khoảnh khắc chuẩn bị bóp cò, Sở Giá Quân nghe thấy lời nỉ non của ông ta.
Lưu Vĩ Đức: Giúp tôi chuyển lời tới Mộng Mộng.
Lưu Vĩ Đức: Nói với Mộng Mộng của tôi, rằng ba con bé không làm nó mất mặt.
Ngón tay Sở Giá Quân khựng lại. Hắn chẳng rõ điều gì đang cản trở mình, hắn không quen biết người cha này. Người cha mà hắn biết, là người đàn ông ký tên đồng ý bán hắn cho sòng bạc, là người đàn ông đưa hắn một khẩu súng, đẩy hắn xông ra trước nhất để mở đường.
Hắn chưa từng nghe hai người cha ấy gọi tên mình.
Một tiếng súng vang, Lưu Vĩ Đức ngã vật xuống sàn. Trần Tiểu Hổ nổ súng. Hắn ngơ ngác nhìn Sở Giá Quân đang đờ người ra: Đại ca, anh làm sao thế?
Sở Giá Quân:...Sao cơ?
Xác của Lưu Vĩ Đức vẫn giữ nguyên trạng thái trước khi chết, hai mắt trợn trừng.
Trần Tiểu Hổ: Xông ra ngoài! Chúng ta chạy ra xe thôi!
Sở Giá Quân vẫn bất động.
Trần Tiểu Hổ: Đại ca? Đại ca!
Sở Giá Quân vắt óc tìm cách giãy giụa cuối cùng. Nhưng đầu óc hắn trống rỗng. Tựa như có một giọng nói đang gào thét, mọi thứ kết thúc rồi.
Hắn chỉ nghĩ được rằng, toi rồi, trước khi đi đã quên rất nhiều việc.
Quên rửa đĩa trong bồn, quên dắt Đại Phi đi dạo, quên đem theo chìa khóa.
Sẽ bị mắng mất thôi. Nhưng mà, hiện giờ hắn cảm thấy, bị mắng cũng không tệ.
Nếu như không đến cướp vàng... bị mắng cũng chẳng sao, thà rằng bị mắng.
Nỗi tuyệt vọng và sợ hãi khủng khiếp nhấn chìm hắn. Thực ra chỉ là bị một tay cảnh sát phát hiện thân phận thật sự mà thôi, hắn chẳng rõ cớ sao lại cảm thấy tuyệt vọng đến thế, thậm chí còn hận muốn cho mình phát súng chết quách đi cho rồi.
Bởi chẳng thể quay về được nữa.
Hắn không có chìa khóa, không về được nữa.
Sở Giá Quân gần như muốn buông bỏ. Hắn vứt súng cho Trần Tiểu Hổ, đứng ngây ra như phỗng.
Đĩa, chó, chìa khóa.
Đôi môi hắn run lên, không ngừng lẩm nhẩm ba từ ấy.
Giá như có thể chi tiền để đảo ngược thời gian quay lại ngày hôm qua, hắn có thể đốt bằng sạch tiền của mình đi.
Muốn quay về, muốn cùng nằm ườn ra ban công hút thuốc, muốn tới quán ven đường ăn đồ nướng.
Hai bàn tay trắng cũng chẳng sao, mất hết mọi thứ cũng chẳng sao. Phải chặt một cánh tay hay khoét một con mắt cũng được, giết ngàn vạn người cũng được.
Muốn quay về.
Không từ bất kể thủ đoạn... Hứa Phi muốn quay về.
Hắn thình lình quay phắt đầu lại. Vẻ mờ mịt trong mắt tựa như thủy triều rút đi, găng tay da màu đen và mặt nạ, tất cả những đầu mối có thể bị phát hiện trên người đều đồng loạt bị hắn ném vào một góc, sau đó hắn cướp lấy quả lựu đạn của Trần Tiểu Hổ, ném vào đống đồ kia. Tất cả mọi chứng cứ đều tan tành mây khói giữa một tiếng nổ vang.
Sở Giá Quân: Tao muốn trở về.
Sở Giá Quân: Làm theo lời tao bảo, mày cũng có thể trở về.
-
Là Hứa Phi.
Bước chân Kỷ Dũng Đào lại một lần nữa loạng choạng. Gã gần như có thể cảm nhận được những tiếng xì xào râm ran của người xung quanh. "Là Hứa Phi" - câu nói dang dở ấy bị cắt ngang, có lẽ không phải hiểu theo ý đó. Giọng của Lưu Vĩ Đức hơi nặng tiếng Quảng Đông, có lẽ là từ gì đó khác nghe gần giống với Hứa Phi?
Nhưng mà, Hứa Phi là ai đây?
Đứa trẻ kỳ quặc đó, ăn mặc hoàn toàn chẳng giống sinh viên đại học, xuất đầu lộ diện ở ga tàu hỏa. Biết khiêu vũ, biết vào hộp đêm, biết ăn xài phung phí, nói những điều quái lạ, tới trung tâm thương mại Hữu Nghị, thi thoảng còn mang rất nhiều thứ "đồ cao cấp ông chủ bỏ đi" từ chỗ làm thêm về cho Kỷ Dũng Đào...
Sẽ rất sợ cùng gã chia xa. Cậu ta sợ đến thế, như thể chỉ cần rời xa Kỷ Dũng Đào thì sẽ không còn nhà nữa.
Kỷ Dũng Đào lặp lại câu nói đó: Là Hứa Phi...
Khoảng hai mươi tuổi, chiều cao, tướng mạo, đặc điểm...
Là Hứa Phi.
Bọn họ đánh bật cửa hông tầng một ra. Bên trong vẫn còn tàn dư chưa cháy hết của lựu đạn. Xác Lưu Vĩ Đức gục dưới đất, mà chính giữa tầng một, là hai bóng người.
Bỗng chốc, tất cả mọi người đều nhận ra, câu nói ấy có lẽ còn có hàm nghĩa khác.
Trần Tiểu Hổ đứng sau lưng Hứa Phi. Hứa Phi đang quỳ, trên mặt có vết bầm tím rất nặng. Hắn bị Trần Tiểu Hổ siết chặt cổ, một con dao gác ngay họng.
Trần Tiểu Hổ: Không được qua đây!
Trần Tiểu Hổ: Tiến lên một bước là nó chết ngay đấy!
Có lẽ, con tin, là Hứa Phi.
Thứ có lẽ này rõ ràng rất mỏng manh và còn nhiều nghi vấn. Nhưng tay Trần Tiểu Hổ siết chặt, Hứa Phi chật vật giãy giụa, giữa họng xuất hiện một vạch máu tươi.
Trần Tiểu Hổ: Chuẩn bị một chiếc xe, không được bám theo! Trong vòng năm phút, xe dừng trước cửa, bọn mày ra ngoài hết!
Trần Tiểu Hổ: Nghe thấy chưa? Ra ngoài!
Kỷ Dũng Đào giơ súng, tiến gần một bước. Giây tiếp theo, Trần Tiểu Hổ đột nhiên kích động, bàn tay cầm dao đâm mạnh xuống...
Trần Tiểu Hổ quả thực bị kích động. Bởi vì đây là biến số nằm ngoài kế hoạch. Hắn không định rạch họng, nhưng Sở Giá Quân lại dồn hết sức bình sinh tóm chặt tay hắn, rạch ngang họng mình. Thoạt nhìn thì hệt như Trần Tiểu Hổ đang hành hung, Hứa Phi giãy giụa.
Máu động mạch cổ tràn ra như thác nước.
Trần Tiểu Hổ đột nhiên nhận ra điều gì đó. Hắn cúi đầu, trông thấy đôi mắt Sở Giá Quân nhìn mình.
Đôi mắt ấy ẩn chứa nét cười nhẹ nhõm, chứng tỏ rằng kế hoạch đã thành công. Mà kế hoạch ấy, ngay từ đầu đã không phải là giúp Trần Tiểu Hổ đào tẩu, mà là giúp "Hứa Phi".
Giúp Sở Giá Quân, triệt để trở thành Hứa Phi.
Phát đạn trúng ngay ấn đường hắn, như cây búa tạ đập hắn ngã ngửa ra sau. Theo tầm mắt hỗn loạn, cảnh vật tạp sắc đan xen, phơi bày thứ ánh sáng rực rỡ tựa như khúc xạ từ kính pha lê muôn màu.
Cũng hệt như đôi mắt của Sở Giá Quân.