“Ưm…”
Thích quá! Đỗ Kiêu đang hôn mình! Mình có thể ra ngoài chạy mười vòng quanh sân a a a!
Chu Trạm chủ động vòng tay ôm cổ Đỗ Kiêu, đáp lại nụ hôn của hắn.
Đỗ Kiêu thở gấp hung hăng hôn y một hồi, lúc này mới dành thời gian khàn giọng thổ lộ: “Chu Trạm, tôi thích em!”. Nói xong lại chờ không nổi hôn tiếp.
Vui mừng tới bất chợt khiến Chu Trạm choáng váng. Đến khi hoàn hồn lại đã bị nụ hôn sâu làm cho thiếu khí, vội vàng nắm tóc hắn, đáng tiếc vì tóc quá ngắn nên đành ôm đầu hắn lắc lắc.
Cho em nói nữa! Em cũng rất thích anh!
Đỗ Kiêu nhấc chân bước vào bồn tắm, buông đôi môi y ra, từ từ hôn lên khuôn mặt thanh tú vừa mềm mại vừa nóng bừng, cái trán, đôi mắt, mũi, cằm,…Không buông tha một chỗ nào, cuối cùng ngậm lấy vành tai của y.
“A…” Chu Trạm khó nhịn rên rỉ một tiếng, mau chóng đón nhận một trận gặm cắn triền miên, lồng ngực ưỡn lên vì bị kích thích, mang theo rung động, thở dốc nói: “Đỗ Kiêu, em cũng thích anh!”
Chính tai nghe được lời tỏ tình, Đỗ Kiêu kích động đến mức muốn nhanh chóng “ăn” luôn người dưới thân mình, theo bản năng đưa lưỡi vào trong xâm chiếm khắp khoang miệng Chu Trạm.
“Ưm… A…” Chu Trạm bị kích thích cuộn tròn ngón chân lại, khóe mắt đỏ ửng, lấp lánh nước mắt.
Đỗ Kiêu buông y ra, áp trán mình vào trán y thở hổn hển, lát sau mới tìm về thanh âm của mình: “Tôi… không nhịn được nữa… Vốn dĩ muốn tìm thời điểm thích hợp nói với em…”
Chu Trạm cả người mềm nhũn.
Trời ạ Đỗ Kiêu gợi cảm quá! Mình không hold nổi!
Đỗ Kiêu ngước mắt ngắm nhìn y, bàn tay ấm nóng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt và mái tóc ướt sũng của Chu Trạm, đáy mắt ngập tràn trân trọng yêu thương: “Để anh tắm cho em trước đã.”
Chu Trạm hạnh phúc đến nổi bong bóng hồng phấn, liên tục gật đầu.
Hay quá! Tắm xong sạch sẽ là có thể lên giường đưa đưa đẩy đẩy rồi!
Nếu bây giờ đã thấu hiểu tình cảm trong lòng nhau, Chu tiểu thiếu gia khỏi nói có bao nhiêu quang minh chính đại câu dẫn Đỗ Kiêu, không cần nghĩ cũng biết màn tắm rửa này gian nan đến nhường nào…
Đỗ Kiêu chỉ mặc một cái áo đã ướt đẫm nước, cơ bắp như ẩn như hiện, hai cánh tay mạnh mẽ ôm Chu Trạm ra khỏi bồn tắm chuyển đến vòi dưới hoa sen. Hai người đứng đối mặt với nhau, hai “cây súng” cũng không cam lòng yếu thế xoát cảm giác tồn tại, chăng qua một người thì táo bạo trắng trợn còn người kia thì cách một chiếc quần giấu đầu lòi đuôi.
Đỗ Kiêu hơi xấu hổ nghiêng nghiêng thân mình, định tốc chiến tốc thắng nhưng Chu Trạm lại không cho hắn cơ hội, ôm cổ, giẫm lên hai chân, trực tiếp treo trên người hắn, còn hôn một cái lên đỉnh đầu hắn, vô cùng vui vẻ ngửa đầu kêu to biểu lộ tâm tình của mình: “Đỗ Kiêu! Đỗ Kiêu! A a a a Đỗ Kiêu Đỗ Kiêu Đỗ Kiêu!”
Đỗ Kiêu: “……”
Có chút lo lắng về sự bền bỉ của vải quần…
Quá trình tắm vòi sen cũng không khá khẩm hơn, Chu Trạm như một cây nấm sinh trưởng trên thân cây là Đỗ Kiêu, toàn quá trình đều không tách ra, thỉnh thoảng còn nhích tới nhích lui, gà nhỏ và hai viên trứng cọ cọ theo động tác của y. Đáng thương Đỗ Kiêu nhẫn đến mồ hôi đầy đầu, thấy y không có ý định đứng xuống đất, Đỗ Kiêu đành ôm y ra ngoài, bàn tay kia rảnh rỗi lấy quần áo trên giá treo: “Lên giường mặc quần áo nào.”
Chu Trạm khó hiểu hỏi hắn: “Mặc quần áo? Sao phải mặc quần áo?”
Đỗ Kiêu ngu người: “…Sao lại phải mặc quần áo?”
Chu Trạm chớp chớp mắt, vừa tức vừa tủi thân: “Anh bảo thích em mà. Anh không muốn làm tình với em à?”
“Khụ… Khụ khụ…” Đỗ Kiêu bị sặc nước miếng ho sù sụ.
Tuy đúng là rất muốn nhưng tiến độ này có nhanh quá không?
Chu Trạm tức giận, phẫn nộ dùng gót chân đá hắn: “Anh không nghĩ vậy à?”
“Không phải…” Đỗ Kiêu từ vựng nghèo nàn không biết nên giải thích ra sao.
Chu Trạm lại đá mạnh hơn, hiển nhiên vô cùng tức giận: “Không phải nói thích em à? Thích em mà lại không muốn làm tình với em! Vì sao không làm tình với em? Vì sao không làm tình với em? Vì sao không làm tình với em?”
Chu tiểu thiếu gia không biết giữ miệng dùng từ này thật khiến người ta không tiêu hóa kịp, mỗi tiếng chất vấn của y như lưỡi dao cứa vào người hắn, vội ngắt lời: “Có mà, có mà! Em đừng giận nữa!”
Chu Trạm quay xe 180 độ, từ phẫn nổ chuyển sang mừng thầm lại đến khinh bỉ, cuối cùng khó chịu hừ lạnh: “Nhân loại như anh cứ thích làm ra vẻ!”
Đỗ Kiêu: “…”
À, người mình yêu là một con gà, quên mất điểm này.
Chu Trạm vẻ mặt chờ mong: “Vậy chúng ta bắt đầu ngay nhé!”
Đỗ Kiêu ngập ngừng khó xử nói: “Tôi hẳn là nên gặp ba mẹ em trước chứ?”
Chu Trạm: “Không phải anh đã gặp họ từ lâu lắm rồi à?”
Đỗ Kiêu: “…”
Nhà em trà trộn vào xã hội loài người thời gian dài vậy mà không chú ý đến lễ tiết à?
Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, Đỗ Kiêu bế Chu Trạm qua đó, thấy màn hình hiển thị Chủ tịch Chu, lập tức trở nên nghiêm túc, trịnh trọng ấn nghe, dùng giọng điệu gặp cha vợ nói: “Chào chủ tịch!”
Chủ tịch Chu hỏi: “Hai người về nhà rồi à? Đã chuẩn bị tốt chưa? Nhân lúc trời chưa tối ra ngoài ăn đi, chúng ta đã đặt phòng riêng ở nhà hàng nổi tiếng XX rồi!”
Đỗ Kiêu vừa định nói vâng đã bị Chu Trạm cướp điện thoại.
Chu tiểu thiếu gia lớn tiếng báo tin vui với ba mình: “Ba ơi, bọn con không đi đâu, bọn con còn phải làm – tình!”
Đỗ Kiêu đứng không nổi, suýt nữa quăng tiểu thiếu gia xuống thảm trải sàn, vừa đứng vững chân đã nghe thấy tiếng Chủ tịch Chu cười như được mùa: “Ha ha ha ha! Ba nhớ nhầm, cứ nghĩ mai hai đứa mới trở về nên đặt thiếu hai chỗ! Không cần tới nữa đâu!”
Đỗ Kiêu trượt chân mém ngã.
Chủ tịch Chu dứt khoát cúp điện thoại.
Đỗ Kiêu: “…”
Chu Trạm đặt điện thoại xuống, hưng phấn đem mặt dán cọ cọ tóc Đỗ Kiêu, lại di di mông: “Chúng mình lên giường thôi!”
Trước mắt Đỗ Kiêu làm gì còn hai chữ “tự chủ”, không đỡ được loại khiêu khích như vô tình của y, cảm giác quần mình sắp bung ra rồi, Chu Trạm treo trên người hắn vẫn đang vặn vẹo thúc giục, không chờ thêm giây nào, xoay người áp y xuống giường, hai tay chống hai bên vùi đầu gặm cắn cần cổ thon dài trắng nõn ấy.
“A!” Chu Trạm kêu lên lại nhanh chóng bị lấp kín miệng, chỉ còn sót lại tiếng ô ô rên rỉ phát ra từ trong cổ họng.
Hai người hôn đến nỗi hít thở không thông, động tình không thôi, Chu Trạm phấn khích đưa hai tay sờ loạn, lung tung cởi quần áo Đỗ Kiêu nhưng bị cản trở vì tư thế hiện tại. Đỗ Kiêu hôn y, dần dần dịch đến mép giường, song song ngã lên giường lớn mềm mại, đem môi lưỡi hạ xuống vừa hôn vừa mút khắp nơi, cởi quần áo của mình lộ ra thân thể cường tráng nam tính.
Chu Trạm híp mắt sờ cơ ngực hắn, hai ngón tay không an phận tiếp tục mò xuống sâu hơn, dừng ở bên hông hắn một lát, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Đây chính là eo chó đực trong truyền thuyết à?”
Đỗ Kiêu: “…”
Chu Trạm dời mắt xuống dưới, nuốt nuốt nước miếng, chỉ ngăn kéo: “Trong đó… có…”. Nhất thời không nhớ ra tên.
Nhưng Đỗ Kiêu ngầm hiểu ra, có chút ngoài ý muốn, cảm thấy Chu Trạm quá đáng yêu, vừa đơn thuần vừa quyến rũ, nhịn không được thưởng cho y một nụ hôn sâu dịu dàng rồi mới đi đến ngăn kéo.
Một lát sau, Chu Trạm không nói nên lời…
Một lát sau nữa, Chu Trạm đau đến nỗi hít hà khiến Đỗ Kiêu sợ không dám chuyển động…
Lại một lát sau, Chu Trạm cảm nhận được sự trống trải, ủy khuất trừng hắn: “Sao anh lại không động?”
Sau đó Đỗ Kiêu động luôn.
Một lát sau, Chu Trạm bị thúc đến điên, ôm chặt Đỗ Kiêu khóc lóc nghẹn ngào.
Đỗ Kiêu chưa được chứng kiến y khóc, nhìn khóe mắt hồng hồng và hốc mắt tràn ngập nước mắt, tức khắc dục vọng sâu xa bị khơi dậy.
Chu Trạm đánh nhẹ hắn.
Một hồi lăn lộn qua đi, sắc trời tối dần, Đỗ Kiêu bế người vào phòng tắm vừa tắm vừa sờ soạng, lại ôm người lên giường, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Chu Trạm tựa vào người hắn ngáp một cái, mơ màng buồn ngủ, lẩm bẩm gọi tên hắn: “Đỗ Kiêu.”
Đỗ Kiêu ôm chặt y, hôn nhẹ lên trán: “Có đói không?”
“Không đói, ừm.” Nói xong lăn ra ngủ.
Đỗ Kiêu cúi đầu ngắm gương mặt an tĩnh ngủ say, trong lòng mềm như bông, đặt môi mình lên thái dương y một lúc lâu rồi lại ôm chặt, trải qua thời gian thật hạnh phúc và yên bình.