For A Lie - Trà Chanh Funatari/Phù Tha Nịnh Mông Trà

Chương 8

Chuyển ngữ: Trần

Trần Vi Dân: Tôi là ông giáo làng Lệ... cũng là người làng Lệ, là người viết hộ trong làng...

Người lập biên bản nghe không hiểu giọng địa phương của ông ta, ngơ ngác hết nhìn trái lại nhìn phải.

Trần Vi Dân: Không phải các anh đang tìm Sở Giá Quân sao? Chữ "Giá" này này, "Giá" mang nghĩa hoa màu ấy...

Trần Vi Dân: Tôi trông thấy cáo thị dán trên huyện, kêu cung cấp manh mối, sau huyện cấp cho vé tàu, đưa tôi tới thành phố A. Tôi ngồi tàu tám ngày tám đêm đấy đồng chí, tám ngày tám đêm lận...

Trong quá trình trao đổi hết sức gian nan, đám Kỷ Dũng Đào rốt cuộc cũng hiểu ra được ý người này muốn nói: Trần Vi Dân, người làng Lệ huyện Bình Dương tỉnh Z.

Làng Lệ là một làng núi xa xôi, không có trường học chính thức, tỷ lệ mù chữ rất cao. Cỡ mười mấy năm trước, có khi cả làng chỉ liên lạc với thế giới bên ngoài thông qua việc gửi thư, muốn gửi điện báo hay gọi điện thoại còn phải lên huyện.

Viết thư thì phải tìm người viết hộ biết chữ, công việc của Trần Vi Dân chính là vậy.

Ấn tượng của Trần Vi Dân về Sở Giá Quân vô cùng sâu sắc, bởi cặp mắt đứa bé ấy rất to, rất đẹp. Từ hồi còn bé tí, Sở Giá Quân đã bị người nhà sai ra ngoài tìm Trần Vi Dân viết hộ rồi, đa phần là để mượn tiền nhà ông chú ở làng khác. Bởi vì viết thư phải đề tên, nên Trần Vi Dân đã có mấy bận viết tên Sở Giá Quân.

Nhưng cũng như biết bao đứa trẻ khác trong làng, hắn vốn dĩ còn chưa học hết tiểu học. Năm lên lớp hai, đứa bé đó mất tích. Bị bán đi, bất cẩn ngã chết, chém giết trong làng... Thực ra trẻ mất tích rất nhiều.

Trần Vi Dân: Hoàn cảnh nhà nó khá phức tạp... Trong mắt các anh, chắc chắn là phức tạp. Nhưng mà ở làng Lệ thì chẳng phải chuyện hiếm gặp.

Trần Vi Dân: Ba nó nợ rất nhiều tiền ở sòng bạc phi pháp trên huyện, bỏ trốn. Chủ nợ đến tận nhà, đòi cướp gà gán nợ, bà vợ nào có chịu, thế là bị đánh chết.

Trần Vi Dân: Đánh chết ngay trước mặt đứa bé luôn. Sau thì Sở Giá Quân bị đám người đó bắt đi. Thì... thì nợ tiền mà, con cái, gán nợ, hiểu không?

Người lập biên bản miễn cưỡng nghe hiểu.

Kỷ Dũng Đào: Ba nó đâu? Đồng ý sao?

Trần Vi Dân: Sau này ba nó cũng quay về, bàn với người của sòng bạc xong thì cũng đồng ý bán con gán nợ, ịn vân tay đóng dấu, thế là đứa bé ấy coi như bán cho bọn chúng, từ đấy về sau là chẳng thấy tăm hơi nữa. Đồng chí, chuyện này ở làng Lệ đầy rẫy ra đó...

Kỷ Dũng Đào day huyệt thái dương. Gã đã ra sức kêu người ta đưa tin đến hỏi ở những vùng hẻo lánh, sự thực chứng minh, đây quả là một quyết định đúng đắn. Trước kia tìm ở các thành phố thị trấn đều không thấy, bởi vì rất có thể tên này xuất thân từ một vùng xa xôi heo hút. Giao thông, liên lạc, giáo dục, đều không phát triển.

Sự xuất hiện của Trần Vi Dân cực kỳ quý giá, nhưng rất khó để nói những manh mối này có tác dụng hay không.

Sở Giá Quân năm nay cỡ khoảng trên dưới hai mươi tuổi, rất nhiều manh mối từ mười mấy năm trước giờ đã không còn hiệu lực gì nữa.

Kỷ Dũng Đào: Nếu hiện giờ ông gặp lại hắn, liệu có thể lờ mờ nhận ra không?

Trần Vi Dân ngẫm nghĩ: Đôi mắt nó rất đặc biệt... Tôi nghĩ là, chắc có lẽ...

Trần Vi Dân đang vắt óc suy nghĩ, chợt, tầm mắt đáp xuống một vật.

Trên bàn làm việc có một khung ảnh, bên trong là một tấm hình chụp tập thể. Trần Vi Dân nhíu mày sáp lại nhìn cho kỹ, ngón tay lần khần duỗi ra, chỉ vào khuôn mặt một thanh niên trẻ trong số đó.

Trần Vi Dân:... Người này... có hơi...

Kỷ Dũng Đào: Đó là em trai tôi.

Trần Vi Dân: À à à! Xin lỗi, ngại quá, mạo phạm ông quan rồi...

Kỷ Dũng Đào: Giống lắm sao?

Trần Vi Dân: Chậc, khó nói lắm. Cái thần trong mắt của cậu đồng chí này...

Kỷ Dũng Đào bảo người ta ghi lại điều ấy, rồi tìm một thợ vẽ chân dung. Lúc trước, họ đã có được chân dung nửa mặt dưới của Sở Giá Quân, hiện giờ chắp vá thêm nửa mặt trên nữa. Khắc họa chân dung mất một tuần, ngày mai phải liên hệ trao đổi thông tin với bên huyện Bình Dương, giữ Trần Vi Dân lại, còn phải sắp xếp chỗ ở với lại ăn uống...

Kỷ Dũng Đào nhìn tấm chân dung nửa mặt dưới được gửi tới từ thành phố khác. Khuôn mặt này, nếu chỉ nhìn một nửa, có cảm giác trẻ tuổi non nớt chưa trưởng thành. Giả như đặt thêm mắt của Hứa Phi vào nữa...

Gã buông tiếng thở dài. Chẳng ai mong em trai mình trông giống với một tên sát nhân hàng loạt cả.

-

Kỷ Dũng Đào đưa Trần Vi Dân tới nhà khách, giúp ông ta làm chứng nhận lưu trú.

Kỷ Dũng Đào: Thầy Trần, còn chút chuyện tôi muốn hỏi thầy. Thầy bảo vẫn luôn phản ánh sòng bạc ấy lên huyện, hiện giờ nó còn đó không?

Trần Vi Dân: Mấy năm trước dẹp rồi, kẻ cầm đầu đem xử bắn cả.

Kỷ Dũng Đào: Những người khác thì sao? Liệu còn nghe ngóng được không? Tình trạng hiện giờ của người nhà họ Sở, những thân thích khác, chỉ cần nhớ ra được thì cứ báo lại cho tôi.

Trần Vi Dân ngẫm nghĩ, cũng nói ra được mấy chuyện lẻ tẻ vụn vặt, nhưng năm tháng xa xăm, bản thân ông ta cũng chẳng nhớ rõ nữa.

Sở Giá Quân như thể một con diều đứt dây, nhiều năm trôi dạt bên ngoài. Rất nhiều manh mối buộc gã phải tự mình quay lại tìm kiếm.

Rạng sáng hai giờ, Kỷ Dũng Đào rời khỏi chỗ Trần Vi Dân, đi thẳng về đơn vị viết công văn, nộp đơn xin đi công tác. Lúc gã rời khỏi nhà khách, dưới bóng đen của cột đèn đường, Sở Giá Quân nhìn tòa kiến trúc này, mặt không chút biểu cảm.

Căn phòng nằm ở hướng bắc tầng hai, nãy vừa tối đèn. Đó là chỗ trọ của Trần Vi Dân.

Sở Giá Quân bám theo Kỷ Dũng Đào, từ nhà tới đơn vị, lại từ đơn vị tới nhà khách. Hắn không biết là ai đã tới, nhưng linh tính mách bảo, kẻ chỉ điểm có thể khiến Kỷ Dũng Đào nửa đêm nửa hôm chạy tới đơn vị, chắc chắn là một mối uy hiếp khổng lồ.

Phải có thư giới thiệu mới có thể vào được nhà khách, nhưng leo lên tầng hai thì lại rất đơn giản. Sau khi Kỷ Dũng Đào rời đi, hằn leo tới bên cửa sổ tầng hai nhòm vào bên trong. Trần Vi Dân ngủ quay mặt vào tường. Sở Giá Quân nhìn góc nghiêng của ông ta, cảm thấy rất quen mắt.

Hắn nhìn khuôn mặt người này, tâm trí chậm rãi nối lại với ngôi làng núi khuất sâu trong miền ký ức.

Trần Vi Dân thức giấc.

Ông ta nhìn thấy một đôi mắt trước nhất. Đôi mắt ấy gần trong gang tấc, tựa như cơn ác mộng ẩn núp dưới giấc chiêm bao ngọt ngào. Người bị đôi mắt ấy nhìn chăm chú, cảm giác đầu tiên chẳng phải sợ hãi.

Mà lại là yên bình.

Như thể con ếch bị rắn rình rập. Cái chết đã là kết cục tất định buồn tẻ nào cần dông dài, chẳng bằng chăm chú dõi theo đôi mắt rắn tựa những viên hắc diệu thạch ấy, để rồi chìm vào giấc mộng đêm an lành sau cuối.

-

Sở Giá Quân về nhà, đẩy cửa ra, giây sau liền phát giác có điều không ổn.

Kỷ Dũng Đào đang ngồi trên giường xếp, gác chân lên đệm sô pha. Trước khi Sở Giá Quân rời đi, phòng khi Kỷ Dũng Đào về sớm hơn, phát hiện trên giường không có người, hắn đã lót đệm dưới chăn, để nó phồng lên.

Kỷ Dũng Đào về trước hắn một bước, vốn định vào phòng tắm rửa qua cái mặt rồi về thẳng phòng ngủ đánh một giấc. Nhưng đi ngang qua phòng khách, gã đột nhiên muốn nhìn lại ngũ quan của Hứa Phi.

Nếu như Sở Giá Quân thật sự trông giống Hứa Phi, vậy đây cũng chính là một manh mối quan trọng.

Kỷ Dũng Đào bước tới bên giường xếp nằm trong góc phòng khách, thấy có gì đó khác lạ. Cả người Hứa Phi trùm kín mít, trốn trong chăn.

Gã kéo chăn ra, thấy bên dưới chỉ có hai cái đệm sô pha.

Kỷ Dũng Đào: Em đi đâu đấy?

Sở Giá Quân:...

Kỷ Dũng Đào: Nửa đêm nửa hôm, em còn đi đâu được?

Thôi xong.

Sở Giá Quân vắt óc viện cớ. Trong mắt Kỷ Dũng Đào là vẻ tức giận xen lẫn mệt mỏi, truy hỏi bằng được đáp án.

Sở Giá Quân:...Em đi thuê phòng với bạn nữ.

Kỷ Dũng Đào:...Hả?

Sở Giá Quân im thin thít, đến đâu hay đến đó. Hắn chợt giật mình phản ứng lại, mình có ngu không, mắc gì không xử luôn Kỷ Dũng Đào đi cho rồi.

Súng giắt sau hông, rút ra nã một phát dứt điểm, sau đó bỏ trốn. Tuy rằng người sống trong cả tòa nhà này đều sẽ lập tức bị dựng dậy, nhưng hỗn loạn trái lại càng thuận tiện cho mình rút lui.

Kỷ Dũng Đào day thái dương. Đáp án này quả thực ngoài dự liệu, gã nhất thời chẳng biết có nên hỏi tiếp hay không, hay nên hỏi thế nào.

Kỷ Dũng Đào:... Là... bạn đại học à...? Cái thằng này... tại sao...

Giờ là bốn giờ sáng, một tiếng nữa là bình minh, cho dù ra ngoài thuê phòng, mắc gì lại về giờ này? Yêu đương kết bạn cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm, sao phải lén lén lút lút...

Sở Giá Quân: Nhà bạn ấy quản nghiêm...

Kỷ Dũng Đào: Anh hỏi em cái này cơ mà!

Gã quẳng cái đệm ra. Bên nhà gái quản nghiêm, vội về trước khi trời sáng, Hứa Phi thì cần gì phải lén la lén lút?

Sở Giá Quân: Em sợ anh cũng quản nghiêm.

Kỷ Dũng Đào:...

Kỷ Dũng Đào cúi đầu tiếp tục day thái dương. Gã chưa có con, cũng không biết phải trò chuyện với con trẻ ra sao trong tình huống này. Nín nhịn nửa buổi, cuối cùng đành xua xua tay.

Kỷ Dũng Đào: Những chuyện khác anh mặc kệ. Riêng công tác phòng tránh thì phải làm cho cẩn thận.

Sở Giá Quân: Gì cơ?

Kỷ Dũng Đào: Đeo bao! Đừng có làm to bụng con gái nhà người ta đấy! Đeo bao vào!

Sở Giá Quân nghệt ra. Vẻ mặt này trong mắt Kỷ Dũng Đào là tín hiệu rất nguy hiểm.

Kỷ Dũng Đào:...Không đeo à?

Sở Giá Quân:...

Kỷ Dũng Đào:...

Sở Giá Quân: Anh ơi, lỡ như mà dính thật, anh có giúp em chăm được không...

Kỷ Dũng Đào: Sao nào? Nôi sơ sinh đặt sau xe cảnh sát, đưa theo đi bắt cướp hả?

Gã đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng khách. Sở Giá Quân vẫn luôn cẩn thận né tránh gã. Cho dù súng dắt sau hông đã được áo sơ mi che khuất, nhưng chẳng may bị Kỷ Dũng Đào nhìn ra có gì đó dưới áo thì rất phiền.

Kỷ Dũng Đào: Em đứng lại, anh không đánh em. Bọn em... tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Nhưng có những việc, giờ chưa được làm ra, hiểu không?

Sở Giá Quân gật đầu.

Kỷ Dũng Đào: Vậy bận sau làm thế nào, biết chưa?

Sở Giá Quân gật đầu.

Kỷ Dũng Đào: Mở mồm ra nói.

Sở Giá Quân: Nôi sơ sinh đặt ở nhà...

Kỷ Dũng Đào:...Mẹ kiếp, sao em không để não ở nhà luôn đi?

Rốt cuộc đêm ấy cũng đối phó cho qua. Sáng hôm sau, lúc đánh răng, Kỷ Dũng Đào đứng bên bồn rửa mặt bảo với hắn rằng, dạo tới có lẽ mình sẽ phải đi công tác.

Việc sau đó đại khái là thế này: Tuần sau, thợ vẽ chân dung được điều động tới, nhanh chóng đưa ra phần vẽ mắt, dựa vào tướng mạo ngày bé mà đưa ra phỏng đoán tướng mạo khi trưởng thành. Còn bản thân gã thì dẫn người tới làng Lệ và huyện Bình Dương, nghĩ cách tìm được người hồi đó đã mua Sở Giá Quân đi.

Kỷ Dũng Đào: Anh không ở nhà, em đừng có mà gây chuyện, ở nhà liệu mà dọn dẹp.

Kỷ Dũng Đào: Không được trốn tiết, đi cùng với bạn gái liệu mà chú ý biện pháp an toàn... đừng có làm ra mạng người đấy...

Sở Giá Quân nghiến chặt răng: Mạng, mạng người?

Kỷ Dũng Đào: Trong bụng ấy.

Sở Giá Quân:...À.

Kỷ Dũng Đào lần sờ trong túi, đưa hắn tiền tiêu vặt, nhiều hơn hẳn mọi khi.

Kỷ Dũng Đào: Đừng để con gái nhà người ta phải trả tiền. Chừng này đủ đi xem phim rồi, mua hoa với Coca cũng đủ.

Kỷ Dũng Đào bắt chuyến tàu ngày kia.

Sở Giá Quân tiễn gã tới nhà ga, định bụng về theo dõi thời gian Trần Tiểu Hổ bị hành quyết. Loại tội phạm cùng hung cực ác thế này, trước khi xử tử kiểu gì cũng sẽ diễu hành thị chúng, có lúc trên xe chỉ có một tên, cũng có thể kéo mấy tên liền đi chung.

Gã đàn ông lên tàu, hãy còn mấy chuyện chưa an tâm, quay đầu lại dặn dò: Gặp chuyện gì thì sang tìm phòng 702... Trong hũ bánh quy có ít tiền lẻ đấy... Số điện thoại đơn vị anh ở trong danh bạ, cần liên lạc với anh thì nhờ người của đơn vị liên lạc giúp...

Sở Giá Quân: Khổ lắm, biết rồi, biết rồi...

Kỷ Dũng Đào: Sốt ruột rồi hả? Chỉ hong hóng chờ anh đi để la cà với bạn gái phải không?

Sở Giá Quân: Đâu có.

Sở Giá Quân cười hì hì: Em mà kết hôn rồi, cùng người ta dọn ra ngoài, vậy chẳng phải anh Dũng lại ở một mình sao?

Kỷ Dũng Đào ngẩn người, cười khổ: Không thì sao chứ?

Sở Giá Quân: Vậy em chia tay người ta.

Kỷ Dũng Đào thộn ra, duỗi tay cốc đầu hắn: Tào lao. Sau này kết hôn cũng có phải kết với anh đâu.

Sở Giá Quân: Không kết với anh thì cứ ở vậy thôi.

Kỷ Dũng Đào: Em mà cứ nói thế, người ta tưởng bị khùng đấy.

Sở Giá Quân: Rồi thì sao?

Kỷ Dũng Đào: Em hết đường đi học, anh hết đường ở lại đơn vị, cùng nhau hít khí giời mà sống.

Sở Giá Quân: Hít khí giời còn có em theo cùng? Tốt thế còn gì.

Sở Giá Quân: Đừng nói là hít khí giời, cùng đường bí lối phải đi ăn trộm ăn cướp, em cũng vẫn theo anh.

Kỷ Dũng Đào bó tay: Có mấy lá gan mà đòi đi cướp? Mai mốt con gái nhà người ta bị em "làm ra mạng người", xem có sợ són đái ra đấy không.

Sở Giá Quân: Em không "làm ra mạng người" với con gái người ta, muốn làm phải làm mẻ lớn.

Kỷ Dũng Đào: Lớn cỡ nào?

Sở Giá Quân: Người nói tiếng Anh khắp cả nước, em xử cái mạng bọn họ, làm cho trường khỏi thi tiếng Anh nữa.

Kỷ Dũng Đào nhớ ra: Lần trước trường em kiểm tra tiếng Anh phải không? Được bao điểm?

Sở Giá Quân: Chín mươi lăm!

Tàu hỏa lăn bánh, Sở Giá Quân hòa vào giữa đoàn người đến tiễn, mỉm cười rời đi.

-

Mấy hôm Kỷ Dũng Đào đi công tác, Sở Giá Quân lúc thì lượn vài vòng trong trường, lúc lại vào sau bếp chỗ nhà hàng Tây, nghiền ngẫm bản đồ treo tường, lên kế hoạch hành động. Lúc thì lại lang thang ven bờ sông Ái Nha, nhìn đám trẻ đào bắt lươn ở mom sông mà ngẩn người.

Trần Vi Dân "mất tích" ở nhà khách. Đợi khi thợ vẽ chân dung tới, bên ấy tới tìm Trần Vi Dân, mới phát hiện ông ấy đã mất tích. Cho dù Kỷ Dũng Đào ở vùng khác nhận được tin, vội về cũng phải mất vài ngày.

Hắn ngáp dài một cái, tới tiệm đĩa phim mua cả đống băng cát-sét và video về. Trong nhà Kỷ Dũng Đào chỉ có máy thu âm, Sở Giá Quân bèn tậu thêm bộ loa. Chừng nào người kia về mà hỏi đến, hắn sẽ nói là ở chỗ cửa hàng làm thêm thay cái mới.

Dây loa làm bằng vàng, có vậy âm sắc mới hay.

Hắn vẫn luôn muốn xúi Kỷ Dũng Đào tới quán bít tết ở trung tâm Hữu Nghị, ngặt nỗi một bữa phải đến sáu mươi đồng, người đó nhất định sẽ không chịu đi. Sở Giá Quân tới ăn mấy bận, hỏi xem có đóng gói mang về được không, lần sau mua mang về, bít tết nhắm với vang đỏ.

Rồi lại lượn qua chỗ hàng rong trước cổng trung tâm thương mại đổi lấy ít "ngoại tệ". Ngoại tệ có thể mua được áo gió cao cấp nhập khẩu. Trong tủ kính trung tâm thương mại có hai chiếc áo gió da thật lót nhung màu lông lạc đà nhập khẩu Italy, hắn đã ưng bụng từ lâu. Chiếc áo khoác da của Kỷ Dũng Đào sắp bị hơi thuốc ngâm chua lè cả ra, túi áo vương đầy tàn thuốc, hắn chịu hết nổi nữa rồi.

Trở về khu tập thể sông Ái Nha, Sở Giá Quân mới phát hiện mình quên đem chìa khóa. Hắn lúc nào cũng quên cầm chìa theo, ỷ Kỷ Dũng Đào ở nhà sẽ để cửa cho hắn.

Giờ người đó đi công tác rồi, hắn chẳng vào nhà nổi nữa.

Hắn tính nạy khóa vào nhà, phải nỗi hàng xóm sau lưng đi đi lại lại toàn là đồng nghiệp của Kỷ Dũng Đào, hắn chẳng thể nào bình tâm mà "hành nghề" được.

Cuối cùng tìm đến đầu đảng "Phim Nhựa", liên lạc với "Vua khóa" bản địa, nghe bảo ba giây mở được một ổ khóa.

Vua khóa vừa nghe đến khu tập thể sông Ái Nha liền không chịu đi, biết bên đó là ký túc của dân cảnh sát.

Sở Giá Quân ngậm ống hút Coca, vừa nghe bảo thằng kia không chịu đi, lập tức ném cả chai thủy tinh lên tường. Phim Nhựa điên tiết quát lên: Mày điên à? Mày gây chuyện ở đó, sau đừng hòng tổ đội được ở thành phố A nữa!

Sở Giá Quân trú tạm mấy hôm ở khách sạn cao cấp nhất, ăn mấy bữa "KFC thành phố A" do đầu bếp cao cấp phát minh ra, nghe bảo là sao y mùi vị của quán KFC ở phố Tiền Môn.

Cuối cùng vẫn phải lết xác về nhà, đứng bần thần trước cánh cửa bị khóa.

Đằng sau chợt vang lên giọng nói quen thuộc: Tiểu Phi à, làm sao thế?

Là Lưu Vĩ Đức vừa tan làm về.

Lưu Vĩ Đức ở phòng 702.

Sở Giá Quân dẩu môi: Quên đem chìa khóa ạ.

Lưu Vĩ Đức: Không sao không sao, chuyện đơn giản, đợi Tiểu Ngô bên phòng 04 về, bò từ ban công bên ấy qua là được.

Lưu Vĩ Đức: Tưởng gì chuyện cỏn con, có khó khăn cứ tìm cảnh sát, đây toàn cảnh sát, sợ cái gì?

Mấy người họ mượn nhờ ban công phòng 04, bò sang phòng 05 mở cửa giúp hắn. Trong nhà tối thùi lùi, yên tĩnh đến đáng sợ.

Sở Giá Quân ngồi một mình trong phòng khách một hồi, bật tivi lên. Giờ này, kênh nào cũng chiếu Hồng Lâu Mộng. Bên ngoài còn có hai tên đàn ông đang cãi nhau, bàn xem nàng diễn Tiết Bảo Thoa với nàng Yamaguchi Momoe ai đẹp hơn.

Sở Giá Quân: Anh Dũng, anh thấy ai đẹp hơn?

Không có lời đáp. Hắn mới nhớ ra, Kỷ Dũng Đào đã đi công tác rồi. Ở nhà giờ chỉ còn mình hắn.

Sở Giá Quân mở hết đèn trong nhà lên, tivi lẫn máy hát cũng bật hết cả. Hắn chạy vào phòng ngủ của Kỷ Dũng Đào, lôi chăn của người đó ra, trùm lên người mình, chạy đi chạy lại khắp nhà. Chạy đến mệt đứt hơi rồi, bèn cuộn mình trong chăn, cứ thế làm ổ dưới đất rồi thiếp đi.

Chợp mắt được một lúc, chuông điện thoại réo vang.

Sở Giá Quân trồi dậy từ giấc chiêm bao, ngẩn ra hồi lâu mới lần sờ bắt máy.

Đầu bên kia điện thoại, là giọng của người đó.

Kỷ Dũng Đào: Em ở nhà hả?

Kỷ Dũng Đào: Không đi làm thêm? Không đi hẹn với bạn gái luôn sao?

Kỷ Dũng Đào: Anh tính báo lại một tiếng thôi, anh đến nơi rồi, nhờ điện thoại ở nhà khách trên huyện gọi cho em đây.

Kỷ Dũng Đào: Mai vào núi rồi, chưa chắc đã có điện thoại mà gọi. Ở nhà thế nào? Có ổn không?

Sở Giá Quân: Không ổn.

Kỷ Dũng Đào: Sao mà không ổn?

Sở Giá Quân: Em cứ quên chìa khóa miết.

Kỷ Dũng Đào khẽ cười: Sang nhà bạn gái mà ngủ.

Sở Giá Quân: Em không có bạn gái, em chỉ có mỗi cái nhà này thôi.

Kỷ Dũng Đào: Rồi em sẽ có.

Sở Giá Quân: Không có đâu, chỉ có mỗi nhà này thôi. Anh mà còn không về mở cửa cho em là em sẽ phải ra đường ăn xin.

Kỷ Dũng Đào: Không kêu gào đòi cướp ngân hàng nữa à?

Sở Giá Quân: Không phải anh bảo đừng gây chuyện cho anh còn gì nữa?

Kỷ Dũng Đào: Anh đang đi công tác. Giờ mà em đi cướp thì gây chuyện cho lão Lưu đấy. Đi đi.

Sở Giá Quân: Thật á? Vậy em đi nhé.

Kỷ Dũng Đào: Ừ, cướp nhiều vào, đợi về anh cho bây dựa cột.

Kỷ Dũng Đào cười cười rồi cúp máy, trở về gian phòng nhà khách. Gã cũng ngồi trong phòng lẻ loi một mình, ngẩn ra trước tivi.

Sở Giá Quân mất ngủ, ra ngoài chạy bộ dọc bờ sông. Phía trước có con chó đang lục tìm đồ ăn trong thùng rác, Sở Giá Quân chạy ngang qua nó, lại chạy trở về, ngồi xổm xuống săm soi con chó hoang ấy.

Hắn mang chó về nhà, tắm rửa sạch sẽ, cùng cuộn mình trong chăn của Kỷ Dũng Đào say giấc.
Bình Luận (0)
Comment