Quý Vi Lương mau chóng bình tĩnh lại.
Lúc này không thể hoảng, cô ta tin tưởng Triển Thanh Viễn không phải loại người sẽ dùng hôn nhân để đổi lấy sự nghiệp, tính cách của Triển Thanh Viễn, hẳn là, phải có cả tình yêu lẫn sự nghiệp mới đúng.
Chỉ là Giả Tình này thật quá đáng giận, trước đây nghe nói người cô ta thích chính là Triển Thanh Việt, vẫn luôn lớn mật nhiệt tình mà theo đuổi, tỏ vẻ không phải hắn thì không gả, sau khi Triển Thanh Việt xảy ra chuyện cũng tỏ vẻ nguyện ý chờ hắn.
Nhưng đại khái cô ta không nhìn thấy hy vọng từ Triển Thanh Việt, đột nhiên đem mục tiêu chuyển tới trên người Triển Thanh Viễn, còn nhiều lần ám chỉ rõ ràng, thậm chí bởi vậy còn khiến bọn họ bùng nổ mâu thuẫn. Khoảng một tháng trước lúc Quý Vi Lương cùng Triển Thanh Viễn mâu thuẫn rồi chia tay, Giả Tình cũng không phải không liên quan.
Trước đây, Quý Vi Lương không phân biệt được rõ ràng tình huống mình cùng Triển Thanh Viễn ở bên nhau, rốt cuộc là xuất phát từ trả thù, hay là cô đã thích hắn, hơn nữa Giả Tình cường thế nhúng tay vào giữa bọn họ, khiến cho hai người xuất hiện mâu thuẫn, Triển Thanh Viễn vốn dĩ không muốn để ý nhưng cãi nhau rất nghiêm trọng, nháo nháo liền chia tay, mãi cho đến khoảng thời gian gần đây, cũng chính là hai ngày trước khi cả hai cùng đến bệnh viện thăm Triển Thanh Việt, mới hòa hảo trở lại.
Cho nên khi Quý Vi Lương nhìn thấy tin nhắn WeChat mới bị kinh sợ như thế.
So với Giả Tình, cô trừ bỏ được Triển Thanh Viễn yêu thích, lợi thế gì cũng không có.
Mà hai chữ tình yêu này, so với lợi ích trước mặt, lại không đáng một xu tiền.
Cô phải...... làm sao bây giờ?
Triển Thanh Việt cô không hiểu biết, nhưng Ninh Thu Thu người nọ, khẳng định sẽ ở bên cạnh Triển Thanh Việt châm ngòi thổi gió khiến hắn "soán quyền đoạt vị", lấy mục đích là trả thù bọn họ.
Ninh Thu Thu...... Quý Vi Lương nắm chặt lấy điện thoại.
Rõ ràng mục đích ban đầu cô ta ở bên Triển Thanh Viễn chỉ đơn thuần là muốn trả thù Ninh Thu Thu, nhưng hiện tại Ninh Thu Thu lại vớ được tiện nghi lớn, tốt tốt đẹp đẹp ở một chỗ với Triển Thanh Việt, là cái loại cáo mượn oai hùm, ỷ vào uy phong của hắn.
Còn cô ta ở chỗ này, ra sức ngăn cản tình địch, còn phải bận tâm chuyện Ninh Thu Thu liên thủ Triển Thanh Việt, đoạt sự ngiệp bạn trai mình.
Mấu chốt là, cô ta...... vô lực đấu lại.
Cô ta vẫn luôn cảm thấy tiền tài không phải vạn năng, nỗ lực mới là yếu tố duy nhất để thành công, hiện tại xem ra, sự thật lại quá mức châm chọc, giống như câu nói kia: Không có tiền thì không việc gì có thể.
Cô ta hận.
Triển gia cùng với nơi Triển Thanh Viễn ở càng lúc càng gần, Quý Vi Lương còn chưa nghĩ ra được biện pháp gì vẹn toàn, xe đã sắp đến cửa nhà Triển Thanh Viễn, Quý Vi Lương đành phải bất động thanh sắc mà đặt điện thoại về chỗ cũ.
Triển Thanh Viễn phải đi về nghỉ ngơi một chút, buổi chiều cô ta có thông cáo, hai người tách ra, Triển Thanh Viễn bảo tài xế đưa cô đến nơi làm việc.
Triển Thanh Viễn tự mình xuống xe, hắn lấy điện thoại ra, muốn nhìn thời gian một chút, kết quả thấy được tin nhắn của Giả phụ gửi cho hắn, châm chọc cười, nhét điện thoại lại vào túi, không để ý đến ông ta.
*
Tin tức Triển Thanh Việt tỉnh lại cũng theo chân họ hàng thân thích dự tiệc lần này truyền ra ngoài, hắn là nhân vật phong vân giới thương trường, động tĩnh lần này còn rất lớn, thậm chí Ninh Thu Thu còn tìm được tên hắn trên mục hot search, bất quá nó rất nhanh đã bị gỡ xuống.
Cái này khiến Ninh Thu Thu phải chửi thầm, thì ra cô đã gả cho lão đại phúc hắc a.
Bất quá nhớ lại bộ dáng sợ hãi của những người đó đối với Triển Thanh Việt Triển gia, cũng có thể tưởng tượng được vị này từng là nhân vật uy phong lẫy lừng như thế nào.
Đêm đó, thời điểm Ninh Thu Thu đắp mặt nạ, WeChat của cô nhận được tin nhắn đến từ người dùng tên "Ngược gió xin lỗi" yêu cầu kết bạn, ghi là: Tôi thực lòng xin lỗi cô mà, cô đừng cho anh trai nhìn thấy QAQ
Ninh Thu Thu: "......"
Không cần nghĩ cũng biết, người này khẳng định là Triển Thanh Trạch.
Linh hồn trong cơ thể đứa nhỏ này thật là thú vị ha, tuổi còn nhỏ mà biết diễn như vậy, không đi theo nghề diễn thì thực phí phạm thiên phú mà.
Ninh Thu Thu có chút đồng tình, cũng không biết thành công hay không, cho hắn một cơ hội để thẳng thắn, giúp hắn đỡ phải lưu lại bóng ma tâm lý, về sau không dám đi tán tỉnh.
Mới vừa đồng ý, bên kia lập tức nhắn tin tới.
【 ngược gió xin lỗi: Anh trai tôi không ở đấy đúng không!!! 】
【 Ninh Thu Thu:...... không ở. 】
【 ngược gió xin lỗi: chị gái Thu Thu, tôi sai rồi QAQ 】
"......" Đứa nhỏ này bị đa nhân cách sao, ban ngày còn hận không thể cười lạnh nói "A, người phụ nữ này, cô trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu", phong thái bá đạo đậm chất tổng tài đâu.
【 ngược gió xin lỗi: Tôi hôm nay không nên đùa giỡn cô, tôi không biết cô là người của anh trai a 】
【 Ninh Thu Thu: Tên tiểu tử này, đọc ít tiểu thuyết cẩu huyết đi. 】
【 ngược gió xin lỗi: ( thẹn thùng) ngẫu nhiên đọc một chút thôi, hun đúc tình cảm, nhìn trộm thế giới nữ sinh một tí, như vậy liền có thể đúng bệnh hốt thuốc, tán tỉnh các nàng một phát trúng tim, hắc hắc ~】
Ninh Thu Thu: "......"
Tên này thật đúng là!
Chỉ là xác thật, dựa vào vẻ ngoài hay gia thế của Triển Thanh Trạch này, nếu hôm nay hắn trêu chọc đúng đối tượng, nói không chừng đối phương thật sự bị hắn trêu đến hai mắt phát sáng mất.
Giúp ngươi bỏ cái tính trêu chọc con gái nhà người ta đi, xứng đáng! Nhớ đến bộ dáng Triển Thanh Việt mời hắn ăn tôm hôm nay, cô rất muốn cười.
【 ngược gió xin lỗi: Thu Thu tỷ tỷ, kỳ thật tôi chỉ giỏi nói miệng thôi, chưa bao giờ thực hiện, cô phải tin tưởng tôi. 】
【 Ninh Thu Thu: À, tôi tin......】
Còn không phải là lỡ miệng thôi sao, cô ngẫu nhiên cũng có lúc như thế, bất quá cô còn tương đối có chừng mực, không có chuyện giống Triển Thanh Trạch như vậy đâu!
【 ngược gió xin lỗi: Ô ô ô tôi rất cảm động a, vậy chị gái Thu Thu à, cô ở trước mặt anh trai giải thích giúp tôi một chút được không, anh ấy khẳng định sẽ không bỏ qua dễ như vậy đâu, tôi sợ quá QAQ 】
【 Ninh Thu Thu:......】
Phong thuỷ Triển gia thực tốt ha, dưỡng ra được hai anh em người nào ra người đó.
【 ngược gió xin lỗi: Được không a chị gái Thu Thu, một lần thôi ~ ngoan ngoãn.jpg đáng yêu.jpg bán manh.jpg】
【 Ninh Thu Thu: Không được! Tôi còn không bảo vệ nổi bản thân nữa là, anh vẫn nên cầu nguyện đi. 】
Chính cô còn có hẳn quyển sổ Triển Thanh Việt ghi thù, còn chưa thủ tiêu được, làm gì có chuyện nhàn nhã đi cứu hắn.
【 ngược gió xin lỗi: Ngay cả cô cũng sợ hắn sao QAQ? 】
Không hẳn là sợ, ngày thường chỉ số thông minh của Ninh Thu Thu xác thật bị chèn áp nặng nề, hơn nữa cô có rất nhiều nhược điểm ở trong tay Triển Thanh Việt, sẽ có điểm sợ hắn, nhưng cô chỉ cảm thấy đây là một loại phương thức ở chung của mà thôi, cô bực mình Triển Thanh Viễn, không giống việc cô hằng ngày ghét bỏ người đại diện của mình, cô thậm chí có điểm thích thú, cùng hắn đấu trí đấu dũng.
Tuy rằng cô chưa bao giờ một lần đấu thắng hắn.
Nếu bọn họ là cặp đôi yêu nhau, đây đại khái là một loại tình thú đi.
Thái độ Triển Thanh Việt với cô giống nhau, đều là hỗ trợ lẫn nhau, mọi người đều biết rõ nhưng không nói ra mà thôi.
Kỳ thật nếu chân chính nói thì cô chẳng có nơi nào phải sợ Triển Thanh Việt cả, lần trước Triển Thanh Việt chọc cô nóng nảy, cô muốn li hôn, chỉ đơn giản giống như thu thập món đồ, căn bản cô không nhu nhược đến thế.
Về chuyện phá sản...... Triển Thanh Việt phối hợp uống nước bùa như vậy, chứng tỏ hắn hiểu rõ tác dụng của thứ nước đấy, phỏng chừng chính hắn cũng đoán được thứ giúp hắn tỉnh lại từ trạng thái người thực vật, hơn phân nửa là dựa vào thứ nước cô cho uống, cho nên trong lòng Triển Thanh Việt trong hiểu rõ hắn nợ cô một tấm ân tình lớn, đây cũng là lý do vì sao hắn ra tay giúp trợ Ninh gia.
Bằng không, cô cũng chẳng dám tin hắn đang cố hoàn thành tốt vai trò "con rể" đâu, Triển Thanh Việt đâu có Mary Sue như vậy.
Đồng thời, đây cũng là nguyên nhân ngày đó Ninh Thu Thu dám nói chạy liền chạy, Triển Thanh Việt nếu đã đồng ý nhúng tay thì không có chuyện hắn sẽ bỏ dở nửa chừng, mặc dù hai người không ở bên nhau, lấy tính cách của Triển Thanh Việt mà nói, hắn cũng sẽ quả quyết tiếp tục giúp cô.
Bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể "báo" được cái "ân" này, bằng không hắn sẽ vĩnh viễn thiếu cô.
Như vậy, cô thật sự sợ hắn hay chỉ là giả vờ đây?
Ngón tay Ninh Thu Thu dừng lại trên màn hình một lát, sau đó khẽ cười trả lời hắn.
【 Ninh Thu Thu: Đáng sợ, hắn ngồi yên cũng bắt tôi bóc tôm cho hắn, nói là ăn tôm bổ sung protein cho não, anh cũng nhớ phải ăn nhiều tôm một chút nga ~】
【 ngược gió xin lỗi:......】
Đời này hắn không muốn ăn tôm nữa đâu!
Nói chuyện xong với Triển Thanh Trạch, Ninh Thu Thu đi gỡ mặt nạ rồi rửa mặt, đắp mặt nạ xong cũng tới thời gian ngủ để giữ gìn nhan sắc, cô định đứng dậy đi đến phòng Triển Thanh Việt trước —— trước đây thời điểm cô còn ở bệnh viện, mỗi khi đi ngủ cô đều qua xem Triển Thanh Việt đã ngủ chưa, hiện tại nếu không làm vậy sẽ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Cửa phòng Triển Thanh Việt khép hờ, bên trong đèn đuốc sáng trưng, biểu thị chủ nhân còn chưa ngủ.
Ở chung lâu ngày với Triển Thanh Việt, Ninh Thu Thu luôn phải suy luận đủ thứ, tỷ như hiện tại cửa phòng hắn còn chưa chốt, đó có phải đại biểu cho việc hắn đang chờ cô đến thăm không!
Lại nói tiếp, phòng này của Triển Thanh Việt, chính là nơi tràn ngập rất nhiều hồi ức "tốt đẹp" của bọn họ.
Ninh Thu Thu tức khắc hối hận.
Vẫn là thôi đi, chạy càng nhanh càng tốt, miễn cho Triển Thanh Việt "tức cảnh sinh tình".
"Sàn nhà tôi, đau chân?" Ninh Thu Thu mới vừa đi được hai bước thì nghe được thanh âm Triển Thanh Việt từ sau cánh cửa truyền đến.
Ninh Thu Thu: "......"
Chết tiệt, đây là loại tai gì mà thính như vậy.
Trốn thất bại, Ninh Thu Thu đành đẩy cửa đi vào, nói: "Tôi vốn dĩ muốn đến nhìn xem anh đã ngủ chưa, nhưng đi tới cửa đột nhiên nhận ra đêm khuya như này đến thăm không thích hợp lắm, cho nên tính toán trở về nhắn tin hỏi thăm anh!"
Trong phòng, Triển Thanh Việt nửa dựa vào trên giường, mặt có chút cứng nhắc, ngón tay hắn chậm rãi hoạt động, ánh mắt cũng chuyên chú nhìn màn hình, tựa hồ không vội.
Nghe thấy Ninh Thu Thu nói, ngón tay hắn dừng một chút, nói: "Đa tạ quan tâm."
Ninh Thu Thu còn chưa kịp thở một hơi, đối phương lại nói: "Không ngờ Triển phu nhân, để ý cái này."
"???"Cô sao lại không ngại, cô là một người phụ nữ đúng đắn đó, được chứ!
Khụ khụ, loại lời nói này nghĩ trong lòng thôi cũng thấy chột dạ.
Trực giác cô cho rằng Triển Thanh Việt đang muốn thanh toán những lần lau người, ôm ngủ, chiếm tiện nghi hắn. Nhưng đợi nửa ngày, đối phương lại không nói nửa lời, chỉ là ánh mắt trầm tĩnh của hắn có chút thay đổi, khóe môi còn treo lên... ý cười nhàn nhạt.
A? Đổi tính đổi nết à, sao đột nhiên lại lương thiện thế này.
Cô đương nhiên không biết, lần trước khi Triển Thanh Việt chọc cô phát điên, Ninh Thu Thu "dặn" hắn kể cả biết cô nói dối cũng không được vạch trần, vì thế Triển Thanh Việt đem những lời này nhớ kỹ dưới đáy lòng.
"Anh còn không nghỉ ngơi đi?" Ninh Thu Thu chủ động quan tâm.
Hiện tại thời gian ngủ của Triển Thanh Việt vẫn dài hơn người thường nhiều, hôm nay ứng phó với nhiều khách khứa như vậy, đã đạt tới cực hạn bình thường của hắn, hơn nữa não hắn cũng đã hoạt động cả ngày, hẳn phải dùng hết 10 phần công suất, còn không nghỉ ngơi.
"Trả lời email."
Triển Thanh Việt ngẩng đầu nhìn cô, Ninh Thu Thu hẳn là mới tắm xong, tóc dài rối tung, ngọn tóc còn có điểm ướt, chắc là chưa lau qua, trên người mặc quần áo ở nhà, ngày thường hắn thấy Ninh Thu Thu mặc nhiều bộ quần áo tinh xảo, tự nhiên mặc đồ ở nhà, trên mặt không trang điểm, khác hoàn toàn với bộ dáng minh tinh màn ảnh, nhưng cô cứ như thế thì xinh hơn, còn vẻ thanh thuần thậm chí đáng yêu.
Nếu không phải chứng minh thư của Ninh Thu Thu chứng minh cô năm nay đã 22 tuổi thì chắc chắn Triển Thanh Việt sẽ nghi ngờ bản thân mình đã làm ra chuyện gì trái pháp luật.
Vẫn còn quá nhỏ, Triển Thanh Việt nghĩ.
"Triển Thanh Trạch tìm cô?" Triển Thanh Việt hỏi.
"......" Ninh Thu Thu cảm thấy sống dưới con mắt của Triển Thanh Việt rất thiếu sự riêng tư a, người này rốt cuộc là thần tiên hay bói toán mà cái gì cũng biết thế, khóc mất.
"Thì...... sợ anh tức giận, bảo tôi nói với anh vài câu giúp hắn," Ninh Thu Thu nói, lại hỏi dò, "Anh làm sao mà biết được?"
"Tính cách hắn như vậy," Triển Thanh Việt nói qua loa lấy lệ, rồi tiếp tục, "Không cần để ý đến hắn, trẻ con."
"À......" Tính cách họ hàng chú bác của Triển Thanh Việt phỏng chừng cũng bị hắn sờ đến đến rành mạch, hơn nữa Triển Thanh Trạch tên này trẻ con như vậy, tuy đã cố tỏ ra thần bí, kỳ thật hắn đặc biệt dễ hiểu, bị người khác nhìn thấu hành vi cũng là bình thường.
Loại trẻ con như hắn được nuông chiều từ nhỏ, thế nên tính cách có vài phần tùy hứng, thậm chí còn thích bắt chước hành vi "người lớn", nhưng tâm hắn địa vẫn là tốt.
Với tính cách của Triển Thanh Việt, cũng không có ý so do với hắn, Ninh Thu Thu liền không giúp hắn cầu tình nữa. Khi cô đang muốn về để không quấy rầy Triển Thanh Việt nghỉ ngơi thì bỗng nhiên Triển Thanh Việt nói: "Lại đây, Thu Thu."
"Làm, làm gì?" Trai đơn gái chiếc đêm khuya ở chỗ một, Triển Thanh Việt lại còn bảo cô qua đó, ái muội như vậy, quá nguy hiểm, nhưng thật đáng xấu hổ rằng, Ninh Thu Thu cư nhiên phát hiện cô lại không có chút cảnh giác nào.
Là cô quá hủ bại, hay là cô quá khinh thường Triển Thah Việt nửa người bất động không làm được chuyện gì?
Triển Thanh Việt nâng tay phải lên giơ về phía cô: "Rút gân, xoa xoa."
Ninh Thu Thu: "???"
Anh nhìn một chút đi, đây là người giúp việc à?!
Ninh Thu Thu nhìn tay hắn, lần này tỉnh lại chăm chỉ điều dưỡng, khiến trên người Triển Thanh Việt nở ra chút thịt, cuối cùng cũng khác với trước kia, cả người da bọc xương, thậm chí còn có thể dùng cụm gầy trơ xương để hình dung hắn.
May mắn là Triển Thanh Việt lớn lên dễ nhìn, béo gầy không ảnh hưởng, Ninh Thu Thu chỉ sợ mình bị hắn mê hoặc ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ninh Thu Thu kéo tay hắn lại, bóp, dùng sức bóp.
"Tê." Triển Thanh Việt hít một hơi, "Nhẹ chút, Thu Thu."
"Đây là lực đạo nhẹ nhất của tôi rồi." Ninh Thu Thu trợn mắt nói dối.
Triển Thanh Việt bị bộ dạng tức giận của cô chọc cười, nói: "Cô có thể tìm một người con rể lý tưởng khác để gả, nhưng tôi chỉ có một."
"???"Ninh Thu Thu không hiểu vì sao hắn đột nhiên nhắc tới việc này, "Cho nên?"
"Cho nên, mưu sát rồi sẽ không còn."
Ninh Thu Thu: "......"
Đây là quanh co lòng vòng nói cô mưu sát chồng mà.
"Không sao hết, vừa vặn bớt đi một người tranh không khí với mình." Ninh Thu Thu nhịn cười nói, bất quá lực đạo trên tay rõ ràng nhỏ đi hẳn.
......
Ở nhà ở hai ngày, bọn họ liền lên đường đến viện điều dưỡng thành phố G.
Viện điều dưỡng kia vốn là xây lên cho những kẻ có tiền, bọn họ ở giao thông phương tiện ngoại ô thành phố trực tiếp mua một mảnh non xanh nước biếc mà xây dựng, cảnh sắc ưu nhã.
Bên cạnh viện điều dưỡng là khu biệt thự, là khu vực của viện điều dưỡng, dành cho người bệnh ở đây lâu dài. Bọn họ vừa có thể dùng thiết bị hồi phục tiên tiến bên này, vừa tiện cho y tá chiếu cố, có thể giống ở một mình một biệt thự riêng giốn như ở nhà mình vậy, cũng có chỗ cho người nhà bệnh nhân nữa.
Triển lão gia an bài người thuê một đống biệt thự bên cạnh viện điều dưỡng, đã thu thập thỏa đáng, bố trí lại một lần nội thất dựa theo yêu cầu của chủ nhân, Ninh Thu Thu bọn họ chuyển vào ở, cảm giác không hợp nhà cũng không quá mãnh liệt.
Kẻ có tiền hủ bại a, Ninh Thu Thu nhìn nội thất trong nhà đổi lại giống hệt nội thất trong biệt thự thành phốÂ, trong lòng cảm thán.
Khí hậu bên này hợp lòng người hơn bên ki nhiéu, hiện giờ là thời tiết cuối thu, thành phố A sớm phải mặc áo bông dày cộp chuẩn bị tuyết rơi, còn người ở đây mặc quần đùi chạy khắp nơi, phảng phất theo chân bọn họ không phải ở một cái bán cầu.
Đây cũng là nguyên nhân ban tổ chức 《 tôi cùng chuột tre xinh đẹp hằng ngày 》 lựa chọn nơi này, khí hậu ôn hoà, thích hợp nuôi chuột tre.
Bằng không, nếu chuột tre bị dưỡng chết, thì không chỉ nghệ sĩ bị chỉ trích mà ban tổ chức cũng bị khiển trách đạo đức.
Ban đầu, Cù Hoa cùng tổ tiết mục đều không nói với cô khách mời là ai, cho nên Ninh Thu Thu đi, cũng không biết rốt cuộc có những ai tham gia.
Điểm dừng đầu tiên là nơi ban tổ chức chọn thực hiện chương trình, chờ khi xe dừng lại, xung quanh chỉ nhà ba tầng là cao nhất, mấy tòa cao ốc trong thành thị đã hoàn toàn biến mất, hơi thở nông thôn nồng đậm.
Chờ khi Ninh Thu Thu đến gần, thì thấy khuôn viên lớn mà ban tổ chức an bài, bên trong có nhiều ngôi nhà một tầng nho nhỏ, xung quanh là vườn cây.
"......" Này cũng đủ "chân thực" đi.
Ninh Thu Thu đặt túi xuống, cùng với mọi người ngồi nghỉ ngơi trong viện, ngay lúc cô vừa ngồi xuống, ngoài cổng truyền đến tiếng mở cửa.
Vị khách thứ hai tới.
Chờ khi người tới ló đầu tiến vào, Ninh Thu Thu nhìn thấy đối phương, sửng sốt một chút.
"Vì sao lại là anh." Ninh Thu Thu trừng mắt.
Tống Sở mặt vô tội: "Vấn đề này tôi cũng rất muốn hỏi cô."
Hai người: "......"
Tống Sở không có nhiều bạn bè lắm, hình tượng người này trước màn ảnh vẫn luôn là một chó sữa nhỏ*, yếu đuối đáng yêu thích làm nũng, chỉ chỉ cần tạo hình trắng trẻo hồng hào là có thể gây sự chú ý lớn.
(*) Chó sữa nhỏ (小奶狗人
): là cụm từ thịnh hành trên mạng, được dùng bởi fangirl để diễn tả sự đáng yêu của idols, thường là những pop stars nam. Những người ân cần và ngọt ngào thường được gọi là "chó sữa nhỏ", trong khi người lạnh lùng thì được gọi là "chó sói lớn". Nhưng tính cách hắn kỳ thật không liên quan một chút tới bốn chữ yêu mến mọi người, hắn thật ra là một người xấu tính, tự luyến lại ngớ ngẩn.
Nếu không phải ban tổ chức đang đặt camera quay bọn họ, Ninh Thu Thu thật sự muốn hỏi hắn: anh tới tham gia chương trình thực tế không sợ lộ tính cách thật, hình tượng yêu quý mọi người sụp đổ sao???
"Tiểu Thu Thu hôm nay thật là đẹp mắt." Tống Sở không quên nịnh bợ, nói ngọt ngọt mà khen Ninh Thu Thu. Nhưng Ninh Thu Thu đang nghĩ, nếu cô mà có thuật đọc tâm, nhất định cô sẽ nghe được nội tâm hắn bổ thêm một câu: Lão tử còn đẹp hơn so ngươi một trăm lần ý!
"Cảm ơn," Ninh Thu Thu biết mặt thật của hắn, nói, "Những người khác còn chưa tới, ngồi xuống trước đợi lát nữa đi."
"Được thôi," Tống Sở ngoan ngoãn ngồi xuống bên người cô, cùng cô nói chuyện phiếm, "Hôm nay khách quý có những ai vậy?"
"Tôi cũng không biết, tôi là người thứ nhất đến, anh là người thứ hai, chúng ta đang xếp hàng ngồi chờ người thứ ba đây."
Tống Sở bị cô chọc cười, một chút xấu hổ giữa hai người bọn họ được xoá bỏ, hai người tùy ý hàn huyên vài câu thì cổng sân lại lần nữa được mở ra, lúc này có hai người tới, một nam một nữ, người đàn ông nhìn thấy mấy người ngồi trong viện, giống như quen thuộc mà vẫy tay với bọn họ: "Hi, mọi người tới thật sớm a."
Người mới chào hỏi tên Lâm Cận, là một người dẫn chương trình gameshow, xem như nghệ sĩ mới trong giới giải trí, cũng rất hài hước.
Cô gái đi cùng hắn nhìn rất quen, Ninh Thu Thu nhớ lại một chút, không quen biết, chắc hẳn không phải là nghệ sĩ có tiếng.
"Tôi tên Bạch Oánh, không phải oánh trong bạc hay ngân, là oánh trong trong suốt." Cô gái tự giới thiệu nói.
Lâm Cận đi vào cùng lúc với cô nàng, trước đó hẳn đã nói qua vài câu, tương đối quen biết, hắn lại xuất thân là dẫn chương trình, đầu óc nhanh nhẹn, cho nên cười với cô ấy: "Vàng bạc thì cũng là bạc, tất cả chúng ta đều biết cô là bạc trắng."
Bạch Oánh cũng là người hoạt bát dễ ở chung, cũng vui đùa, cười nói: "Bạc trắng thì là bạc trắng, mọi người đừng đem tôi đi đổi đồ ăn là được."
"Nơi này, phỏng chừng cửa hàng tạp hoá còn khó tìm, muốn đổi cũng không đổi được đâu." Tống Sở yếu ớt nói.
Bạch Oánh vẻ mặt hưng phấn: "Cho nên chúng ta rốt cuộc bị lừa sống ở nông thôn sao?"
(*) Nguyên văn - 真香
: ( hay 真香警告
- "Cảnh báo mùi hương thật") thuật ngữ mạng, còn được gọi là "Cảnh báo mùi hương thực sự", thường được sử dụng để mô tả hành vi khuôn mặt của ai đó và cũng có thể mô tả nỗi ám ảnh của mọi người về điều gì đó. Từ này bắt nguồn từ một câu "Hương thơm đích thực" của Wang Jingze, nhân vật chính của chương trình thực tế "Biến đổi". Mình tìm hiểu là như thế, mình cũng không quá hiểu về văn hóa TQ nên để hơi khác đi. Ninh Thu Thu nói: "Không sợ sống ở nông thôn, chỉ sợ ngay cả cơ hội đấy chúng ta còn không có ý."
Lời này nhắc nhở mọi người, mọi người đánh giá một chút cảnh vật chung quanh, run bần bật.
"Vậy, chúng ta không phải tới dưỡng chuột tre sao?" Bạch Oánh hỏi.
Lâm Cận lớn tiếng hỏi đạo diễn: "Đạo diễn, chuột tre đâu?"
Đạo diễn ở cùng một đám với nhân viên công tác, nói: "Còn một vị khách nữa, chờ hắn tới thì mọi người cùng đi xem."
Vị khách cuối cùng...... nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện, đạo diễn vừa dứt lời, cổng sân...... lúc này không phải bị đẩy ra, mà là bị lễ phép gõ vào.
Trong viện bốn người nhìn nhau.
Sau khi nhận được câu "mời vào", cổng mới được đẩy ra, Phương Cẩn Nhiên với khuôn mặt soái khí xuất hiện ở cửa.
Ninh Thu Thu: "???"
Ban tổ chức các người cố tình sao! Ai chơi hố người như vậy.
Hắn không phải đang tham gia gameshow khác sao, vì cái gì còn xuất hiện ở gameshow bé tí này!
Hơn nữa, không phải vai diễn trong 《 Phiêu Diêu 》của hắn mới đóng máy hai ngày thôi sao, không cần nghỉ ngơi à?
Không thể có chuyện trùng hợp hai chương trình đều cùng mời hai người giống nhau, hơn nữa hai người đều không hẹn mà cùng từ chối gameshow kia để tham gia cái này, xác suất như thế, Ninh Thu Thu cảm thấy cô nên đi mua mấy chú vé số làm giàu thì hơn.
Phương Cẩn Nhiên nhìn thấy cô, hiển nhiên cũng có chút bất ngờ, bất quá nó chỉ chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó hướng mọi người chào hỏi: "Chào mọi người."
"Oa bất ngờ quá," Lâm Cận tự động đảm nhiệm chức vụ dẫn chương trình, nói, "Vị khách quý cuối cùng cũng lên sân khấu, tới tới tới mau tới đây ngồi, chúng ta tụ tập năm cái liền có thể triệu hoán chúng ta thần bí khách quý chuột tre."
Không khí thân thiện của mọi người khiến Phương Cẩn Nhiên bớt câu nệ, lại đây cùng mọi người giới thiệu lẫn nhau.
Ban tổ chức không để bọn họ chờ lâu, trước dẫn mọi người đi xem đám chuột tre mà bọn họ sắp phải nuôi.
Biểu tình mọi người đều có điểm chờ mong, chuột tre thì ai cũng đều biết qua, nhưng chân chính nhìn thì chắc chỉ có ở trên bàn cơm, cho nên lúc này có thể nhìn thấy bọn chúng tung tăng nhảy nhót, tâm tình họ cũng tương đối kích động.
Chuột tre được nuôi ở một gian nhà riêng đầu tiên phía bên phải, bọn họ vừa đến cửa, liền nghe được mấy tiếng "chít chít chít", giống tiếng chuột đang ăn gì đó vẫn thường thấy trong video.
"Oa, chuột tre!" Bạch Oánh là người đầu tiên chạy vào, khi nhìn thấy đám chuột nhỏ bị nhốt trong từng ô vuông, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Làm sao vậy?" Lâm Cận là người tiếp theo đi vào, "Ai chà, đám chuột tre này cũng đáng yêu quá ha."
"Tôi, có điểm Diệp Công thích rồng*." Bạch Oánh sắc mặt trắng bệch nói.
(*) Diệp Công thích rồng; chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài (còn thực chất bên trong thì không) (Do tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy). Ninh Thu Thu đi vào, cúi đầu nhìn bọn chuột nhỏ chen chúc thành một nhúm, đây hẳn là đám chuột mới cai sữa không lâu, thấy có người tới, toàn bộ run bần bật mà rúc lại một góc, xám xịt lại rất hôi, thoạt nhìn rất giống...... mấy người ăn xin vậy.
Tống Sở không biết là vì duy trì hình tượng hay là đang sợ, bộ dáng hắn cũng nhỏ yếu đáng thương không kém.
Phương Cẩn Nhiên vẫn chưa thân thuộc lắm, hẵng còn trạng thái cao lãnh, chỉ đứng cuối yên lặng xem.
"......" Không khí trong lúc nhất thời có điểm xấu hổ.
Ninh Thu Thu người này đã thấy nhiều loại linh thú quái thú, đương nhiên không cảm thấy sợ, cô đi vào xem những ô khác, đột nhiên vui vẻ, gọi bọn họ: "Bên này có màu trắng!"
Mọi người lập tức chen qua tới.
Giống như đám màu xám, đám màu trắng cũng chiếm một ô vuông, cũng đang rúc thành một đoàn.
Rõ ràng cùng là chuột, nhưng đám chuột trắng rúc ở bên nhau, lại giống một cục bột nếp hơn, đặc biệt khiến người xem thích thú.
"Thái Tử điện hạ!"
"Chúng nó thật xinh đẹp a."
"Muốn sờ thử một chút xem chúng có cắn tôi hay không quá."
"Tôi cũng muốn xem thử, oa, dữ phết!"
Nhìn thấy chuột tre màu trắng, Bạch Oánh cùng Tống Sở lập tức không sợ, thậm chí còn cười cười mà sờ chúng nó.
"......" Thế giới coi trọng mặt mũi thật đáng buồn mà.
Ban tổ chức chuẩn bị tổng cộng tám lồng chuột màu trắng và tám lồng chuột màu xám, bọn họ có đặt tên cho 16 con chuột tre, đơn giản thô bạo mà để từ một đến mười sáu.
Nhưng đừng nhìn đám chuột này nhỏ xíu mà coi thường, siêu dữ, động một chút bọn chúng liền nhe hai cái răng cửa ra cảnh cáo.
Dưới sự đồng ý của ban tổ chức, mọi người chụp ảnh, nhân lúc nghỉ ngơi, Ninh Thu Thu không nhịn được gửi ảnh cho Triển Thanh Việt.
【 Ninh Thu Thu: Nhìn này, mười sáu chú chuột hung hãn. 】
Triển Thanh Việt không tiện gõ chữ, gửi voice cho cô: "Tôi đếm được, 17 con."
Ninh Thu Thu rất muốn nhắn hắn nếu không đôi mắt thì có thể quyên góp cho người có nhu cầu thì hơn, nhưng cô không dám nói.
【 Ninh Thu Thu: Anh đếm sai rồi, là 16 con. 】
Triển Thanh Việt gửi giọng nói mang theo ý cười qua đây: "Cô cũng coi như một con."
Ninh Thu Thu: "???"
————
Oa, sau mấy ngày ăn bánh chưng quay lại thấy lượt đọc tăng một cách bất ngờ. Không ngờ mọi người vẫn "yêu quý" như trước . Hi vọng trong năm mới mn càng ngày càng yêu thương và ủng hộ hơn nhee ️ ( cứ tưởng hôm nay vẫn 29 mới chết chứ:)))
Vote to support!!