Edit: Min
Sau khi thành công nhận được lời hứa hẹn từ Tần Chinh.
Tảng đá lớn trong lòng Quý Lam Xuyên cũng buông được một nửa.
Đêm qua Tần Tử Hành không có về nhà, thậm chí bữa cơm sáng nay cũng không có mặt.
Rõ ràng trong lòng bình yên một mảnh, nhưng Quý Lam Xuyên lại cố tình bày ra một bộ dáng thương tâm trước mặt Tần Chinh.
Không thể thoái mái ăn bữa sáng ngon lành, Quý Diễn Xuất chỉ có thể nuốt nước mắt chua xót vào trong lòng.
Diễn nguyên một bộ kịch "Miễn cưỡng cười vui", cho nên trong lúc livestream, tất cả các fans đều nhìn ra tâm trạng cậu không thích hợp.
Thật vất vả chịu đựng một ngày "thương tâm", thời gian vừa điểm 18h, Quý Lam Xuyên liền ra cửa đứng chờ Tần Chinh.
Tài xế là người đàn ông trung niên hàm hậu.
Đối với hàng ghế trước có bóng ma, cho nên Quý Lam Xuyên theo bản năng mà đi mở cửa sau.
Mà Tần tam gia một thân chính trang đã ngồi ở trên ghế, giờ phút này khí thế mười phần mà trừng mắt cậu.
Giống như là pháo trúc tùy thời phát nổ vậy.
Âm thầm cười trộm một chút, Quý Lam Xuyên nhẹ giọng nói: "Tam gia."
Đại nhân vật hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút cổ quái, cậu lại không phải thật sự mảnh mai, đi lên ngồi hàng ghế phía trước cũng không có vấn đề gì.
Thấy người này vừa nhìn thấy mình giống như chuột thấy mèo, Tần Chinh ngược lại không muốn làm đối phương vừa lòng ý đẹp.
Hắn bảo tài xế khóa cửa trước lại, rồi sau đó trầm giọng hạ lệnh: "Lên đây."
Bị động tác liên tiếp này dọa cho khiếp sợ, Quý Lam Xuyên rất tò mò, không biết mỗi ngày trong đầu vị Tần tổng này suy nghĩ cái gì.
Có tiện nghi mà không chiếm chính là đồ ngốc.
Cậu trấn định xoay người, biết nghe lời mà ngồi xuống bên cạnh Tần Chinh.
Có lẽ vì muốn thấp điệu, Tần tam gia cũng không lựa chọn loại xe xa hoa mà hằng ngày vẫn ngồi, cho nên dẫn tới không gian bên trong rất hạn chế.
Khoảng cách an toàn giữa hai người liền bị rút ngắn đi rất nhiều.
Trừ bỏ lần trước ngẫu nhiên gặp nhau trong bầu không khí xấu hổ ở nhà vệ sinh.
Quý Lam Xuyên chưa bao giờ ở gần đối phương trong trạng thái bình tĩnh như vậy.
Điều hòa trong xe vận chuyển tận chức trách, nhưng cậu tựa hồ vẫn cảm nhận được nhiệt khí phát ra từ người nam nhân.
Thật là không thể tin được, cậu cư nhiên cùng vị baba tiện nghi của Tần Tử Hành ngồi chung một chỗ.
Bên trong xe an tĩnh phi thường, vẫn là vị đại gia này đánh vỡ cục diện bế tắc: "Tần Tử Hành vẫn không có về nhà?"
Nghe đi, nghe đi! Đây mà là tiếng người sao?
Nuốt một ngụm máu tươi xuống cổ họng, Quý Lam Xuyên lại lần nữa tiến vào tình trạng bỏ cuộc: "A Hành nói đêm nay tăng ca."
Nhìn thì ngữ khí trong tin nhắn WeChat rất bình thường, nhưng sau khi tối hôm qua tan rã trong không vui, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra những mánh khóe đằng sau nó.
Kỳ thật cũng không khó lý giải: Bạch Thời Niên độc thân trở về nước, Tần Tử Hành không kiểm chế được rung động trong lòng.
Nhưng hắn cũng biết tỉ lệ ôm được mỹ nhân về là rất xa vời, tự nhiên sẽ không buông ra thế thân Quý Lam xinh đẹp nghe lời.
Huống chi, hắn mới mang người đến trước mặt Tần Chinh không lâu.
Nếu nhanh như vậy đã thay đổi, khó tránh khỏi sẽ lưu lại cho đối phương một ấn tượng xấu là "Phong lưu đa tình".
Đối với Tần tam gia, một người nghiêm túc đứng đắn giữ mình trong sạch mà nói, chỉ với điểm này là rất có khả năng hạ thấp đánh giá đối với người thừa kế.
———Dù có yêu Bạch Thời Niên thế nào, Tần Tử Hành cũng không bao giờ từ bỏ quyền kế thừa Tần thị
Cho nên nói, chẳng sợ vai chính công thụ ở bên nhau, Quý Lam Xuyên vẫn có thể ở lại Tần gia một đoạn thời gian dài. Chờ sau này cậu có danh tiếng, thoát khỏi thân phận chim hoàng yến.
Cậu cũng có tư cách cao ngạo xuất hiện trước mặt Tần Tử Hành.
Vui sướng đánh bàn tính nhỏ trong lòng, nhưng trên mặt Quý Lam Xuyên vẫn phải duy trì biểu cảm thấp thỏm.
May mà cậu có thiên phú diễn xuất, nếu không, bị Tần tam gia nhìn ra sở hở thì đi tong.
Xe một đường hướng Tây thẳng tiến, Tần tam gia cũng khó có được mà không lên tiếng làm sặc người nữa.
Hai người không nói lời nào, từng người quay mặt nhìn ra bên ngoài.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí cũng không xấu hổ lắm.
*
Cho dù phong cảnh đẹp đến đâu, khu đất ngoại thành chưa khai phá này cũng chỉ là khối đất hoang.
Xe sang đắt tiền không đi vào được, tài xế trung niên muốn xuống xe đi theo, nhưng lại bị Tần Chinh xua tay ngăn lại: "Không có việc gì, chú ở lại đây đi."
Quyền sở hữu đất còn chưa đấu giá, tất nhiên sẽ không có bảo vệ ở đây ngăn cản mọi người.
Đều là nói tìm long điểm huyệt, Quý Lam Xuyên một bên dọc theo long mạch tìm điểm tụ khí kia, một bên tò mò vì sao Tần Chinh lại tin tưởng mình như vậy.
Mà tình cảnh này dừng ở trong mắt Tần Chinh, chính là "Quý Lam" dẫn hắn đi lung tung như ruồi không đầu.
Dừng lại một chút, nam nhân móc súng lục đề phòng thân ra, đặt ở bên eo thiếu niên. (Oa, anh thặc dũng cảm nha ????)
"Nghe cho kĩ, tôi không thích bị lừa dối, cho nên cẩn thận cái mạng nhỏ của cậu."
Mẹ nó!
Đoán được đồ vật lạnh như băng đặt ở eo mình là gì, Quý Lam Xuyên lập tức cứng còng lưng mà đứng im tại chỗ: Tôi chỉ nghiêm túc tìm điểm huyệt mà thôi, ngài làm sao mà không có chút kiên nhẫn như vậy?
Dù mạnh hơn những người khác, nhưng cậu cũng chỉ dám ở trong lòng phun tào một chút.
Từ trong túi lấy ra một cái bình thủy tinh nhỏ đã sớm chuẩn bị trước, thiếu niên run nhè nhẹ mà quay mặt về phía đối phương: "Cái này, chỉ cần bôi cái này lên, là Tam gia có thể nhìn thấy long khí."
Nhìn chất lỏng trong suốt lóng lánh dưới ánh trăng nhàn nhạt, Tần Chinh vẫn cứ không đem họng súng dời đi: "Đây là cái gì?"
Kỳ thật nó chỉ là nước khoáng thôi nha! Tôi chính là lấy ở trong tủ lạnh nhà anh đó! Hihi!
Cố gắng quên đi xuất thân không đáng tin cậy của cái này, Quý Lam Xuyên vẻ mặt cao thâm khó dò mà nói: "Sương sớm trên đầu cành hoa."
Không phải cậu muốn lừa người, chỉ là ở trong khu biệt thự tấc đất tấc vàng kia, Quý Lam Xuyên căn bản không thể lấy cớ nước mắt trân châu vạn năng được.
Dù sao cuối cùng vẫn là nhờ cậu dẫn linh thâm nhập vào mắt, cho nên là nước hay dầu gì cũng không quan trọng.
Thấy Tần Chinh cau mày không lên tiếng, Quý Lam Xuyên nghĩ lầm là đối phương nổi lên lòng nghi ngờ: "Thật sự là sương sớm, Tam gia có thể tận mắt nhìn xem."
Ba giây sau, Tần Chinh lời vàng như ngọc: "Dơ"
Quý • khẩn trương nửa ngày • Lam Xuyên: "..........." Dơ em gái anh ý dơ, không muốn đổ vào mắt thì nói cho nhanh!
"Chỉ là bôi lên mí mắt thôi ạ." Sau khi niệm Thanh Tịnh Kinh, Quý Lam Xuyên cảm thấy tính nhẫn lại của mình lên một tầm cao mới, "Nếu Tam gia cảm thấy phiền, cháu có thể giúp ngài?"
Không từ chối thẳng thừng, Tần Chinh miễn cưỡng cam chịu đề nghị của thiếu niên.
Đề phòng có bất trắc, hắn không có dời súng lục đi, mà tận mắt nhìn đối phương ngu ngốc tiến lên.
Họng súng lạnh băng đặt ở bụng nhỏ, thiếu niên dưới ánh trăng cũng không để ý đến nó.
Khoảnh cách giữ hai người vừa thân mật mà lại xa lạ.
Trong mắt Tần Chinh mang theo nghi hoặc, không biết là đối phương muốn chứng minh cái gì hay là đầu óc có vấn đề.
Quý Lam Xuyên không hề biết người trước mắt này đang chửi thầm mình ở trong lòng.
Cậu bất đắc dĩ mà nhìn chằm chằm Tần tổng mở to mắt: "Ngài nhắm mắt vào đi!"
Tâm cảnh giác của Tần tam gia thật sự quá lớn mà.
Mắt trái giải phóng dẫn động linh khí, Quý Lam Xuyên lấy ngón trỏ nhúng vào nước, làm bộ làm tịch mà phất qua mí mắt Tần Chinh.
Lông mi mềm mại đảo qua lòng bàn tay, Quý Lam Xuyên kinh ngạc, Tần tam gia thế nhưng lại có một mặt "Không nam nhân" thế này.
Cực lực khắc chế mình không cần phản kháng.
Tần Chinh còn đang nghĩ là, không biết đối phương cứ như vậy mà móc hai mắt của mình ra hay không.
Nhưng mùi hương tuyết tùng nhàn nhạt trên người thiếu niên, đã nhanh chóng xoá tan một màn bổ não đầy huyết tinh của Tần tổng
Khác với bàn tay quanh năm cầm bút của mình, đầu ngón tay thiếu niên mềm mại mà lại hoạt nộn.
Đột nhiên mạt tuyết trắng trong ký ức kia chợt nhảy vào tâm trí, hơi thở Tần Chinh loạn lại, lông mi không được tự nhiên mà run run.
"Được rồi." Bởi vì khoảng cách quá gần, Tần Chinh có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.
Vừa định lên tiếng chất vấn là có phải thiếu niên này lại muốn câu dẫn mình không, liền nghe được thanh âm vui vẻ cùng kiêu ngạo của đối phương, "Đến đây đi, Tam gia.
Chào mừng ngài bước chân vào thế giới mới."
Trước mắt Tần Chinh là tia linh khí tươi đẹp mà lại cuồn cuộn đang bay lượn.
Bởi vì có long mạch trấn áp, cho nên chung quanh không có du hồn hay quỷ khí gì cả.
Linh khí màu trắng nhàn nhạt như sương khói ôn nhu lưu luyến, ở giữa còn có một mạt tím ý tôn quý phi phàm.
Sừng hươu sừng sững, móng vuốt của ưng, xa xa nhìn lại, mơ hồ đích xác là hình rồng.
"Đó chính là đế vương long khí." Mặc dù đã che đi mắt âm dương, nhưng Quý Lam Xuyên không khó đoán được là Tần Chinh thấy cái gì.
Năm đó cậu lần đầu tiên nhìn thấy đạo môn, rồi đứng ở đó thật lâu cũng không nói lên lời.
Chẳng qua lúc đó cậu quá sợ hãi, nào còn để ý đến linh khí là cái gì? Ma quỷ cùng Địa Phược Linh* tràn ngập ở khắp nơi, một lần rồi lại một lần, làm Quý Lam Xuyên thực sự chán ghét hai mắt của mình.
(*)Địa Phược Linh (Stone Tape – 地縛靈 – 地缚灵) là hiện tượng người hoặc sinh vật sau khi chết, bởi vì có tâm nguyện chưa hoàn thành hoặc có điều oán giận, khiến cho linh hồn bị giam giữ ở nơi chết đi, không có cách nào rời khỏi.
Loại vong linh này có rất nhiều oán niệm không thể hóa giải sẽ trở thành ác linh.
Bọn họ sẽ không thương tổn người khác, chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mình.
Chỉ có một cách giải thoát cho vong linh này là hoàn thành tâm nguyện của họ.
Nếu không có cừu oán với thì không nên diệt trừ, như vậy sẽ khiến họ nổi giận.
Cho nên nói, thiên chi kiêu tử chính là thiên chỉ kiêu tử, ngay cả khi mở ra cánh cửa thế giới mới, ông trời cũng cho hắn nhìn đến một màn đẹp nhất.
"Tại sao tôi lại thành như thế này?" Đang lúc Quý Lam Xuyên cảm khái dĩ vãng, Tần Chinh lại ngoài dự đoán mà không hỏi chuyện lăng mộ, chỉ thấy đối phương híp mắt nhìn chằm lòng bàn tay của mình.
Quý Lam Xuyên không khỏi nhớ tới nỗi đau, lần đầu tiên mình bị linh khí của Tần Chinh chói mù mắt.
Haha! Không thể tưởng tượng được anh cũng sẽ có ngày hôm nay!
Cố nén ý cười, Quý Lam Xuyên giải thích: "Đây là kim quang công Đức, chứng tỏ đời trước Tam gia làm rất nhiều chuyện tốt."
Khí từ thiên định, vận từ mình sinh.
Tần Chinh có thể đi đến một bước như ngày hôm nay, tuyệt đối không chỉ là nhờ ông trời thưởng cho bữa cơm đơn giản.
Mặc dù Quý Lam Xuyên luôn than phiền đối phương là con cưng của Thiên đạo, nhưng cậu cũng không phủ nhận những nỗ lực trong quá khứ của Tần Chinh.
Đừng nói cậu chỉ là thần côn tục khí, cho dù cậu là Tổ sư gia chuyển thế, cũng không có tư cách nói ra nói vào nhân sinh của người khác.
Sự thật bày ở trước mắt, Tần Chinh cũng không thể một lần nữa nhận định lại tri thức của thế giới.
Hắn tin chắc, không ai có thể tạo ra hình chiếu giả thuyết có quy mô khổng lồ như thế này.
Cho nên, tất cả chỉ có thế là do huyền học như lời thiếu niên nói.
"Phía dưới kia thật sự có một tòa đế lăng vương?" Bức tranh mỹ lệ dần dần phai nhạt, cuối cùng Tần Chinh cũng liếc mắt nhìn trường long màu tím kia một cái.
Không muốn người ngoài dính líu quá nhiều vào dòng công việc này, Quý Lam Xuyên cố ý rút ngắn thời gian mở Thiên Nhãn.
Nghe thấy câu hỏi của Tần Chinh, cậu lộ ra một ý cười lấy lòng: "Cháu tin tưởng trong lòng Tam gia sớm đã có đáp án."
"Đừng vuốt mông ngựa nữa."
Đem vũ khí nguy hiểm từ trên người thiếu niên thu lại, Tần Chinh vô tình nhìn thấy một góc vải trắng quen thuộc.
Trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, không tự chủ được mà mở miệng dò hỏi: "Cậu còn mang theo cái khăn tay này?"
"Đúng vậy..........." Tôi mang theo nó để bọc bình thủy tinh nha.
Ý thức được Tần Chinh trước mắt là lão nam nhân nắng mưa thất thường, Quý Lam Xuyên kịp thời phanh miệng mình lại.
Cậu cảm thấy, mình cách cái chết chỉ kém một xíu xiu hoy!!!!
Vì sợ đối phương nhìn ra mình chột dạ, thiếu niên cúi đầu không nói, đùa nghịch cái bình để che giấu hoảng loạn.
Tần • bổ não xong cốt truyện mới • Chinh: "............." Nhóc con này quả nhiên muốn câu dẫn mình đây mà.
Chưa kịp mở miệng răn dạy thì bụng thiếu niên lại phát ra một tiếng "Ùng ục".
"Đuổi kịp." Đường vân trên trán nhảy dựng, nam nhân cao lớn trực tiếp xoay người rời đi.
Rốt cuộc là ánh mắt Tần Tử Hành bị cái gì vậy? Tần gia sao có thể có kiểu người ngu ngốc như vậy?
Nhưng nhớ tới khuôn mặt nhỏ tái nhợt của thiếu niên sau khi khóc lóc thảm thiết ngày hôm đó.
Hắn vẫn là nhắm chặt miệng mình lại.
Nghe được tiếng bước chân của mình cùng người phía sau đan xen.
Thôi!
Tầm Chinh cúi đầu nhìn bóng dáng dưới chân, ít nhất trước khi đối phương cùng Tần Tử Hành chia tay, Quý Lam vẫn sẽ là người của Tần gia hắn.
.