Gả Cho Anh Trai Đã Chết Của Bạn Thân

Chương 4

Thẩm Lâm Hi lại không nói gì, anh ta lạnh lùng nhìn tôi, ngay sau đó ba của bạn thân tôi cất tiếng nói: “Thầy Thẩm, thật sự cảm kích thầy, nếu không có thầy, con trai tôi cũng sẽ không tìm được một cô vợ xinh đẹp như vậy.”

Cái gì?

Tôi đưa ánh mắt khó tin nhìn Thẩm Lâm Hi, sau đó lại quay sang nhìn cha mẹ của bạn thân, hoá ra bọn họ cùng một giuộc với nhau.

Trước có sói sau có hổ, tôi không thể thoát được rồi.

Cha mẹ của bạn thân cười gằn bước về phía tôi, một bước, hai bước…

Tôi quơ lấy cái ghế bên cạnh làm vũ khí, nhìn họ cách đề phòng, trong lòng thầm tính toán phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi đây.

“Mạnh Dao, bỏ cuộc đi, đây là vận mệnh của cô rồi.”

Tôi quay đầu thật mạnh phun một bãi nước bọt về phía anh ta, “Tôi thèm nghe lời nhảm nhí của anh, bà đây nếu tin vào số mệnh thì đã chết tám trăm năm trước rồi, còn có thể đến lượt anh sao?”

Thẩm Lâm Hi sa sầm nét mặt bước vào trong phòng, đưa ngón cái và ngón trỏ lên miệng huýt sáo, tiếp sau đó, một dáng người máu me bê bết lập tức xuất hiện ở trước cửa.

Trên bộ quần áo rách rưới lộ ra đầy những vết roi, nếu không có gương mặt miễn cưỡng vẫn còn nguyên vẹn, tôi gần như đã không nhận ra được đó chính là bạn thân mình.

“Thôi Phán Phán, chẳng phải cô luôn muốn anh trai được nhập thổ vi an sao? Vậy thì hãy gi.ết chết Mạnh Dao đi, để cô ta xuống dưới đó bầu bạn cùng anh trai cô.”

Giọng nói của Thẩm Lâm Hi đầy mê hoặc, bạn thân di chuyển cơ thể cứng đờ tiến về phía tôi.

Tôi bật khóc, liên tục lắc đầu, không tin được bạn thân thật sự sẽ giết mình.

Ngay cả thi biến thành sát thi cô ấy vẫn nhớ tôi bị sợ bóng tối, sao cô ấy có thể ra tay với tôi được chứ?

Bạn thân không chút do dự bước về phía tôi.

Tôi đứng chết trân nhìn cô ấy.

Giờ phút này cuối cùng tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Thẩm Lâm Hi nói không sai, cô ấy gọi tôi đến thật sự là vì muốn giết tôi sau đó bồi táng cùng với anh trai cô ấy.

Cảm giác tuyệt vọng đến tận cùng bao trùm lấy tôi, tôi chầm chậm nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến với mình.

Bạn thân đã bước đến trước mặt tôi, cô ấy cúi người, hai tay túm lấy tôi một cách mạnh bạo, miệng còn nói câu gì đó.

Hình như là đang nói xin lỗi.

Nhưng bàn tay trắng bệch đó đã không bóp chặt tôi.

Cô ấy nhân lúc tất cả mọi người đều đang đổ dồn ánh mắt vào tôi, bất ngờ chuyển hướng, bổ nhào về phía cha mẹ mình.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, cánh tay của mẹ bạn thân tôi đã bị cô ấy cắn đứt.

Thẩm Lâm Hi bước tới trước ngăn bạn thân của tôi lại, tôi nhân cơ hội này bỏ chạy ra ngoài.

Phía sau truyền đến tiếng gào của bạn thân, âm thanh khàn đục, cùng với đó là tiếng la hét thảm thiết của cha mẹ cô ấy, khiến người ta nghe đến lạnh sống lưng.

Tôi kiềm nén cơn kích động muốn quay lại nhìn xem chuyện gì đã xảy ra, cứ thế vùi đầu chạy một mạch ra ngoài.

Thế nhưng khi chạy ra đến cổng sân, tôi mới phát hiện cửa lớn đã bị khoá từ lúc nào, cái ổ khoá nặng nề còn to hơn cả nắm tay tôi đang nằm lù lù ở đó, không có chìa khoá thì không cách nào mở ra được.

Tôi ngẩng đầu nhìn bức tường cũng không tính là cao lắm, cắn răng phối hợp tay chân trèo lên khe hở trên vách tường.

Khó khăn lắm mới trèo được lên, vừa cúi đầu nhìn xuống tôi đã nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt đang đứng bên dưới nhìn mình, mũi chân chúi xuống đất, trông màn đêm đen đặc, cảnh tượng này cực kỳ u ám và rùng rợn.

“Em muốn đi đâu vậy? Em nên ở lại đây, ở lại đây đi…”

Anh ta đứng bất động nhìn tôi chằm chằm, giọng nói như thể chật vật đè ép trong cổ họng mới phát ra được, nghe hết sức quỷ dị.

Tôi sắp khóc rồi, trước có mai phục, sau có truy binh, tôi bị ép đến mức chỉ có thể ngồi trên bờ tường, lên không được mà xuống cũng không xong.

Một tiếng động đột ngột vang lên, cửa phòng ngã rầm xuống đất, tôi nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn lại, phát hiện bạn thân và Thẩm Lâm Hi đang từ trong phòng đánh ra tới ngoài.

Xem tình hình hiện tại, dường như Thẩm Lâm Hi không phải là đối thủ của bạn thân tôi, anh ta chỉ cố phòng thủ nhưng lại rề rà không tấn công, giống như đang chờ đợi gì đó.

Một ý nghĩ loé lên trong đầu tôi, tôi bất chợt nhận ra,

Anh ta đang kéo dài thời gian.

Có lẽ thời gian thật sự của buổi lễ hiến tế không phải 12 giờ đêm mà là thời điểm khác.

Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ là 1 giờ 40 phút, thế nhưng lễ hiến tế thật sự sẽ bắt đầu lúc nào đây chứ?

Tôi mãi lo vắt óc suy nghĩ mà không để ý rằng anh trai của bạn thân đã ở phía bên ngoài trèo lên bờ tường.

Đột nhiên cổ tay tôi cảm thấy đau rát, tôi vô thức vung tay ra, quay đầu nhìn lại, anh trai của bạn thân đang ôm lấy tay anh ta hét lên đau đớn rồi ngã xuống bờ tường, một mùi chua nồng phảng phất bao trùm cả không gian.

Tôi giơ cổ tay lên nhìn, nhận ra trên đó là chiếc vòng tay mà bạn thân đã ép tôi đeo vào chiều nay.

Nhớ đến lời Thẩm Lâm Hi đã nói với mình trước đó, cuối cùng tôi cũng đã hiểu, vòng tay của bạn thân thật sự có thể bảo vệ được tôi. Thẩm Lâm Hi muốn tôi tiêu huỷ chiếc vòng bảo vệ này để hắn tiện ra tay với tôi hơn.

Tôi nhìn trái nhìn phải, cắn răng nhảy xuống bờ tường, quơ lấy thanh gỗ đặt trong góc lao về phía Thẩm Lâm Hi.

Tôi muốn đánh cược một lần.

Cược bạn thân sẽ không bao giờ làm hại tôi!

Tôi giơ thanh gỗ lên, nhưng đột nhiên Thẩm Lâm Hi lại hoán đổi vị trí với bạn thân tôi, đôi tay dài đầy vết lốm đốm kia lại xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, hung hãn bóp lấy mặt tôi.

Mặc dù cô ấy đã cố hết sức để khống chế bản thân, nhưng những đầu móng tay sắc nhọn ấy vẫn cào trúng mặt tôi hai đường.

Mà tôi cũng đã dùng thanh gỗ trong tay đánh mạnh lên bả vai cô ấy.

Tôi đưa tay lau vết thương trên mặt, tro bụi tiếp xúc với vết thương khiến nó trở nên đau rát, đau đến mức khiến tôi phải nhăn mặt.

Bạn thân có vẻ như muốn chạm vào tôi nhưng lại không dám, cô ấy giận dữ gào lên, rồi lại một lần nữa lao về phía Thẩm Lâm Hi.

Nhưng lần này anh ta lại không hề có ý né tránh, ngược lại phất tay áo một cái, từ trong ống tay áo bỗng rơi ra một thanh kiếm đồng xu, anh ta xoay kiếm trong tay như vẽ hình một bông hoa, nhanh như cắt đâm thẳng vào bạn thân tôi.

“Cẩn thận!”

Tôi hét lên kinh hãi, bước lên trước một bước muốn kéo bạn thân lại, nhưng lại bắt hụt, chỉ có thể giương mắt nhìn thanh kiếm ấy đâm vào giữa ngực của cô ấy.

“Xèo” một tiếng, thanh kiếm vừa đâm vào cơ thể, trong không khí bỗng nồng nặc mùi thịt cháy khét, thân thể của bạn thân tôi cứng đờ, cô ấy quay người nhìn tôi, nét mặt mang theo vẻ không cam chịu sau đó ngã xuống đất.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, tôi không còn nơi nào để thoát.

Thẩm Lâm Hi đứng trước mặt tôi nói: “Mạnh Dao, đừng phản kháng nữa, cô trốn không thoát đâu.”
Bình Luận (0)
Comment